Hakata Tonkotsu Ramens

hiệp thứ nhất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

❀ Đầu hiệp thứ nhất ❀

Đó là đầu của hiệp thứ chín; tỉ số là 3:3. Đó là một kịch bản chặt chẽ với một out, các chốt gôn được bảo vệ đầy đủ với tỉ số hòa ở hiệp cuối cùng. Người đánh bóng đập lại được cú ném của Saitou. Quả bóng bay đến vị trí chặn ngắn. Đó là một quả ground ball[note37373] bình thường. Một cú double-play[note37374], anh ấy nghĩ.

Người bảo vệ vị trí chặn ngắn là Xianming Lin. Cậu ta đang đợi bóng quanh sân. Cậu ta hạ tay xuống và thực hiện động tác bắt. Mái tóc dài của cậu ấy được buộc thành đuôi ngựa lay động trong gió.

Tuy nhiên, bóng không đi vào găng tay của Lin. Nó xuyên qua khoảng trống hẹp giũa hai chân cậu và lăn ra ngoài sân. Hiện mới là trận đầu. Những người chạy lần lượt trở về gôn. Hai điểm dẫn trước một cách dễ dàng trong khi vị trí trái giữa lấy lại bóng. Với việc này, tỉ số chuyển thành 5:3.

Cuối cùng họ đã giành được vị trí dẫn đầu.

Người chạy ở chốt gôn 1 tiếp tục chạy đến chốt gôn 3, nhưng Saitou đã thu mình lại và nhìn vào người đánh tiếp theo. Yêu cầu với Shigematsu là một cú trượt thấp. Ông ấy gật đầu đáp lại. Ông ấy giữ vững tư thế của mình và thực hiện cú ném. Người đánh bóng thực hiện cú xoay người của mình.

Thật không may, quả bóng lại bay về vị trí chặn ngắn. Đó là trường hợp cho một cú double-play. Saitou đổ mồ hôi một chút, nhưng lần này Lin đã bắt được nó một cách an toàn.

“Này!”

Anh chạy về phía gôn 2 trong khi người ở gôn 2 là Zenji Banba gọi cậu ta. Lin nhanh chóng chuyển bóng sang tay phải và ném về phía Banba.

“Ah”

Tuy nhiên, cú ném của Lin đã bị chệch hướng. Banba vội vàng với lấy nó, nhưng anh không thể lấy được. Bóng lăn ra ngoài sân. Trong thời gian đó, người chạy thứ ba đã về đến nhà. Người chạy đầu tiên cũng đã đến được gôn 3.

“Cậu phải ném nó cho tốt chứ!” Banba nói với Lin. Anh ấy có vẻ hơi bực mình.

Do lỗi ném ở vị trí chặn ngắn nên một điểm đã được cộng thêm vào, tỉ số trở thành 6:3. Một out, gôn 1 và gôn 3 đã bị chiếm đóng. Người đánh bóng tiếp theo lại đánh bóng về vị trí chặn ngắn. Đó là một quả ground ball mạnh mẽ, nhưng Lin đã dùng cả cơ thể để cản nó lại.

Cậu ấy cố gắng ném nó vào gôn 2, nhưng cậu quá chậm. Cơ thể cậu vội vàng lóng ngóng, và cậu lại trượt lần nữa. Banba mất thăng bằng tại vị trí gôn 2, nhưng anh đã bắt được nó và giẫm lên đĩa. Sau đó anh cố gắng ném đó đến gôn 1, nhưng anh dừng lại. Nó sẽ không đến kịp. Việc force-out[note37375] tại gôn 2 là quá đủ; double-play đã bị ngăn chặn lại.

“Cậu đang làm cái gì vậy hả?”

Banba cuối cùng cũng bùng nổ với những lỗi thường xuyên mắc kia. Anh chồm vai mình lên và bước tới vị trí chặn ngắn bằng những bước chân dài. Anh với lấy Lin và nắm lấy cổ áo cậu.

“Mấy cú trượt của cậu chẳng cái nào tốt đẹp cả! Cậu đang gây sự với tôi à?!” Bình thường anh ấy là một người đàn ông hiền lành, tốt bụng, nhưng tính cách của anh ấy hoàn toàn thay đổi khi liên quan đến việc bóng chày.

“Có chuyện quái vì với vấn đề của anh vậy?” Lin nghiến răng, gạt tay Banba ra. Bởi vì đồng phục cuả cậu bị túm chặt, các nếp nhăn hình thành trên các ký tự TONKOTSU. “Anh im đi, Ban-baka!”

“Ai mới là kẻ ngốc ở đây hả?!”

Hai người với vị trí cần thiết như một cặp bắt đầu gây sự tại vị trí gôn 2.

“Hey, hey, các cậu,” người thủ gôn 1 Martinez buộc phải tách Banba và Lin ra khỏi nhau. “Dừng lại đi; chúng ta đang giữa trận đấu đấy.”

Quay lưng về phía Banba, Lin bắt đầu san phẳng mặt đất dưới chân mình. Sau đó, cậu liếc nhìn Saitou đang đứng trên gò đất.

“…Xin lỗi.”

Cậu đặt một tay lên chóp mũ và nói thì thầm điều đó. Hiếm khi Lin tha thiết xin lỗi. Cậu ấy hẳn cũng phải suy nghĩ về điều đó trong tâm trí mình.

Chỉ gần đây Lin mới bắt đầu có mối quan hệ với người khác. Người việc luôn ở một mình cho đến hiện tại, Lin cũng rất tệ trong việc phối hợp với người khác. Khi dấu hiệu cho cú bunt xuất hiện ở trận đầu tiên của cậu ấy thì cậu ấy đã gần như bực bội về điều đó, “tại sao tôi phải thoát ra cho người khác?” Saitou cảm nghĩ nó khá là một bước tiến lớn đối với cậu ấy khi nghiêm túc với các trận đấu bóng chày. Và vì thế anh cũng không phàn nàn về các sai sót.

Sự ẩm ướt của tháng sáu đang dần ăn mòn sức lực của anh, nhưng Saitou đã lấy lại tinh thần. Anh bỏ mũ, lau mồ hôi trên mặt. Anh chịu đựng nó và ném quả bóng tiếp theo. Anh muốn kết thúc hiệp đấu này bằng một cách nào đó. Anh muốn thực hiện một cách nhanh chóng. Anh không muốn nó bị đánh vào điểm chặn ngắn. Những suy nghĩ vẩn vơ chiếm lấy tâm trí anh. Anh căng mình trong sự vội vàng của bản thân. Anh dồn quá nhiều sức mạnh vào phía sau, và quả bóng bay cao. Không thể duy trì được sự kiểm soát của nó, anh kết thúc bằng việc cho họ một walk.[note37376][note37377]

Người đánh bóng tiếp theo thành công đưa một đường bóng bay thẳng dễ dàng vào vị trí trung tâm. Vào khoảnh khắc nó bị đánh trung anh biết nó sẽ bị lấy đi; đó là một cú đánh quan trọng. Quả bóng bay cao thẳng tới vị trí trái ngoài và rồi ra khỏi hàng rào. Đó là một cú home run[note37378] đảm bảo với ba cú run.

Tuyệt vọng cản lại cảm giác trái tim tan vỡ, Saitou đối mặt với người đánh bóng tiếp theo. Thành công khiến họ out[note37380] với một cú ném thẳng – cú foul[note37379] đầu tiên của họ. Quãng phòng ngự dài dằng dặc cuả Ramens cuối cùng cũng đã kết thúc.

Đối với một trận đấu tập bóng chày trên sân cỏ, việc mất bảy hiệp trong hiệp đầu tiên là điều không thể lý giải được. Lỗi do đồng đội của họ góp một phần, nhưng điều này vẫn không thể bào chữa được. Saitou trùm khăn lên đầu và thả mình trên băng ghế.

“Này, Lin.” Cậu nghe thấy một giọng nói không vui. Đó là Banba.

Lin đang uống đồ uống thể thao trên ghế dài và biểu thị ghét rõ ràng khi bị gọi tên. “…Có chuyện gì?”

“Về chuyện lúc trước. Tôi đã bảo cậu bao lần phải ghi nhớ rồi? Đừng có ném ngay vào ngực tôi.” Banba chỉ trích sai lầm của Lin. “Cậu phải chú ý. Cậu đừng có thực hiệm một trận mở đầu ngu ngốc như vậy.”

“Tôi không thể làm được. Đó là việc không lường trước được.”

“Giờ đừng có đưa ra mấy lý do như vậy. Không phải tôi đã nói rằng cậu đừng có rời mắt khỏi quả bóng cho đến khi kết thúc sao?”

Lin vẫn là một người mới chơi. Hơn nữa, trận này cũng chỉ là một trận luyện tập. Cậu nghĩ Banba không cần phải qúa chỉ trích chuyện này, nhưng Banba nghiêm khắc với điều đó.

Lin nhìn xuống và thì thầm. “…Tôi phát mệt khi phải nghe anh nói rồi.”

“Mặt đất vốn không bằng phẳng, vậy nên cậu phải chuẩn bị cho những trường hợp bất thường. Cậu phải xem xét tình trạng của mặt đất, cậu-“

“Ahh, đủ rồi!” Lin cuối cùng cũng đã đến giới hạn của mình. Cậu cắt lời Banba và hét lại. “Chết tiệt anh im dùm cái!”

“Thái độ đó là gì vậy?! Tôi đang chỉ cho cậu một số lời khuyên đấy!”

“Lời khuyên đó quá đáng rồi!”

Tonkotsu số chín nhanh chóng chạy đến gần hai người, cuộc tranh cãi lại sắp bắt đầu lần nữa. Shigematsu và Jiro xen vào giữa họ và tách Banba cùng Lin ra.

“Này, đừng đánh nhau.”

“Tỉnh táo nào, hai cậu. Hai người là một đội.”

Dù có cãi nhau đến đâu, họ cũng không thể lấy lại điểm số đã mất. Tuy nhiên, sau khi rơi vào tình huống đó với tất cả các gôn đều bị mất, tâm trạng của cả đội ( cụ thể hơn là hai người họ ) đã trở nên tồi tệ hơn. Saitou càng cảm thấy chán nản hơn. Anh gục đầu xuống.

“Chênh lệnh bảy điểm, huh.” Tỉ số là 10:3. Không quan tâm đến việc họ bị tụt lại vao xa, huấn luyện viên Genzo cười sảng khoái. “Chà, chúng ta sẽ thắng bằng cách nào đó.”

Mặc dù đó không phải là một sự khác biệt mà chúng ta có thể chiến thắng. Ông ấy lấy sự tự tin ở đâu ra vậy? Saitou không hiểu.

Và sau đó Genzo vỗ tay một lần và đề nghị. “Được rồi, nếu bất kỳ ai trong số các cậu không nỗ lực hết mình, cậu sẽ phải nhận trò trừng phạt cho cái kết.”

“Đó là một ý tưởng hay.” Người đầu tiên chấp thuận là slugger Martinnez của họ. “Vậy thì người có lượng lỗi nhiều nhất phải thiết đãi mọi người một bữa thế nào?”

“Vậy được rồi.”

“Điều đó khá là thú vị nhỉ? Tôi sẽ tham gia.”

Theo đề nghị của Genzo và Martinez nhóm người dọn dẹp tranh chấp đã vui vẻ tán thành. Một bên Yamamoto cau mày, “Ehhh, mấy người nghiêm túc?”

“Nếu thế thì ổn thôi.” Vẻ ngoài của Enokida đối ngược với sự mong đợi của họ.

“Lin mắc ba lỗi, vậy nên số lỗi của cậu ấy bắt đầu từ ba.”

“Haa? Tại sao?”

“Không phải rõ ràng rồi sao? Cậu đã gây ra kha khá rắc rối cho đội đấy.” Jiro mỉm cười. “Việc này ổn mà? Cậu là người đánh chính của hiệp này, vậy nên cậu có thể lấy lại được nhiều lượt đấy.”

Cậu ấy dường như đã nhận thấy sự trách nhiệm về lỗi của mình, và cậu ấy không nói trả bất cứ lời nảo trong vụ bắt bẻ. “Chết tiệt,” cậu ấy nói câu đó rồi đứng dậy khỏi băng ghế. Cậu đội mũ bảo hiểm và chuẩn bị.

Giờ là sự chuyển đổi giữa tấn công và phòng thủ. Cuối hiệp thứ chín, cuộc tấn công của Ramens bắt đầu. Người đánh bóng đầu tiên Lin bước vào bị trí của người đánh bóng và giơ gậy lên.

Người ném bóng thực hiện cú ném của mình. Cú ném đầu tiên là một đường bóng thẳng. Đó là một quả bóng dễ dàng ngay giữa trung tâm, mặc dù cậu không thể làm được hoặc cậu không muốn đánh nó, nhưng Lin vẫn bình tĩnh để nó lướt qua mình. Cú ném thứ hai là một quả bóng rơi. Quả bóng nảy một lần trước người bắt bóng. Đó rõ ràng là môt quả bóng xấu. Nhưng Lin đã đập đươc nó lại. Cậu khớp đúng thời điểm quả bỏng vừa chạm đất và nảy lên để đánh nó một cách điêu luyện. Quả bóng sượt qua găng tay của người ném bóng và bay về phía giữa ngoài.

Tất cả mọi người trên băng ghế dự bị đều phát cuồng trước lối chơi tuyệt vời của Lin. “Cậu có thấy điều đó không? Vừa rồi cậu ta đã đánh một của bóng nảy đấy.”

“Này, này, cậu ấy có phải là Ichiro[note37381] không?”

“Mặc dù cậu ấy đã để quả bóng thẳng bay mất, nhưng tại sao cậu ấy lại đánh quả bóng đó?”

“Lin-chan, đánh hay lắm!” Banba hét lên một cách hào hứng. Mặc dù trước đó anh ấy rất tức giận; anh ấy quả là một người nhanh chóng thay đổi.

Đương nhiên đến hiệp thứ chín họ có thể thấy vận động viên ném bóng của đội khác đã dần kiệt sức. Khả năng của họ giảm rõ rệt, và người đánh bóng tiếp theo, số 8 Shigematsu, đã đánh bay một quả bóng bay thẳng yếu một cách dễ dàng. Quả bóng bay xa. Hai cú home run thẳng tới vị trí trái ngoài.

“Hay là hãy nghĩ về việc sẽ thiết đãi mọi người như thế nào nhỉ?” Shigematsu mỉm cười khi quay lại băng ghế dài.

Người ném bóng Saitou được miễn khỏi trò trừng phạt. Mặc dù không có cách nào để anh ấy thoát khỏi việc dù họ đã tha thứ cho anh vì dẫn đầu với cú ném thảm hại. Anh phải đóng góp cho đội dù chỉ nhỏ nhất. Anh ít nhất muốn làm một cú gây lỗi hoặc biến nó trở thành một cú walk.

Anh đứng lên đĩa và cầm lấy gậy của mình. Người ném bóng làm thế đứng và ném. Quả bóng trắng lao tới phía anh. Anh dần dần thấy nó lớn hơn. Cảm giác như nó sẽ bay vào đầu mình, Saitou bất giác kêu lên.

“Hee!”

Anh chóng chóng ngửa đầu về đằng sau, còn quả bóng dễ dàng bị người bắt bóng bắt lấy dễ dàng không khu cấm địa. Đó là một cú ném cao thẳng. Nó nằm trong vùng strike. Người bắt bóng giơ tay của mình lên.

Đó là điểm yếu của Saitou. Do chấn thương mà anh nhận phải do môt cú ném vào đầu trong một trận đấu tập năm ngoài, anh ấy không thể đánh bóng được. Anh ấy sẽ bước vào và không thể vung gậy. Cơ thể anh luôn tự động tránh né nó.

Cuối cùng, hai cú ném được thực hiện cùng một nơi tại góc bên trong, và lượt đánh của Saitou kết thúc khi anh để ba cú strike xảy ra.

“Tất nhiên đó là một cuộc tấn công hoàn chỉnh, phải không?” Khi Saitou đi đến băng ghế, Enokida gọi anh lại khi cậu ta đang xoay người giữa đám người đang chuẩn bị đánh tiếp theo. “Chà, nếu anh nhày lùi lại như vậy tất nhiên điểm yếu của anh sẽ bị lộ ra.”

“Tôi xin lỗi vì chẳng giúp ích được gì…”

“Đừng lo về điều đó, không cần lo lắng chuyện đó đâu.”

Enokida tiến đến vị trí của người đánh bóng. Khi họ lướt qua nhau, anh đặt tay lên vai Enokida.

“Whoaa, họ ra trước sân ngoài.” Nhìn thấy đội hình đồn trú, khóe môi Enokida cong lên. “Có nghĩa họ đang đánh giá thấp tôi?”

Đến lượt Enokida trở thành người đánh bóng. Cậu ấy đánh vào không khí bỏ lỡ mất quả bóng đầu tiên, trượt một đường. Ngay cả khi quan sát từ băng ghế, có vẻ như cậu ấy không khớp với thời gian của nó chút nào. Cú thứ hai cũng giống cú đầu tiên: trượt. Nó tiến vào vùng stike hơn lần trước một chút. Enokida để lộ hàm răng trắng của mình. Đây rồi, đây là biểu hiện của cậu ấy. Cậu ấy vặn thân thể gầy gò của mình và thực hiện một cú xoay nguời mạnh mẽ. Đối vời kiểu người chạy nhanh, đó là cú xoay người hiếm hoi của Enokida. Cậu ấy ném cây gậy ra xa và phóng nhanh về gôn 1 một cách trôi chảy. Quả bóng bay cao về phía vị trí trái ngoài. Nó tạo thành một đường vòng cung lớn. Và nó không hạ xuống. Với sự hỗ trợ từ gió, quả bóng sau đó biến mất qua hàng rào. Đó là một cú home run.

“Của tôi, nó vào rồi.” Enokida chạy quanh các gôn rồi trở về sân nhà trong khi cười toe toét. Cậu ấy trở lại băng ghế và giơ chữ V với chín đồng đội của mình.

“Này, này, vậy cả cậu cũng làm được cú home run sao?”

“Cậu đã cố tình bỏ lỡ cái đầu tiên. Cậu đang nhắm đến một cú trượt sao.”

“Mấy cậu có cần phải phản đối trò trừng phạt đến mức đó không?” Genzo trùng vai xuống.

“Tôi chỉ là kiểu người ghét thua cuộc thôi.”

Với một cú home run của Enokida, một điểm đã được cộng thêm. Lúc đó là 10:6. Họ còn kém bốn điểm.

Người đánh bóng tiếp theo, số 2 Yamamoto, cũng thực hiện trên gôn với một cú vào ngay trước vị trí giữa ngoài. Cuộc tấn công dữ dội của chín người Ramens tiếp tục.

Người đánh bóng thứ ba Banba đã có một cú đánh ngay trước vị trí trái ngoài.

Người đánh thứ tư Martinez đã có một cú đánh mạnh mẽ về vị trí chặn ngắn. Sau đó người ở vị trí chặn ngắn có một cú ném lỗi cho vị trí gôn 2. Trong thời gian đó, họ ghi được một điểm, và người chạy di chuyển đến gôn tiếp theo. Và họ đã có một out, một người chạy gôn 2 và một người chạy gôn 3. Tỉ số hiện tại là 10:7.

Người đánh thứ năm tiếp theo là Jiro.

“Jiro-chan, chúc may mắn!” Học sinh tiểu học Misaki đã nhảy lên khỏi băng ghế và kêu lời cổ vũ.

“Fufu, để đó cho tôi. Tôi sẽ cống hiến hết mình.” Jiro cười đáp lại cô ấy, và bước vào vị trí đánh bóng. Ngay sau khi hắn xoay người hết cỡ trong khi hét lên bằng một chất giọng đáng sợ, “dorasshaa!”. Quả bóng mà hắn đánh trúng đã bay qua đầu của cầu thủ cánh trái, tạo điều kiện cho 2

cú RBI ( run batted in )[note37382]. Jiro đã đến được gôn 2 và tạo một tư thế chiến thắng.

Người đánh số sau tiếp theo, Saeki. Người ném thứ sau vẫn còn vì một cú foul từ người thứ năm. Quả bóng một lần nữa rơi dọc theo gôn 1. Mọi người đều cho rằng đó là một pha bóng foul, nhưng quyết định của trọng tài tại vị trí gôn 1 là nó công bằng. Người giữ gôn 1 đã bắt được nó và giẫm lên gôn. Đó là môt out.

Banba rất tức giận, bất bình với phán quyết. “Đó hoàn toàn là một pha foul ngay tại đó!”

“Không thể làm khác được. Đó là trọng tài được đội kia thuê mà.”

“Hãy kết thúc trận này và nhanh chóng về nhà nào.”

Họ đã có hai out với việc này. Lệnh đánh bóng trở lại với Lin lần nữa.

“Lin, chúng tôi trông cậy vào cậu! Tấn công họ đi!” Tiêng reo hò vang lên từ băng ghế dài.

“Cứ đà này thì trò trừng phạt sẽ dành cho cậu đấy!” Có cả sự giễu cợt.

Quả bóng mà cầu thủ ném là một quả bóng mạnh mẽ trượt khỏi ngón tay của anh ta. Nó bay qua ngang đầu Lin. Người ném bóng cố gắng vươn ra và bắt nó. Bất cứ ai theo dõi sẽ chắc chắn thấy nó là một pha bóng không công bằng, vậy mà Lin vung gậy. Và cậu đã đánh trúng nó. Thật khó khăn, nhưng Lin đã chạy rất xuất sắc.

“Đó luôn là những quả khó đánh chúng.” Những giọng nói ngưỡng mộ cất lên từ những băng ghế dài. “Cậu ấy dánh rất tốt. Mấy đường bóng chết tiệt đó.”

Banba vui mừng và vỗ tay phấn khích. “Đẹp lắm, Lin-chan! Chạy đẹp lắm!”

Với cú đánh vào giữa sân của Lin, họ được treo lại bằng một sợi chỉ. Shigematsu ném trúng bóng. Với điều này, các gôn giờ đã được chiếm. Đội đối thủ trong sân đang tập trung tại gò đất.

“Bây giờ, người đánh tiếp theo-“

Ánh mắt của các đồng đội đều hướng về phía anh ấy, và sự lo lắng của anh ấy tăng vọt. Tiếp theo là người đánh thứ chín Saitou.

Saitou đã cổ vũ các đồng đội của mình từ băng ghế cho đến tận bây giờ, nhưng anh ấy không mong đợi lượt của mình xuất hiện thêm lần nữa. Và với một điểm chênh lệch, hai out với gôn đầy đủ - cơ hội để xoay chuyển hoàn toàn chỉ cần một cú xoay người duy nhất.

Tuy nhiên, đối thủ đã nhận ra được điểm yếu của Saitou. Do điểm yếu lớn nhất của anh ấy là quá sợ hãi với những cú ném vào trong do chấn thương ở đầu nên anh không thể đánh được. Vậy nên Saitou cứ đứng ở đó như thế và họ ném bóng liên tục vào bên trong và họ sẽ thắng với ba cú strike. Đó là một kết luận mà ai cũng đoán trước được.

Trận đấu tiếp tục, và Saitou cầm gậy của mình và đứng vào vị trí đánh bóng. Yêu cầu của người bắt bóng là một quả bóng thẳng vào bên trong đúng như anh nghĩ. Quả bóng nhanh chóng áp sát anh. Nó đến gần Saitou. Cảm giác đó lướt qua đầu anh. Cơ thể của Saitou phản ứng lại với quả bóng ném vào bên trong và giật mạnh trở lại. Trọng tài hô một cú strike.

“Đến lúc rồi!”

Đột nhiên Genzo đứng dậy khỏi băng ghế. Ông ra hiệu cho Saitou và gọi anh lại.

Ông ấy định làm gì? Anh chạy đến băng ghế.

“Saitou-kun, cậu đã làm rất tốt.” Genzo nhẹ nhàng đặt tay lên vai Saitou. “Phần còn lại cứ để cho tôi.”

“Hở?” Để lại cho chú ấy? Ý chú ấy là sao?

Genzo tự hào nói trước Saitou đang bàng hoàng.

“Hãy pinch-hit[note37383] với tôi.”

“Eh”

“Hey, hey, chú nghiêm túc chứ?”

“Chú đang đùa à.”

Bỏ qua chín người đang bối rối, Genzo đội mũ bảo hiểm và bắt đầu thực hiện các động tác xoay người. Ông ấy dường như thực sự có ý định đánh một cách nghiêm túc.

Những từ ngữ cố gắng ngăn chặn ông ấy đến từ băng ghế.

“Đây không phải là một giải đấu cao cấp! Đừng làm quá lên thế!”

“Đúng vậy, ông chú còn trẻ nữa đâu!”

“Đừng có nực cười như vậy,” Genzo cáu kỉnh. “Tôi vẫn còn trẻ.”

Dò họ có cố gắng ngăn cản thế nào đi chăng nữa, Genzo vẫn kiên trì.

Trong khi chín người Tonkotsu quan sát, Genzo tự tin bước vào vị trí đánh bóng. Và sau đó ông ấy cầm lấy gậy của mình. Pinch-hit với không ball và một strike. Người ném bóng ném quả thứ hai, Genzo vung mạnh. Cú vung đó có đặc điểm là tuổi tác không ảnh hưởng đến ông ấy, nhưng quả bóng thậm chí còn không sượt qua gậy và bị người bắt bóng túm trọn trong găng tay. Lại thêm một cú strike. Họ bị dồn vào một góc.

“Không phải ông ấy quá chậm để xoay người sao?”

“Thật là vô nghĩa.”

“Ba cú strike, ba cú strike.”

Tất cả mọi người trên băng ghế đã bỏ cuộc. Chính là lúc đó.

Quả bóng thứ ba được ném ra. Nó giống như quả vừa nãy: một đường bóng thẳng. Vẫn là một đường lối cũ. Genzo vung mạnh. Ngay khi họ nghĩ rằng ông ấy sẽ lại trượt, lần này ông ấy hoàn toàn căn đúng thời điểm.

Âm thanh cuả ném va vào kim loại vang lên có thể khiến người tỉnh giấc.

“…Ông ấy nghiêm túc chứ?”

Ai đó thì thào.

Chín người Tonkotsu lao ra khỏi băng ghế và chết lặng nhìn theo quả bóng đang bay. Quả bóng trắng bay cao trên bầu trời, vượt qua hàng rào về phía trái ngoài, và sau đó còn bay xa hơn đến bãi đậu xe. Đó là một cú đánh quan trọng vào ngay thời khắc mà đánh trúng họ đã biết đó là một cú home run. Người ném bóng của đội kia gục đầu, đứng trên gò đất.

“Ông ấy đã khiến nó đi theo hướng ngược lại… ông ấy có một sức mạnh thật điên rồ, ông già đó.” Đó là một khoảng cách kinh ngạc hơn cả điều một đội bốn người chơi có thể làm.

Đó là một lần pinch-hit với kết thúc là một cú home run với toàn gôn đều đầy đủ. Kết thúc đợt tấn công mạnh mẽ của các tay đánh bóng, một cú xoay người của huấn luyện viên đã giải quyết trận đấu.

❀ Cuối hiệp thứ nhất ❀

‘Quả bóng đã bay về vị trí phải ngoài! Nó sẽ là cú lớn chứ! Nó có làm được không? Nó có làm được không!? Nó đã làm được rồi! Đó là một cú home ruuuun kết thúc trận đấu!’

“…Haa? Anh đang đùa hả.”

Saruwatari chết lặng trước tiếng hét của người phát thanh viên mà hắn có thể nghe thấy từ đài phát thanh. Hắn cáu lên từng chút từng chút một và đá vào ghế trước vài lần. “Con mịa nó!”

Vẻ bức xúc của tài xé được phản chiếu qua gương chiếu hậu. Saruwatari ngả người ra ghế sau và tặc lưỡi thành tiếng. Chết tiệt. Mặc dù chỉ còn một lần nữa thôi.

Càng trở nên bảo thủ hơn, hắn nguyền rủa trong lòng. “…Cái tên ném bóng đó làm cái quái gì vậy?”

‘Đội Giants đã có một chiến thắng tuyệt vời với một cuộc tấn công ấn tượng! Đội BayStars không thể giành chiến thắng với chín chiến thắng liên tiếp của họ!’

Đó là vào cuối tháng 6 khi Mùa giải Bóng chày Chuyên nghiệp kết thúc và những cuộc thi đấu chọi giữa các đội lại bắt đầu. Đó là trận đấu giữa đội hạng nhất và hạng nhì tại Mái vòm Tokyo, BayStars đấu với Giants. Hiệp cuối cùng họ giành được bốn điểm với sự bại trận đáng kinh ngạc nhờ bức tường sắt là sự cứu trợ từ người ném bóng của họ, mặc cho họ đã dẫn trước năm điểm. Người ném bóng mới cho một trận đấu kéo dài đã không thể giữ được một điểm cách biệt.

Không hiếm khi trận đấu đột nhiên thay đổi chỉ với một cú đánh tại Mái vòm Tokyo. Cùng với việc bị dồn vào góc với ba cú strike, họ bị bắn phá bằng một đường bóng thẳng. Đó là điều tồi tệ nhất.

Đương nhiên hắn cảm thấy buồn khi đội mà bản thân ủng hộ đã thua. Và thậm chí nó còn không phải là một trận thua bình thường. Saruwatari ghét cụm từ “walk-off game” nhất trên đời này. Và hắn càng ghét cụm từ “game-ending home run”. Sự thất vọng của hắn không nhẹ đi chút nào. Hắn cảm thấy như có một làn khói mù mịt trong tim. Hắn thấy bất mãn.

Thường thì vào những lúc như thế này hắn sẽ đi giết một số kẻ và xả hơi, nhưng hắn vừa quyết định sẽ không làm thêm vụ nào ở Tokyo nữa.

‘Xin được trực tiếp từ lều nghỉ. Đây là cuộc phỏng vấn anh hùng.’ Hắn nghe phóng viên nói. ‘Người hùng cuả ngày hôm nay tất nhiên sẽ là vận động viên này! Pinch-hitter người đã làm một cú game-end

home run-‘

“Oi,” hắn quay sang ghế lái và nói với tài xế. “Tắt radio đi.”

“Đ-được.” Người tài xế sợ hãi và ngay lập tức tắt radio.

Hắn đưa mắt ra ngoài cửa sổ và nhìn đường phố Shinjuku. Hắn sinh ra và lớn lên ở Kitakyushu và đã sống ở Yokohama trong ba năm. Kể từ đó hăn luôn sống ở Tokyo, nhưng cũng đã đến lúc phải nói chia tay với thành phố này.

Saruwatari chợt nghĩ đến ông của mình. Ông ấy đến từ Shimonoseki và là một fan hâm mộ lớn của Taiyo Whales. Ông ấy cũng là một cầu thủ bóng chày giàu kinh nghiệm và đã từng huấn luyện cho đội bóng chày trường trung học trước đây nữa. Chính ông nội của hắn là người đã dạy hắn chơi bóng chày khi hắn còn học tiểu học. Chính ảnh hưởng của ông mà Saruwatari ủng hộ đội BayStars.

Có vẻ như ông của hắn muốn trở thành một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp khi hắn còn trẻ, nhưng phải từ bỏ nó vì chấn thương, ông ấy đã giao ước mơ đó cho Saruwatari. Theo lời giới thiệu mạnh mẽ của ông nội Saruwatari đã chuyển đến một trường học dành cho cầu thủ tại Yokohama thay vì trường trung học địa phương của mình. Có thể nói đó là một chuyến đi du học về bóng chày. Saruwatari đã dành cả tuổi trẻ của mình để đam mê bóng chày, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể thực hiện được ước mơ trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp; có lẽ là đã sơ suất ở đâu đó, còn giờ hắn kiếm sống bằng việc giết người.

Sau một thời gian, hắn đến địa điểm của mình. “Không cần thối.” Hắn đưa một tờ mười nghìn yên và bước ra khỏi taxi. Hắn nhìn lên tòa nhà đen tuyền sừng sững giữa văn phòng thành phố. Đó là tòa nhà của Murder Inc. mà Saruwatari làm việc. Lối vào đã được khóa nghiêm ngặt. Sau khi cầm ID nhân viên của mình chốt an ninh mở khóa, và Saruwatari bước vào trong.

Cuộc thảo luận thứ ba khi bước vào thời gian này được tổ chưc trong một phòng họp nhỏ. Cấp trên của Saruwatari đang ngồi trước mặt hắn. Gã ngoài khoảng ba mươi tuổi, tóc mái rẽ ngôi mượt mà, thoạt nhìn gã có vẻ là một kiểu người hay lo lắng. Tóc của hắn có màu đen bóng do sử dụng quá nhiều sản phẩm.

“Tôi đã nói điều đó rất nhiều lần rồi, nhưng đó là một vấn đề lớn đối với chúng tôi.” Cấp trên của hắn nói và dùng ngón giữa đẩy kính lên. “Cậu bị từ chối.”

Đã là từ giao thừa năm ngoái khi Saruwatari quyết định rời công ty. Mặc dù hắn đã gửi đơn từ chức, nhưng nó đã bị trì hoãn vô số lần và một năm rưỡi đã trôi qua.

“Kỷ lục của cậu so với một sát thủ là 24 vụ với 24 lần thành công. Cậu là một sát thủ bất bại; con át chủ bài của Murder Inc tại trụ sở Tokyo. Cậu là người kiếm được nhiều tiền nhất cho công ty của chúng tôi, vậy nên chúng tôi không thể cho phép cậu nghỉ việc dễ dàng như vậy. Chúng ta có rất ít người trình độ tốt hiện tại rồi.”

Saruwatari cằn nhằn lời của cấp trên. Sở dĩ mấy người có nhiều trình độ kém như vậy là lỗi của mấy người mà? Gửi những nhân viên không đủ năng lực sang các chi nhanh khác vì mấy người ghét phải chịu trách nhiệm về họ. Và mấy người nghĩ ai đã phải trải qua tất cả những rắc rối vì đã đổ lỗi như vậy? Sự bất mãn ngay từ đầu giờ sôi trào lên, và Saruwatari trừng mắt nhìn cấp trên của hắn.

“Không thể thay đổi gì nếu cứ để mọi chuyện cho tôi.” Hắn sẽ rời đi. Hắn không quan tâm cấp trên nghĩ gì về mình, Saruwatari đáp trả với thái độ trơ tráo. “Vì mấy người không huấn luyện người mới cho đúng cách.”

“…Dù sao thì,” cấp trên của hắn khẽ thở ra. Gã đang làm một biểu cảm điềm đạm, nhưng có thể thấy gã đang cố gắng hạ họa một cách tuyệt vọng. “Công việc của cậu đã được chỉ định bởi chủ tịch, và chúng tôi sẽ làm mọi thứ để giữ chân cậu lại. Cậu sẽ xem xét chứ?”

“Không đời nào.”

“Tôi có thể tăng thu nhập của cậu lên đáng kể so với hiện tại.”

“1.500.000.000 cho ba năm cùng với cổ phiếu.” Khóe miệng của gã cong lên thành một nụ cười trước câu nói, và gã nói. “Nếu như cậu đồng ý thì tôi nghĩ số tiền còn nhiều hơn nữa.”

“Đây là trò đùa à.” Nó không giống như việc Saruwatari muốn làm ầm ĩ về chuyện tiền lương. Đó không phải là vấn đề về tiền bạc. “Cho dù anh có đề nghị bao nhiêu đi nữa, tôi vẫn sẽ rời đi.”

Tôi không có kẻ thù ở đây ( Tokyo ). Ngay cả khi mình làm việc cho công ty này, nó sẽ không xứng đáng. Mình không thể từ bỏ ở đây. Để tiêu diệt những sát thr, mình cần phải đến chỗ của chúng. Saruwatari quyết tâm cứng rắn.

“Vậy thì, cậu nghỉ việc và sau đó thì làm gì?”

“Tôi sẽ làm công việc tự do.” Dù sao thì hắn cũng không được liên kết để làm việc cho công ty. “Tôi sẽ trở về nhà của mình.”

Chỉ cần hắn có sức mạnh, hắn có thể đi đến bất cứ đâu. Hắn sẽ được thuê bởi các tổ chức khác nhau. Yêu cầu này tới yêu cầu khác tới chỗ hắn, và hắn sẽ bận rộn hơn thời gian ở công ty này. Không còn nghi ngờ gì nữa, tương lai sẽ chờ đợi hắn. Saruwatari nghĩ vậy.

“Không đời nào một sát thủ vô danh như cậu lại có thể kiếm ăn bằng cách tự do.”

Hắn không phớt lờ lời nói khẳng định của cấp trên.

“…Ý anh là gì?”

“Những điều này không đúng sao? Cậu nhận được công việc cho đến bây giờ và vì danh tiếng của công ty. Chứ không phải là do năng lực của cậu. Nếu cậu rời khỏi công ty, cậu sẽ chỉ là một sát thủ vô danh mà thôi.”

“Ngay cả khi vô danh, tôi vẫn có kỷ lục đó.” Hắn sẽ được nhận ra ngay lập tức.

“Thật là ngây thơ. Có một vài thành tựu trong thế giới này cũng chẳng giúp ích được gì cho cậu. Chỉ có mình cậu với sự tự tin của cậu thôi. Điều đó chẳng làm được điều gì.”

“Mấy người sẽ chỉ bị mất một miếng thịt nếu tôi cố gắng rời khỏi, vì vậy hãy hành động như một kẻ thua cuộc nhức nhối đi.”

“Tôi không phải là một kẻ hua cuộc nhức nhối; đó là một cảnh báo. Điều quan trọng trong ngành này là tên tuổi và các mối quan hệ. Thật không may cho cậu, cậu chẳng có cái nào.”

Saruwatari cau có. Cảnh bảo gì. Thật kiêu ngạo. Điều này khiến mình bực mình.

“Tôi sẽ không quan tâm nếu cậu hối hận về chuyện đó,” cấp trên của hắn khịt mũi. “Công ty chúng tôi không thuê lại bất kỳ ai đâu.”

Saruwatari mạnh mẽ đứng dậy và đá vào chiếc ghế gần đó. Một tiếng va chạm lớn vang lên trong phòng họp yên tĩnh. Hắn không bao giờ bỏ thói quen đánh một thứ gì đó khi hắn cảm thấy thất vọng kể từ năm trung học của mình. “Tôi chán nói chuyện rồi, nên bỏ tiền thôi việc ra đi.”

“Ngưng sử dụng thuốc trước khi làm việc đi.”

Đây là lần thứ ba mà gã nói điều này. Tuy nhiên, Yamamoto sẽ không phản bác lại hay bác bỏ nó, “Nó chỉ là một loại thuốc thôi, nó ổn mà.”

‘Nó chỉ là một loại thuốc’ là cái quái gì? Abe bực tức. Dù đó là một loại cây khô có chứa chất cannobinoid tổng hợp trong đó tương tự như cây cần sa thì nó cũng không thể chỉ gọi là một loại thuốc được.

Điếu thuốc mà Yamamoto đang ngậm trong miệng với phần lá được lấy từ một loại cần sa bất hợp pháp được nhét trong đó. Hắn đã cảnh cáo cậu ta không biết bao nhiêu lần về việc bỏ thuốc, nhưng mỗi lần như vậy Yamamoto chỉ cười, “Không có cái này thì tay tôi sẽ bị run và tôi sẽ mất công việc mất.”

Một chiếc xe tải màu trắng đậu trên một làn đường ở trung tâm Hirao. Điểm đến của họ là tầng ba của tòa nhà năm tầng ở phía bên kia của con phố hẹp. Họ nhìn lên tòa nhà bằng cạch màu đen. Từ cửa sổ trên tầng ba không có chút ánh sáng nào. Nó dường như bị bỏ trống. Tất cả các cửa sổ khác trên tầng đều có bản giấy khi “cho thuê nhà” trên đó. Nếu như văn phòng của một đám đầu gấu cùng chung một tòa nhà thì tôi nghĩ họ chẳng thể tìm được người thuê khác đâu, Abe nghĩ.

“Có vẻ như những tên Yakuza vẫn chưa quay lại.” Bạn đồng hành của hắn ngồi trên ghế phụ, Yamamoto, nói. “Chúng ta sẽ làm gì?”

Abe và Yamamoto đều mặc quần yếm. Abe đội một chiếc mũ, và Yamamoto có một chiếc khăn trắng quấn quanh đầu. Thoạt nhìn, họ trông giống như những công nhân cổ xanh bình thường, nhưng thực ra họ là sát thủ. Cả hai người họ là một cặp sát thủ.

“Tôi sẽ đi mua cà phê,” Abe nói trong khi mở cửa xe. “Hãy canh chừng tòa nhà. Nói cho tôi biết chính xác bao nhiêu tên quay về.”

Yamamoto đáp lại một cách ngu ngốc theo mệnh lệnh của Abe. “Đượcccc thôiiii.” Để tên này canh chừng thực sự có ổn không? Cậu ta sẽ không làm bất cứ điều gì khi mình vắng mặt chứ? Hắn lo lắng.

Sau khi Abe mua một lon cà phê để nạp lại năng lượng cho bản thân tại một cửa hàng tiện lợi gần đó hắn quay trở lại xe một cách nhanh chóng. Hắn hỏi Yamamoto trong khi mở cửa bên ghế lại. “Nó thế nào rồi? Có động tĩnh gì không?”

Yamamoto gật đầu. “Bọn chúng đã trở lại.”

“Thật không?”

“Bọn chúng vừa mới vào tòa nhà.”

Hắn nhìn lên tòa nhà vừa được đề cập. Một ngọn đèn được bật sáng trên tầng ba trước đó tối đen như mực. Đúng như Yamamoto nói, có vẻ như mục tiêu của bọn họ đã trở về.

“Số lượng của bọn chúng?”

“Năm tên.”

“Vậy sao.”

Abe vòng ra sau xe và mở cốp. Hắn lấy ra một khẩu súng được trang bị bộ giảm âm bên trong. Đó là một khẩu súng ngắn tự động do một công ty của Đức chế tạo ra mà hắn đã dùng trong nhiều năm. Nó được gia cố bằng nhựa, vật nên nó nhẹ hơn mắt thường nhìn thấy và dễ sử dụng hơn. Hắn lên nòng. Số đạn được nạp đầy tổng là mười bốn viên. Mục tiêu của hắn là năm người, vậy nên nó đủ để bắn hai viên mỗi tên, nhưng hắn cầm thêm hai khẩu súng máy để đề phòng.

Yamamoto cùng ra khỏi xe. Cậu ta đi hơi loạng choạng vì thuốc, và Abe lại cảm thấy lo lắng của lại xuất hiện sau hàng trăm lần. Hắn đeo mặt nạ trượt tuyết của mình và ném cái còn lại cho Yamamoto.

“Cậu biết yêu cầu mà khách hàng giao là gì chứ?”

Khi hắn hỏi cậu ta, Yamamoto nhìn lên tòa nhà. Cậu ta làm một biểu hiện vô cùng hưng phấn và chỉ lên tầng ba. “Chúng ta sẽ giết toàn bộ những kẻ ở trên đó – đúng chứ?”

“Không.”

Mặc dù mình đã giải thích rồi, nhưng trí nhớ của tên này tệ đến mức nào chứ? Hắn cuối cùng cũng xong với dây của mình. “Họ nói rằng giết chúng thì được, nhưng cậu không thể giết toàn bộ bọn chúng.”

Khách hàng của họ có chỉ dẫn như sau: sẽ có một cuộc họp Yakuza vào nửa đêm tối nay tại một văn phòng nhỏ trên tầng ba của tòa nhà này. Có vẻ như đó là một cuộc tụ tập tụ tập đơn giản với những người trong nhóm. Theo dõi văn phòng cho đến thời điểm đó, xâm nhập và bắn bọn Yakuza ở bên trong. Không cần phải giết chúng, nhưng khách hàng cũng không quan tâm nếu giết bọn chúng vì bọn chúng kháng cự lại. Độ khó khăn không quá cao, nhưng như một công việc mà một sát thủ nhận được thì nó hơi kỳ quặc.

Có hai điều kiện kỳ lạ với công việc này. Một là để một tên nhất định phải sống sót trong văn phòng để có nhân chứng. Một cái còn lại là hỏi nhân chứng rằng “Kitaguchi ở đâu?” ‘Kitaguchi’ này rõ ràng là tên của một người; nó không giống như một lối ra phía bắc trong trường hợp này.

“Tôi đùa thôi, tôi hiểu nó nói gì mà.”

Yamamoto, lúc này đang đeo mặt nạ trượt tuyết, đã nói như vậy. Cậu ta có lẽ đang cười một cách ngu ngốc bên dưới lớp mặt nạ. Ngay cả khi che lại bằng mặt nạ hắn cũng biết.

“Chúng ta sẽ để lại một nhân chứng và đặt một câu hỏi. Hỏi là ‘Nishiguchi ở đâu?’, phải không?”

“Đó là Kitaguchi.”

Tên này thực sự ổn chứ? Một tiếng thở dài thoát khỏi môi Abe. Yamamoto là một tên đần và trí nhớ của cậu ta tệ khủng khiếp. Và trên hết cậu ta là một tên nghiện thuốc. Cậu ta là một tên ngốc hết thuốc chữa. Là vì cậu ta là một tên ngốc nên cậu ta mới nghiện ma túy, hay vì cậu ta nghiện ma túy nên mới thành tên ngốc?

“Đừng có làm mọi chuyện rối tung lên.”

“Mm-hm.”

Họ leo lên cầu thang của tòa nhà với một khẩu súng trong tay và lẻn đến cửa văn phòng. Sau khi hít thở nhiều lần và làm bình tĩnh trái tim của mình, hắn gõ cửa.

“Ai vậy?” Hắn nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.

“Đây là chuyển phát nhanh. Xin hãy cho chúng tôi xin chữ ký.” Khi hắn trả lời nhu vậy thì hắn nghe thấy tiếng mở khóa. Ôi trời, chúng thực sự mắc bẫy một thủ thuẩn cũ rích thế này sao. Không phải chúng quá bất cẩn ư?

Abe giơ súng lên và bóp cò. Một viên bắt trúng tim tên mặc áo đen khi gã mở cửa. Hắn bước vào trong phòng khi sử dụng cái xác kia làm lá chắn.

“Ch-chúng mày là cái quái gì vậy?!”

Một tên khác trông nghiệm nghị hét lên. Hắn đã nổ súng vào đúng khoảnh khắc đó. Trước khi bọn chúng có thể đứng dậy khỏi ghế sô pha, hắn đã dội một cơn mưa đạn vào bọn chúng. Hai viên cho mỗi người. Những tiếng kêu hòa vào nhau. Một lúc sau tất cả đều ngã xuống.

Năm người đàn ông vừa rên rỉ vừa lăn lộn trên mặt đất. Để đặt câu hỏi, hắn chọn một thanh niên có ít vết thương nhất mà vẫn tỉnh táo.

“Hee,” khi hắn nắm lấy đầu tên đó thì gã hét lên. “Đ-đừng giết tôi!”

“Này,” Yamamoto hỏi. “Nishiguchi đâu?”

“…Là Kitaguchi.”

Sau khi Abe thì thầm vào tai, Yamamoto tự sửa lại. “Kitaguchi đâu?”

“K-Kitaguchi-san là,” tên đó trả lời. Hàm của gã đó rung lên từng chút một vì sợ hãi và răng va vào nhau. “Anh ta sẽ muộn vì làm một công việc khác, họ nói thế.”

Bắn vào chân của tên đó để gã không thể chạy trốn, tên đó la lớn. Họ đã thành công tấn công bất ngờ một văn phòng và đã chuyển lời cho câu hỏi. Với điều này, công việc của họ đã được hoàn thành.

“Chúng tôi đi đây,” hắn nói, nhưng chuyện xảy ra ngay khi Abe quay gót.

Từ phía sau họ, hắn nghe thấy một tiếng động nhỏ. Hắn quay lại. Một tên khác xuất hiện từ phòng vệ sinh. Phản ứng của hắn quá muộn trước tình huống bất ngờ. Tên đó cũng có một khẩu súng và bóp cò. Hắn ngay lập tức né nó, nhưng viên đạn sượt qua tay hắn. Trong khi nhăn mặt, Abe bắn trả. Hắn bóp cò nhắm ngay giữa lông mày của tên đó. Viên đạn gắm vào đầu tên đó. Máu và những mảng thịt bắn tung tóe trên bức từng màu trắng sau lưng hắn.

“Abe-san, anh ổn chứ?” Yamamoto chạy đến chỗ hắn. “Anh đang chảy máu.”

Hắn đã bảo cậu ta phải gọi hắn bằng bí danh chứ không phải tên thật trong khi làm việc, Abe tặc lưỡi.

Họ nhanh chóng rời khỏi tòa nhà và đi xuống cầu thang. Hắn tháo mặt nạ trượt tuyết của mình và sau đó ấn lên miệng vết thuơng của mình. Vậy nên máu không thể tiếp tục chảy ra khi hắn ấn chặt nó. Sau đó hắn trừng mắt nhìn Yamamoto. “Có sáu thằng.”

“Hả?”

“Cậu nói có năm tên mà, đúng chứ?”

Và có sáu tên trong văn phòng đó.

“Ahh,” Yamamoto cười khúc khích như thường lệ. “Xin lỗi vì điều đó, tôi đếm sai mất.”

“Vậy là được rồi.” Hãy cho tôi một khoảng nghỉ ngơi, hắn nghĩ. Hắn muốn cho cậu ta một cú đấm, không, ba cú đâm vào khuôn mặt đang cười toe toét một cách ngu ngốc của cậu ta. “Vì cậu dùng thuốc, cậu đã phạm phải một sai lầm ngu ngốc như vậy.”

“Xin lỗi.”

Hắn lên xe và cầm chặt bánh lái. Vết thương của hắn đau nhói. Khi hắn nhăn mặt, Yamoto nhìn sang hắn từ ghế phụ. “Nó tệ đến vậy sao? Tôi có thể lái thay anh.”

“Đó là nếu tôi ngồi chung xe với một người lái xe có khả năng kiểm soát.”

Hắn cố gắng nắm lấy, nhưng hắn không thể dồn sức vào bàn tay phải của mình. Vì viên đạn chỉ sượt qua người nên nó sẽ lành trong vài ngày, nhưng hiện tại rất khó để lái xe. Abe miễng cưỡng đổi ghế với Yamamoto. Tất cả những gì còn lại cần làm là báo cáo rằng họ đã hoàn thành công việc và nhận tiền thưởng của mình.

Họ lái xe về phía Nakasu, nơi có người môi giới của họ. Trong thời gian đó, Yamamoto nói rất nhiều và liên tục. Có thể đó là sự phấn khích sau khi hoàn thành công việc hoặc cậu ta đang phê tận nóc vì thuốc. Nó thực sự vô cùng tệ. Abe thất vọng. Hắn bị thiếu ngủ và tay hắn thì đau nhói. Vì người bạn đồng hành vô dụng của mình, cuộc sống của hắn lại phải gặp những nguy hiểm. “Tôi sẽ ngủ một chút nên im lặng đi.” Hắn lạnh lùng nói và giả vờ ngủ. Yamamoto cũng im lặng.

Tại sao mình lại chọn tên ngốc này làm đồng đội của mình chứ. Nghĩ lại về bản thân ngu ngốc của mình nửa năm trước, Abe khẽ thở dài. Khởi đầu mọi chuyện là sự thay đổi của điều kiện cho sát thủ ở Fukuoka. Trong vài năm qua, số lượng những sát thủ hợp thành một cặp hoặc một nhóm để thực hiện công việc đã tăng lên. Những con sói cô độc thường thấy trong mấy bộ phim giết người kén người xem nay chỉ còn là dĩ vãng. Chắc chắn sẽ tốt hơn nếu có đồng minh.

Để không bị tụt hậu trước làn sóng của kỷ nguyên mới, Abe cũng tìm kiếm đồng đội của mình. Những gì mà hắn tìm được lúc bấy giờ là tên một trang web ngầm có tên là UnderGroundJobs.com Fukuoka Version. Thông tin của các công ty ngầm có trên đó và vô số cuộc trao đổi với khách hàng cũng được thực hiện tại đó. Đó là một trang web được phát triển mở rộng trong thời gian gần đây. Và khi hắn gửi thông báo tìm kiếm một đồng đội thì cái tên đầu tiên xuất hiện là Yamamoto.

Yamamoto ban đầu không phải là một sát thủ, nhưng cậu ta dường như kiếm sống bằng nghề trộm cắp tại các cửa hàng tiện lợi và móc túi. Cậu ta hai mươi ba tuổi và nhỏ hơn Abe năm tuổi. Tuy nhiên, nước da của cậu ta trông kém sắc và nhìn cậu ta trông chẳng trẻ tuổi chút nào. Bên dưới mắt cậu ta có quầng thâm và cậu ta nói ngọng. Abe ngay lập tức nhận ra rằng cậu ta là một con nghiện thuốc ngay lần đầu gặp Yamamoto. Và rồi hắn trở nên căng thẳng. Tên này ổn chứ? Mình có thể giao phó cuộc đời mình cho một tên nghiện ngập nay như một đồng đội của mình không? Tuy nhiên, thời hạn cho công việc mà hắn nhận đã đến. Nếu hắn cắt đứt quan hệ với cậu ta và cố gắng tìm một đối tác mới, lịch trình của hắn sẽ trở nên chật kín. Và đó sẽ là một điều phiền não. Và vậy nên Abe phải hợp tác với Yamamoto.

Công việc đầu tiên của họ đã thành công. Yamamoto nhắm mục tiêu của mình bằng một khẩu súng, nhưng do tác dụng của thuốc mà tay cậu ta run và bắn trượt, suýt giết Abe ngay tại chỗ. Trong công việc tiếp theo của họ, Yamamoto đã mang theo hai khẩu súng ngắn với lý do “nó ngầu mà”. Vì cậu ta cầm cả hai khẩu súng cao ngang nhau nên nên một hộp đạn từ khẩu súng mà cậu ta bắn đã văng vào tay còn lại và nó nảy vào mặt của Yamamoto. Và do đó cú bắn của cậu ta bị chệch hướng và cậu ta suýt nữa giết chết Abe. Hắn rơi vào vô số rắc rối trong công việc vì sai phạm của cậu ta. Trở thành cộng sự của tên đó là điều sai lầm nhất của Abe trong cuộc đời hắn. Mặc dù hắn nghĩ vậy nhưng hắn vẫn giữ mối quan hệ hợp tác của họ và công việc thứ ba của họ đến ngày hôm nay đã xảy ra như vậy.

Trong khi hắn đang suy nghĩ thì chiếc xe mà Yamamoto đang lái băng qua đường Watanabe tại Tenjin với tốc độ như rùa bò. Họ dừng lại, đèn đỏ xuất hiện ở ngã tư. Họ sẽ sớm đến nơi thôi. Cuối cùng họ đã hoàn thành công việc này. Đó là khi hắn nghĩ như thế.

“-Ah.”

Yamamoto lên tiếng.

“Là bọn cớm!”

“…Ha?” Bọn cớm? Ý cậu ta là cảnh sát? “Cậu nói gì cơ?”

Yamamoto đột nhiên bắt đầu hét lên. “Đằng sung chúng ta! Chiếc xe van màu đen! Đó nhất định là một chiếc xe cảnh sát mật không nhãn hiệu!”

Abe nhanh chóng quay về đằng sau với dáng vẻ luống cuống hơn bình thường. Hắn

nhìn thấy người lái xe trong một chiếc xe tải nhỏ dừng các sau hai xe đằng sau bọn họ. Tuy nhiên, bất kể hắn nhìn nó như thế nào thì đó vẫn là một người không liên quan bình thường. Hắn cũng không nhìn thấy ai có thể là cảnh sát trong khu vực này.

“Chúng đã theo dõi chúng ta!” Yamamoto hét lên. Cậu ta kích động. Đó có thể là do thuốc. Lại lần nữa, hắn nghĩ. Yamamoto thường xuyên bị ảo giác.

Hắn nắm lấy vai Yamamoto và làm dịu cậu ta xuống. “Này, bình tĩnh đi. Là tưởng tượng của cậu thôi.”

“-P-phải rời khỏi chỗ này.”

Yamamoto

buông bàn đạp. Có ba làn xe đang chờ đèn đỏ và mọi hướng đều bị chặn lại. Mặc dù xung quanh họ đều là những chiếc xe từ phía trước, phía sau và bên cạnh họ, cậu ta vẫn liều lĩnh nhấn vào bàn đạp tăng tốc. Cậu ta đâm vào những chiếc xe khác và lao về phía trước để tạo thành một con đường xuyên qua những chiếc xe.

“Oh,wah”

Mỗi lần họ va vào một chiếc xe, xe của họ lại rung lên không ngừng. Đầu của hắn xoay về phía trước còn lưng hắn và vào ghế nảy lên bần bật.

“Oww…” Abe hét lên trong khi xoa đầu. “Cậu đang làm cái quái gì thế?!”

“Tôi phải làm gì đó, tôi phai làm gì đó.” Câu ta không lọt tai được giọng nói của Abe. Yamamoto rơi vào trạng thái hoảng loạn. Cậu ta lẩm bẩm một mình. “Tệ rồi, tệ rồi, tệ rồi.”

Đó là một thảm họa.

Mặc dù sau khi hoàn thành công việc mình chỉ cần báo cáo rồi về nhà. Tại sao nó lại trở thành như thế này? Nó luôn luôn là một thảm họa khi đi cùng cái tên này.

“Được rồi, rời khỏi chỗ này đi!”

Khi Abe hét vào mặt cậu ta, Yamamoto đạp vào chân ga. Chiếc xe lạng lách tiến về phía trước, đùn đẩy những chiếc xe khác và chạy xuống đường phố Watanabe.

Nhà của ông đã thay đổi rất nhiều trong mười năm qua. Vừa rời khỏi shinkansen tại ga Kokura, khung cảnh mà hắn chưa từng thấy bao giờ trải dài trước mặt Saruwatari. Tòa nhà thời trang phía sau nhà ga với các cửa hàng quần áo được giới trẻ ưa chuộng giờ đây đã trở thành một cơ sở thương mại, văn hóa được lập ra cho otaku. Những bước tượng nổi tiếng trong truyện tranh liên quan đến Kitakyushu được xếp thành hàng trên làn đi bộ tại lối vào phía bắc của ga JR Kokura. Hắn có nghe nói rằng thành phố Kitakuyshu có rất nhiều công việc ngầm như thành phố Fukuoka và cũng có một số lượng lớn sát thủ, nhưng nó nhìn như một thành phố thực sự yên bình.

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi hắn bất chấp cấp trên của mình và rời khỏi công ty. Sau khi hoàn thành sắp xếp của mình, cuối cùng hắn cũng có thể trở về nhà của hắn. Cho đến khi ổn định nơi ở, hắn quyết định ở tại khách sạn. Hắn chọn một khách sạn cho thuê giá rẻ cách lối vào shinkansen hai phút đi bộ. Đó là một căn phòng nhỏ và kín, nhưng vậy là đủ.

Bây giờ, mình phải làm gì, Saruwatari cân nhắc lựa chọn của mình khi mở rèm và nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngay cả khi mình theo đuổi công việc tự do, trước tiên mình cần khác hàng. Không quan trọng đây là quê hương của mình, mình không có mối liên hệ nào ở đây kể từ khi mình rời đi mười năm trước. Nói ra thì thật tệ nhưng tên đó đã đúng theo nghĩa đó.

Và vậy nên chỉ còn một lựa chọn thôi. Mình phải nói chuyện với một người môi giới và thông qua họ. Nó sẽ tốn kiếm chi phí, nhưng mình không còn gì khác. Bây giờ vấn đề là tìm ở đâu đây.

Hắn nhận thấy điện thoại di động trên bàn của mình đột ngột rung lên. Một cuộc gọi tới. Các ký tự Nguyên hiện lên trên màn hình. Sau khi nhấn nút chấp nhận và đặt cạnh tai, hắn nghe thấy giọng nói vui vẻ của người đồng nghiệp cũ.

‘Một thời gian rồi nhỉ, Saru.’

Kể từ mùa xuân vừa rồi Nguyên đã được chuyển tới một khu khác. Và thế là số lần họ gặp mặt nhau giảm đi và thậm chí là thời gian đi ăn cùng nhau cũng ít đi. Đã lâu rồi họ mới trò truyện như thế này.

‘Tôi đã nghe về chuyện đó. Vậy là cậu cuối cũng vẫn rời công ty, nhỉ? Đó là cú sốc lớn khi thấy bài thông báo của cậu đấy.’

“Rất vui khi được nge điều đó,” Saruwatari cười khan. Nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của cấp trên đáng ghét khiến tâm trạng hắn vui vẻ.

‘Vậy sao? Cậu đang làm gì đấy?’

“Tôi đã trở lại Kokura.”

‘Uh-uh.’ Nguyên vui vẻ nói. ‘Tôi hiện đang ở Fukuoka nè.”

“Làm thế nào mà?” Tại sao Nguyên, một thành viên của trụ sở chính, lại ở Fukuoka? Không thể nào, có gì đó lóe lên trong hắn. “Anh bị giáng chức?”

‘Không. Công việc thôi.’ Nguyên vừa cười vừa giải thích. ‘Công việc rắc rối của mấy trinh sát sát thủ dồn vào tôi… Cậu biết anh chàng Saitou không, nhớ chứ? Tân binh năm ngoái ấy?’

“Yeah,” hắn trả lời ngay lập tức. “Cái tên được gửi đến Fukuoka?”

Đúng vậy, Nguyên khẳng định. ‘Có vẻ như cậu ta đã từ bỏ công ty. Vào mùa đông năm ngoái, họ đã không thể liên lạc với cậu ta nữa. Họ nghĩ rằng cạu ta đã cắt đứt quan hệ của mình với ngành công nghiệp này. Sẽ là một vấn đề lớn nếu tố giác cho cảnh sát, vậy nên phải loại bỏ cậu ta ngay lập tức… Nhưng tiếc là không có đủ người ở văn phòng Fukouka nên họ không thể tìm thấy cậu ta.’

Bây giờ là cuối tháng sau. Đã một thời gian kể từ khi Saitou mất tích. “Sau một thời gian dài vậy, họ không thể tha cho thấy tên đó sao?”

‘Chúng ta không thể. Nó liên quan đến nhân sự của công ty. Và để giúp văn phòng Fukuoka đang bận rộn, tôi đã được cử tới đây. Chà, việc loại bỏ những kẻ phản bội công ty cũng nằm trong chức vị của chúng tôi.’

“Nó gần như giống thế giới của các ninja nhỉ.”

Hắn từng xem nhưng thứ tương tự thế trong một bộ phim nào. Các ninja chạy trốn đã bị truy đuổi cho đến chết vì rời bỏ làng của mình. Và kẻ phản bội cùng với người truy đuổi từng cùng nhau chia sẻ miếng cơm manh áo khi còn trẻ giờ chiến đấu với nhau cho đến chết. Đến cuối bôj phim đó người truy đuổi đánh mất cảm xúc của mình và để kẻ phản bội rời đi. Người truy đuổi bị dân làng xử tử như một kẻ phản bội. Đó là kết thúc nghiệt ngã của anh ta.

“Sẽ có ai đến vì tôi chứ?” Hắn hỏi vì sự hứng thú đột ngột. “Một kẻ truy đuổi một ninja chạy trốn?”

Nếu một kẻ đào tẩu của công ty sẽ bị xử tử thì hắn cũng không phải ngoại lệ. Đó là những gì hắn nghĩ, nhưng Nguyên chỉ cười.

‘Nếu chúng tôi làm thế thì công ty sẽ bị thiệt hại mất.’

Đúng như những gì anh ta nói. Không có một sát thủ nào mạnh hơn Saruwatari ở công ty đó. Không cần biết họ sẽ gửi bao nhiêu người tới truy sát, hắn tin rằng mình có thể kết liễu toàn bộ. Một công ty vốn đã thiếu nhân sự sẽ không lãng phí mạng sống của nhân viên một cách vô nghĩa như vậy.

‘Bằng mọi giá, trước khi hoàn thành công việc thì tôi không thể trở lại Tokyo. Vậy nên chúng ta đi uống chút gì nhé.’

Saruwatari gật đầu một cách mơ hồ trước lời mời mà không chắc anh ta nói thật hay chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm.

Mặc dù vừa ngồi Nguyên đã nói “những người giám sát sát thủ”. Vị trí của anh ta trong công ty tương tự như phòng nhân sự. Họ có những người môi giới của từng khu vực, tìm kiếm và truy lùng những sát thủ có tay nghề cao, và đưa bọn họ vào công ty bằng nhiều cách khác nhau. Và họ có danh sách tra cứu những người môi giới có trình độ cá nhân.

Hắn có thể sử dụng cái này.

“Oi, Nguyên. Tôi nhờ anh một việc được không.”

‘Chuyện gì vậy?’

“Anh có thể gửi cho tôi danh sách những người môi giới ở tỉnh Fukuoka được không?”

‘Ơ,’Nguyên nghẹn lời trong giây lát. ‘…Cậu nghiêm túc chứ? Nếu chuyện này bị lộ ra, tôi sẽ bị giết đó.’

“Vậy thì đừng để bản thân bị bắt là được rồi.”

‘…Tôi đoán là mình không thể từ chối rồi.’

Anh ta đồng ý một cách miễn cưỡng. Hắn nói sẽ đãi anh ta lần tới, nên anh ta hãy tìm nơi đẹp vào.

Nhờ sự giúp đỡ của đồng nghiệp cũ, hắn đi được bước đầu tiên đúng hướng cho công việc tự do. “Điều quan trong là sự quan hệ,” những lời nói của cấp trên lướt qua tâm trí hắn, và hắn cảm thấy hơi buồn vì điều đó.

Truyện Chữ Hay