Mãi đến khi trở về phòng ngủ, Lâm Trạm mới cảm thấy hơi bất thường, sao cô em nấm lùn còn chưa gửi hình qua cho mình?
Anh nhìn đồng hồ, chắc lúc này cô em nấm lùn đã đi thư viện rồi.
Ùm, tuy anh không thích học, nhưng cũng vẫn biết điều.
Vì thế anh nhịn không gọi điện thoại quấy rầy Nguyễn Kiều.
Bởi vì chân bị thương nên hai ngày nay Lâm Trạm không thể rong chơi ở ngoài, đành phải nằm liệt ở trên giường, ngoan cường đấu tranh với những phần tử không biết xấu hổ lấy gói biểu cảm thực vật truyền tải lung tung.
Đến hơn 10 giờ tối, cuối cùng Lâm Trạm không nhịn được nữa, anh khẽ gõ tường nhưng bên cạnh không ai đáp lại.
Ơ, còn chưa trở về à.
Bình thường lúc này Quả Hồng muội muội đã lên giường đọc sách rồi mà?
“Này, Quả Hổng muội muội, hình chụp đâu rồi, sao còn chưa gửi cho tớ thế?”
Anh không kiềm được gửi tin nhắn thoại cho Nguyễn Kiều.
Qua một lát, khung đối thoại hiển thị “Đối phương đang nhập chữ”.
Lâm Trạm kiên nhẫn chờ, nhưng chờ mòn chờ mỏi, vẫn chưa thấy Nguyễn Kiều trả lời, cũng không còn thấy dòng chữ “Đối phương đang nhập chữ”, cũng không gửi hình qua.
???
Đây là hành động gì thế?
Tuy anh là người hung hăng, nhưng vẫn chưa mất lương tâm, anh không muốn suy nghĩ xấu về cô em nấm lùn nhà anh.
Anh yên lặng nghĩ: Có thể tin nhắn chưa được gửi tới, điện thoại hết pin rồi hả?
Ùm… cái này nghe có vẻ hợp lý.
Nhưng năm phút sau, anh nhìn thông tin hoạt động trên weixin.
Cô em nấm lùn của anh từ vị trí thứ tư đã lên đến thứ ba, trong vòng 5 phút đã tăng thêm mấy trăm bước.
…?
Đừng nói là di động hết pin mà weixin vẫn có thể ghi lại lộ trình đi bộ nhé!
Sau vài giây mơ hồ, Lâm Trạm đột nhiên càng nảy sinh nghi ngờ.
Đã hơn 10 giờ rồi mà còn chưa trở về, chẳng lẽ cùng đứa con trai nào tản bộ ở đâu rồi à?
Lâm Trạm suy nghĩ lung tung, anh không chịu được nên cố gắng bò xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
Đêm nay trăng sáng sao thưa.
Hai bên đường về phòng ngủ đều là những hàng cây xanh um, bóng cây nhàn nhạt cũng yên lặng tỏa ra dưới ánh đèn đường vào ngày đông.
Bỗng nhiên gió nhẹ lướt qua mặt, tóc khẽ lay động, bên tai hơi ngứa.
Nguyễn Kiều nâng tay vén tóc, tiện thể dừng bước, tạm biệt với người ta.
“Học trưởng, làm phiền anh quá, vô cùng cảm ơn anh ạ.”
Nam sinh nâng mắt, vội vàng xua tay, giọng nói mộc mạc.
“Không sao, đây là việc anh phải làm mà, thật ra đây là lần đầu tiên anh phụ trách tiệc tối nên không thuận buồm xuôi gió, cứ giống như ruồi bọ không đầu, khi đó cũng may là có đi hỏi đàn anh phụ trách lúc trước, mới xem như biết được quy trình. Mọi người đều là người của đợt trước.”
Anh ấy dừng một lát, rồi nói thêm: “Em cứ làm cho tốt, thật ra hẳn ai cũng đã biết, như thường lệ… chỉ cần không để lộ sơ suất, thì ai phụ trách hoạt động tiệc xuân vào kỳ khai giảng năm sau thì người đó được chọn làm trưởng nhóm vào nhiệm kỳ tiếp.”
Nguyễn Kiều khẽ mím môi, vẫn duy trì nụ cười lễ phép, cô không có hứng thú với đề tài tuyển chọn trưởng nhóm.
Cô nhìn thời gian, mở miệng nói: “Không còn sớm nữa, học trưởng nghỉ ngơi sớm nhé, em về phòng ngủ trước đây, hôm nay cảm ơn anh ạ.”
Nam sinh gật đầu: “Được, vậy em cũng nghỉ ngơi sớm nhé, tạm biệt.”
Nhìn học trưởng trong bộ Học tập rời đi, Nguyễn Kiều thở nhẹ một hơi, thả lỏng hơn rất nhiều.
Cô kéo dây cặp da, chuẩn bị tiến vào tòa nhà phòng ngủ.Nhưng lúc lơ đãng nâng mắt thì thấy dưới cây nhãn thơm mát phía đối diện có một bóng người quen thuộc.
Người đó… hình như là Lâm Trạm?
Nguyễn Kiều ngập ngừng đi qua, thật đúng là Lâm Trạm.
Hai tay Lâm Trạm khoanh trước ngực, khẽ dựa vào cây, lườm Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều nhìn anh từ trên xướng xưới, tò mò hỏi: “Đã tối rồi, cậu ở đây làm gì thế, còn cái chân này nữa, có thể đi lại rồi sao?”
Lâm Trạm bỏ qua câu hỏi thứ nhất, giọng điệu thản nhiên: “Có thể đi rồi, không có chuyện gì lớn, chỉ là chảy chút máu thôi, cũng không thành người tàn phế.”
“...”
Té một chút, không đến nổi nào mà đã qua nửa ngày rồi vẫn còn tiếp tục chảy máu à?
Nguyễn Kiều chần chừ: “Cậu… có phải tiểu cầu máu không đủ không?”
Lâm Trạm: “Cậu mới tiểu cầu máu không đủ đấy! Có biết nói chuyện không hả.”
Lâm Trạm lại lườm cô, nhịn không được hỏi, “Người con trai lúc nãy là ai thế, cậu nịnh nọt như thế làm gì, vừa gật đầu vừa cười nữa.”
Gật đầu kèm với cười là nịnh nọt à?
Logic quỷ gì thế.
Nguyễn Kiều không nói nên lời, nhưng vừa nghĩ đến chân anh bị thương là do lỗi của mình, nên cô vẫn nhẫn nhịn, hòa nhã hỏi: “Cậu đang ngắm cảnh ở đây à, không thì tớ đỡ cậu lên nhé?”
Lâm Trạm hất cằm, không nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Còn giở tính kiêu ngạo.
Nguyễn Kiều không lép vế với anh, cuối cùng nói câu: “Nếu như cậu không đi, vậy tớ đi trước nhé.”
Cô vừa dứt lời thì cánh tay Lâm Trạm đã choàng lên vai cô, “Đỡ tớ.”
Lâm Trạm đột nhiên tới gần, Nguyễn Kiều có thể ngửi được mùi trên người anh, nhưng… cô không nhịn được ngẩng đầu hỏi: “Này, sao hôm nay cậu còn chưa tắm thế?”
Lâm Trạm liếc cô, “Chân tớ bị thế này, sao tắm được, cậu giúp tớ tắm à.”
Nguyễn Kiều ngậm miệng.
Qua vài giây Lâm Trạm mới phản ứng kịp, chần chừ hỏi: “Chẳng lẽ trên người tớ có mùi hôi à?”
Anh vừa hỏi vừa ngửi mùi trên người mình.
Nguyễn Kiều lắc đầu, dìu anh lên lầu, nhẹ giọng giải thích.
“Không phải, chỉ là mùi chanh trong veo hơi nhạt, múi thuốc lá hơi nặng. Thật ra với khí hậu hôm nay của Nam Thành, hai ngày tắm một lần cũng không sao, nhưng vẫn nên ít hút thuốc đi, nếu tuổi còn trẻ mà bị ung thư phổi thì phải làm sao đây, không phải nhà cậu có rất nhiều tiền sao, tiền còn chưa xài hết mà đã chết ròi, quá thảm.”
Cô lại nghĩ đến một vấn đề: “Cậu là con một à?”
Lâm Trạm còn chưa tiêu hóa hết mấy lời nói từ không tắm đến ung thư phổi, theo bản năng gật đầu, đáp lại câu hỏi của cô.
Nguyễn Kiều lại nói lảm nhảm: “Vậy thì còn thảm hơn, bị ung thư phổi chẳng khác nào là đoạn tử tuyệt tôn.”
???
Lâm Trạm hơi hoang mang, chỉ là không tắm mà đã đến đoạn tử tuyệt tôn rồi à?
Anh chợt gập tay gõ vào đầu Nguyễn Kiều, “Cô em nấm lùn, cậu đang rủa tớ à? Tớ đoạn tử tuyệt tôn cậu muốn khóc còn khóc không nổi, vui cái gì hả.”
Nguyễn Kiều theo bản năng né tránh, miệng còn đang bác bỏ: “Điều tớ nói là sự thật có thể xảy ra mà, ai trù cậu đâu chứ.”
Lâm Trạm ôm vai cô để chống đỡ, không ngừng đuổi theo để gõ đầu cô, Nguyễn Kiều đành phải vừa cười vừa tránh.
Giang Thành ngủ một giấc trong phòng, có hơi khát nước nên cậu xoa đầu tóc rối bời như chuồng gà đi ra ngoài rót nước.
Nhưng vừa ra khỏi cửa thì thấy hình ảnh liếc mắt đưa tình làm cay mắt người ta, cậu khựng lại ba giây, cuối cùng quyết định cầm ly nước yên lặng xoay người trở về phòng, coi như chưa từng đi ra ngoài.
Khát nước gì chứ, uống một chai Yakult là đủ rồi.
Dẫn Lâm Trạm đến cửa phòng ngủ xong, Nguyễn Kiều định rút lui.
Lúc này Lâm Trạm mới nhớ tới chuyện quan trọng, “Người lúc nãy là ai thế, cậu còn chưa nói với tớ.”
Nguyễn Kiều mặc kệ anh, đưa vị Phật gia này tới cửa, rồi giúp anh gõ cửa, dựa vào đôi chân nhanh nhẹn của mình mà trốn về phòng ngủ.
Buổi tối khi đi ngủ, Lâm Trạm còn chưa từ bỏ ý định không ngừng gõ tường quấy rầy cô.
Nhưng Nguyễn Kiều cũng không đoái hoài tới, dù sao cũng chưa ngủ.
Nhưng đêm nay Tống Loan Loan ở lại phòng ngủ, Nguyễn Kiều sợ quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi, thấy cô ấy đã ngủ ngon, lại bị tiếng gõ tường của Lâm Trạm làm phiền lật người mấy lần, Nguyễn Kiều than nhẹ, đành phải lấy điện thoại ra gửi weixin cho Lâm Trạm.
Sadako không quên người đào giếng: [Đừng gõ nữa, Loan Loan đang ngủ.]
Sadako không quên người đào giếng: [Người đó là đàn anh của bộ Học tập, trưởng nhóm giao hoạt động tiệc mừng xuân khai giảng năm sau cho tớ phụ trách, sau đó nhóm trưởng bảo tớ tìm anh chị đã từng làm hoạt động để xin chỉ bảo kinh nghiệm.]
Ớt Chỉ Thiên: [Đàn anh hả, hèn gì nhìn già, còn tưởng là thầy đấy.]
Sadako không quên người đào giếng: [Này, đừng có nói xấu dáng dấp của người khác chứ…]
Ớt Chỉ Thiên: [Tớ đâu có nói xấu đâu, nói sự thật mà, nói anh ta già chứ đâu có nói anh ta xấu.]
Sadako không quên người đào giếng: [Vậy có gì khác nhau?]
Ớt Chỉ Thiên: [Đương nhiên là khác rồi, già là một trạng thái trưởng thành tự nhiên mà, tất cả mọi người đều sẽ già đi, sao không khác với xấu chứ? Không lẽ cậu khinh thường người già à, có biết kính già yêu trẻ không đấy? Bạn học này, xem ra cậu phải trở về tiểu học học lại về tư tưởng đạo đức rồi.]
Nguyễn Kiều cũng phục anh luôn, đây đều là ngụy biện.
Bây giờ cô cũng không ngủ được, cầm điện thoại, đột nhiên nghĩ đến cách trị Lâm Trạm.
Sadako không quên người đào giếng: [sticker 1.jpg]
Sadako không quên người đào giếng: [sticker 2.jpg]
Nguyễn Kiều gửi một hơi chừng 30 sticker quăng cho Lâm Trạm, mà nhân vật chính của gói sticker đều là nấm Trạm và quả hồng Trạm.
Ảnh chụp màn hình đều là kiểu “sống không còn gì để lưu luyến” thì thôi đi, còn phối thêm những dòng chữ khá thích hợp.
“Sinh ra đã làm nấn, thật xin lỗi.”
“Oa, đầu bếp, tôi muốn thêm chút gia vị cho bản thân.”
“Ngôi sao trong cả hai giới hoa quả và rau củ - Trạm cà chua.”
“Câu chuyện đồng thoại, Trạm nấm. Sức mạnh vượt qua giẫm lên các tuyến 38, cảm ơn.”
Nguyễn Kiều vừa gửi vừa nén cười.
Khi Lâm Trạm nhìn thấy sticker đầu tiên thì đã ngồi dậy, tiếng cười Nguyễn Kiều thông qua lỗ máy điều hòa, tất cả đều truyền đến tai anh.
Gửi 30 sticker qua, Lâm Trạm bên kia vẫn chưa phản hồi.
Nguyễn Kiều đợi một lúc lâu, rồi vểnh tai nghe ngóng, không có động tĩnh thật.
Anh sẽ không tức giận đấy chứ?
Nguyễn Kiều đang nghĩ như vậy, chợt di động của cô bắt đầu không ngừng rung lên.
Ớt Chỉ Thiên: [hình ảnh 1.jpg]
Ớt Chỉ Thiên: [hình ảnh 2.jpg]
Lâm Trạm bất ngờ quăng một đống ảnh selfie, khiến Nguyễn Kiều phải trợn mắt không nói nên lời.
Ớt Chỉ Thiên: [Cho cậu cảm nhận nhan sắc thời hoàng kim của hotboy Nam Đại một cách đúng đắn.]
Ớt Chỉ Thiên: [Giới thiệu cho cậu một app chụp hình khác, faceu đấy, nấm có thể trở thành cô tiên nấm.]
Anh vẫn còn đang chụp rất tâm đắc.
Nguyễn Kiều lướt từng tấm ảnh, mặc dù điện thoại của tên nam thẳng có app làm đẹp, nhưng cũng không che giấu được vẻ ngốc nghếch trên người.
Cô rụt lại ở trong chăn, cười đến đau bụng.
Lâm Trạm lại gửi tin nhắn qua.
Ớt Chỉ Thiên: [Đúng rồi, hôm nay cậu còn chưa gửi hình cho tớ, mau gửi cho tớ đi, đừng hòng quỵt nợ.]
Khóe miệng Nguyễn Kiều vẫn đang cong lên.
Sadako không quên người đào giếng: [Nếu cậu đồng ý với tớ không đăng lên vòng bạn bè, thì tớ sẽ gửi cho cậu.]
Ớt Chỉ Thiên: [Không gửi không gửi, đêm hôm khuya khoắt đăng gì mà đăng, mau gửi cho tớ đi.]
Sadako không quên người đào giếng: [Ban ngày cũng không cho đăng.]
Ớt Chỉ Thiên: [Được rồi, không đăng đâu.]
Được rồi, thấy tối nay anh cung cấp nhiều tấm hình chụp thế này, Nguyễn Kiều ban phát chút thiện tâm, gửi ảnh chụp qua, còn đặc biệt chọn những tấm gốc.
Lâm Trạm nhận được ảnh chụp, anh ngồi ở trên giường xem một lúc rồi đột nhiên bật cười.
Giang Thành bị tiếng cười lúc nửa đêm này làm cho hoảng sợ tới mức đá mền, “Lâm Trạm khốn kiếp! Cậu còn chưa ngủ hả, mẹ nó, tớ vừa định ngủ là cậu muốn hù chết tớ à?”
Lâm Trạm tiện tay ném gối qua, “Cậu ngủ đi, đừng có chõ mồm vào.”
Đuổi Giang Thành xong, anh lưu hình vào trong điện thoại, sau đó đặt làm màn hình chính và màn hình khóa.
Tối nay Lâm Trạm không quấy rầy Nguyễn Kiều nữa.
Ban đêm thật yên tĩnh.
Nguyễn Kiều nghiêng về phía vách tường ngủ, rõ ràng đã rất trễ, nhưng cô vẫn không ngủ được.
Cô dùng ngón tay chậm rãi viết từng nét trên vách tường.
一, 丨, 丿, 丶, 一, 丨, 丿, 乀.
Đầu ngón tay ma sát với vách tường tạo ra hơi nóng.
Khóe miệng cô cong lên, an tâm nhắm mắt.
Thật ra Nguyễn Kiều cũng không biết cô ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Nói chung, một đêm ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau khi rời giường, Nguyễn Kiều còn chưa tỉnh ngủ, nửa ngồi dậy, không ngừng ngáp.
Cô lơ đãng nhìn thoáng qua, phát hiện có một tờ giấy trắng rơi xuống trên giường.
Trên giấy vẽ một bức tranh, một đôi nam nữ ngồi dựa vào nhau, nam sinh choàng tay qua cổ nữ sinh, còn làm dấu tay “hi” đặt cạnh bên tai nữ sinh.
Một bức ảnh rất đáng yêu rất dễ thương.
Nguyễn Kiều nheo mắt quan sát, cảm thấy rất quen mắt.
Bỗng nhiên trong đầu chợt có ánh sáng lóe lên, cô nghĩ ra rồi, đây chẳng phải là… bức hình chụp chung của cô và Lâm Trạm sao?
Cô theo bản năng nhìn lỗ máy điều hòa.
Tầm mắt dừng lại trong không trung vài giây, cuối cùng hiểu ra.
Môi cô cong lên, không nhịn được khẽ cười.
Thứ sáu là ngày lên lớp cuối cùng của học kỳ này, trên đường đi vào lớp học, Nguyễn Kiều cầm bức hình Lâm Trạm vẽ, đi đến đội nhóm in kỹ thuật số.
Buổi sáng, đội nhóm in ấn không bận lắm, Nguyễn Kiều cẩn thận cầm góc nhỏ của tờ giấy, sau đó đưa ra.
“Ông chủ, phiền giúp tôi scan bản này, scan chất lượng cao nhé.”
Nam Đại có khoa Mỹ thuật, bình thường họ hay cần scan hình ảnh, cho nên trong trường cũng có một hai nhà chuyên môn in ấn chuẩn bị máy scan với chất lượng sắc nét cao cho sinh viên Mỹ thuật, đáp ứng sự theo đuổi hoàn mỹ chi tiết của họ.
Scan bức họa của Lâm Trạm xong, Nguyễn Kiều chuyển ảnh vào trong điện thoại, rồi chọn đặt màn hình khóa và màn hình chính.
Nữ sinh trên màn hình đang cười, và cô cũng như thế, khóe miệng cùng cong lên.