Hakata Tonkotsu Ramens

phụ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

❀ Đầu hiệp thứ mười - phụ ❀

Bây giờ là bốn giờ sáng.

Khu vực này vẫn còn tối, và không có người đi bộ qua lại ở Nakasu. Genzo đã bắt đầu chuẩn bị đóng cửa hàng sớm hơn thường lệ mặc dù ông vẫn có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Hôm nay là ngày 15 tháng 7. Đó là diễn ra sự kiện cuối cùng của Hakata Gion Yamakasa, Oiyama. Khi xưa Genzo đã từng tham gia lễ hội với tư cách là người khiêng kiêụ, nhưng ở độ tuổi của ông giờ thì không thể nữa. Sức khỏe của ông ấy trở nên yếu hơn và chứng đau thắt lưng của ông cũng trở nên tệ hơn, vậy nên ông ấy đã ngừng tham gia Yamakasa. Nhưng mỗi năm ông ấy sẽ không bỏ lỡ việc quan sát lễ hội.

Đó là khi mà ông định di chuyển quán ăn của mình sau khi đóng cửa hàng. Điện thoại di động của ông ấy rung lên. Ông ấy có một e-mail từ một địa chỉ không xác định. Không có tiêu đề. ‘Hãy nói với Samurai Niwaka. Chúng tôi đang giữ bạn của anh ta.’ Bức thư gửi như vậy. Và có một vài tập đính kèm trong đó.

“Cái-“

Genzo mở tập tin và bị sốc. Có hai tệp hình ảnh. Một tấm là hình ảnh một thân thể nam. Đó là một người có mái tóc dài và màu nâu. Cậu ta đang ngồi, lưng tựa vào bức tường bị vẽ bậy.

“Đây chẳng lẽ là… Lin?”

Bức thứ hai là cận cảnh nửa trên của cơ thể. Khuôn mặt đã không còn đường nét như ban đầu. Đôi mắt bị khoét, còn tai bị cắt. Toàn bộ cơ thể đó đều đẫm máu.

“Không-“ Ông ấy che mặt bằng tay trái. Không thể nào. Ông ấy nghĩ rằng cậu ấy đã về khá trễ, nhưng điều này lại xảy đến với cậu ấy.

Ông ấy gọi cho Banba ngay lập tức. Tuy nhiên ông ấy không thể liên lạc với anh ta được. Chuyện đó không nằm ngoài dự tính. Hôm nay là Oiyama.

Vậy thì ông phải đến gặp và nói trực tiếp với Banba. Genzo chạy đi, để lại xe thức ăn ở chỗ cũ. Ông đi qua đường Meiji và băng qua cầu để tới vị trí xuất phát của Oiyama, Đền Kushida.

Khi Genzo tới, đường phố đã chật cứng người. Những chiếc kiệu được trang trí xếp dọc đường phố, và những người khiêng kiệu đã ở gần đó và đang chuẩn bị cho lượt của họ. Không khí xen lẫn giữa sự háo hức và mong chờ. Những chiếc đèn lồng bằng giấy và quầy bán đồ ăn nằm la liệt bên đường, và những người tới quan sát sự kiện đã tập trung đông đúc trong khu vực này với máy ảnh trên tay.

Genzo băng qua làn sóng của những người đàn ông mặc áo khoác happi, tìm kiếm Banba. Sau một hồi xô đẩy ông đã tìm thấy đội nagara mà Banba tham gia. Tất cả mọi người đều mặc áo khoác happi. Ông tìm được Banba trong số họ. Anh ấy để một mái tóc mượt gọn gàng khác hẳn với phong cách rối bù thường ngày và đeo một chiếc băng đô.

Anh ấy đang mặc một cái áo happi màu trắng để hở trước ngực, một cái shimekomi [note37829] cùng màu và với một sợi dây thừng bằng rơm bên dưới để sử dụng khi họ khiêng kiệu, và còn có cả kyahan [note37830] màu xanh đại dương và jikatabi [note37831] cho dép đi. Anh ấy đã mặc quần áo chuẩn bị đầy đủ để tham gia lễ hội như thường lệ và đang vừa giãn cơ vừa trò chuyện với những người khác trong nhóm của mình.

“Banba!”

Banba quay lại sau tiếng kêu lớn của ông. “Huh? Chú già?”

“Bỏ qua chào hỏi đi. Mau qua đây!”

Ông nắm lấy cánh tay anh ta và kéo anh ấy đến một nơi ít người hơn.

Banba bối rối. “Chuyện gì khiến ông chú buồn bực vậy?”

“L-Lin đã-“ Ông ấy nói với anhtrong khi điều chỉnh lại nhịp thở của mình. “Một chuyện vô cùng khủng khiếp đã xảy ra với Lin đó.”

“… Với Lin-chan?”

Genzo giải thích chi tiết và cho anh xem e-mail.

“Cái gì thế này…”

Tất nhiên Banba cũng không thốt lên lời khi nhìn thấy hình ảnh đầy bạo lực trong tấm ảnh.

“Hình như mắt cậu ấy đã bị dập nát và tai của cậu ấy bị cắt rời mất. Tôi không biết tên cặn bã nào đã làm chuyện này…”

Ông ấy tiếc nuối. Ông ấy không nên để Lin đi.

Sau khi đọc tin nhắn trong e-mail, Banba quay gót. “… Đã quá muộn rồi.”

Cậu ấy bị thương rất nặng và mất nhiều máu. Lin đã không thể cứu được nữa rồi. Nếu như ông để Banba tới chỗ đó thì Lin sẽ không phải chịu như vậy. Đó là những gì ông cảm thấy. Ông không muốn mình phải hối hận lần nữa. “Lin đã chết rồi. Cậu không thể làm được gì để cứu cậu ấy đâu.”

Banba cũng không đần độn như vậy. Anh ấy cũng biết điều đó mà không cần Genzo phải nói với anh. Nhưng anh vẫn đi mặc dù anh biết rõ điều đó. Anh ấy chính là kiểu người đó.

“… Không quan trọng là cậu ấy còn sống hay đã chết.”

Banba đặt tay lên vai Genzo.

“Cậu ấy sẽ cô đơn nếu bị bỏ lại đó một mình” Banba mỉm cười. “Tôi sẽ đến đón cậu ấy.”

❀ Cuối hiệp thứ mười - phụ ❀

Có một đám đông lớn ở khu vực lân cận của Đền Kushida. Lễ hội sắp bắt đầu nên những người đàn ông mặc bộ happi chen chúc nhau trên đường phố. Các khán giả đã xếp hàng dài bên đường. Saruwatari đi qua bằng cách chen lấn trong đám đông trong khi kéo một chiếc vali lớn.

Hiện tại mới gần năm giờ sáng. Xung quanh vẫn còn mờ tối.

Nơi họ nói với Samurai Niwaka là tại một khu công trường xây dựng gần đền thờ. Hắn đẩy dải băng sang một bên, phớt lờ biển báo không được xâm phạm.

Tòa nhà được bao phủ bởi những tấm lưới mỏng màu đen, có vẻ như mới bắt đầu xây dựng nên chẳng có gì ngoài những thanh sắt dùng làm khuôn. Không có trần nhà nên hắn có thể thấy bầu trời đêm. Những vật duy nhất trong khu vực này là vật liệu, cùng quang cảnh tốt và rộng rãi.

Samurai Niwaka đã đợi hắn ở đó. Anh ta ở đó, đứng giữa trung tâm của không gian vô cơ này. Saruwatari sửng sốt khi nhìn thấy anh ta. Anh ta mặc một cái áo happi màu trắng và shimekomi. Anh ta có một cái băng đô màu đỏ trên đầu, và một sợi dây thừng được buộc lủng lẳng ở thắt lưng. Anh ta ăn mặc như những người đàn ông mà hắn đã thấy trước đó. Người này chắc hẳn cũng đã lên kế hoạch để tham gia lễ hội sau đó. Dù vậy hắn thấy anh ta không quá quantâmviệc đến gặp hắn, người đã bắt bạn của anh ta làm con tin, như thế này.

Đúng như những lời đồn đại, một nửa khuôn mặt của Samurai Niwaka được che bằng chiếc mặt nạ màu đỏ. Chiều cao của anh ta khoảng 170 đến 180 cm, và mái tóc anh ta màu đen. Anh ấy phù hợp với những miêu tả. Saruwatari chắc chắn rằng anh ta là người thật. Hắn biết được từ kinh nghiệm. Người đàn ông kia có bầu không khí khác biệt so với tất cả những tên sát thủ khác mà hắn từng đối mặt cho tới hiện nay, bất kể anh ta trông kỳ cục như thế nào lúc này. Ngay cả khi không có vũ khí, hắn cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt.

“Cuối cùng thì kẻ thật sự cũng xuất hiện rồi, huh.” Hắn mỉm cười bên dưới chiếc khăn quàng cổ của mình. Đương nhiên sau khi gửi cho anh ta bức ảnh tàn bạo của bạn anh ta, Samurai Niwaka không thể làm ngơ. “Cậu đã kích thích con quái vật bên trong tôi rồi đấy.”

“Người trong bức ảnh đâu.” Samurai Niwaka chất vấn hắn. Anh ta nói với một chất giọng lạnh lùng trầm thấp. Anh ta có vẻ không có tâm trạng tốt.

“Chết rồi. Tên đó đây này.”

Hắn đá văng cái vali du lịch qua cho anh ta. Các bánh xe lăn tròn và sau đó dừng lại ngay trước Samurai Niwaka. Bên trong là cơ thể được đặt vào cùng với thanh katana mà tên đó mang bên người.

Samurai Niwaka mở chiếc hộp và kiểm tra bên trong. Hắn nhìn người bạn của mình, giờ đã biến dạng. Và rồi Saruwatari nhìn thấy khóe miệng anh ta cong lên thành một nụ cười nhạt.

Hắn cau màu trầm tư .“Mày cười cái gì?”

“Chẳng có gì đâu.”

Samurai Niwaka hoàn toàn mỉm cười khi nói điều này. Đúng là một kẻ đáng sợ.

“Sao cũng được.” Saruwatari lấy vũ khí giấu bên dưới chiếc áo khoác có mũ của mình ra. Sau đó hắn hất cằm về phía thanh katana. “Nhặt nó lên đi.”

Phản ứng của Samurai Niwaka lạnh lùng trái ngược với sự khiêu khích của Saruwatari đang muốn chiến đấu. “Yamakasa sắp bắt đầu rồi. Tôi không có thời gian để chơi với cậu đâu.”

“Vậy thì bỏ qua lễ hội đi.” Hắn không có ý định để anh ta rời đi. Saruwatari đã cản đường, chặn lối ra. “Nếu mày cố chấp như vậy, vậy thì phải bước qua xác tao được đã.”

‘Mười giây!’

Họ nghe thấy giọng của người thông báo đang đếm ngược thời gian bắt đầu lễ hội từ hướng của ngôi đền.

Samurai Niwaka như có được tinh thần để chiến đấu với hắn. Anh ta nhặt thanh katana ra khỏi vali và đối mặt với Saruwatari.

‘Năm giây!’

Tiếng đếm ngược tiếp tục vang lên.

Trong khoảnh khắc đó. Saruwatari không thể kìm nén được nụ cười toe toét của mình. Đôi mắt hắn sáng rực và nhìn sâu vào người đối diện. Hắn mường tượng một cách hào hứng, và nhịp thở của hắn cũng trở nên bình thường lại.

Anh ta thở một hơi nhẹ rồi dừng lại.

‘Yaaaah!’

Tiếng la hét của những nguời đàn ông vang lên xung quanh họ. Lễ hội đã bắt đầu. Hai người đàn ông cùng di chuyển như thế đó là dấu báo hiệu của họ. Họ rút kiếm ra và bước về phía trước. Saruwatari đã nhanh hơn một chút.

Có một âm thanh kim loại chói tai. Hai lưỡi dao chéo nhau; chúng lấp lánh trong bóng tối.

‘Oissaa! Oissaa!’

Họ có thể nghe thấy tiếng la hét cổ vũ khiêng kiệu không ngớt. Có tiếng hò reo và tiếng đánh trống taiko.

Không dừng trước nhịp độ nhanh, Saruwatari vung kiếm liên tiếp. Hắn không cho anh ta cơ hội để phản công. Khi Samurai Niwaka lùi lại, anh ta chặn được đòn tấn công có chủ đích để đánh gục bản thân anh.

Anh ta chắc chắn là người thật. Hắn nghĩ. Người này rất mạnh. Mạnh hơn bất cứ kẻ nào mà mình từng đối mặt cho tới bây giờ.

Saruwatari dùng lực rất lớn để đẩy lùi, nhưng hắn không hề mất cảnh giác. Anh ta né những đòn tấn công dữ dội của Saruwatari bằng những bước di chuyển vi diệu và chờ đợi cơ hội tung một đòn phản công. Trong khi đánh giá Saruwatari và khiến cho hắn kiệt sức. Không hổ danh là ‘sát thủ’ của những sát thủ số một của Fukuoka. Sự quan sát linh hoạt của anh ta có thể nhìn thấy được qua những đường kiếm rất tốt và phản xạ của anh ta trong việc né tránh các cuộc tấn công của hắn rất tốt; anh ta quả là một đối thủ đáng gờm.

‘Oissaa! Oissaa!’

Tiếng la hét ngày càng lớn. Những chiếc kiệu đã rời khỏi khuôn viên của ngôi đền và đang di chuyển vào thành phố. Những người đàn ông đang đi ngang qua một con phố gần đótrong khi họ hò hét.

Saruwatari rút thanh kiếm ninja của mình ra khỏi cú vung, nắm chặt nó và thực hiện một cú đâm mạnh mẽ.

Samurai Niwaka tận dụng đà để thực hiện một cú chém khi anh ta cúi xuống để né đòn tấn công vào phần trên cơ thể của mình.

Saruwatari tạo ra khoảng cách một lần nữa khi chuẩn bị cho cuộc tấn công bằng bao kiếm mà hắn đang cầm trên tay trái. Mọi chuyện trở nên thú vị rồi đây. Saruwatari liếm môi khi nhìn chằm chằm vào đối thủ mạnh mẽ trước mặt.

Ngay vào lúc đó.

“Vậy là đủ rồi!”

“Đừng có động đậy!”

Họ đột nhiên nghe thấy giọng nói của rất nhiều người đàn ông trong khu vực đó. Hai người họ dừng lại và hướng ánh nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Những người đàn ông mặc đồ đen vây quanh Saruwatari và Samurai Niwaka. Nhìn sơ qua có hơn mười người. Tất cả đều cầm súng và chĩa vào Samurai Niwaka.

Và từ trong đó Li xuất hiện.

“… Ra là vậy.” Saruwatari thì thầm. Hắn nhớ lại cái buộc chân được trang bị GPS. Có vẻ như hắn đã bị theo dõi bởi Bang Kakyuu.

“Bỏ vũ khí xuống và giơ hai tay lên.”

Samurai Niwaka ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của Li. Anh ta đã bị ấn xuống bởi những gã đàn ông và bị bắt, không thể kháng cự. Phía trước có ba chiếc xe cao cấp màu đen đang đậu. Các thuộc hạ của Li che đầu của Samurai Niwaka bằng một chiếc bao tải và đưa anh ta vào một trong số những cái xe.

“Chờ đã!”

Saruwatari lên tiếng ngăn họ lại. Nhưng những người đó không dừng lại. Họ đẩy Samurai Niwaka vào băng ghế sau và rời đi.

Saruwatari chết lặng khi nhìn chiếc xe màu đen nhỏ dần. Đây là lần thứ hai con mồi của hắn bị cướp khỏi tay. Hắn run lên trong cơn giận dữ. Mẹ kiếp. Hắn tặc lưỡi. Chúng mày lại cản đường tao.

“… Thế này là sao?” Hắn quay lại với Li, kìm nén cơn tức giận của mình. “Mấy người đã yêu cầu giết hắn mà, đúng chứ? Sao mấy người lại can thiệp vào?”

“Hoàn cảnh đã thay đổi. Chúng tôi nhận được lệnh từ chủ tịch là mang anh ta còn sống đi.”

Đừng có đùa với tao. Hắn đá vào một thanh kim loại gần đó.

“Lần này cậu đã làm việc rất tốt.” Saruwatari khịt mũi trước lời nói cảm ơn của Li. Tao đã chẳng thế làm được gì khi chúng mày tóm gọn anh ta vào đúng cái thời điểm tốt đó.

“… Mấy người sẽ làm gì với anh ta?”

“Khi chủ tịch quay lại, anh ta sẽ bị xử tử trước mặt chúng tôi. Chủ tịch nói rằng ngài ấy muốn giết anh ta bằng chính đôi tay của mình.”

“Khi nào ông ta quay trở lại?”

“Ai biết.” Li nghiêng đầu. “Ngài ấy ở với một tình nhân trong khách sạn từ tối qua, vậy nên tôi không chắc chắn lắm.”

Nói xong Li quay gót rời đi. Anh ta lên xe cùng với một vài gã khác và rời đi. Những người còn ở lại là Saruwatari và hai thuộc hạ của Li.

“Đây là số tiền như đã hứa.”

Những người đàn ông lôi một cái hộp bằng duralumin từ trong cốp xe ra. Họ đặt dưới chân của Saruwatari.

“Kiểm tra đi.”

Họ thúc giục hắn, nhưng Saruwatari không động đậy.

“… Cậu không kiểm tra sao?”

“Ờ.” Hắn không quan tâm tới tiền bạc. Hắn không quan tâm liệu tất cả chỉ là giả hay mọi thứ chỉ là những mẫu giấy vụn.

Quan trọng hơn –

“Mấy người sẽ đưa Samurai Niwaka tới đâu?”

Hắn chất vấn những kẻ kia. Hắn không thể rút lui khi đã đi đến bước này. Cả hai đều lắc đầu.

“Giá như mà chúng tôi có thể nói cho cậu biết.”

“Yeah, miệng chúng tôi bị khóa chặt lại rồi.”

Tất nhiên chúng sẽ nói những lời đó. Hắn nghĩ. Chúng sẽ không dễ dàng nói ra bí mật của tổ chức.

“Mấy người đã nói miệng của mình bị khóa chặt rồi đúng không?” Saruwatari cười toe toét và hỏi ngược lại.

“Đúng vậy.”

“Vậy chúng ta sẽ thử kiểm chứng nhé?”

Tay phải của hắn di chuyển và vung thanhkiếm ninja một cách nhanh nhẹn. Hắn để đầu lưỡi kiếm vào miệng một gã. Sau đó hắn đưa nó sang bên phải và cắt khóe miệng bên phải của gã kia. Máu đổ ra.

Gã còn lại sửng sốt. Gã kêu lên rồi bỏ chạy. Saruwatari tấn công hắn và chặn lối thoát.

Hắn đến gần gã và hỏi một câu tương tự.

“Mày nói miệng mày bị khóa kín rồi đúng không?”

Sắc da của gã kia thay đổi.

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ nói. Tôi sẽ nói cho anh biết mà!”

Gã có vẻ đã hiểu được vấn đề. Gã bị hụt chân và ngã nhào xuống nền bê tông lạnh lẽo.

“Ở-ở thành phố Susaki, chúng tôi có một tòa nhà để sử dụng. Chúng tôi có một tầng cách âm ở đó, chúng tôi thường dùng nó để tra tấn và hành quyết. Samurai Niwaka có thể sẽ được đưa tới chỗ đó.”

Sau khi nghe địa chỉ tòa nhà từ gã đàn ông, Saruwatari rạch đứt cổ họng gã.

Đã hơn năm giờ sáng và khu vực này bắt đầu trở nên sáng sủa hơn. Nitta đang ở trong một khách sạn liên kết với thành phố Canal. Anh ta đang ở trong một căn phòng trên tầng mười một. Anh ta đang đợi aiđó, nằm trên một một chiếc giường king size trong một căn phòng cao cấp rộng lớn. Khi anh ta bật tivi, chương trình phát sóng của Hakata Gion Yamakasa đang được trình chiếu. Anh không quan tâm lắm, nhưng anh ta không còn gì khác để làm, vậy nên anh ta quyết định xem nó.

Cô ta nên sớm đến đây đi. Ngay khi hắn đang suy tính điều đó. Hắn nghe thấy tiếng gõ cửa. Đó là tiếng gõ từ cửa sổ chứ không phải từ cửa chính. Khi Nitta nhìn ra ngoài, anh nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo choàng tắm đang vẫy tay với anh ta. Mái tóc dài của cô ấy bị gió cuốn bay và không ngừng lay động.

Nitta mở to mắt. Đây là tầng mười một. Cô đã yêu cầu anh ta đợi trong căn phòng này vậy nên anh ta đã làm như thế, nhưng anh ta không ngờ người mà anh ta chờ đợi sẽ xuất hiện từ chỗ đó. Người phụ nữ đã buộc những tấm rèm lại với nhau và dùng nó thay cho sợi dây để đi từ tầng cao nhất xuống. Cô ấy dường như không mặc gì khác bên dưới áo choàng tắm.

“Đây là một cách vào cửa rất sốc đấy. Theo nhiều cách.”

Nitta mở cửa sổ trong khi mỉm cười nhợt nhạt và mời cô ấy vào.

“Vì cô đã gọi tôi đến khách sạn quá đột ngột nên tôi có một chút suy tính. Tuy nhiên đây chỉ là sự trợ giúp cho công việc của cô thôi nhỉ.”

“Xin thứ lỗi cho tôi.” Người phụ nữ bước vào phòng và mỉm cười với anh.

Tên cô ấy là Sayuri. Cô ấy là một sát thủ mà anh có quen biết. Cô lớn hơn Nitta vài tuổi, và là một người phụ nữ khá là xinh đẹp.

“Chuyện thế nào rồi? Ám sát chủ tịch Tập đoàn Kakyuu ấy.”

Anh hỏi cô trong khi đóng cửa sổ lại. Cô ấy vừa hoàn thành công việc của mình từ tầng cao nhất.

“Mọi chuyện rất tốt. Khoảng ba mươi phút nữa nhữngtênthuộc hạ đang đợi trước cửa phòng sẽ tìm thấy xác của gã.” Sau khi trả lời anh ta bằng một biểu cảm điềm đạm, cô ấy hỏi Nitta. “Còn công việc đã được yêu cầu thì sao?”

“Tôi đã chuẩn bị đây rồi.”

Anh nói với cô ấy và giao ra đồng phục của nhân viên khách sạn. Đó là để cho cô ấy trốn thoát.

Sau khi cầm chúng trong tay, Sayuri cởi bỏ áo choàng tắm trước mặt Nitta.

“Ch-chờ đã. Xin đừng thay đồ ở chỗ này.” Anh nhanh chóng di chuyển ánh mắt.

“Nhưng tôi không có thời gian.”

Sayuri bình tĩnh. Cô ấy mặc bộ đồng phục một cách hoàn hảo.

“Nói này, Sayuri-san.” Nitta nói với cô ấy trong khi vẫn quay mặt đi. “Cô có phiền không nếu nhận thêm công việc? Tôi đã được yêu cầu để giết một người khác.”

Đó là từ hôm trước. Nitta đã nhận được thông tin rằng có một nhân chứng sống của Samurai Niwaka và đã đi xác nhận điều đó. Nhân chứng là một người phụ nữ và cô ta đang ở trong tù. Cô ta đã đưa ra các điều khoản trao đổi với Nitta trong cuộc nói chuyện của họ. Để đối lấy việc nói cho anh ta biết những đặc điểm của Samurai Niwaka, cô ta muốn một gã phải chết. Anh ta đang trong tình thế khó khăn.

“Đó là một việc rất đơn giản và dễ kiếm tiền.”

“Không.” Đó là câu trả lời ngay lập tức. “Hôm nay tốt rất mệt. Nitta-kun, cậu chẳng làm gì khác ngoài việc lợi dụng người khác, sao cậu không tự mình giết ai đó một lần đi?”

“Tôi không giỏi giết người. Bên cạnh đó thì tôi thích hợp với vị trí hiện tại hơn.”

Anh sẽ chỉ đường cho người khác để họ đi theo. Nitta thích vị trí hiện tại của mình, nơi mà anh ta có thể làm những điều mình thích với những người chưa tìm được việc phù hợp với sức mạnh của mình. Đó là niềm vui của anh ta và anh ta ít gặp nguy cơ phải mất mạng hơn.

“Cô có kỹ năng rất tốt và nếu cô làm việc cùng với tôi thì nó sẽ rất tuyệt. Cô sẽ không tận dụng cơ hội này để hợp tác với tôi sao?”

“Tôi thích một mình hơn.”

“Cô sẽ không thể kết hôn nếu cứ thế đâu.”

“Và tôi thì không muốn kết hôn với một gã đáng sợ đâu.”

“Ahhh, vậy tôi đành rút lui vậy.” Nitta nói đùa.

“Cảm ơn vì ngày hôm nay. Cậu đã cứu tôi.”

Sau khi thay đồ xong thì Sayuri, lúc này đang giả dạng thành một nhân viên, liền đi ra ngoài.

“Sayuri-san.” Nitta ngăn cô ấy lại. Anh ta có một chút hứng thú với việc đó. “Ai vậy? Người nào đã đưa ra yêu cầu điên rồ để cô ám sát người đứng đầu Tập đoàn Kakyuu vậy?”

Sayuri mỉm cười và chỉ trả lời, “một gã mất trí,” trước khi đóng cửa phòng.

Giờ chỉ còn một mình, Nitta úp mặt trên giường. Khi đang xem tivi, anh ta cân nhắc xem ai sẽ yêu cầu một nhiệm vụ như vậy. Đột nhiên khuôn mặt của Saruwatari hiện lên trong tâm trí anh ta. Hắn ta đã đi giết Samurai Niwaka và không còn liên lạc với anh ta nữa. Mình tự hỏi không biết liệu cậu ta đã chết chưa. Ngay cả khi hắn ta còn sống, hắn ghét việc phải xử lý những con cá nhỏ. Hắn có lẽ sẽ không chấp nhận điều đó.

Anh ta gọi cho sát thủ tiếp theo mà anh ta nghĩ đến.

“Xin chào, Gondo-san phải không? Là Nitta đây.”

Sau khi trò chuyện một chút, anh ta đưa ra vấn đề chính. “Nhân tiện đây tôi có một số công việc cho anh…”

“Tôi muốn anh giết một gã.”

Sau đó anh ta vừa nói chuyện với gã vừa gõ tên máy tính bảng bằng một tay và gửi e-mail.

“Tôi đã gửi cho anh ảnh của tên đó vào máy tính của anh rồi đó.”

Gondo có vẻ đang kiểm tra e-mail của mình ngay lúc đó. Gã có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trong bức ảnh đính kèm. ‘Người này-‘

“… Anh biết người này sao?”

‘Đúng vậy.’ Gondo tâm sự với hắn. ‘Cậu ấy là nhân viên bán hàng của một cửa hàng tiện lợi mà tôi thường tới.’

✾ Ghi chú bản dịch ✾

1. Đây là ngoại hình của Banba bà những từ ngữ được sử dụng trong chương này2. Đây là hình ảnh của lễ hội Yamakasa

Truyện Chữ Hay