Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

chương 3: ngài lotus—— kẻ độc thân hào hoa tài sản có năm mươi năm tinh cầu tư nhân 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Muốn hạt giống của mình…

Hóa ra Lotus ngại ngùng, sớm vừa ý mấy loại hoa mình cho xem, không phải nói thẳng là được rồi sao? Tuy rằng trong đó có khá nhiều giống thực vật quý, thế nhưng việc lấy một hạt giống đối với mình đâu phải việc khó khăn gì.

Đại bộ phận đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm đều nhân lúc cây kết quả lấy một ít hạt giống quý về nhà, ở nhà mình cũng có vài cây thực nghiệm nữa mà. Nuôi cấy một số cây gốc quý hiếm cũng có thể coi là một phần công việc của bọn họ, Hồ Bất Thích không trồng hoa tại nhà là do sợ sâu bệnh thôi.

Nghĩ nghĩ, Hồ Bất Thích ngay hôm đó chạy tới phòng thí nghiệm, các đồng nghiệp vô cùng kinh ngạc phát hiện một Hồ Bất Thích chưa bao giờ trồng hoa thế mà lại tới xin hạt giống hoa, cho nên đều rất nhiệt tình giúp đỡ, cuối cùng chẳng những giúp anh lựa chọn kỹ càng hai mươi loại giống tốt, mà còn cho cả loại phân hóa học mới được nghiên cứu.

“Đây chính là sản phẩm mới nhất, có thể dùng cho đại đa số thực vật, dựa theo số liệu của phòng thí nghiệm, nếu sử dụng mỗi ngày, tốc độ sinh trưởng của thực vật có thể tăng gấp đôi so với trước đây! Nhưng cũng có chút mắc, cho nên trước mắt chưa có phổ biến rộng rãi.”

Đặt thùng phân hóa học bên cạnh Hồ Bất Thích, lão giáo sư giải thích.

“Vì sao lại thiết kế theo mẫu này?” Mở thùng, giật mình phát hiện phân hóa học bên trong được đóng gói thành từng chai từng lon rất dễ mở.

“Đây là đồ uống của thực vật mà! Thiết kế như vậy rất sáng tạo, không phải sao?”

Gật đầu, Hồ Bất Thích đóng gói hạt giống và thùng phân hóa học thật tốt, rời phòng thí nghiệm liền đi thẳng tới bưu điện gần nhất.

+++++

Bên này, Hồ Bất Thích mũi hồng hồng (vẫn còn bị dị ứng) bớt thời giờ tới bưu điện. Sau khi dựa theo địa chỉ Lotus cho điền vào, nhân viên bưu điện nhìn thấy ngây ngẩn cả người, “Anh đang viết chữ nước nào vậy? Cứ như chữ ngoài hành tinh ấy.”

Kỳ thật Hồ Bất Thích trong lòng cũng nghĩ vậy, thế nhưng gửi đi nơi khác thì làm sao dùng chữ ở đây được, cho nên chỉ có thể biết mà không thể trách.

Nhân viên bưu điện cũng nghĩ như vậy, vì thế sau khi nói một tiếng chờ với Hồ Bất Thích, liền đi ra phía sau.

Khoảng mười phút sau có một nhân viên khác đi ra, tuy rằng vẫn mặc đồng phục giống như người vừa nãy, thế nhưng nhìn khí thế thì có vẻ có chức vụ cao hơn rất nhiều.

“Thật có lỗi, để ngài đợi lâu, xin mời đến văn phòng bên trong.”

Nhìn hành lang dài phía sau, trong lòng mặc dù thấy hơi kỳ quái, thế nhưng dù sao mình cũng đợi lâu rồi, không thể lãng phí thêm thời gian, Hồ Bất Thích đành ôm bưu kiện, đi theo người nọ tới văn phòng phía sau bưu điện.

Bước qua một cánh cửa không có vẻ gì khác thường, Hồ Bất Thích không khỏi mở to hai mắt: Đằng sau bưu điện này lại còn một sảnh khác! Chỗ anh đang đứng hiện tại rõ ràng là một sảnh giao dịch rất lớn, thế nhưng khách ở chỗ này cũng không nhiều như sảnh kia.

Kỳ quái, rõ ràng còn có một sảnh lớn trang thiết bị tốt, mà trang trí cũng đẹp như vậy, vì sao lại để nhiều khách giao dịch ở sảnh kia như vậy?

Rất nhanh, Hồ Bất Thích biết được đáp án (trong lòng tự cho đây là đáp án), sảnh lớn này tuy rằng ít khách hơn, thế nhưng không phải là một người cũng không có, hành lang bên cạnh anh cũng có vài vị khách đang xếp hàng.

Anh không phải cố ý nghe lén, thật sự là do giọng đối phương quá lớn. Nói loại ngôn ngữ anh không hiểu gì, vì thế anh nghĩ: Hóa ra đây là khu đặc biệt dành riêng cho người nước ngoài!

Nghĩ như vậy, Hồ Bất Thích liền bỏ qua lo lắng lúc trước.

Bởi vì nguyên nhân không có nhiều người, rất nhanh đã đến phiên anh, lúc điền thông tin bổ sung cho bưu kiện, Hồ Bất Thích có chút do dự: Tại sao không nghĩ tới… đồ mình gửi là hàng cấm nhỉ?

Bản thân nóng vội đi chuẩn bị, lại không nghĩ tới những thứ này liệu có cho phép gửi qua bưu điện hay không.

“Ngài gửi hạt giống qua bưu điện sao!” Ngay lúc Hồ Bất Thích còn đang chần chờ, nhân viên bưu điện trước mặt đã khẽ cười mở miệng.

“A… Đúng vậy.” Kiên trì trả lời, Hồ Bất Thích nghĩ, nếu như không cho phép gửi qua bưu điện thì xong rồi, Lotus sẽ thất vọng lắm.

“Đây là vật phẩm vô cùng quý giá! Tôi đề nghị ngài nên sử dụng chuyển phát nhanh có bảo hiểm, tuy rằng phí dụng nhiều hơn một chút, nhưng sẽ có chuyên gia phụ trách bảo dưỡng.”

“A?” Ý là… có thể gửi qua bưu điện?

“Phải ~ tôi thấy chuyển phát nhanh có bảo hiểm còn chưa đủ, tốt nhất nên sử dụng chuyển phát tốc hành, nơi này thật sự không thích hợp cho cây non phát triển, tốt nhất nên đưa về quê hương của nó để này mầm, đúng không?” ý của bạn nhân viên là Trái đất không phù hợp cho loại ‘hạt giống’ phát triển, nên nhanh nhanh đưa về hành tinh thực vật cũng là nơi ở của cha “đứa trẻ” để nảy mầm thì tốt hơn

“A? Ngài rất đúng…” Phụ họa lời của đối phương, Hồ Bất Thích nhất thời sinh ngưỡng mộ với người nhân viên trước mắt: Nhanh như vậy đã biết hạt giống quý này không phải sinh trưởng ở nước Mĩ rồi, thế nhưng… vẫn cảm thấy là lạ sao ấy…

Hồ Bất Thích trong lòng thấy chút kỳ quái, thế nhưng cái mũi của anh lại không hiểu lòng chủ nhân, đành phải vội vàng lấy khăn tay ra xì một đống nước lên. Hồ Bất Thích lần thứ hai ngẩng đầu lên hai mắt đã đỏ sọng, nghĩ thầm, bộ dạng nước mắt ròng ròng hiện tại chắc chắn rất dọa người, anh liền ngượng ngùng xoa mũi, đối với nhân viên đối diện nói ba chữ thật có lỗi.

“Không sao, mấy tháng đầu có thể sẽ bị như vậy, ngài đây là đã tháng thứ mấy rồi? Theo nguyên tắc qua năm tháng sẽ không sao, nếu thật sự rất khó chịu đến vậy, có thể cân nhắc phơi nắng nhiều một chút, ánh mặt trời có thể giảm bớt bệnh trạng của ngài, còn phải uống nhiều nước, chú ý trừ sâu bọ.” Giống cái cây bị bệnh quá -_-

Mấy tháng? Là chỉ bệnh dị ứng sao? Quả thật bác sĩ cũng đề nghị mình phơi nắng nhiều, vận động nhiều, tăng cường sức chịu đựng, còn phải chú ý đề phòng muỗi đốt, để phòng ngừa bệnh trạng càng thêm nghiêm trọng.

“A! Cám ơn, tôi sẽ lập tức thử xem.” Thành thật cảm ơn vị nhân viên này, Hồ Bất Thích giao tiền, tuy rằng con số quá lớn khiến anh choáng váng, thế nhưng, anh vẫn cảm thấy mình tốt số gặp được một người nhân viên nhiệt tình tốt bụng như vậy.

Men theo con đường dưới ánh chiều tà trở về nhà, ghé qua siêu thị mua thuốc xịt côn trùng và màn, đang định trả tiền, mũi lại thấy ngứa, vì thế lấy thêm một hộp giấy ăn ném vào giỏ, Hồ Bất Thích cảm thấy an tâm hơn.

Về đến nhà lên mạng, Lotus quả nhiên đang đợi mình, gửi dãy số trên biên lai bưu điện cho Lotus, Hồ Bất Thích cách một cái mạng Internet cảm thấy tâm tình Lotus khá tốt, bằng chứng là một người kiệm lời ít khi đặt câu hỏi giờ lại hỏi nhiều như nã pháo.

“Bush em thích loại đất gì ^^?” Lotus gần đây rất thích dùng ký hiệu mặt cười đột nhiên hỏi, vấn đề này cũng đem hỏi Hồ Bất Thích.

“A… Tôi cũng không có gì thích hay không thích…” Hồ Bất Thích thấy vấn đề này có chút không biết phải làm sao đành phải thành thật trả lời.

“Em đúng là người dễ tính, tôi ưa đất đen chứa một tầng cát, trong nhà mọi nơi đều dùng loại đất này, rất thoải mái, loại đất này bản thân nó đã chứa nhiều hơi nước, cho nên không cần nhiều nước, mỗi ngày mặt trời lên phơi nắng cũng rất tốt. Nhưng vì để dễ dàng hơn, ở bên cạnh tôi có làm một cái hồ nước, bất cứ lúc nào thích đều có thể ngâm nước.”

Ây… Nhà của tôi là sàn gỗ… Tôi cũng thích sàn gỗ lắm… Còn có… cái mà anh nói là bể bơi chứ không phải hồ nước đúng không? Hồ Bất Thích trong lòng nghĩ vậy, nhưng lại không thể không biết xấu hổ đả kích Lotus, anh cảm thấy khó có được cơ hội Lotus nói nhiều như vậy.

Thế nhưng vừa nghe là biết Lotus là kẻ có tiền, trồng hoa mà cũng phải chú ý đến vậy, thế mà đem toàn bộ vườn hoa nhà mình đổi thành đất đen, lại còn phải có một tầng cát nữa, chậc chậc ~

“Thực tế, đất hay cái gì thì có là tốt rồi, tôi gần đây hay dùng đất ở phụ cận, sau đó tùy tiện tìm một chậu hoa…” Hồ Bất Thích nhìn nhìn căn nhà nhỏ bé của mình thuận miệng nói.

Trông coi đám thực vật ở phòng thí nghiệm đã mệt chết rồi, cho nên anh không thích trồng mấy loại cây đó ở nhà, nhiều nhất là lúc mua tỏi có nhiều một chút thì kiếm tạm cái lon hay cái chai nào đó trồng tỏi non vào thôi…

Hồ Bất Thích không nhìn được, Lotus ở đầu kia Internet đã bị chấn kinh rồi ——

Bush của hắn thế mà lại phải ở trong một chậu hoa! Thật đáng thương!

“Chỗ bọn em… rất nhiều người sao?” Lotus do dự một lát mới đánh ra một hàng ký tự —— đương nhiên, “Người” này của hắn mang nghĩa rộng hơn ‘người’ kia rất nhiều.

“Ừ, rất nhiều, việc làm khó tìm, trên đường nơi nơi đều là xe, mua nhà lại càng khó.”

Nói xong, trong lòng Hồ Bất Thích không khỏi chua xót.

Thành phố anh ở giá nhà đất đặc biệt cao, cho đến bây giờ anh vẫn đang ở nhà thuê, việc mua nhà với anh thật đúng là chuyện ngàn lẻ một đêm. So ra, anh trai anh làm nha sĩ từ hai năm trước đã tự mua nhà được cho mình rồi, tuy rằng diện tích không lớn, thế nhưng vẫn khiến người khác bội phục, như vậy xem ra, nhìn răng so với nhìn hoa có tiền đồ hơn.

“Không biết khi nào mới có thể có một ngôi nhà cho riêng mình, có thêm sân thì càng tốt…”

Có lẽ có thể trồng ít hoa…

Hồ Bất Thích sở dĩ không trồng hoa, kỳ thật lý do chủ yếu là phòng thuê quá nhỏ, nếu trồng thực vật dễ gọi sâu bọ tới, hơn nữa ánh sáng trong phòng anh cũng không tốt lắm, cho nên có cảm giác thực vật đi theo anh sẽ rất tủi thân.

“…” Lotus Nguyên soái, tuổi một bó to quyền cao chức trọng tài sản giờ đã có được năm mươi năm tinh cầu tư nhân bản thân lười biếng đến ngay cả tay cũng không muốn nhấc, trầm mặc.

“Thế nhưng sinh ra ở hiện tại đã là tốt lắm rồi, tôi xem sách báo, bên trên có nói vài thập niên nữa, xảy ra bùng nổ dân số, con người lúc đó chỉ có thể ở trong những tòa cao ốc chọc trời cao hơn hai nghìn tầng, sinh hoạt ngăn nắp trật tự như phạm nhân ở tù, nhìn thấy mặt trời là chuyện vô cùng khó khăn. Tôi bây giờ có thể ở một căn phòng cho thuê rộng hai mươi mét vuông, có thể hưởng thụ ánh nắng mặt trời ba tiếng mỗi ngày, đã là rất hạnh phúc rồi ^^”

Ngữ khí của Bush có vẻ rất nhẹ nhàng, thế nhưng Lotus lại thấy đây là nụ cười hàm chứa nước mắt.

Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng một cuộc sống như vậy, hành tinh Cổ tháp và Ba Tư đất nhiều thực vật ít, mỗi thực vật đều có một không gian rất lớn để sinh sống, hưởng thụ ánh nắng, đất đai và lượng nước phù hợp —— đây vừa là quyền lợi vừa là nghĩa vụ của công dân.bg-ssp-{height:px}

Bọn họ có quyền lợi được hưởng phúc lợi của đế quốc, cũng có nghĩa vụ chi trả cho phúc lợi mình được hưởng —— phải sinh sản ra những thế hệ kế tiếp càng ngày càng khỏe mạnh.

Thế nhưng không biết có phải là gien bị lỗi hay không, thế hệ trẻ của hành tinh Cổ tháp và Ba Tư hiện tại, ngày càng biến hóa ngược lại với hình thái xã hội tiên tiến —— càng ngày càng kém.

Sinh một đứa con đã rất khó khăn, sinh ra một đứa trẻ không thể lớn chỉ có thể duy trì hình dạng hạt giống, không thể biến hóa cũng ngày càng nhiều, giống Are vậy, em ba của ông cố cố cố cố cố ngoại hắn, đến nay vẫn chỉ là một hạt giống.

Các nhà khoa học giải thích, đây là do trong quá trình tiến hóa gien bị lỗi mất một đoạn mạch hoặc một đoạn mạch bị biến đổi gây nên, chủng tộc của bọn họ bây giờ chỉ còn biết “hy vọng” vào tương lai.

Mấy năm liên tục chinh chiến không ngừng, kỳ thật nguyên nhân lớn nhất không phải là chính trị, mà ẩn sâu bên trong là tương lai sau này của cả một dân tộc. Tuy rằng cư dân hành tinh Cổ tháp và Ba Tư sống rất lâu, bọn họ có thể có rất nhiều thời gian để tự tìm tòi nghiên cứu vấn đề này, thế nhưng vấn đề dân số mỗi năm ngày một ít đi cũng không thể xem nhẹ.

Bởi vậy, cụm từ khủng bố “Bùng nổ dân số” trong miệng Bush nói ra như đánh vào tư tưởng của Lotus, thực sự khó có thể tưởng tượng nổi.

“Em yên tâm, con của chúng ta sẽ được sống dưới ánh mặt trời, sẽ một không gian rất lớn để sinh sống.”

Một lúc lâu sau, Lotus trịnh trọng cam đoan, thế nhưng giữ lại nửa câu sau trong lòng: Nếu em cũng có thể tới đây thì thật tốt.

+++++

Được rồi, đến đây các vị người địa cầu chắc lại thấy khó hiểu, ở hành tinh của chúng ta, việc những người yêu nhau sống cùng nhau là chuyện thường tình, nhưng đối với cư dân hành tinh Cổ tháp và Ba Tư, loại chuyện này từ lâu đã là rất khó khăn.

Thực vật muốn sinh tồn phải dựa vào điều kiện môi trường sống, các loại thực vật khác nhau có môi trường sống khác nhau, cần loại đất, nhiệt độ, độ ẩm đều không giống nhau, mọi người thông qua phương thức trao đổi phấn hoa để sinh sản ra đời sau, rất nhiều người cho dù đã có có con với nhau thế nhưng cả đời cũng không thể gặp mặt, đại đa số trẻ nhỏ hoặc là chưa từng gặp cha mình, hoặc là chưa từng gặp cả cha lẫn mẹ.

Lotus cũng vậy, người cha không chịu trách nhiệm “cường bạo” mẹ hắn —— phấn hoa của cha Lotus vô tình đậu trên nhụy của mẹ Lotus.

Sau đó mẹ hắn cứ xui xẻo bị ép buộc như vậy mà phiền muộn “bùng nổ” —— hạt giống lúc này nổ tung bắn ra theo gió bay đi. Mọi người chắc hiểu vì sao Lotus đòi Bush hạt giống rồi nhỉ, ảnh gửi hoa sang là mong Bush thụ phấn, sau đó sinh hạt giống gửi lại cho ảnh -_-

Hạt giống Lotus rất không may bồng bềnh trôi theo gió đậu phải một tảng đá trụi lủi, phải duy trì hình dáng hạt giống N năm, đến tận khi bụi đất bám trên mình đã thành lớp dày, biến thành đất đai màu mỡ, sau đó, hắn nảy mầm.

Gien thực vật là do trời sinh cộng thêm một phần được di truyền, trong đó ký ức cũng được kế thừa, thông qua phần ký ức này, hắn biết được tên của mấy vị cha mẹ xui xẻo, sau đó cũng biết được lịch sử bi thúc của gia tộc, vì thế hắn có tên: Lotus • Carl • Blasi Reeves • Luther Farah.

(Hành tinh Cổ tháp và Ba Tư có tập quán đặt tên theo tên của mẹ + họ của cha.)

Vì thế, chắc bạn đang muốn hỏi, vì sao Liên lại có ba cái họ phải không?

Đó là bởi vì người mẹ xui xẻo của hắn đồng thời bị ba cái phấn hoa hỗn đản đáp lên (囧).

Ngài Nguyên soái tục xưng là thực vật lai giống, tạp chủng.

Nếu dựa theo số năm từ khi hắn ra đời, Lotus kỳ thực đã rất lớn tuổi, nói là thực vật viễn cổ của tinh cầu này cũng không thái quá, nhưng nếu tính theo thời gian biến thành hình dạng con người đến nay, hắn mới ở tuổi trung niên. Ba mấy bốn mươi thôi nha

Bởi vì điểm này, so với những người khác, tên hắn đã là ít lằng nhằng nhất rồi, dựa theo tập quán đặt tên thực vật, mọi người lai giống càng nhiều, tên cũng theo đó mà ngày càng dài, có thực vật mất cả đời mới có thể miễn cưỡng nhớ rõ tên mình đã là chuyện không mới mẻ gì. Mà để cho tiện, đế quốc đã hạ lệnh đặt tên chỉ được lấy tên + ba họ thuộc bên nội gần đây nhất.

Kỳ thật, đây là để tiện cho việc tìm đối tượng hơn.

Thế hệ trẻ của hành tinh Cổ tháp và Ba Tư sức khỏe càng ngày càng kém, tuổi của thực vật càng lớn, lai giống cũng ngày càng nhiều, ban đầu lai giống có thể bù đắp được lỗi thiếu mạch của gien nguyên thủy, khiến thực vật càng thêm khỏe mạnh, vì thế càng ngày càng nhiều thực vật có khuynh hướng tìm kiếm tình nhân không cùng loài.

Nhưng mấy ngàn năm qua đi, điểm hại của loại lai giống lan tràn này mới bạo phát: Mạch gien bị thiếu hụt rất nhiều! Càng ngày càng nhiều đời sau không thể lớn lên!

Rốt cục trăm năm trước, hành tinh Cổ tháp và Ba Tư quy định luật hôn nhân mới, cấm thực vật khác loài kết hôn.

Vì đảm bảo độ thuần chủng của huyết thống, mọi người bắt đầu có khuynh hướng tìm thực vật trong tộc để nở hoa, mà dòng họ bên nội cũng đại biểu cho một chủng loại của thực vật, cho nên mọi người thường thích tìm những đối tượng dòng họ có đông người, vì thế ——

Ngài Nguyên soái ế vợ rồi.

Thân là thực vật viễn cổ không cẩn thận rơi xuống tảng đá trụi lủi, trải qua trăm cay nghìn đắng mới có thể ở thời đại mới nảy mầm, ngài Lotus, ở thời hiện đại chỉ trong viện bảo tàng hay trong sách mới có thể thấy được người giống như mình —— hoá thạch.

Cho nên tên ngài Nguyên soái đã sớm bị bà mối toàn hành tinh đánh rớt, tuy rằng, người kia là người đàn ông độc thân kim cương đen tài sản có năm mươi năm tinh cầu tư nhân cộng thêm quyền chỉ huy tối cao của toàn bộ quân đội hành tinh. (Chú giải: Kim cương đen là kim loại hiếm đáng giá nhất tại Cổ tháp và Ba Tư hành tinh, mặc dù là kim Loại, thế nhưng nếu cắt gọt thành những hạt nhỏ như hạt gạo, lại đem gieo vào đất thích hợp, sẽ có hiệu quả một cách kỳ tích.) Chỗ này chém a chém -_-

Khi tất cả mọi người đã có thể biến đổi được hình dạng thứ hai biến thành hình người đó, muốn lén lút rải phấn hoa lên thực vật khác thực sự là càng ngày càng khó. Từ một trăm năm trước đã có người phát minh ra màng tránh thai tục xưng ô bảo vệ trinh tiết, là một lớp “màng” được đặt lên nhụy của thực vật.

Chỉ có ngài Nguyên soái hiển nhiên không có phiền não này, nếu như lúc trước hắn còn rất buồn phiền vì loại sản phẩm này xuất hiện vì ảnh ế vợ, nên định lén lút đi thụ phấn người ta, thế nhưng người ta có màng tránh thai rồi, nên ảnh buồn:v, thì hiện tại, hắn đối với sản phẩm này vạn phần cảm kích, thậm chí còn lén lút mua cổ phần của công ty chế tạo sản phẩm này và trở thành một trong những thành viên hội đồng quản trị. Thay đổi là chuyện xảy ra sau khi hắn và Bush yêu nhau (hắn tự cho là như vậy).

Hắn đã đặt một thùng sản phẩm này trên mạng để tặng cho Bush cưng rồi.

Vợ của mình (đây là đang vạch kế hoạch) nhất định phải bảo vệ thật tốt, miễn cho có người giống mình lúc trước, không tìm được vợ, cả ngày chỉ nghĩ cách làm thế nào để rải phấn hoa lên người khác —— đương nhiên, bởi vì mình lúc trước chưa từng nở hoa, cho nên đây chỉ có thể là tưởng tượng mà thôi. Anh chưa nở hoa mà còn đòi tìm vợ, đòi thụ phấn với người ta, cứ như trai chưa dậy thì đòi abc xyz ấy, rõ hài -_-

Thế nhưng, sau khi gặp được Bush, tưởng tượng của ngài Nguyên soái có thể trở thành hiện thực rồi.

Nhiều hoa như vậy, hơn nữa mỗi ngày đều sinh ra một đóa hoa mới, một đóa không được thì mười đóa, mười đóa không được thì một trăm đóa, chung quy cũng phải có một đóa có thể thành công đi? Ý ảnh là, phấn hoa bay theo gió, trong số phấn hoa của một trăm đóa hoa thì thể nào cũng có một đóa chẳng may thụ phấn với vợ ảnh, tưởng tượng dữ quá =.=’

Gõ nốt hàng ký tự cuối cùng, ngài Nguyên soái quay đầu nhìn gương bên cạnh, mất mười giây đồng hồ tìm kiếm trong số hoa trên đầu mình, cuối cùng lựa chọn một đóa tự cho là khỏe mạnh nhất, hái xuống.

“Con chúng ta…” Ngài Nguyên soái mỉm cười.

“Ừ, con chúng ta nhất định sẽ được sống dưới ánh mặt trời ^^” Hoàn toàn không thể lý giải được ý trong lời nói của Nguyên soái, bạn học Hồ Bất Thích chỉ có thể mỉm cười như thánh mẫu. Bạn học Hồ Bất Thích hiểu nhầm từ ‘con chúng ta’ thành con em chúng ta, tức là thế hệ sau này của loài người

Đúng rồi, các nhà khoa học nhất định sẽ có cách, nếu không nữa thì chiến tranh cũng là một biện pháp, thế chiến thứ ba một khi bùng nổ, dân số không phải sẽ lập tức giảm mạnh sao? Trường hợp xấu nhất, tận thế nếu thật sự đến, không phải mọi người sẽ đều over hết sao.

Cho nên, theo một góc độ nào đó, tên tư duy chập mạch Hồ Bất Thích mồm thối này, đúng là quá hợp với ngài Nguyên soái Lotus cuồng chiến tranh được tôn xưng là “Kim cương đen”.

“Anh đang đợi bưu kiện của tôi à. Thực ra, gần đây không biết có phải do tiếp xúc với phấn hoa hay không, mà bị mắc chứng dị ứng, mũi rất ngứa, hôm nay đến đây thôi, tôi còn phải ra hiệu thuốc mua thuốc xịt.”

Cái mũi ngưa ngứa không thể không khiến Hồ Bất Thích phải gián đoạn cuộc nói chuyện với Lotus, cuối cùng đành khéo léo đánh ra một đoạn, hy vọng Lotus xem có thể hiểu ám chỉ uyển chuyển của mình, không cần lại gửi hoa cho mình.

Tuy rằng nhận được hoa rất vui, nhưng mỗi ngày đều bị hoa kia tra tấn đến mức hắt hơi chảy nước mắt rất khó chịu, thế nhưng Lotus lại là một người cuồng thực vật nhiệt tình quá mức, xem ra mình nếu không chỉ ra, hắn sẽ vĩnh viễn không hiểu.

“Cái gì!? Phấn hoa? Gần đây có người khác đưa hoa cho em?” Cảm giác địa bàn của mình bị xâm phạm, ngài Nguyên soái lập tức bùng nổ.

“Không phải, là… là phấn hoa của anh…” Hồ Bất Thích do dự một chút, cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật, tuy rằng có thể sẽ khiến Lotus buồn…

“A? Thật sự không phải là hoa của người khác?” Lotus dường như còn chưa tin, hỏi lại một câu.

Hồ Bất Thích cắn răng, khẳng định với hắn, Lotus lúc này mới nửa tin nửa ngờ, một lúc lâu sau ——

“Mấy ngày nữa tôi sẽ gửi đồ cho em, thứ này có thể ngăn chặn phấn hoa, em dùng nó là được rồi. Tôi đã bảo bọn họ gửi cho em kiểu dáng thịnh hành nhất, cam đoan em dùng sẽ không mất mặt ^^.” Đến bao giờ mới hết cái kiểu ông nói gà bà nói vịt, đến bao giờ mới gặp mặt đây T_T

Có thứ thần kỳ như thế sao? Thế mà còn có kiểu dáng thịnh hành nhất? Nhìn thấy lời của Lotus, Hồ Bất Thích ngẩn người, thế nhưng nghĩ đến mấy bưu kiện trước Lotus gửi cho mình, Hồ Bất Thích lập tức run run, vội vàng gõ chữ: “Không cần! Tôi ra hiệu thuốc mua thuốc xịt là được rồi!”

“Tin tưởng tôi, thứ kia dùng rất tốt, nhất định phải dùng thứ tôi gửi đến đấy, cam đoan một hạt phấn hoa cũng không lọt vào được.”

Không thể cự tuyệt ý tốt của Lotus, Hồ Bất Thích đành phải trước cám ơn, hơn nữa cam đoan mình nhất định sẽ dùng, Lotus lúc này mới thả anh logout.

Lotus đúng là một người tốt, nhưng có hơi cố chấp một chút.

Trong lòng nghĩ, Hồ Bất Thích hắt xì một cái, nghĩ tới sắp nhận được cái mà Lotus gọi là màng, Hồ Bất Thích cảm thấy mũi mình càng ngứa tợn.

Truyện Chữ Hay