“Tiến hóa nghĩa là sao…” Hà Điền Điền không hiểu Phương Hướng Bắc nói gì.
“Có nghĩa là từ loại não trí tuệ nhân tạo có thể tiến hóa thành siêu não trí tuệ nhân tạo.”
“Siêu não trí tuệ nhân tạo… là cái quái gì chứ…” Cô cảm giác đầu mình phình to ra. Kiểu gì cũng phải chết, vì sao còn bắt phải nghe những thứ không hiểu nổi như vậy…
Phương Hướng Bắc không trả lời.
Anh ta cẩn thận quan sát vẻ mặt của Hàm Quang.
Mặt Hàm Quang không thay đổi. Nhưng đối với người máy, vẻ mặt như thế là bình thường nhất.
Phương Hướng Bắc nhìn chằm chằm Hàm Quang, hỏi: “Cậu có yêu cô ấy không?”
Hà Điền Điền cho rằng “cô ấy” ở đây chỉ có cô. Bỗng nhiên cô lại cảm thấy khẩn trương, tim bỗng dưng đập nhanh hơn, thình thịch… thình thịch…
Nếu như trước khi chết được nghe anh thổ lộ thì coi như cũng đáng giá… Cô lặng lẽ tự an ủi bản thân mình.
Nhưng Hàm Quang chỉ mỉa mai cười nói: “Anh nói xem? Ngay cả trái tim tôi cũng không có thì làm sao biết như thế nào là yêu?”
“Cậu…”
“Đừng tưởng rằng tôi sẽ có cái loại tình cảm cấp thấp đó của loài người các anh.”
Hà Điền Điền cảm thấy trong lòng chợt trở nên mất mát.
Vẻ mặt của Phương Hướng Bắc thay đổi, ánh mắt mang theo sự thăm dò nhìn chằm chằm vào anh.
Hàm Quang lạnh lùng đối diện Phương Hướng Bắc.
Tình huống cứ giằng co như vậy, không ai nói gì.
Đột nhiên, Hà Điền Điền cảm thấy cánh tay trên cổ cô tăng lực ép chặt, sau đó, họng súng trên đầu cũng ấn mạnh!
Đến rồi!
Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, đợi cái chết đến.
Chờ… Và chờ…
Đầu óc trống rỗng, mất đi toàn bộ khả năng nhận thức. Cô cũng không biết đã đợi bao lâu, khi cô mở mắt ra, Phương Hướng Bắc đã buông lỏng cánh tay đang kiềm chế cô.
Cánh tay cầm súng buông thõng xuống, súng cũng bị rơi xuống đất.
Hàm Quang đột nhiên xông lên trước, kéo cô về phía sau anh, che chở cô như gà mẹ bảo vệ gà con.
Hà Điền Điền đứng phía sau anh, chỉ lộ ra cái đầu, tò mò nhìn Phương Hướng Bắc.
Sắc mặt Phương Hướng Bắc tái nhợt, nở nụ cười bất lực: “Xin lỗi Điền Điền, tôi không muốn làm cô bị thương thật đâu. Khẩu súng này chỉ là súng điện thôi.”
Không có gì, Hà Điền Điền thả lỏng. Cô thả lỏng không chỉ vì bảo vệ được tính mạng và đa phần vì vốn dĩ Phương Hướng Bắc không phản bội cô…
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hà Điền Điền hỏi.
“Tôi chỉ muốn thử một lần.”
“Thử cái gì?”
“Thử xem Hàm Quang có thể tiến hóa hay không.”
“Vậy anh cứ thử anh ấy, sao phải lấy súng chĩa vào tôi?”
“Bởi vì mấu chốt tiến hóa của cậu ấy là ở cô.”
“Hả?” Càng ngày càng không hiểu…
“Không cần nghe anh ta nói nhảm.” Hàm Quang đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hà Điền Điền lắc đầu: “Không được, không hiểu sẽ khiến tôi khó chịu, Phương Hướng Bắc, anh nói rõ ràng cho tôi.”
Phương Hướng Bắc thở dài, giải thích: “Tiểu Phong từng nói cho tôi biết, ban đầu chức năng tiến hóa của G sẽ bị khóa, khi G có đầy đủ ham muốn mãnh liệt bảo vệ con người, nó có thể có năng lực tiến hóa một lần nữa. Cho nên tôi chỉ muốn thử xem, Hàm Quang có thể mở chức năng tiến hóa hay không. Hiểu chưa?”
“Chưa hiểu! Anh giải thích cho tôi tiến hóa là cái quỷ gì…”
“Trí tuệ nhân tạo theo tiêu chí cấp bậc cơ bản được chia thành ba loại: Máy tính trí tuệ nhân tạo, não trí tuệ nhân tạo và siêu não trí tuệ nhân tạo. Máy tính trí tuệ nhân tạo là loại người máy bình thường, loại não trí tuệ nhân tạo thì cô đã thấy chính là cậu ấy. Còn loại siêu não trí tuệ nhân tạo…”
“Siêu não trí tuệ nhân tạo là gì?”
“Bình thường cô không xem tạp chí khoa học kỹ thuật à…”
“Chưa bao giờ xem.”
“…” Phương Hướng Bắc bất đắc dĩ nhìn xuống dưới, tiến hành phổ cập khoa học cơ bản nhất cho cô: “Giả sử một thiết bị trí tuệ nhân tạo đạt đến một tiêu chuẩn nhất định sẽ đồng thời tự mình học tập và nâng cao năng lực, vậy có nghĩa nó có sự chủ động tự mình cải thiện cấp độ trí tuệ nhân tạo. Căn cứ vào hiệu suất tính toán của trí tuệ nhân tạo, sự cải thiện trí tuệ này theo cấp số nhân, nói cách khác, trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn sẽ đột phá trí tuệ, vượt lên trên cả con người. Trí tuệ nhân tạo như vậy gọi là siêu não trí tuệ nhân tạo. Siêu não trí tuệ nhân tạo phải do tự tiến hóa, con người không thể trực tiếp phát minh ra siêu não trí tuệ nhân tạo dựa trên mức giới hạn của họ. Con người chỉ cố gắng phát minh ra não trí tuệ nhân tạo trước, và não trí tuệ nhân tạo tự tiến hóa thành siêu não trí tuệ nhân tạo.”
“Đúng là khá thông minh… Tôi còn tưởng là siêu năng lực.”
“Thật ra cũng không khác siêu năng lực là mấy.”
“Hả?”
“Trí thông minh của siêu trí tuệ nhân tạo có thể đạt đến một mức độ mà con người bình thường không thể hiểu được. Trong mắt họ con người chỉ là con kiến, và thậm chí không bằng con kiến. Nếu sử dụng siêu trí tuệ nhân tạo trong nghiên cứu khoa học, chắc chắn sẽ gây ra một vụ chấn động khoa học và công nghệ rộng lớn. Loài người sẽ trải qua những thay đổi dữ dội, siêu trí tuệ nhân tạo có thể làm tất cả, biến điều không thể thành có thể. Nó sẽ trở thành trí tuệ toàn năng, giống như Thượng đế. Sở dĩ, Hàm Quang có biệt hiệu là G vì chữ G có nghĩa là God - Thượng đế trong tiếng Anh, kế hoạch của tôi và Tiểu Phong, tên đầy đủ là "Kế hoạch tạo thần”."
Hà Điền Điền rơi vào trạng thái khiếp sợ, ngây ngốc há mồm, một lúc lâu sau cũng không bình tĩnh lại được. Cho đến khi Hàm Quang xoa nhẹ đầu cô, nói: “Choáng váng à?”
Cô đảo mắt nhìn anh một lần nữa, thấy anh vẫn như vậy, không thay đổi. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc đó, đẹp trai lại lạnh nhạt, thực sự không thể nào nghĩ đến Thượng đế.
“Não các người lắm nếp nhăn quá…” Hà Điền Điền nói.
Phương Hướng Bắc không nói gì.
Hà Điền Điền thấy anh ta nhìn chằm chằm quan tài kia thì bừng tỉnh: “À, tôi biết rồi! Anh muốn cho Hàm Quang biến thành Thượng đế, sau đó tìm cách cứu sống Tiểu Phong đúng không?”
“Ừ.”
Đối với bộ não điên cuồng của Phương Hướng Bắc, Hà Điền Điền không thể tin được. Cô muốn nói là “Làm sao có thể”, nhưng nhìn thấy ánh mắt đau lòng mà cố chấp của anh ta thì cô lại không thốt nên lời.
Phương Hướng Bắc lại nói với cô một câu: “Xin lỗi.”
Hà Điền Điền chỉ là sợ quá chứ cũng không trách gì Phương Hướng Bắc. Cô lắc đầu nói: “Không có gì, anh… anh không nên quá khổ sở…”
Vẫn một tiếng “Ừ”.
Sau đó một mình Phương Hướng Bắc ở lại dưới tầng hầm, Hà Điền Điền và Hàm Quang rời khỏi biệt thự, ra bên ngoài chờ anh ta.
Bên ngoài là ánh mặt trời chan hòa, trong vườn có một cây mai, lúc này nhưng bông hoa mai nhỏ màu vàng nhạt đang nở, trong không gian thoang thoảng mùi thơm nhẹ.
Những cánh hoa rơi đầy trên mặt đất.
Hà Điền Điền đi đến dưới tán cây, ngẩng đầy lên nhìn chú chim sẻ nhỏ.
Hàm Quang đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau.
Thân hình anh cao lớn, cánh tay dài hoàn toàn ôm trọn lấy cô. Cô cũng như một chú chim sẻ nhỏ dễ dàng bị anh kéo vào trong lòng.
Hà Điền Điền nghĩ đến tình huống dưới tầng hầm bỗng nhiên cảm thấy buồn bã. Giờ lại ôm cô như vậy, cô không cam lòng, hỏi anh: “Hàm Quang, nếu vừa rồi Phương Hướng Bắc nổ súng, anh không đau lòng chút nào sao?”
“Không.”
Thật sự là thế! Cô cảm thấy trái tim nhói đau.
“Súng đấy không có điện.” Ngay sau đó anh nói.
“Nhưng lúc đó anh không biết súng đó không có điện…”
“Tôi biết.”
“Hả?”
“Phương Hướng Bắc muốn dùng cô để uy hiếp tôi, làm sao có thể để cô chết được? Để tránh trường hợp cướp súng, anh ta đã tháo pin trước rồi.”
“Từ từ đã! Sau đó…” Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Suy luận rất đơn giản. Không phải loài người các cô am hiểu nhất là suy luận sao?”
“Được rồi, được rồi, anh thông minh nhất, lợi hại nhất, anh là Thượng đế, được chưa?”
“Tôi không phải Thượng đế, tôi là người máy của cô.”
Chỉ một câu nói đơn giản, Hà Điền Điền lại thấy có gì đó mờ ám. Cô cúi đầu nhìn những cánh hoa dưới chân, từng cánh từng cánh nhỏ, mặt đất như bầu trời đầy sao. Hàm Quang cứ ôm cô như vậy, đứng yên, cằm tựa vào vai cô.
Cô không nhìn thấy anh đang chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt anh là nụ cười vui vẻ, như mùi hương thơm lơ đãng.
Một lát sau, Hà Điền Điền bỗng nhiên gọi anh: “Hàm Quang.”
“Ừ.”
"Phương Hướng Bắc nói này nói nọ, nào là tiến hóa, nào là siêu não trí tuệ nhân tạo… các loại, anh tin không?”
“Không tin. Cô tin à?”
“Tôi cũng không tin.”
“Vậy cô hỏi làm gì?”
“Không phải là tôi sợ anh tin sao… Sau đó lại giống trên phim ý, anh nghĩ đi phá hủy thế giới, thống trị nhân loại và vân vân, lầm đường lạc lối.”
Hàm Quang thấy kỳ quái: “Tại sao tôi lại muốn thống trị nhân loại?”
“Ặc…” Cái này đúng là cô chưa nghĩ đến.
“Loài người ngu xuẩn như vậy.” Anh bổ sung.
“Được rồi, vậy tôi yên tâm. Nhưng mà, anh là một người máy, chẳng lẽ không có gì mà anh muốn có được sao?” Nhỡ đâu một ngày nào rảnh rỗi, anh lại lầm đường lạc lối, muốn đi thống trị loài người... Cô cảm giác mình lo lắng không phải không có lý.
“Trước đây không có, hiện tại có rồi.” Hàm Quang nói.
“Hả? Là cái gì?” Cô bỗng nhiên thấy rất tò mò.
Anh không nói. Một lúc sau, anh nắm chặt tay, dùng cằm cà nhẹ vào cổ của cô: “Hà Điền Điền.”
“Hả?”
Trong giọng nói ẩn chứa niềm vui: “Ngốc.”