Haken no Kouki Altina

chương 1- cô gái với mái tóc đỏ thẫm và đôi mắt màu rubi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bầu trời như mang trên mình những đám mây xám xịt.

Khung cảnh quen thuộc làm sao-Regis thầm nghĩ.

Khung cảnh ảm đạm giống như cái ngày mà cậu ta nhận được thông báo bị đưa đến biên giới.

Ánh mắt cậu ta chuyển về phía trước. Tuy có chung một bầu không khí, nhưng thị trấn trước mắt cậu lại rất khác biệt so với thủ đô. Cậu ta không hề cảm thấy lưu luyến với những con đường trải đá hoa cương, hay những ánh đèn đường lỗng lấy. Nhưng con đường vừa chật hẹp, vừa bị bao trùm bởi hai dãy tường khiến cho cậu cảm thấy nơi đấy giống như là một nhà tù.

Theonveil, một thị trấn nằm ở rìa biên giới, cách thủ dô hơn 10 lieue(444km), sẽ mất khoảng 5 ngày nếu đi bằng xe ngựa đến đây. Dù đang là giữa trưa thì đường đi vẫn vô cùng mù mịt, cùng với đó là những cơn gió lạnh thấu xương.

Thời tiết như thế này cũng không có gì là lạ đối với một nơi nằm ở rìa phía bắc, đặc biệt là vào giữa mùa đông. Nhưng Regis không thể ngừng nghĩ rằng bầu trời u ám kia chính là dấu hiệu cho tương lai của cậu ta.

Liệu mình có phải là một kẻ thất bại không?- Regis trầm tư. Cậu đã không còn chủ nhân, vị thế hay tương lai cũng đều không còn. Đã thế, cậu lại còn bị đưa đến chiến tuyến phía bắc.

“Cũng chẳng thể phàn nàn được. Cuộc sống không phải lúc nào cũng là sự thăng tiến mà. Bù lại, ở đây mình sẽ

có thêm nhiều thời gian để đọc sách hơn.”

Chúng tôi đến nơi ngay lúc nhà thờ rung chuông báo hiệu cho buổi chiều. Khi mà những người khác đang tản ra tìm một nơi để ăn trưa thì Regis lại đi đến một nơi trông có vẻ không phù hợp để tìm một bữa ăn.

Hàng dài những quyển sách được bày trí ở phía cửa sổ. Bên trong căn nhà bằng đá đó là những kệ sách được xếp thành hàng. Mùi hương của mực và giấy tràn ngập trong không khí nơi đây.

“Ahh, nơi đâu có sách thì nơi đó ta sẽ được tự do, và những nơi như thế sẽ là nhà của ta”

Trích từ Cuiller Romeros’ Burgundy jourrnal- cậu thầm nghĩ

Regis xem bản thân cậu là một con người có niềm đam mê với sách vở. Nhưng sự thật thì cậu ta chỉ là một tên mọt sách.

Ánh mắt cậu ta dính chặt vào hàng sách được đánh dấu “ vừa xuất bản”

“Cái... chuyện quái gì thế này..”

“Hmm? Có vấn đề gì sao ngài binh sĩ?”

Ông chủ tiệm với bộ râu xồm xoàm đứng ở quầy hỏi. Vết sẹo trên mặt cùng với khối u bắp thịt làm cho ông ta trông giống một người lính hơn là một ông chủ tiệm sách.

Regis tiếp tục tìm kiếm những quyển sách mặc cho bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

“Tôi không tìm thấy tác phẩm mới được xuất bản của Cuiller, count ludosel hay Professor Illue... chúng đều được bán hết rồi sao. Tôi biết những quyển sách đó rất phổ biến, nhưng việc này thật tàn nhẫn quá đi mất.”

“Ngài binh sĩ, có phải ngài đến từ trung tâm thành phố không?”

“Ah- , tôi từ thủ đô đến đây..”

“Ra vậy, bảo sao ngài lại không biết về việc này. Những quyển sách mà ngài vừa nhắc đến không được bán ở thị trấn này, thế nên hầu hết các tiệm sách đều không mang chúng về bán.”

“..Gì.. ông.. Vừa nói gì cơ..?”

Regis rên rỉ như một gã bị kẹt trong sa mạc nhiều ngày đang tìm nước trong vô vọng.

Cổ họng cậu như khô lại trong chốc lát.

Ông chủ cửa tiệm nhún vai. Dường như ông ta không có vẻ là đùa với Regis.

“ Đây là vùng chiến sự. Ở đây chỉ bán truyện khiêu dâm và sách về những vị anh hùng. A, đây là quyển bán chạy nhất trong cửa tiệm của tôi này.”

Ông ta chỉ vào quyển sách với tiêu đề “ cách để viết di chúc mà không hề nuối tiếc” .

Không thể nào!! Regis ôm đầu rên rỉ .

“này, này, chờ chút nào.. Ở đây không có bất cứ một tác phẩm nào của mấy tác giả nối tiếng đó ư? tôi có còn ở Belgaria không thế? Liệu có phải tôi vừa rơi vào nơi của mấy tên man di không?” [note34838]

“Chà, 50 năm trước thì nơi này vẫn còn là lãnh thổ của đất nước láng giềng mà.”

“Ughh.. Và có chuyện gì với giá của mấy quyển sách thế này? chúng thậm chí đắt hơn gấp 10 lần so với ở thủ đô...”

Regis cuối cùng cũng tìm được quyển sách mà cậu muốn, nhưng cậu ta dường như sắp khóc đến nơi khi thấy giá của nó.

Ông chủ cửa tiệm thản nhiên nói:

“Mấy quyển sách này rất là nặng, và bọn cướp dạo gần đây cũng rất chăm chỉ làm việc. Vì thế nên tốn rất nhiều công sức để chúng tôi có thể mang chúng tới đây, ngoài ra thì cũng không có nhiều người hứng thú với việc đọc sách... ở nơi biên giới này thì đọc sách là một thú vui xa xỉ của giới thượng lưu.”

“ Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ!!”

“Tôi rất lấy làm tiếc...”

Ông chủ tiệm giật lấy quyển sách từ tay của Regis. Regis ôm chặt nó trong hoảng loạn.

“ Chờ, chờ đã.. Tôi không bảo là sẽ không mua nó.”

“Eh? Ngài đang nghiêm túc đấy à? ngài trông có vẻ vẫn còn là một binh sĩ trẻ tuổi. hơi kì quặc khi tôi là người bán chúng.. Nhưng mà, không phải quyển sách đó sẽ tốn cả tuần lương của ngài sao?”

“Uguuu... Đây đúng là địa ngục mà..”- Regis rên rỉ.

Vào lúc ấy, bỗng dưng ông chủ tiệm sách thốt lên một âm thanh kì lạ “oh” với đôi mắt vô cùng kinh ngạc.

Regis cũng quay lại nhìn theo.

Một cô gái trẻ đứng ở trước cửa ra vào, cô quay lưng về phía ánh sáng bên ngoài.

Một cô gái dễ thương với mái tóc đỏ rực và đôi mắt như được tô điểm bởi những viên rubi lấp lánh. Cô ấy có lẽ khoảng 13-14 tuổi. Mặc dù trông

khá trẻ, nhưng cô lại mang đến cho người khác một sự hấp dẫn vô cùng đặc biệt, khiến họ không thể rời mắt khỏi cô được.

Cô gái khẽ chạm gón tay của mình vào môi.-Suỵt? tại sao? Cô ấy đang muốn nói gì?

Những người khác vào trong cửa tiệm trông không có vẻ gì là đặc biệt, nhưng Regis

lại

cảm thấy lo lắng một cách kì lạ.

Cô ấy bỏ tay xuống và khóe môi cô bắt đầu chuyển động,

“ Rất nhiều người mới đến than thở về sự tồi tàn của nơi chiến trường này. Nhưng tôi nghĩ anh

là người đầu tiên than vãn điều đó ở tiệm sách đấy.”

Giọng của cô vô cùng nhẹ nhàng và thanh thoát. Cô khẽ nở một nụ cười rồi tiếp tục,

“Cuối cùng cũng gặp được anh rồi, anh là Regis Auric, sĩ quan chỉ huy hạng năm có phải không?”

"Eh? Oh? tôi á?"

“ Vậy là tôi đã nhầm sao?”

“Không đâu,oh, phải rồi, là tôi đây ! Tôi là Regis ...”

“May quá~ tôi không biết sẽ phải làm gì nếu tìm nhầm người nữa.”

Cô ấy nở một nụ cười nhẹ nhõm, nụ cười hồn nhiên ấy vô cùng phù hợp với độ tuổi của cô. Regis bỗng cảm thấy má của cậu nóng lên một cách kì lạ. Bởi vì cô gái trước mặt cậu trông vô cùng xinh xắn, vậy nên- Khôngg, không phải thế. Chỉ đơn giản là vì cậu ta cảm thấy xấu hổ khi bỗng dưng được một cô gái trẻ tuổi gọi bằng tên mà thôi.

“Err, tên của tôi .. làm sao em biết được tên của tôi vậy?”

“Khi được lệnh đi đón ai đó thì tối thiểu cũng phải biết tên của họ chứ, phải không nào?. Xin đừng xem tôi như một con ngốc chỉ vì tôi còn nhỏ nhé.”

“Không, không,.. Tôi không có ý như vậy đâu. Mà tôi hiểu rồi, em đến đây để đón tôi.”

Regis nhìn vào cô gái một lần nữa. Cô mang trên mình một chiếc quần da cùng với đôi ủng, chúng bị che đi bởi tấm áo choàng nâu. Một bộ trang phục thường thấy dành cho những tên đánh xe ngựa.

“Em từ pháo đài đến đây để đón tôi, em cũng là một binh sĩ ư?"

“Ara, trông tôi giống lắm hả?”

“ Không..không hề. Em vẫn chưa trưởng thành có đúng không?”

“Vâng. Tôi chỉ vừa bước qua tuổi 14”

Ở Belgaria thì bạn sẽ được xem là người lớn khi 15 tuổi. Ngoại trừ những trường trường hợp vô cùng đặc biệt thì những đứa trẻ vị thành niên sẽ không được tham gia vào quân đội.

“Tôi hiểu rồi, Em là người đánh xe.... tôi đã định thuê một chiếc xe ngựa để đi rồi. Quả là một đặc ân khi có người đến để hộ tống.”

“...Anh có vẻ vui về việc này nhỉ?”

“Không hẳn, tôi cảm thấy khá là chán nản. Có cảm giác như họ đang bảo tôi quay lại làm việc nhanh đi vậy.”

“Fufu, anh thật thà thật đấy.”

“Tôi là kiểu người không thích nói dối.”

“Vậy sao? Nhưng anh là ...một chiến lược gia không phải sao?”

Cô gái nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt màu rubi. Regis cảm thấy một áp lực vô hình đến từ cô gái kém hơn anh 4 tuổi.

“..Err, một vài người cũng gọi tôi như thế... Nhưng thực ra tôi chỉ là một tên trông coi cho thư viện của quân đội.”

“Câu chuyện của anh nghe thú vị thật đấy. Hãy tiếp tục kể về nó trên đường đi nhé.”

“Okay..”

Regis khẽ nới lỏng cổ áo ra để dể thở hơn trong bầu không khí vô cùng ngột ngạt này. Trong lúc đó, cô gái với mái tóc đỏ đang hối thúc anh ở phía ngoài.

“Nhanh chân lên nào, chúng ta cần phải đi sớm. Những đám mây ngày càng dày đặc rồi, tuyết sẽ rơi sớm thôi.”

“Vâng...Ah-, quên mất!”

Ngay khi vừa chuẩn bị rời khỏi cửa tiệm, Regis bổng nhớ lại quyển sách mình đang cầm trên tay và quay lại quầy tính tiền.

“ Tôi muốn mua quyển sách này...hmm? Có gì sao chủ tiệm? Ông có vẻ trông không được khỏe?”

“Không, không sao... cảm ơn vì đã ghé mua hàng, ngài binh sĩ”

Trong khi Regis đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi ông chủ tiệm sách bổng cúi mặt xuống trong khi lấy tay bịt miệng mình lại, giống đang cố kìm nén cái gì đó.

Cô gái tiến về phía Regis với biểu hiện chua chát trên khuông mặt

“Anh có bị ngốc không thế!?”

“g-gì, đột ngột quá...”

“Ở những nơi biên giới như thế này thì đọc sách là một thú vui vô cùng đắt đỏ, chỉ những tên giàu có hoặc những kẻ ngu ngốc mới chi tiền cho nó”

“tôi không nghĩ mình là một kẻ thông minh... nhưng tôi nghĩ, niềm khao khát cháy bỏng đối với những tri thức của nhân loại chính là một khía cạnh đáng tự hào của một con người. Đó là thứ để định nghĩa con người chúng ta, và phục tùng bản năng ấy bằng việc đọc sách chính là mục đích sống của tôi, mặc cho nó có đắt đến như thế nào đi chăng nữa. có thể tiền của tôi sẽ cạn,

nhưng việc từ bỏ đọc sách không khác gì bảo tôi đi chết đi cả."

Vừa dứt câu thì Regis không thốt nên được lời nào nữa, cậu ta bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì đã phản ứng thái quá chỉ vì lời nói của một đứa nhóc. Ánh mắt của em gái vẫn dán chặt vào Regis, nhưng em giờ lại trông vô cùng nghiêm túc.

cô gái khẽ gật đầu.

" Giống như việc bảo đi chết đi à... ra vậy. Tôi có thể thông cảm với việc của anh. Vì tôi cũng.."

" 「 Tôi cũng.. 」?"

“ Ah, không có gì đâu! Đi thôi nào”

“Oh, vâng.”

Regis kẹp quyển sách vừa mới mua bên hông của mình rồi kéo thê túi hành lí của cậu ta trong lúc đuổi theo em gái. Chiếc xe ngựa nho nhỏ đang đậu ở phía sau cửa tiệm. Con ngựa mang trên mình lớp da màu nâu từ đầu đến chân liếc nhìn trong lúc họ quay trở lại.

Cô gái phía trước Regis nhảy lên ghế lái phía sau con ngựa một cách vô cùng thanh thoát.

“Này, nhanh chân lên nào!”

“Vâng... Mà này, tên của em là gì ấy nhỉ?” -Regis hỏi trong lúc nhìn vào cô gái.

Ánh mắt cô bắt đầu trở nên sắt lẹm. Giọng nói hạ thấp xuống, từng câu chữ được thốt ra vô cùng rõ ràng.

“ Tôi. Sẽ. Bỏ. Anh.Ở. Lại.”

Regis vội leo lên ghế lái bên cạnh của cô gái. Có vẻ bây giờ không phải là lúc thích hợp để hỏi.

☆☆☆

Taratara.... âm thanh của chiếc xe vang vọng khi di chuyển trên con đường đất. Cổ xe ngựa vượt qua cánh cổng phía bắc của thị trấn, rời khỏi nơi được bảo vệ bởi những bức tường đá. Đích đến của hai bọn họ là pháo đài Sierck, tiền tuyến phía bắc.

Cô gái cầm cương ngồi ở ghế lái, bên cạnh cô ấy là Regis cùng với hành lý của cậu ta. Gỗ và gạch được che đi bởi một tấm vải chất đầy ở toa xe phía sau.

"-Nè, anh muốn biết tên của tôi sao?"

"Vâng, tôi nên gọi em là gì ấy nhỉ?"

"Xem nào..."

Cô gái đưa đôi tay được mang găng da lên chiếc càm chữ "v" của mình rồi chìm vào suy nghĩ.

Việc này cũng cần phải nghĩ à?- Regis bối rối.

Cô cuối cùng cũng thả lỏng đôi môi đang mím chặt

của mình.

" Phải rồi, anh hãy gọi tôi là Altina."

" Bí danh của em đó à?" Regis hỏi

Bởi vì cô ấy tốn quá nhiều thời gian để trả lời nên Regis đã hỏi mà không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng hỏi như thế rõ ràng là một sai lầm của cậu ta, - cô gái tên Altina nhíu mày.

" ...Thật khiếm nhã... đó là một cái tên dễ thương mà, không phải sao? Tôi đã đắn đo liệu có nên cho anh đặt ân để gọi tôi bằng cái tên đó hay không, nhưng có lẽ tôi nên rút lại nhỉ?"

''ah- tôi xin lỗi, xin hãy cho tôi được phép gọi em là Altina!"

" Tốt lắm, nếu anh năn nỉ thì tôi sẽ cho phép anh gọi tôi bằng cái tên đó'."

" Làm ơn."

" Fu~~ Anh có vẻ không giống một binh sĩ lắm nhỉ?"

" Haha, tôi cũng cảm thấy thế." Regis và Altina cùng nở một nụ cười cay đắng.

Những cánh đồng lúa mì trải dài khắp đường đi của hai người bọn họ. Những chồi non đâm ra khỏi mặt đất giữa mùa đông lạnh lẽo. Thế giới giờ đây chỉ còn một bầu trời xám xịt cùng với những vùng đất cằn cỗi.

Altina hỏi trong khi vẫn nhìn về phía trước.

" Nè, anh không phải tự nguyện đến đây nhỉ?"

'' Vâng, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được làm việc trong thư viện của quân đội. Thành thật mà nói, tôi tham gia vào quân đội chỉ vì không có tiền để trang trải cho cuộc sống, nói chi là mua sách để đọc...Mà này, ở pháo đài Sierck có thư viện không nhỉ?"

'' Tôi nghĩ phòng anh sẽ được gọi như thế vào một ngày nào đó đấy.''

"Ahh, vậy là nơi này không có thần linh sao?"

"… Anh đang chơi chữ giữa giấy và thần đấy à? Dở quá." [note34768]

"Ah, t- tôi không có chơi chữ.."

"Heh. Mà nè, Anh làm việc gì trong đơn vị trước kia của mình ấy nhỉ'?'

"Eh? Em đang bắt đầu nghi ngờ về việc liệu tôi có phải là một binh sĩ không đấy à?"

" Không hẳn là vậy. Tôi chỉ muốn biết anh đã phải làm gì để được gửi đến nơi tiền tuyến như thế này."

" Ah. Tôi nghĩ đó là một sự trừng phạt đối với tôi vì đã thua trong một trận chiến."

" Và thế là anh chấp nhận nó luôn hả? Anh vẫn còn là một hạ sĩ quan trẻ tuổi. Không phải thật là quái lạ khi bắt một người thậm chí còn không có quyền chỉ huy một đám lính phải chịu trách nhiệm cho trận chiến đó ư? Có chuyện gì đó đã xảy ra sao?"

Regis nhìn xa xăm , xa ra khỏi những chồi lúa mì đang nảy nở trên những cánh đồng, đến những dãy núi nhấp nhô phía chân trời.

"… Ông ấy là một người tốt."

" Ai?"

" Người đã thuê tôi trước kia. Lúc trước tôi chả giỏi gì cả, đấu kiếm hay cưỡi ngựa đều dở tệ. Tôi luôn tụt lại phía sau so với mọi người khi còn ở trong trường quân đội. Chỉ có Marquis Thénezay mới thuê một tên thất bại như tôi."

" Thất bại? Tôi từng nghe vài lời đồn rằng anh là kẻ bất khả chiến bại trong lớp chiến thuật cơ mà."

" Em biết nhiều thật đấy. Không biết em đã nghe tin đó từ ai... Nhưng những tin đồn chỉ là những điều hoa mĩ được thiêu dệt từ sự thật, em biết đấy. Chiến thuật quân sự có lẽ là môn học duy nhất mà tôi giỏi, nhưng chúng chưa bao giờ là những trận chiến thật sự cả. Tất cả chỉ là những việc tương tự như là chơi cờ."

" Nhưng, nếu tôi không nhầm thì Thénezay đã thuê anh như là một chiến thuật gia cơ mà, đâu phải một tay chơi cờ."

"Tôi chỉ là một chiến thuật gia non nớt trong đơn vị của ông ấy. Tôi tốt nghiệp học viện quân đội lúc chỉ 15 tuổi, nên nó trông giống như là học việc hơn."

" Dù non nớt hay học việc thì không phải vẫn rất tuyệt khi anh trở thành một chiến thuật gia ở độ tuổi đó sao... hay anh không hài lòng với những thứ đó hả?"

" Không đời nào! Hầu tước có thể chỉ thuê tôi vì một sở thích nhất thời, nhưng tôi vẫn luôn bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với ông ấy, cho đến bây giờ vẫn vậy."

Đó là lí do tại sao khoé mắt của cậu ta lại ướt mỗi khi nghĩ

về cuộc chia li của mình và Hầu tước. Cậu ôm chặt túi hành lý của mình, tay cậu nắm chiếc túi da như muốn xé nó ra.

"… Hầu tước đã bảo rằng ông ấy cần tôi.. Nhưng.. Tôi … Chỉ trơ mắt ra nhìn ông ấy chết.."

Giọng của cậu ta trở nên trầm đến nỗi nghe như là của một ai đó khác.

Biểu cảm của Altina trở nên nặn nề hơn.

" Nếu tôi không nhầm thì, Marquis Thénezay trong chiến dịch mùa hè đó đã-"

" Đúng thế.."

Cô ấy dường như có nhiều hiểu biết hơn so với một người đánh xe ngựa,Regis nghĩ. Có lẽ sinh ra ở chiến tuyến khiến cô ấy có hứng thú với chiến tranh chăng? Hay cô ấy chỉ đơn giản là một tên lập dị? Hoặc là có một lý do đặc biệt nào đó khác?

" Trơ mắt nhìn ông ấy chết.. Chuyện gì đã xảy ra ư?"

" Chỉ là quan điểm cá nhân của tôi thôi..."

" Quan điểm của anh cũng được, tôi muốn nghe nó. Không phải qua những tin đồn nhảm nhí ngoài kia, mà từ chính bản thân anh. Đó là lý do vì sao mà tôi... Nè, hãy kể cho tôi nghe đi."

Regis trầm tư. Vẫn còn một đoạn đường dài phía trước. Chuyện này cũng không có gì để giấu giếm, cậu ta đã khai hết tất cả trong lúc bị xét xử, thậm chí nó còn được đưa báo.

Mọi chuyện bắt đầu vào một ngày mùa hè đó-

Regis nhớ rõ mọi thứ, những lời lẽ, thái độ của những người xung quanh. Nhưng cậu ta không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cậu mất một lúc để sắp xếp mọi chuyện trong đầu mình.

"… Trong trận chiến đó... Hầu tước Thénezay đã hành động theo kế hoạch của tham mưu trưởng. Có một vài tiểu tiết nhỏ nhặt nhưng tôi sẽ bỏ qua. Bọn tôi lúc đó đang chuẩn bị chiến đấu chống lại khoảng 500 tên Man Di [note35622]. Bởi vì chúng tôi có đến hơn 3000 binh sĩ đế quốc vô cùng tinh nhuệ, nên dường như chiến thắng đã nằm chắc trong tay. Và thế là thay vì suy nghĩ về trận chiến thì những người trong hội đồng lại bắt đầu bàn luận về loại rượu nào nên đi kèm với món vịt vào bữa tối."

" Bọn họ mở tiệc ăn mừng trong khi trận chiến thậm chí còn chưa bắt đầu ư?"

" Chuyện đó cũng hay diễn ra. Dù sao thì quân đội hoàng gia cũng vô cùng mạnh mà... Nhưng vấn đề nằm ở việc bọn tôi không có một kế hoạch phòng bị nào nếu chẳng may hai bên sường của hậu phương bị tấn công."

"Nhưng kẻ địch là bọn Man di nhỉ? Bọn chúng có thể thực hiện những kế hoạch phức tạp như thế sao?"

"Đúng thế, với sự phối hợp thiếu ăn ý của mình, sẽ rất khó khăn cho bọn chúng để chuẩn bị những chiến lược như thế. Vì vậy nên thông thường bọn Man di sẽ chỉ tấn công trực diện. Mặc dù vậy thì vẫn có một số ghi chép rằng đám Man di sẽ đánh lén nếu như sự chênh lệch của hai bên là quá lớn. 'Chúng ta nên cẩn thận thì hơn'... Tôi đã nói như thế hai lần. Nhưng tham mưu trưởng chỉ cười nhạo và bảo tôi là một tên nhát gan, rồi ông ta còn tự hào tuyên bố với hầu tước Thénezay rằng mối lo ngại duy nhất của ông khi ở hậu phương là không thế nhìn thấy chiến thắng của chúng ta ở tiền tuyến."

" Và thế là anh bị đuổi khỏi hội đồng à?"

" Vâng..."

Cuộc nói chuyện gợi nhớ Regis về bầu không khí như bị thẩm vấn ở phiên toà xét xử. Đến tận bây giờ cậu vẫn luôn tự hỏi rằng điều gì sẽ xảy ra nếu cậu cam chịu những lời xỉ vả để khuyên bọn họ lần thứ ba. Cuộc đánh lén của bọn Man di có lẽ đã được ngăn chặn vô cùng dễ dàng nếu có một ai đó canh gác.

" Anh đang tự trách bản thân đấy à."- Altina khẽ nói.

"… Lúc đó tôi đã quá sợ hãi, sợ rằng sẽ phải nhận một hình phạt nào đó nặng hơn nữa... Nên tôi đã không dám đề xuất ý tưởng của mình lần thứ 3."

" Gã tham mưu trưởng đó là một quý tộc có phải không?"

" Chắc là thế...?"

" Nếu là thế thì dù anh có khuyên nhủ bao nhiêu lần đi nữa, ông ta cũng chẳng thèm nghe đâu, vì anh chỉ là một thường dân thấp kém. Và lúc đó hầu tước Thénezay chắc hẳn cũng không thể nghe theo anh được vì như thế sẽ làm bẽ mặt tên quý tộc."

"Ah..."

Regis từ nhỏ đến lớn chỉ là một thường dân, cậu cũng không quen biết gì với giới quý tộc. Thế mà cậu lại không nhận ra rằng hầu tước đang cố gắng giữ thể diện cho tham mưu trưởng. Phải chi lúc đó cậu suy nghĩ kĩ hơn, vì dù gì cậu cũng biết rất rõ về cách ứng xử của tần lớp quý tộc mà.

" Vậy nên đừng tự trách mình nữa nhé.", Altina an ủi cậu.

" Không, em nói tôi mới để ý đến, giờ tôi đã hiểu tại sao hầu tước lại hành xử như vậy... Là lỗi của tôi khi không để ý đến những việc tế nhị đó trong giới quý tộc. Đáng lẽ tôi nên bàn bạc với ông ấy ở một nơi

riêng tư thay vì ngay tại hội đồng chiến thuật... nếu làm thế thì có lẽ... tsk!!"

Regis nghiến răng. Bụng cậu đau như thắt lại, những giọt nước mắt bắt đầu trào ra, làm cho tầm nhìn của cậu ta bị nhoè đi.

"Regis Aurick!" -Altina gọi tên cậu như thể đang ra lệnh.

" Vâng!?"

So với việc được gọi bằng tên thì giọng điệu trang nghiêm của Altina làm cậu ta vô cùng sốc. Thật khó tin khi cô ấy chỉ là một người đánh xe.

" Đừng khắt khe với bản thân của mình thế chứ. Anh đã cố gắng hết sức của mình rồi không phải sao?"

"...Ah, vâng.. Nhưng tôi thực sự vẫn không muốn tin là hầu tước đã phải hi sinh chỉ vì một thứ vô dụng như là uy tín của một gã quý tộc...Là do tôi đã quá khinh suất."

Có lẽ đã quá trễ, nhưng bây giờ mình đã hiểu mọi chuyện - Regis nghĩ.

Altina khẽ gật đầu đáp lại.

Regis nhìn thấy một vài bông trắng rơi ngang qua gương mặt của cô gái, cậu ngước nhìn lên, những bông trắng ấy đang rơi xuống đường đi của hai bọn họ.

"Tuyết..."- Cô gái lẩm bẩm.

Regis nhún vai.

" Tuyết rơi vào ngày đầu tiên tôi đến... Có lẽ nơi này đang chào đón tôi chăng... Ahaha..."

" Anh sẽ không còn cười được nữa khi chúng hoá thành một cơn bão."

" Phải..."

" Anh đã bao giờ sống ở phương bắc chưa?"

" Tôi có đọc về nó ở trong sách."

"..Ah, ra vậy... Chúng ta cần phải khẩn trương lên- Tìm cái gì đó để nắm chặt vào đi!"

Altina hét lên với một giọng điệu xen lẫn giữa sự tức giận và ngạc nhiên khi cô quất roi vào mông con ngựa.

✧✧✧

Lũ sói rú lên từ đằng xa.

Awooo! Tiếng hú quen thuộc ấy mang đến nỗi sợ hãi đối với những người đi qua đây, bao gồm cả con ngựa. Nó đột nhiên lắc đầu của mình rồi lao ra khỏi đường đi.

" Quay lại!"

Altina giật mạnh dây cương. Con ngựa hí lên .

Regis như chết lặng.

Chiếc xe ngựa lệch ra khỏi đường chính, nó trượt vào mặt đất được phủ đầy tuyết.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại khi nó vẽ được một đường chéo trên nền tuyết trắng.

Gạch và gỗ được xếp gọn gàn bên dưới tấm vải đổ nhào cùng với những âm thanh vô cùng khó chịu. Mọi thứ kết thúc bằng tiếng crack của những thanh gỗ bị gãy.

Cú va chạm với khoang hàng phía sau khiến cho Regis bay lên trong chốc lát.

“ Waaaah!?”

" Cố chịu nó đi!"

Regis la hét trong khi Altina nắm chặt vai cậu ta để giữ cậu không bị ngã. Bọn họ may mắn không rơi ra khỏi chỗ ngồi.

Chiếc xe đậu ở giữa đường đi.

Con ngựa dừng lại và hí lên. Mất một lúc sau nó mới bắt đầu bình tĩnh trở lại và nhìn về phía ghế lái.

Con ngựa có vẻ đã nhận thức được lỗi của mình. Nó như thể đang vô cùng lo lắng, giống như một đứa trẻ biết mình sắp bị mắng vậy.

Altina nhảy ra khỏi chỗ của mình, cô lại gần con ngựa rồi vuốt ve đầu của nó.

" Em có sao không? có đau ở đâu không?"

Con ngựa hí lên đáp lại.

Regis không hiểu nó có ý gì, anh nhìn Altina đang kiểm tra chiếc chân bên trái phía sau của con ngựa.

" Chỗ đó của nó bị thương hả?"

"...Em ấy có thể đi tiếp nếu chúng ta ép... Nhưng nếu vết thương ở chân trở nên tệ hơn thì em ấy sẽ gục mất."

Altina thở dài trong lúc vuốt ve con ngựa.

Cô tháo chiếc yên ra để cho nó có thể nghỉ ngơi, Nhưng cũng buộc một sợi dây vào con ngựa để đảm bảo nó không chạy mất.

Regis nhìn về chân trời mờ ảo, qua mặt tuyết trắng xoá.

" Còn bao xa nữa mới đến pháo đài sierck nhỉ?"

" Có lẽ là khoảng 5 Lieue [note35623]… Nhưng chúng ta không thể đi được nữa."

" Sao lại thế?"

"Bão tuyết chắc sẽ đến sớm thôi. Và chúng ta cũng không có đèn để đi, đêm đến sẽ tối như mực. Nếu bị lạc và chỉ đi lòng vòng trên cánh đồng thì dù đi đến sáng ta cũng chẳng đến nơi được. Có khi chẳng may bị rơi xuống mương nữa."

" Err, tôi cũng chả muốn vác đống hành lí của mình đi

tận 5 lieue đâu."

" Anh có thật sự là một binh sĩ không đấy!?"

" Haha... Tôi thật sự rất tệ trong mấy cuộc hành quân có tải [note34898]. Mỗi lần như thế tôi đều bị mắc kẹt lại ở đâu đó, rồi từ khoảnh khắc ấy nó trông giống một cuộc huấn luyện sinh tồn hơn là một buổi hành quân."

Ha~, Altina thở dài trong khi xoa hai bên thái dương của mình.

" Giờ ta nên làm gì đây?", Regis nghiên đầu.

" Không phải giải quyết những chuyện này là việc của chiến lược gia như anh sao?"

" Không, dù tôi có chút kĩ năng trong việc chỉ đạo mọi người... Nhưng vấn đề này là việc của mấy tên mạo hiểm giả, mấy tên bán hàng rong hoặc là binh sĩ."

" Không phải anh cũng là binh sĩ sao?!"

"Oh, phải rồi nhỉ."

" Anh hay thật đấy!"

" Này này, bình tĩnh nào Altina. Những chuyện như thế này thường sẽ ổn thôi, chúng sẽ tự giải quyết."

" Phải phải. Tôi đảm bảo rằng sau khi chúng ta chết cóng ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn trở lại thôi."

" Lạnh lùng quá đi..."

" Vậy là anh không có một ý tưởng nào thật à?"

" Hm, xem nào... Tôi nghĩ là chúng có thể ngồi đọc quyển sách này."

Regis mang quyển sách anh mua lúc chiều ra.

"Ah, anh đã mua quyển sách đó để cho những tình huống như thế này hả? Quả là một chiến lược gia hàng đầu."

" Ờm, ừm.. Quyển sách này viết về một chàng trai trẻ gặp được một tiên nữ, cô làm cho 6 mỹ nhân xinh đẹp từ trong truyện bước ra thế giới thật. Đây hoàn toàn là một tác phẩm hư cấu, và —”

" Anh bị ngốc à!? Đây không phải lúc để đọc mấy thứ vớ vẩn như thế đâu!"

"Vớ vẩn? Thật thô lỗ làm sao. Em đang nợ tác giả một lời xin lỗi đấy."

" Nếu chết cóng ở đây thì anh sẽ chẳng thể đọc sách được nữa đâu! Câu chuyện cuối cùng trong đời của anh sẽ là kinh thánh linh mục đọc cho anh nghe đấy."

" Đó là lý do tại sao... Tôi muốn đọc quyển sách cuối cùng tôi mua trong đời."

" Anh bỏ cuộc dễ dàng quá đấy!"

" Đùa thôi, đùa thôi. Bây giờ hoảng loạn cũng không giúp được gì, trong những trường hợp như thế này thì chúng ta nên bình tĩnh rồi nghĩ cách. Trước hết hãy vào trong xe, sẽ tốt hơn nếu có gì đó che chắn cho ta."

"… Anh nói đúng."

Đầu và vai của Altina đã phủ đầy tuyết khi cô chui vào toa xe.

Những việc ban nãy đã làm cho gỗ và gạch bị dồn về một bên xe. Regis ngồi xuống một chỗ trống trong xe, Altina cũng ngồi xuống bên cạnh.

" Anh đã đúng. Ở trong đây chúng ta sẽ được che chắn khỏi mấy cơn gió."

" Nhưng vẫn còn rất lạnh."

" Chúng ta đâu thể làm gì với nó được. Tôi thề là khi về đến pháo đài thì việc đầu tiên tôi làm sẽ là tắm nước nóng."

" Tắm nước nóng? Việc đó có hơi xa xỉ với một người đánh xe ngựa như em không... Có lẽ nào em quen biết với một tên tay to mặt lớn trong pháo đài chăng?"

"urgh."

Bỗng dưng Altina không thốt lên câu nào nữa.

Có vẻ mình đã đoán khá đúng, Regis kết luận.

" Err, tôi đoán là mình sẽ tìm ra khi đến được pháo đài."

" Nếu có thể đến được..."

Gió ngày càng mạnh hơn, tuyết cùng trở nên dày đặc. Nó đã trở thành một trận bão tuyết. Gió mạnh đến nỗi có thể luồng vào trong khoang xe, khiến cho vai Altina không ngừng run rẫy.

"Brr..."

Regis cố nhớ lại những gì cậu đã từng đọc trong sách.

" Chúng ta tốt hơn hết là nên ở lại đây."

" Vậy sao?"

" Thay vì lãng phí sức lực thì sẽ tốt hơn nếu chúng ta chờ một ai đó đi qua đây. Em nghĩ sẽ có bao nhiêu người ở pháo đài sẽ để ý đến sự vắng mặt của em? Liệu họ có quên một người đánh xe đã được thuê không? Hay bạn bè của em có đang chờ em trở về không?"

"T-Tôi cũng không biết... Nhưng tôi khá chắc là họ sẽ không quên tôi đâu. Ngược lại, họ có lẽ nên... lo lắng. Chắc thế."

" Vậy thì khả năng cao là họ sẽ cử một nhóm đi tìm kiếm trước khi trời tối. Đây là đường đi duy nhất từ Pháo đài đến thị trấn. Họ sẽ không chần chừ nếu biết được vị trí đại khái của em đâu."

" Ra là thế... Anh cũng thông minh thật đấy."

" Tôi chỉ sử dụng những thông tin mà mình học được từ người khác thôi."

Từ câu chuyện mà tôi đã từng đọc trong sách- Regis nghĩ. Tất cả chỉ có thế.

"Giờ thì hãy tìm một thứ gì đó có thể giúp chúng ta vượt qua cái lạnh này nào."

"Ah, phải rồi. Tôi vừa tìm được cái này nè!" Altina thốt lên.

"Hmmm?"

" Một tấm vải dùng để che hàng hoá... Nhưng nó khá nhỏ."

Altina kéo tấm vải bên dưới đống gỗ ra trong lúc nói.

" Phải nói là quá nhỏ."

" Nhưng nó khá dày, và cũng ấm nữa. Nè, dùng nó đi."

" Cảm ơn... Nhưng mà, em hãy dùng nó đi."

"Eh...?"

" Tuy trông không giống lắm, nhưng tôi vẫn là một Binh sĩ. Mà nghĩa vụ của một binh sĩ như tôi là bảo vệ người dân mà có phải không?"

" Đó chỉ là một lời nói xuông mà thôi.."

" Nhưng tôi thì rất nghiêm túc với nó."

" Fu, Anh thú vị thật đó.Nè... Như thế này thì sao."

Altina vui vẻ quay trở lại với tấm vải trong tay. Cô ngồi bên trái Regis rồi tựa đầu vào cậu ta. Tay phải của cô ấy quấng lấy tay trái của cậu.

"C-cái, em làm gì đấy!?"

" Thôi nào! Làm thế này thì cả hai chúng ta đều sẽ được giữ ấm chỉ với một tấm vải không phải sao."

"Ah.. R-Ra vậy."

So với tấm vải thì cơ thể của Altina ấm hơn nhiều, trước khi nhận ra việc đó thì tim cậu ta đã đập loạn cả lên. Mồ hôi cũng bắt đầu ướt đẫm lưng cậu.

Regis cố gắng thương lượng với cơ thể của mình. Bình tĩnh, Bình tĩnh nào tôi ơi. Em ấy chỉ mới 14 tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên đó. Dù em ấy trông có dễ thương thì cũng đừng đánh mất sự cool ngầu của mình chỉ vì tay của cả 2 đan vào nhau chứ, như thế sẽ trở thành nỗi nhục nhã của một người trưởng thành như cậu mất.

Gương mặt của Altina ghé lại gần.

" Anh ổn không đấy? Mặt anh trông có hơi đỏ..."

" Kh-Không có gì đâu."

" Vậy sao...?"

Sự im lặng bao trùm hai bọn họ. Hơi thở của Altina là thứ duy nhất phá hỏng sự im lặng ấy, nó dường như rất khó để phân biệt với tiếng gió ở phía bên ngoài."

"...Regis?"

"Eh? S- Sao thế?"

"Anh đặc biệt thật đấy."

" Haha... Những người khác cũng nói thế."'

" 'Binh sĩ nên bảo vệ những người dân' chỉ là một câu nói suông, chả ai thực hiện theo nó cả. Đa số mọi người đều nghĩ rằng những binh sĩ còn quan trọng và quý giá hơn đám dân thường."

" Có lẽ... Nhưng không phải những người có sức mạnh nên bảo vệ những người không có nó sao? Đó chính là lý do mà chúng ta hình thành nên xã hội mà. Giống như người lớn sẽ bảo vệ mấy đứa trẻ, Kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu là điều tất yếu. Vì thế nên mỗi binh sĩ đều nên bảo vệ cho đồng bào của mình. Đó là cách tôi nghĩ."

" Có nghĩa là quý tộc nên bảo vệ thường dân, và Hoàng Đế thì nên bảo vệ con dân của ông ta, nhỉ?"

" Đó chính là điều nên xảy ra. Nhưng những cuộc chiến tranh vô nghĩa của mấy tên quý tộc đang tiêu tốn không ít của cải và mạng sống của người dân."

" Những trận chiến với mấy tên Man di cũng vô nghĩa sao?[note35622] Chúng ta dường như không thể giản hoà với chúng, và nếu thua trận thì chắc chắn điều chúng ta nhận được sẽ là cái chết."

" ...Em nói đúng, lũ Man di đó rất đáng sợ. Nhưng nếu chúng ta thật sự chỉ muốn bảo vệ lãnh thổ và dân thường, thì chẳng phải chỉ cần lùi về một nơi nào đó dễ phòng thủ rồi xây một bức tường dài kiên cố sao?"

" Không phải chúng chỉ cần leo tường là qua được sao?"

" Có thể, nhưng kỵ binh và xe lương thực của chúng sẽ không thể vượt qua dễ dàng được. Như thế là quá đủ để ta có thể đối phó với một cuộc tiến công quy mô lớn."

" Oh, Anh nói đúng... Tôi tự hỏi tại sao những chiến lược gia hàng đầu không thực hiện ý tưởng ấy. Hay là họ chưa bao giờ nghĩ đến nó?"

"Không, những đều tôi nói từ nãy đến giờ chỉ là những kiến thức thông thường được viết đi viết lại trong sách. Những cán bộ cấp cao không thực hiện chính sách này đơn giản vì chiến tranh là công việc của bọn họ. Trước tiên thì những chiến thắng vĩ đại chống lại bọn Man di sẽ mang lại danh tiếng cho quân đội. Lương thực và vũ khí cũng sẽ trở nên vô cùng cần thiết cho chiến tranh, cả hai sẽ mang lại lợi nhuận vô cùng to lớn. Ngoài ra còn phải kể đến học viện quân đội, nơi đào tạo ra những binh sĩ, cũng là một trong những nguồn thu nhập của mấy tên quý tộc. Mặc dù sẽ tạo ra những gánh nặng cho quốc gia, nhưng chiến tranh sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho những kẻ nắm quyền."

" Thật không thể tha thứ được!"

Gương mặt Altina áp sát lại gần Regis, giọng điệu như đang quát cậu ta.

Regis vô thức lùi về phía sau bởi không khí đáng sợ bao quanh Altina. Nhưng cậu không thể thoát được do tay của cả hai đã quấn vào nhau.

" B-bình, bình tĩnh nào Altina... Tôi không nói là cán bộ cấp cao nào cũng như thế. Tôi nghĩ hầu tước Thénezay khác với bọn họ."

"… Thật sao?"

" Đúng vậy, Ông ấy đã từng kiến nghị với hoàng đế yêu cầu ngừng mở rộng lãnh thổ của đế quốc, thay vào đấy là tập trung vào việc củng cố an ninh quốc gia. Ông ấy cũng là người đề xuất xây tường thành để phòng thủ trong hội nghị của các quý tộc."

" Quả là một ý tưởng tuyệt vời! Nếu không còn chiến tranh nữa thì thương vong và nghèo đói sẽ giảm đi rất nhiều."

Regis trông thấy mắt Altina như sáng lên-

Rồi sau đó cô lại im lặng. Cô ấy trở nên vô cùng dữ tợn trong chốc lát.

"… Liệu nó, có phải là lý do...?"

" Hmm, có chuyện gì à, Altina?"

" Nah, chỉ là vài thứ vớ vẩn ấy mà. Mà tôi hiểu rồi, vẫn có nhiều loại quý tộc ngoài kia nhỉ."

" Vâng, vì thế nên sẽ rất rắc rối nếu như hoàng đế không kiểm soát hành vi của bọn họ tốt."

Regis nói một cách chua chát.

Altina nhăn mặt, vì rất gần nhau nên Regis có thể dễ dàng nhận ra điều đó.

" … Vậy ý anh là hoàng đế hiện tại... không có tài lãnh đạo à?"

" Tôi không muốn trở thành một tên phản quốc sau khi gặp mấy rắc rối này đâu, nhưng mà..."

Có lẽ là cậu ta đã nói quá nhiều về chuyện này. Nhưng giờ họ đang bị mắc kẹt trong một trận bão tuyết. Và chỉ có mỗi Altina và con ngựa của cô là người lắng nghe cậu.

Regis bắt đầu bày tỏ quan điểm của mình.

" Vị hoàng đế hiện tại đã trị vì quá lâu. Giờ ông ấy đã quá già để đảm nhận các công việc của đế quốc. Theo lẽ thường thì ông ấy sẽ phải nhường lại ngôi vị của mình cho vị hoàng tử lớn tuổi nhất vào 5 năm trước, nhưng cơ thể anh ta vô cùng yếu ớt để có thể đảm nhiệm chức vụ ấy. Trong khi đó thì vị hoàng tử thứ 2 lại có tài năng thiên bẩm trong cả chính trị và quân sự. Vì thế nên dẫn đến việc vị hoàng tử thứ hai được tính nhiệm nhiều hơn."

" Có vẻ khá là rắc rối..."

" Mặc dù được sinh ra trước nhưng vị hoàng tử thứ nhất chỉ là con của người vợ lẽ thứ hai của hoàng đế. Trong khi vị hoàng tử thứ hai được sinh ra bởi hoàng hậu, một hôn thê hợp pháp. Vì là một quý tộc nên hoàng hậu cũng có một vị thế cao hơn rất nhiều so với người vợ lẽ kia. Kết quả là có vô số vấn đề trong việc kế vị."

" Cuộc tranh quyền kế vị giữa hai vị hoàng tử... Thực chất là cuộc tranh giành quyền lực giữa những người ủng hộ họ. Việc đó đã khiến cho vị Hoàng đế già cỗi ấy phải trị vì lâu hơn thường lệ, và đám quý tộc thì tha hồ làm những gì chúng thích, khiến cho đế quốc ngày càng trở nên mục nát."

" Những đứa con khác trong hoàng tộc thì sao?"

" Vẫn còn một vị hoàng tử thứ ba nhưng - hmm- cậu ấy chỉ là một học sinh 15 tuổi. Tôi tự hỏi cậu ta liệu có đủ khả năng để đối chọi với hai người anh của mình hay không."

" V-vẫn còn một người nữa... có phải không?"

"Hmm? Ah... Giờ nghĩ lại, chỉ huy của pháo đài Sierck cũng là một người thuộc hoàng tộc nhỉ?"

" Đúng đúng! C-cô ấy thì sao?"

Altina áp sát lại gần Regis lần thứ ba, khiến cho cậu vô thức lùi về phía bên phải. Cậu ta suýt tí nữa rơi khỏi khoang xe ngựa.

" Công chúa mũi tên và chim sẻ...?" [note35624]

" Cái tên đó có ý nghĩa gì à?"

" Đó là biệt danh của cô công chúa thứ 4, Marie Quatre. Tên thật của cô ấy dài quá nên chả ai nhớ nổi cả."

" Chà, tôi cũng nghĩ nó có hơi dài..."

" Theo tôi nhớ thì hình như là Marie Quatre Argentina de Belgaria... Mặc dù khá giỏi trong việc nhớ mấy câu chuyện trong sách, nhưng vẫn khó cho tôi khi nhớ một cái tên dài như vậy."

" Đừng cố gắng quá." Altina lẩm bẩm, có chút mỉa mai trong đó.

" Tôi muốn nghe nhiều hơn về 'Công chúa mũi tên và chim sẻ'."

" Tôi sắp làm dưới quyền của cô ấy, vậy nên tôi không muốn bị hiểu nhầm là đang nói xấu cô công chúa đó đâu... Đó chỉ là biệt danh của cô ấy ở thủ đô thôi."

" Vâng, nhưng cái tên đó mang ý nghĩa gì sao?"

" Tôi chỉ biết qua mấy lời truyền miệng bên ngoài... Chúng ta vẫn còn khá nhiều thời gian nhỉ. Đó là một câu chuyện về cô công chúa đáng thương bị đưa đến vùng biên giới xa nhất—”

✧✧✧

15 năm về trước—

Về bối cảnh của câu chuyện, trước tiên phải nói đến mẹ của Marie Quatre.

Thủ đô Verseilles đang bùng cháy trong buổi tiệc sinh nhật lần thứ 50 của hoàng đế.

Dàn nhạc hoàng gia đang chơi một điệu waltz [note35627]. Những chiếc bàn được trải đầy những món ăn xa xỉ, tất cả tướng lĩnh đều báo cáo những chiến công hiển hách của họ như là một món quà sinh nhật cho hoàng đế. Một buổi tiệc hoành tráng đến mức khiến người khác cảm thấy tự ti: không chỉ những Quý tộc có sức ảnh hưởng lớn hay những nhà tài phiệt khét tiếng, mà những quý tộc nhỏ cùng với gia đình của họ cũng được mời đến bữa tiệc.

Có một cô gái trẻ với vẻ đẹp hút hồn đang ngồi ở hàng ghế cuối của những thường dân.

Mái tóc đen như màn đêm cùng với đôi mắt đen như những viên đá vỏ chai [note35628] đối lập với làn da trắng như bông tuyết của cô gái khiến cho cô trông càng trắng hơn.

Và trong tất cả mọi người ở đây, cô gái 16 tuổi ấy đã thu hút sự chú ý của Hoàng đế, người rời khỏi ngai vàng của mình để tiến về phía cô gái.

" Liệu ta có thể nhảy cùng với quý cô đây không?"

Theo như những ghi chép chính thức của đế quốc, Claudette Barthélemy đã cúi chào một cách lịch sự và đáp lại:

"Rất hân hạnh thưa ngài. Không biết tôi nên xưng hô với ngài như thế nào?"

Có rất nhiều giả thuyết đã đặt ra về việc cô gái hỏi tên của Hoàng đế. Có giả thuyết cho rằng 'cô ấy đơn giản chỉ là không nhận ra đó là Hoàng đế', nhưng điều đó quá xúc phạm đến nỗi không thể nào là sự thật. 'Cô ấy đã nhận ra đó là ai nhưng chỉ đang cố gắng thực hiện theo quy tắc của bữa tiệc', và 'cô ta chỉ là một con đàn bà trơ trẽn dám đùa với Hoàng đế' là hai giả thuyết hợp lý hơn. Nhưng sự thật chỉ có mỗi cô ấy biết.

Cô gái xinh đẹp với mái tóc đen đưa tay ra, vị Hoàng đế mỉm cười nắm lấy tay cô.

" Thật thất lễ quá. Ta là Liam Fernandi de Belgaria. Những người khác thường gọi ta với cái tên Liam XV."

" Vậy, xin hãy gọi tôi là Claudette."

Sau một hồi do dự, vị nhạc trưởng được mệnh danh là giỏi nhất đế quốc vung vẩy cây baton của mình và dàn nhạc trở nên tràn đầy sức sống.

Sự kiện đó sau này được gọi với cái tên ' Sự cố Claudette'.

Một năm sau—

Lúc này Claudette đã 17 tuổi, và cô cũng đã trở thành người vợ lẽ thứ 4 của Hoàng đế. Tên của cô cũng được đổi thành 'Mary Claudette de Belgaria'. Một vài tin đồn được lan truyền rằng cô đã mang thai khi đám cưới được diễn ra.

Người vợ lẽ đã sinh cho Hoàng đế một đứa con trước khi ông bước qua tuổi 51. Là đứa con thứ tư trong hoàng tộc, cô đã được sinh ra với cái tên 'Marie Quatre Argentina de Belgaria'. Mặc dù đứa trẻ ấy là con gái hợp pháp của Hoàng đế, nhưng những người xung quanh chỉ xem cô là một đứa con hoang.

Khi Liam XV nhận được tin đứa trẻ ra đời, mọi người nói ông đã hỏi rằng " Tóc thằng bé có màu đỏ không?"

Vị hoàng đế đầu tiên của Belgaria được mệnh danh là L’Empereur Flamme [note35629]. Ông sở hữu đôi mắt đỏ thẫm và một mái tóc đỏ, cùng với đó là một cơ thể vạm vỡ. Ông đã nghiền nát những bộ tộc Man di [note35630] xung quanh bằng thanh gươm của mình và xây dựng nên một đế quốc mới.

Liam XV tuy giờ đây đã ốm yếu, nhưng ông cũng sở hữu một mái tóc đỏ thẫm cũng với đôi mắt đỏ. Ba đứa con của ông đều được truyền lại đôi mắt đỏ ấy, nhưng bọn chúng lại có một mái tóc màu vàng và nâu di truyền từ mẹ, cơ thể chúng cũng không thể gọi là vạm vỡ. Liam XV từ lâu đã không còn quan tâm nhiều đến các vấn đề quân sự hay chính trị, Nhưng việc dòng máu của vị hoàng đế đầu tiên ngày càng loãng khiến cho ông vô cùng đau lòng.

Quảng gia trưởng cúi đầu trả lời cung kính:

" Thưa đức vua, đứa bé quả thực có sở hữu một mái tóc đỏ, nhưng là một bé gái."

Đó dường như là lúc mà sự hứng thú của Liam XV dành cho vị công chúa thứ 4 biến mất hoàn toàn.

Một nỗi nhục nhã không thể chịu được khi một quý tộc danh tiếng lại chọn một thường dân làm người tình của mình. Nếu đứa con của Claudette là con trai thì có lẽ nó đã bị bóp chết từ lúc mới vừa chào đời. Có vài tin đồn được lan truyền rằng vị hoàng tử đầu tiên đã bị trúng độc nên cơ thể cậu mới ốm yếu đến như vậy.

May mắn cho Marie Quatre khi cô được sinh ra là con gái, nhờ thế mà cô có thể sống một cuộc sống vô cùng yên bình đến năm 13 tuổi. Dù là một công chúa nhưng từ nhỏ cô đã đam mê với kiếm thuật và chính trị; Mặc dù vô cùng tài giỏi nhưng sự kì quặc đó khiến cho cô trở thành một trò hề trong cung điện.

Nhưng một vấn đề đã xảy ra khi cô đủ lớn để bước vào xã hội.

Nhan sắc của Marie Quatre vượt qua cả mẹ của mình.

Vào thời điểm ấy, có một thi sĩ bảnh bao với chất giọng nam trung [note35631] rất nổi tiếng trong giới thượng lưu. Hoàng hậu đã mời anh ta đến cung điện, nhưng than ôi- khi đi ngang qua Marie Quatre, chàng thi sĩ đã không thể kìm được mà cất lên câu hát ca ngợi vẻ đẹp của nàng:

" Ôi, quả là một ngày tuyệt vời!

Một thiên thần toả sáng làm tôi say mê

Ngọn lửa của nàng đốt cháy trái tim ta

Viên rubi chói lọi ấy cướp đi ngôn từ của ta."

Việc này đã chọc giận Hoàng hậu. Chàng thi sĩ ấy ngay lập tức bị đuổi ra khỏi cung điện và bị trục xuất khỏi tần lớp thượng lưu.

Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Con của Hoàng hậu- Vị hoàng tử thứ hai Alain Deux Latrielle de Belgaria. Một người có trí thông minh vô cùng sắc bén. Cậu ta chỉ được bổ nhiệm làm chỉ huy quân đoàn 1, nhưng vào năm 23 tuổi cậu đã có quyền điều hành toàn bộ quân đội thay cho vị cha già yếu và người anh trai yếu ớt của mình.

Latrielle đưa ra một đề xuất với người cha già của mình:

" Nếu vị công chúa xinh đẹp được lãnh đạo binh lính thì sẽ có thể tăng sĩ khí cho những binh sĩ trên chiến trường. Con nghĩ chúng ta nên đưa em ấy đến vùng chiến tuyến phía bắc, nơi mọi thứ có vẻ đang trì trệ lại."

" Quả là một ý tưởng thông minh."

Với quyết định của mình, tình cảm của Liam XV dành cho Claudette dường như đã không còn.

Đế quốc năm 850-

Vị Hoàng đế già ngồi trên ngai vàng của mình, quý tộc xếp thành hàng ở 2 bên của thảm đỏ nở những nụ cười giả tạo.

Mẹ của Marie Quatre, Claudette, hôm nay không xuất hiện.

Mái tóc đỏ rực của Marie uống lượn xuống vai giống như dòng chảy của thác nước khi cô cúi đầu.

" Kính chào ngài, thưa đức vua."

"

."

Liam XV chỉ gật đầu đáp lại. Vị quản gia trưởng thay mặt Hoàng đế mở sắc lệnh đọc to:

Vì thuộc dòng dõi hoàng tộc, Marie Quatre sẽ được đặc cách không yêu cầu độ tuổi, và cô sẽ được bổ nhiệm để trở thành chỉ huy trung đoàn Beilschmidt ở biên giới.

Những tiếng cười mỉa mai đến từ phía những quý tộc xung quanh. Không ai biết được công chúa đang nghĩ gì vào lúc đó.

Sau khi quản gia đi rời khỏi. Hoàng đế già nhẹ nhàng hỏi:

" … Con có muốn một món quà từ biệt không?"

Theo như truyền thống, một khi có người nào đó thuộc hoàng tộc rời khỏi thủ đô thì sẽ được hỏi quà từ biệt, và cũng theo truyền thống, người rời đi sẽ trả lời 'Thưa đức vua, lời nói của ngài đã là món quà lớn nhất của tôi.'. Tuy nhiên...

Marie Quatre ưỡng ngực đáp:

"Xin hãy ban cho con thanh kiếm của L’Empereur Flamme!"

Đám quý tộc xung quanh trở nên phẫn nộ, bọn họ nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ ra mặt. Một số lời lẽ coi thường thoáng qua trong không khí, bảo cô ấy như là một ' Con khốn ăn xin' và ' Con nhỏ mặt dày thảm hại'.

Tuy nhiên Hoàng đế vẫn suy nghĩ về yêu cầu của cô.

"Vị Hoàng đế đầu tiên sở hữu 7 thanh kiếm. Vì con là đứa con thứ 4 ta, vậy nên ta sẽ ban cho con thanh kiếm thứ tư. Một ngày nào đó trở về thủ đô, con hãy mang trả lại cho quốc khố."

Thanh kiếm thứ tư-

Binh sĩ mang đến một thanh kiếm 2 lưỡi với kích thước quá khổ —

Grand Tonnerre Quatre [note35222]

Một thanh kiếm khổng lồ được đúc dựa trên chiều cao của Vị Hoàng đế thứ nhất, 26 palms. [note35632]

Nếu so với những cô gái khác thì Marie Quatre có phần cao hơn họ.

Nhưng sự chênh lệch giữa chiều dài thanh kiếm và chiều cao của cô vẫn quá lớn khiến nó trông khá buồn cười.

Cung điện tràn ngập những tiếng cười chế nhạo của đám quý tộc. 'Chắc là con công chúa sẽ trông vô cùng thảm hại khi nó biết mình không thể nhấc nổi thanh kiếm đó'— hầu hết những người ở đây đều có chung suy nghĩ.

" Con rất biết ơn... khi được mượn nó... Hya!"

Marie Quatre dùng toàn bộ sức của mình. Sàn đá cẩm thạch bên dưới phát ra âm thanh 'ken két' khi cô nhấc thanh kiếm lên.

Những tiếng cười tràn ngập khắp cung điện ban nãy giờ đã chuyển thành nỗi kinh ngạc.

Công chúa mang trên mình thanh kiếm to lớn hơn cả bản thân.

"… Con xin được gánh vác trách nhiệm nặng nề mà ngài đã tin tưởng giao cho."

Cô cúi đầu trước vị Hoàng đế già phía trước, nhìn vào gương mặt lạnh lùng của vị hoàng tử thứ hai cùng với ánh mắt khinh bỉ của Hoàng hậu.

Mọi người chỉ có thể đoán những gì Marie Quatre nghĩ trong đầu lúc đó. Cô quay lưng rời khỏi cung điện đang chìm trong im lặng.

✧✧✧

"—Đại khái câu chuyện là thế. Thấy sao?"

Bão tuyết làm rung lắc chiếc xe. Altina xen vào ngay khi Regis vừa kết thúc câu chuyện của mình.

" Chờ đã nào."

" Hmm?"

" Còn cái biệt danh 'công chúa mũi tên và chim sẻ' thì sao!?"

" Ah, không phải công chúa đeo thanh kiếm của mình trên eo à?"

" Có gì lạ sao? Làm gì có cách nào khác để mang nó. Thanh kiếm dài như thế sẽ trông như bị kéo lê thê dưới đất nếu cô ấy mang nó trên lưng."

" Vậy là em đã nhìn thấy Altina rồi à? Cô ấy cũng mang nó như thế khi ở pháo đài Sierck hả?"

" Eh? À, vâng... tôi đã từng thấy nó lúc trước."

" Vậy thì hãy tưởng tượng xem. Khi người dân và binh sĩ nhìn vào một Marie Quatre bé nhỏ mang trên eo thanh kiếm khổng lồ, họ đã ví cô ấy như một chú chim sẻ đáng thương bị một mũi tên ghim vào cơ thể."

"Cái?!"

Altina mở to mắt ngạc nhiên trong khi chết lặng.

“ Hiện tại rất khó để thay đổi hình ảnh của cô ấy trong mắt người khác. Cô ấy cũng rất ít khi xuất hiện trước công chúng nên dường như không có câu chuyện nào khác về cô công chúa đó. Nhưng dường như biệt danh ‘ Công chúa mũi tên và chim sẻ’

đang làm lu mờ những lời khen ngợi dành cho cô. Phải thừa nhận là tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy— lúc sự kiện đó diễn ra thì tôi vẫn đang ở chiến trường.’’

“ Grr..’’

“ Em ổn không đấy? Vai em đang run lên kìa... Nè, che thêm ít vải đi.’’

“ Việc đó không cần thiết! Và tôi ổn! Sao lại không nhỉ?!”

“ Cơ mà xin em hãy giữ bí mật với cô ấy nhé. Ít nhất tôi không muốn vừa đến nơi đã bị cô ấy ghét đâu.”

“ Sẽ ổn thôi. Cô ấy không trẻ con đến mức ghét một người nào đó chỉ vì họ thuật lại tin đồn.’’

Regis nhún vai.

“ Mong là thế... Mà nè, em đói không? Hình như em vẫn chưa ăn gì nhỉ?”

“ Anh có gì sao?’’

“ Tôi có để dành một ổ bánh mì để ăn trong lúc đọc sách...”

Regis mở túi ra và đặt thanh kiếm của mình sang bên cạnh. Sau một hồi tìm kiếm thì cậu ta lấy ra một ổ bánh mì nướng.

“... Mặc dù bây giờ tôi muốn một ít sữa ấm hơn.”

“ Anh định chia nó cho tôi hả?”

“ Tôi đã kể cho em về quan điểm sống của mình rồi đó. Nhưng nếu không muốn thì tôi cũng không ép em phải ăn đâu.”

“...Tôi muốn.”

Regis mỉm cười, cậu xé đôi mẩu bánh mì ra rồi đưa cho Altina một nửa.

“ Đây.’’

“ Cám ơn anh... Quả nhiên là có nhiều kiểu cười khác nhau.’’ Alinta lẩm bẩm trong khi nhìn vào nửa ổ bánh mì trên tay.

“ Ý của em là sao?” Regis hỏi lại sau khi nuốt mẩu bánh mì.

“ ...Tôi từng thấy rất nhiều nụ cười lạnh lùng hơn, so với của anh.’’

“ Hmm~ Em thấy nó ở đâu?”

“ Cung điện.”

Nom, Altina cắn một miếng lớn.

Bỗng dưng ngon ngựa hí lên, tiếng hí khẩn khiết như đang tìm kiếm sự giúp đỡ. Hai người bọn họ ló đầu ra khỏi khoang xe, nhìn về phía ghế lái.

“ Có chuyện gì...”

“ Đằng kia!”

Altina chỉ tay về phía trước chiếc xe, đằng xa nơi chiếc chân trước run rẩy của con ngựa đang hướng tới. Vài bóng đen lấp ló trong tuyết, màu đen của đồng tử toả sáng trong cặp mắt vàng của chúng. Năm cái miệng, cả năm đều mang trên mình những chiếc răng sắt nhọn nhuốm đầy máu.

Regis cảm giác như tim cậu đang bị một con quỷ bóp chặt lấy.

“... Sói.”

“ Sói xám.”

“ L-Lửa... Chúng ta cần ném đuốc về phía bọn chúng. Ah, Em có mang theo bùi nhùi không!?”

“ Bình tĩnh đi, Regis! Nếu tôi có thì đã mang ra từ lúc nãy rồi.”

“Ugh... Phải nhỉ.”

“ Con ngựa sẽ gặp nguy hiểm nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này.”

“ Và kế đến sẽ là chúng ta... Ugugu...Tch!!”

Regis lùi vào trong khoang xe. Cậu nhặt lấy thanh kiếm của mình rồi nhảy ra khỏi đó từ phía sau.

Altina nhìn cậu ta một hồi lâu rồi thở dài.

“ Bảo vệ thường dân cơ đấy...”

Dù thốt ra vô vàng những lời lẽ ngầu lòi thì mọi chuyện vẫn sẽ khác đi khi con người ta gặp nguy hiểm đến bản thân mình. Altina biết rất rõ điều đó. Vậy là anh ta cũng chỉ giống như bọn họ, cô nghĩ.

Nhưng Regis không bỏ chạy, thay vào đó cậu ta chạy vòng lên phía trước của xe ngựa. Cậu tìm con sói to nhất trong đám rồi chỉa mũi kiếm về phía nó.

“ Ugugugu!!”

“ A-Anh nghĩ mình đang làm gì đấy!? Lũ sói xám đó rất hung dữ! Ngay cả một hiệp sĩ cũng sẽ gặp rắc rối nếu đối đầu trực diện với chúng đó!”

“ Tôi biết, Vì thế nên tôi mới chọn cách này!”

Tay của Regis không phải chỉ run vì lạnh.

Tư thế của cậu ta không khác gì một tên nghiệp dư— Không, có khi còn tệ hơn cả thế. Lưng thì khom, hông thì chẳng có tý lực; Trông cậu ta như thể sẽ bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Ngay cả một đứa trẻ chơi trò hoá trang cũng có một tư thế tự tin hơn cậu ta. Altina lấy tay ôm đầu của mình.

“ Anh thực sự có thể thắng sao!?”

“Haha... Không có ý khoe khoang gì đâu, nhưng tôi chưa bao giờ thắng một trận đấu kiếm trong đời.”

“ Đó không phải là điều đáng tự hào đâu!”

“ Chạy đi Altina... hãy leo lên con ngựa rồi bắt nó chạy. Nếu không cả hai chúng ta đều sẽ thành bữa trưa của lũ sói đấy.”

“ Anh nghiêm túc đấy à!? Anh sẽ bỏ mạng lại đây mất!”

Tiếng hét của cô như đang hoảng loạn.

Regis mỉm cười. Nụ cười ấy không dùng để xoa dịu Altina, cũng chẳng phải là dấu hiệu của một kỹ thuật đỉnh cao nào đó cậu ta đang giấu giếm. Một nụ cười vô cùng tự nhiên. Cậu ta cũng không hiểu được tại sao mình lại cười như thế.

“ Có lẽ sẽ như thế... Nhưng tôi thà chết còn hơn là làm trái lại với nguyên tắc của mình.”

“Ah!”

Altina há hốc miệng.

Ngay cả bản thân Regis cũng thấy kì lạ. Tại sao bản thân cậu ta lại cười khi phải đối mặt với cái chết? Có lẽ do cậu đang chế diễu sự ngu ngốc của chính bản thân mình chăng? Không, như thế thì quá bi quan.

Không có câu trả lời nào cho bản thân mình, cậu đành tạm cho đó là một nụ cười chiến thắng vì đã giữ vững quan điểm sống của bản thân dù rơi vào một tình cảnh vô cùng tệ hại.

“ Tôi chắc rằng mình có thể... giữ chân chúng một lúc cho em. Lũ sói sẽ không bất cẩn tấn công những kẻ dám đối mặt với chúng thay vì bỏ chạy đâu. Chúng sẽ chỉ quan sát đối thủ của mình cho đến khi nắm chắc được phần thắng... Ah,eh? Này, hình như bọn chúng đang tiến lại gần tôi thì phải?!”

“ Đúng thế, vì tư thế đứng của anh trông yếu đuối kinh khủng.”

Giọng của Altina bỗng trở nên vui tươi một cách kì lạ, như thể cô đang khúc khích cười.

Con sói xám lớn nhất đàn bắt đầu tiến lại gần hơn.

Nó nhe hàm răng sắc nhọn của mình ra, cùng với đó là những tiếng gầm gừ đáng sợ.

Khi khoảng cách của cậu và con sói còn khá xa, Regis vung thanh kiếm ra để đe doạ nó.

“ H-Hyah!!”

Sức nặng của thanh kiếm làm cơ thể của cậu nghiên về một phía. Phần mũi kiếm va xuống nền tuyết; cùng lúc đó thì âm thanh va chạm phát ra khi cán kiếm đập vào phần đầu gối bên trái của cậu ta.

“~~Ugh?!”

“ Cảm ơn anh, Regis... Anh đã hoàn thành sứ mệnh của một binh sĩ. Bảo vệ một cô gái đánh xe mang tên Altina.”

“ Eh?” Cậu quay về phía phát ra giọng nói vô cùng vui vẻ ấy.

Đôi mắt đỏ thẫm của Altina như đang toả sáng.

Cô lấy ra thứ gì đó làm bằng bạc từ trong khoang xe. Dù có là gì thì nó cũng đang toả sáng chói lọi trong bóng tối của trận bão tuyết.

Đẩy đống gạch và gỗ sang một bên, cánh tay nhỏ nhắn của cô gái cuối cùng cũng lôi ra được vật bị giấu bên dưới.

Những tiếng lách cách phát ra. Âm thanh ‘vù vù’ của kim loại khi được rút ra xé toạt cái lạnh của không khí.

Điều gì đó không thể xảy ra đã xảy ra. Điều gì đó không thể giải thích nổi đã xảy ra.

Nó nặng, dày, dài và to lớn.

Nó to khủng khiếp. Hay nói cách khác là khổng lồ. Thứ đó to lớn đến nỗi Regis phải mất vài giây mới có thể hình dung ra được hình dáng của nó.

Chiều dài của khoang xe chỉ vừa đủ để chứa được thứ đó— Cục kim loại ấy chắc chắn là quá nặng để một người có thể cầm lên.

Nhưng dù to lớn như thế nhưng nó vẫn không hề có một chút vết bẩn nào.

Mặc khác, thanh kiếm sáng bóng đến nỗi có thể phản chiếu như một tấm gương.

Đôi môi Regis run lên.

“... Grand Tonnerre Quatre.”

Altina đang cầm thanh kiếm của những Hoàng đế trên tay phải của mình.

Chiếc áo choàng của cô tung bay trong gió khiến nó trông như một chiếc áo choàng của vua. Cô hất tóc của mình sang một bên bằng tay trái.“ Anh đã làm rất tốt rồi Regis. Mọi chuyện còn lại hãy để tôi lo.”

“ Gì...?”

“ Liệu rằng thanh kiếm này sẽ chỉ giống như một mũi tên khổng lồ ghim vào người một chú chim sẻ? Hay nó là thanh kiếm huyền thoại của một vị Hoàng đế!?”

Chân Altina lún xuống nền tuyết khi cô bước tới. Cô đá tuyết đi để tiến lên.

Thanh kiếm trong tay cô rít lên khi nó xé toạt không khí xung quanh.

“ Hyaaaaah!!”

Cô chém xuống, mặt đất như đang rung chuyển. Tuyết văng tung toé trong không khí.

Nó giống như phát bắn của một khẩu đại bác hơn là cú chém của một thanh kiếm, Regis nghĩ. Cậu vẫn có thể cảm nhận được rung chấn đang lan truyền bên dưới mặt đất.

Lũ sói chắc chắn sẽ sợ hãi trước sức mạnh to lớn như vậy.

Cậu ta đã đúng. Khi những bông tuyết ngừng tung toé trên không trung thì những con sói đã lùi lại để giữ khoảng cách an toàn.

Altina lấy mẫu bánh mì trong túi áo ra rồi ném nó cho con sói lớn nhất đàn.

“ Đây!”

Mẫu bánh mì rơi trong gió và rớt xuống chỗ của đàn sói.

“ Cho bọn mày đấy! Về nhà đi!”

Con sói cẩn thận đánh hơi vài lần trước khi ngặm vào miệng rồi bỏ đi. Những con còn lại cũng đi theo, chúng biến mất dần trong màn sương trắng xoá của cơn bão tuyết.

Regis thả lỏng, mọi sức lực dường như rời khỏi cơ thể, cậu ta ngã gục xuống.

Altina đâm thanh kiếm xuống đất rồi tiến về phía cậu.

“ Anh có bị thương ở đâu không?”

“ Hức,… Đầu gối bên trái tôi đau quá.”

“ Không phải anh đã tự dùng kiếm của mình để đánh vào nó đấy chứ?”

“ Lúc đó tôi khá là sốc, nên chả nhớ gì cả.”

Altina cười khổ.

“ Cảm ơn em Alt— à, không. Công chúa Marie Quatre Argentina de Belgaria. Phải không nhỉ, thưa công chúa điện hạ...?”

“ Khá là trễ đấy.”

“ Hah, Ngài ác quá.” Regis chỉ biết thở dài.

Một nụ cười rạng rỡ hiện trên gương mặt của Altina.

“ Anh thật sự không nhận ra luôn sao?”

“ À thì, tôi cũng có để ý đến mái tóc và đôi mắt đỏ của em. Nhưng cái biệt danh Altina dường như quá dài để thay thế cho Argentina.”

“ Mẹ luôn gọi tôi như thế.”

“ Argentina là tên của nơi Claudette Barthélemy sinh sống. Và mọi người thường gọi nơi đó với cái tên thân thương là Altina...”

“ Anh có nhiều hiểu biết như thế nhưng tại sao vẫn không phát hiện ra nhỉ?”

“ Nó quá vô lý nên ngay từ đầu tôi đã không nghĩ đến. Vị công chúa thứ 4 là chỉ huy của pháo đài tôi sắp chuyển đến, và cũng là người thuộc dòng dõi hoàng tộc. Làm sao mà một ý nghĩ điên khùng như việc cô ấy sẽ cải trang thành một người đánh xe để đi đón tên sĩ quan thấp kém vừa bị giáng chức nảy ra trong đầu được chứ? Tôi không đủ quan trọng để cô ấy phải làm việc đó.”

“ Tôi đã khá lo lắng đấy, cứ nghĩ rằng anh sẽ nhận ra ngay khi ta gặp nhau ở tiệm sách.”

“ Vậy ra đó là lý do mà tên chủ tiệm sách đã hành động vô cùng đáng ngờ. Em cũng thường làm những việc như thế này sao?”

“ Không! Nếu tôi cứ làm thế thì sẽ có tin đồn về một công chúa bị mất trí mất.”

“... Tôi khá chắc là đã có một vài tin đồn tương tự đang lan truyền trong thị trấn đấy... Như là ‘cô công chúa đánh xe’ chẳng hạn.”

“ Anh có nghĩ là nó tốt hơn cái biệt danh ‘ Công chúa mũi tên và chim sẻ’ không nhỉ?” Altina suy nghĩ về việc này vô cùng nghiêm túc.

Regis nghiên đầu.

“ Em bảo là mình không thường làm việc này... Vậy tại sao lại là tôi? Liệu em có ác cảm gì với tôi chăng?”

“ Sao tôi lại phải có ác cảm với anh chứ?”

“ Dù có nhìn theo hướng tích cực như thế nào thì tôi cũng đã phạm phải tội báng bổ Hoàng đế. Chưa nói đến cách cư xử của tôi đối với người đang che giấu vị thế của mình, lên tiếng chỉ trích Hoàng đế là một tội vô cùng nặng.”

“ Nếu anh biết đó là phạm tội thì tại sao anh vẫn nói ra?”

“ Những cuộc trò chuyện như thế chẳng hơn vài lời chào hỏi hằng ngày của thường dân là bao.”

“ Hmm.” Altina khoanh tay lại khi cau mày.

Sau khi sự căng thẳng biến mất, tình cảnh của hai người bọn họ dần trở nên tồi tệ hơn— Cơn bão ngày càng mạnh, mặt trời cũng bắt đầu lặn dần khiến cho nhiệt độ xung quanh giảm đi nhanh chóng.

“... Xin đừng hiểu nhầm. Tôi không có ác cảm gì với anh đâu, cũng không định xử phạt anh vì tội báng bổ.”

“ Vậy tại sao em lại đích thân đến đón tôi?”

“ Vì tôi có nghe đồn rằng anh là một vị chiến lược gia tài ba.”

“ Em đang kể về tôi đấy hả? Mấy điều đó chỉ là nói quá lên thôi.”

“ Có lẽ thế, nhưng... Tôi cần sự hỗ trợ từ một người có học thức. Tài năng thôi là chưa đủ; tôi muốn biết cách suy nghĩ và lý tưởng sống của anh ta.”

“ Vậy đó là lý do để em cải trang thành một tên đánh xe à?”

“ Những điều vừa rồi chắc hẳn anh sẽ không nói trước mặt một người thuộc hoàng tộc như tôi đúng không?

Tôi muốn biết suy nghĩ thật sự trong lòng anh, Regis Aurick.”

“ Điều duy nhất em khám phá ra trong hôm nay là tôi không có một chút đam mê nào đối với các vấn đề của quân đội.”

“ Và cả kiếm thuật nữa.”

Altina bật cười vui vẻ trong khi Regis gãi đầu vì xấu hổ.

Cô bỗng dưng đưa mắt nhìn về đằng xa.

“ Ah,… Có lẽ suy luận của anh đã đúng.”

“ Về chuyện gì cơ?”

Altina cố gắng nghe kĩ hơn.

Regis cũng đưa tai làm theo. Sau một lúc —

Cậu ta có thể nghe thấy tiếng vó ngựa chạy trên mặt tuyết.

Tai của em ấy hẳn phải rất thính mới có thể nghe thấy trong khi vẫn đang nói chuyện, Regis hoàng toàn bị ấn tượng bởi điều đó.

“ ...Ah, nhưng lỡ như đó là bọn cướp hay lũ Man di thì sao?”

“ Tôi có thể nghe thấy tiếng lách cách của kim loại, nên chắc là không phải đâu.”

“ E-Em cũng có thể nghe được cả tiếng đó cơ à?”

Đúng như cô dự đoán, khoảng 5 kỵ sĩ được trang bị giáp nhẹ tiến tới từ trận bão tuyết. Bọn họ xuống ngựa phía trước Altina rồi quỳ gối trước cô.

“ Công chúa, ngài không sao chứ?!”

Gã đầu trọc với bộ râu đen lên tiếng.

Altina gật đầu.

“ Cảm ơn các ngươi vì đã đến đón ta. Ta không sao... Nhưng con ngựa thì đã bị thương.”

“ Đã hiểu! Mong ngài cho phép ngựa của tôi kéo xe thay.”

“ Ừm, vậy ta giao lại cho ngươi.”

Sau khi thay ngựa thì chiếc xe đã hoạt động trơn tru như mới. Con ngựa bị thương được buộc với dây cương rồi dẫn về.

Hai binh sĩ nhấc thanh kiếm của Altina lên rồi mang nó đặt vào khoang xe.

Trong khi Regis đang quan sát những binh sĩ đang khẩn trương làm việc của mình thì Altina tiến lại gần. Cô đưa đôi tay trắng muốt của mình về phía cậu- người đang ngồi nghỉ vì mệt rã rời.

“ Nào, đến lúc phải đi rồi đó.”

“ Vâng, erm..., thưa công chúa?”

“ Bỏ đi, đã quá trễ để anh xưng hô như thế với tôi rồi.”

“ Không, lúc nãy tôi tưởng rằng em chỉ là một người đánh xe...’’

“ Nếu anh cứ tiếp tục như thế này thì tôi sẽ bực đấy. Chẳng phải lúc nãy anh còn năn nỉ để được gọi tôi bằng biệt danh hay sao. Hay anh chỉ là một gã nói dối?”

“ Eh...”

Không phải chính em mới là kẻ lừa tôi khi cải trang thành một gã đánh xe sao. Regis suy nghĩ trong cay đắng, nhưng cậu chẳng thể nói ra được.

Regis có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi lạnh phía sau lưng của mình.

Cậu đã nghĩ rằng sẽ rất tệ khi bị chuyển đến biên giới, nhưng có lẽ nơi này quái lạ hơn những gì cậu có thể suy đoán được.

Regis ngẩn đầu nhìn vào bầu trời trước khi đón lấy bàn tay nhỏ nhắn đang vươn về phía mình.

“... Tôi nghĩ là mình khá giỏi trong việc đọc vị người khác, nhưng ... Em có chắc việc này sẽ ổn không đấy, Altina?”

“ Chắc chắn!” Giọng nói của cô ấy tràn đầy năng lượng.

“ Chào mừng anh đến trung đoàn biên giới của tôi, Regis Aurick. Tôi sẽ bắt anh phải làm việc thật chăm đấy!”

Truyện Chữ Hay