Hametsu no Madou Ou to Gooremu no Banhi

chương 13: mắt xanh biển và đôi tai dài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Part 1

Con đường trải dài tận phía Tây.

Trên mình chiếc áo choàng màu nâu ô-liu trông có vẻ khá đắt tiền, tôi bước đi trên mảnh đất khô cằn màu nâu vàng, đồng hành với tôi là người bạn đồng hành siêu xinh đẹp.

Cơn gió ngược khẽ vuốt ve má tôi.

Phong cảnh thường lệ cứ trải dài xa thật xa kia, nhưng tôi nghĩ là chúng tôi không còn xa nơi chúng tôi đang đi tới, Samari, và bọn tôi cũng đầy phấn khích khi đi.

Hai giờ rưỡi trôi qua kể từ lúc tôi phải chịu trách nhiệm cho việc biến Goltarou thành figure bishoujo và đã rơi những giọt nước mắt đầy bi ai.

Bạn đồng hành của tôi đã biến thành golem Elf quá xinh đẹp ở cái thế giới này, nhưng tôi không hẳn là cuồng tượng hay quý ông biến thái như em ấy lầm tưởng.

Thực tế là tôi cũng bắt đầu cảm thấy hơi miễn cưỡng khi bị người khác trông thấy đi cùng với em ấy với cái hình dạng này. Chắc chắn là ai cũng sẽ yêu em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên mà thôi. Mặt khác, với tôi, người đứng cạnh em ấy, hẳn sẽ bị coi là tên cuồng figure...

Sao cũng được, chỉ với hai tiếng rưỡi tôi đã hoàn toàn thay đổi 360 độ rồi.

Liên kết giữa tôi và người bạn đồng hành của mình cũng đã trở về bình thường.

Đó, thấy chưa, tôi đâu phải là người hay đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

Tôi tự hào về điều đó.

Rốt cuộc tôi cũng đã từng có suy nghĩ rằng lũ khỉ ghê tởm kia là dễ thương với thân thiện, cho đến khi tôi nhận ra sự tàn độc của bọn chúng.

Thế nên chẳng cần chuẩn bị tinh thần làm gì cả.

Hướng giải quyết khó khăn của tôi thì nằm ngay trước mặt tôi thôi. Dù nếu Goltarou bề ngoài có trở thành figure bishoujo đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bỏ rơi cậu ấy—cậu ấy là bạn đồng hành của tôi kia mà. Và nếu cậu ấy có biến thành tượng của đại trượng phu to như gấu vì tưởng tôi là tên cuồng mấy ông cơ bắp lực lưỡng, thì cũng sẽ chẳng có gì thay đổi giữa tôi và cậu ấy cả.

Dù em ấy có biến thành dạng nào hay ai nói gì đi nữa, em ấy vẫn sẽ luôn là Goltarou yêu mến và đáng quý của tôi.

Tuy nhiên, việc gọi bạn đồng hành của tôi là “Goltarou” ở hình dạng này có gì đó hơi kì kì.

Với hình dạng của em ấy như hiện tại, một cái tên nữ tính Golko cũng chưa đủ đâu.

Có lẽ kiểu như Wilhelmina hay Margareta...Giờ mà đặt cho em ấy mấy cái tên thánh thần kiểu Aphoridite hay Pysche thì chắc bị ăn chửi mất...

[Nhanh nào Gol. Anh muốn tới Samari trước khi mặt trời lặn.]

Gol. Cái tên đơn giản nhất mà tôi thừa nhận. Thỉnh thoảng trong mấy đoạn cao trào tôi cũng gọi bạn đồng hành của tôi là “Gol”.

Vì thế nên chẳng thấy khó chịu gì.

Bên cạnh đó, cái tên ấy chỉ là nickname thôi. Tên thật của em ấy vẫn sẽ luôn là “Goltarou”.

Đúng vậy. Giờ nếu ai đó hỏi tôi “Golem của cậu tên gì?”, “Goltarou”. Tôi từ chối việc nhún nhường niềm kiêu hãnh trong việc đặt tên của mình.

Nói thật chứ, tôi nghĩ có lẽ nếu không làm quá việc đổi tên của em ấy, Gol có lẽ sẽ bắt đầu chán với figure bishoujo và trở về hình dạng ban đầu. Tôi mong rằng, nếu dịp đó tới, em ấy sẽ biến thành một golem chiến binh mặc giáp ngầu lòi mà tôi tưởng tưởng lúc tạo ra em ấy.

Dù chỉ là một chút hi vọng mà thôi.

Giờ nhìn lại tất cả những gì đã xảy ra, dù tôi có nhẹ nhàng cầu xin bao nhiêu lần đi nữa, Gol cũng cương quyết giữ nguyên hình dáng của figure bishoujo...

Quay về với thực tại, tôi đã nói với Goltarou, “Hãy tới Samari trước khi mặt trời lặn”. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi nghĩ là có thể đấy.

Bằng việc tính toán thời gian cần thiết từ lưu vực đến con đường và sau đó là mất vài ngày để tới đền thờ, tôi dần hiểu tỉ lệ bản đồ bằng trực giác của mình, đặc biệt là với sự giúp đỡ của rất nhiều cột mốc địa lý.

Tôi muốn nhanh chân bởi vì tôi cũng đang suy nghĩ chuyện gì sẽ đến nếu ta tới đó. Tới càng trễ càng khó để tìm trọ.

“Nếu kịp tối nay, mình muốn ngủ dưới mái nhà...”

Từ lúc rời lưu vực chúng tôi toàn ngủ ngoài đường. Ban đầu là định dành một đêm ở đền thờ, nhưng vì trận chiến căng như dây đàn đó, mà bọn tôi đành phải trốn đi.

Tôi gọi Gol, em ấy thò đầu qua vai tôi để lắng nghe.

Một hành động như thường ngày của em ấy nhưng với hình dáng mới, đôi tai dài kia cứ nhẹ nhẹ cọ xát lên tôi. Nhột quá.

Đôi tai em ấy dài thật...

Không biết có phải cư dân ở thế giới này đều toàn là Elf không?

Chỉ toàn gặp mấy bộ xương khô nên tôi chẳng có manh mối nào về việc kiểu tai này có phải là phổ biến hay không.

Không thể nào từ xương mà suy ra được hình dáng tai.

À mà khoan. Tôi nghĩ tới những tượng Hy Lạp ở đền thờ, tất cả chúng đều có đôi tai bình thường. Mấy nữ thần trên bức phù điêu trên ai cũng có tai người.

Vậy nghĩa là thế giới này không hẳn chỉ có mỗi Elf.

Nếu vậy, uh, sao ta? Vậy nghĩa là từ quan sát của mình, Gol không chỉ xem tôi là một tên cuồng figure bishoujo, mà còn là một đứa thích tai Elf!? Nghĩa là sau những cố gắng không ngừng để phục vụ tôi tốt hơn, em ấy đã chọn hình dáng mới này?

Nước mắt hối hận một lần nữa lại rơi từ đôi mắt tôi.

Rồi lại nữa, thậm chí người rất hiểu bạn nhưng rồi cũng có thể chọn sai quà, đặc biệt là khi khác loài. Hồi trước khi tôi cảm nằm liệt giường, chú mèo thú cưng của tôi đã rất lo lắng và rồi đem tới chỗ gối tôi nằm một con chim sẻ đã chết. Nói thật chứ khó chịu lắm đó...Nhưng tôi biết là em ấy làm thế vì nghĩ đó sẽ làm tôi vui. Và đó là lí do tại sao tôi cũng cố cười hết mức với chú mèo của tôi.

Nếu là vậy, thì chỉ duy nhất một điều mà tôi có thể làm khi nhận lấy sự tốt bụng của Goltarou.

Bên cạnh đó, không hẳn là tôi khó chịu hay gì đâu.

[Đôi tai em đẹp lắm. Anh thích chúng.]

Tôi chẳng thể tưởng tượng những lời ấy ảnh hưởng như thế nào tới Gol.

Tôi chỉ nghĩ là biểu lộ lòng biết ơn bằng một lời khen thôi.

Một câu nói mà tôi không đặt quá nhiều suy nghĩ của mình vào trong đó.

Tuy nhiên, vào lúc ấy, một thứ cảm xúc như gió lốc dữ dội như đập hết vào tôi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Gì thế này?

Thứ cảm xúc chạy dọc trong tôi như dòng nước xiết của niềm vui bừng cháy...Không, nó dạng như ngất ngây ấy.

Từ lúc tạo ra Gol tới giờ, rất hiếm khi cảm xúc mạnh mẽ từ chỗ em ấy chảy vào trong tôi.

Thật ra đây là lần đầu cảm xúc của em ấy lại dữ dội đến vậy.

Cảm xúc của em ấy như cơn đại hồng thủy, vẫn tiếp tục chảy trong đầu tôi.

Chúng dày đặc như dòng thác trút nước hòa quyện với bùn, nóng như ngọn lửa dữ dằn được bùng lên bởi cơn gió thô ráp. Choáng váng quá, những tia sáng đỏ và xanh đang lóe lên sau mí mắt tôi.

Tệ rồi. Không thể nào chịu thêm được nữa.

──Này dừng lại đi Gol. Tâm trí anh tan chảy mất thôi. Ah, hết nổi. Hết nổi...rồi...

Khi tâm trí tôi dần mờ đi, tôi chợt thấy một cô gái tóc dài ngồi trên một tảng đá lớn giữa khu rừng rậm.

Ánh hoàng hôn màu tím bao phủ lấy xung quanh cô.

Khi cô ấy nhận ra tôi, dường như cô ấy đang cố gọi tôi.

Nhưng, tiếng gió lớn quá làm tôi không nghe được gì cả...

Khi tôi tỉnh dậy, cặp mắt xanh biển lo lắng nhìn tôi.

Hm? Mắt xanh...?

Tôi giật mạnh người để tỉnh táo hoàn toàn.

Có vẻ là tôi đã ngất ở trên đường còn Gol đang cúi người xuống chỗ tôi. Vẫn như vậy thôi, khuôn mặt Gol vẫn thật gần.

Có lẽ em ấy vẫn luôn chăm một tên đáng thương đã ngất đi như tôi.

Vẫn luôn là một cô gái tốt nhỉ.

Hơn nửa, mắt của Gol, tất nhiên rồi, là màu đỏ

Whoa! Nhìn gần như này mới nhận ra lông mi em ấy dài thật đó. Từ khi nào vậy nhỉ?

Không, phải tập trung, dù đó chỉ là lông mi đá.

Tuy vậy...Tôi tự hỏi chủ nhân của đôi mắt xanh lúc nãy là ai nhỉ. Mà này, sao tự dưng tôi lại ngất ra giữa đường vậy ta?

Tất cả những câu hỏi trên đều hướng về một chỗ.

Đúng vậy, tóm lại là sau những thay đổi đột ngột của môi trường dẫn đến những sự kiện căng thẳng tăng dần, tâm trí của tôi đã kiệt sức tột độ.

Tôi cần phải nghỉ ngơi.

Và để nghỉ ngơi ở nơi an toàn nhất có thể, chúng tôi phải nhanh chóng tới Samari.

Nhưng vì tôi đã ngất xỉu, nên chúng tôi bị chậm kế hoạch, và mặt trời thì cũng sắp lặn.

Part 2

[Samari...là đây sao? Không thể nào...]

Tôi lặng thinh.

Trước khi mặt trời lặn, bọn tôi đã tới được một ngôi làng mà tôi tin đó là Samari.

À đúng hơn thì, là tàn tích của một ngôi làng.

Làng Samari gồm 100 căn nhà nối tiếp nhau. Ở đó đem lại cảm giác của một ngôi làng nông nghiệp kiểu cũ.

Nhưng lại không có người, chỉ toàn nhà bỏ hoang, và một bình nguyên ở đằng kia hẳn là đất trồng trọt.

Tôi đi qua vài căn, nhưng đúng như dự đoán, đều không có người ở.

Chỉ có một ít nội thất còn lại, nhưng ít lắm. Không như căn cứ ở chỗ Luvel Zairein ở lưu vực, dường như hầu hết đồ đạc trong nhà đều đã được “bế” đi hết khỏi mấy căn nhà này.

Cả thị trấn đã chuyển đi rồi sao?

Đi qua những căn nhà làm tôi có cảm giác như đang lang thang trong thước phim Tây kiểu cũ.

Nói thật chứ, đây không hẳn là một vòng sự kiện bất ngờ gì.

Tôi nghĩ, thật lạ khi chẳng gặp ma nào trên đường cả. Trên hết, lũ khỉ thì mạnh đến rắc rối. Đám gần đây kích thước như gorilla dạng khủng, tầm đó giết một con người bình thường thì chắc dễ thôi.

Tôi chắc chắn sẽ không đi tới được đây mà không có người bạn đồng hành của tôi, Gol.

Sau cùng thì, “vũ khí” duy nhất mà tôi có là《NTR》, thứ hoàn toàn vô dụng trước đòn tấn công vật lý, và 《Tạo sỏi》, cũng chỉ tạo được mấy viên đá to nhưng vô dụng. Không có Gol thì tôi đã thành đồ ăn cho lũ khỉ từ đời nào rồi.

Tôi cũng nghi ngờ mình có thật sự là “Ma Đạo vương của sự hủy diệt” hay không nữa.

Đúng hơn thì, tôi cũng đang bắt đầu nghĩ nghề nghiệp của tôi sẽ kiểu “Ma Đạo vương, kẻ ăn bám Golem”.

Hay thật, đã lả người rồi mà giờ còn nản nữa.

Dù tôi dự đoán được chuyện tới mức này, nhưng thật sự thấy cảnh ngôi làng bỏ hoang làm tôi đau lắm.

Tuy nhiên, thay đổi bất chợt thì vẫn vậy, vẫn là điểm mạnh của tôi.

Tôi điều chỉnh suy nghĩ và quyết định đây là lúc để tìm một ngôi nhà ít bị hư hại nhất để qua đêm.

Dù sao đi nữa, nếu bọn tôi tiếp tục đi về phía Tây, thì nếu tôi không lầm, bọn tôi sẽ gặp một ngôi làng khác, thậm chí có thể là một thành phố lớn.

Tôi quyết định sẽ điều chỉnh kế hoạch và nhìn vào tấm bản đồ một lần nữa.

Vì biết rõ tỉ lệ bản đồ, nên tôi có thể tính toán chính xác mất bao nhiêu ngày để tới được địa điểm tiếp theo.

May là bọn tôi vẫn còn nhiều đồ dự trữ.

[Gol, mượn tạm một căn nhà trống và ăn thôi nào...]

Tôi gọi và quay sang chỗ bạn đồng hành của tôi──nhưng em ấy đang nhìn qua vai tôi.

Em ấy hay như này khi em ấy phát hiện điều gì đó không dự đoán trước hoặc đang cảnh giác.

Cũng dễ biết khi nào Gol đang trong mode cảnh giác.

Chừng nào không cần nhìn đi chỗ khác thì mắt em ấy luôn dán vào tôi.

Vậy nên, nếu không nhìn ở chỗ tôi, chắn chắn em ấy đang nhìn về phía có gì đó xuất hiện.

Và mấy ngày gần đây, Gol chỉ rời mắt khỏi tôi khi tập trung vào lũ khỉ đang nấp ở điểm mù.

Bản thân tôi cũng sẵn sàng.

Mặt trời sẽ sớm lặn hoàn toàn còn nơi đây thì cũng lờ mờ.

Đây cũng là lần đầu khi lũ khỉ đối đầu với bọn tôi muộn thế này. Thường thì chúng sẽ xuất hiện trên đường trước khi mặt trời lặn, rồi sẽ trở về hang để tránh cái lạnh.

Với chút cảnh giác, tôi nhìn về phía mà Gol đang hướng tới. Không có một con khỉ nào ở đó cả.

[Đó là...]

Không thể tin được.

Đằng trước là một ngôi nhà với ánh đèn bên cửa sổ.

Không...không thể nào. Trước đó tôi cũng thấy rồi.

Khoan đã──Tôi nhận ra giờ mặt trời đã lặn, nghĩa là rất dễ để nhận biết ánh sáng.

Tôi cố kìm lại sự vui mừng của mình, và tiếp cận căn nhà đang được chiếu sáng.

Tôi kiểm tra bản thân trước cửa ra vào.

Đây có thể là lần tiếp xúc đầu tiên với người khác ở thế giới khác.

Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.

Sau cùng thì, bản thân tôi nhìn cũng không “đẹp” lắm.

Tôi nhẹ nhàng sửa tóc và phủi bụi chỗ quần áo.

──Được rồi, giờ ổn rồi, với Gol thì...Tôi nghĩ

[Chậc, em không phải kiểu không hấp dẫn như anh, nên sẽ ok thôi]

Tôi nói.

Và để phòng hờ, tôi cũng nhẹ nhàng sửa tóc cho cô ấy.

Nói thật thì không cần thiệt, nhưng Gol cứ ngoan ngoãn đưa đầu cho tôi nên đành chịu thôi.

Khi tôi chải mái tóc dài mượt của em ấy sang một bên, tôi nhận thấy biểu tượng trên trán em ấy.

──Mừng là thứ này chưa thay đổi, ít nhất là như vậy...Tuy thế, tóc em ấy được làm từ gì vậy nhỉ?

Không không, không được mất tập trung. Tôi còn phải tập trung vào vấn đề quan trọng hơn.

Nói thẳng ra thì, tôi cũng mất kha khá dũng khí để đứng tại đây rồi.

Dựa theo kinh nghiệm của tôi ở thế giới này, khả năng cao là khi đi qua cánh cửa này, tôi sẽ gặp một bộ xương khô.

Sau cùng thì, ở thế giới này, có ánh sáng không nhất thiết là đồng nghĩa với có người sống. Thật ra, những gì tôi trải qua từ đó tới giờ, những nơi có ánh sáng là 100% là có bộ xương đang ở đó.

Tiếng gõ của nắm tay tôi lên cánh cửa gỗ cứng vang vọng cả ngôi làng trống.

Và một lần nữa, là im lặng.

──Đúng như dự đoán, lại một bộ xương khác.

Nhưng ngay lúc tôi có suy nghĩ trên, cánh cửa mở ra, và một khuôn mặt hiện ra chỗ hở.

[Vâng vâng. Ai đó?]

Whoa! Không còn là bộ xương nữa, mà là con người bằng da bằng thịt!

Cụ thể là một chàng trai mảnh khảnh với cặp kính tròn.

Đây là người sống đầu tiên mà tôi gặp ở thế giới khác.

Không phải là một cô thiếu nữ hay một cô gái xinh đẹp──mà là một ông anh đứng tuổi trông kiệt sức.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Translator: Rappa

Truyện Chữ Hay