Hakata Tonkotsu Ramens

phụ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

❀ Đầu hiệp thứ mười - phụ ❀

Có một cảnh tượng như thế này trong các vở kịch lịch sử, Munakata nghĩ. Cảnh thực hiện seppuku cùng một tên chặt đầu.

Lin nằm dài trên sàn, khuỵu gối với hai tay bị trói phía sau, và Samurai Niwaka đang cầm kiếm của anh ta lên. Anh ta nắm lấy chuôi kiếm bằng cả hai tay và nâng nó lên cao. Nó khiến Munakata nhớ lại: Samurai Niwaka đã giết chết cái tên sát nhân điên cuồng đó. Hắn có thể dễ dàng hình dung trong đầu khung cảnh đầu của Lin bị vắt rời và rơi lăn lóc xuống sàn.

Tuy nhiên Samurai Niwaka đó chỉ cầm kiếm lên. Môi của anh ta mấp máy. Dường như anh ta đang thì thầm điều gì đó. Hắn không thể nghe thấy, nhưng hắn chắc chắn rằng anh ta đang nói điều gì đó. Munakata ẩn ẩn cảm thấy một sự đáng lo ngại đang xảy đến. Cái này là sao? Có thứ gì đó không đúng. Munakta có một dự cảm xấu. Bàn tay nắm kiếm của Samurai Niwaka thay đổi. Đầu nhọn của lưỡi kiếm hướng về phía bọn họ. Nó giống tư thế của một người đánh bóng đang cầm gậy bóng chày của mình hơn là một kaishakunin.[note38002]

Samurai Niwaka nhấc lên từng bước chân. Đồng thời ngay khi chân chạm sàn, anh ta xoay người với vận tốc chóng mặt. Thanh kiếm cắt qua không khí. Một cái đầu ngã nhào xuống sàn. Máu tươi phụt ra từ chỗ bịt đứt lìa.

“-Hở?”

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Có nghĩa là sao?

Munakata không thể tin vào mắt mình.

Người bị chặt đầu là Zhang.

Các thuộc hạ của Zhang, Shinohara, và thậm chí là cả Lin đang có mặt tại hiện trường đều bị sốc đến không nói thành lời. Không ai có thể hiểu được tại sao Samurai Niwaka lại cắt đầu chính chủ nhân của mình.

“Mày đã làm cái quái gì vậy, đồ khốn nạn!” Đám thuộc hạ la lên. “Mày phản bội bọn tao?!”

“Phản bội?” Samurai Niwaka trả lời họ khi đang vẩy máu trên thanh kiếm của mình. “Chúng ta là đồng minh của nhau từ lúc nào ấy nhỉ.”

Rất khó để theo dõi các chuyển động của Samurai Niwaka. Trước khi những tên thuộc hạ kịp xả súng, Samurai Niwaka đã thu hẹp khoảng cách lại và đâm xuyên qua tim họ rồi. Cái đầu đâm từ phía trước, hai vết còn lại đâm từ phía sau. Những gã đàn ông ngã xuống cùng lúc.

Samurai Niwaka nhìn sang. Munakata và Shinohara đứng chết lặng. Shinohara giật mình và xoay người lại động thời đưa tay vào trong túi áo ngực.

“Dừng lại!” Munakat hét lên. Đây không phải là kẻ mà cậu có thể đấu đâu. Những lời cảnh bảo của hắn đã quá muộn. Shinohara cách Samurai Niwaka khoảng mười mét và ném một quả lựu đạn thủ công. Munakata ngay lập tức tránh xa để không bị vướng vào vụ nổ và nấp sau một cây cột.

Samurai Niwaka cất thanh kiếm của mình trong giây lát và rút bao kiếm ra khỏi thắt lưng. Anh ta nắm lấy nó bằng cả hai tay và giữ nguyên tư thế. Với bộ dạng như một cầu thủ bóng chày, anh ta đánh bay quả lựu đạn trở lại. Đó là một cú ném trả tuyệt vời với người ném bóng. Quả lựu đạn găm ngay vào người Shinohara và phát nổ. Độ lớn của vụ nổ không lớn nhưng nó đủ sức để nổ banh xác một người. Từng mảnh cơ thể của Shinohara nằm rải rác xung quanh khu vực, Munakata tặc lưỡi.

Samurai Niwaka lần này nhìn vào Munakata. Ký ức ngày đó trỗi dậy. Ngày họ chạm mặt nhau trong tầm nhìn của một khẩu súng trường. Mắt phải hắn nhói lên. Mình phải làm gì? Hắn tự hỏi bản thân. Gã đó định giết mình. Hắn ta hoàn toàn không có ý định bỏ qua mình. Chạy, tâm trí hắn gào thét điều này. Rằng đây không phải là kẻ thù mà hắn có thể chống lại. Tuy nhiên hắn chẳng thể nhích nổi bước chân của mình. Cũng giống như hồi đó. Mình lại chạy sao? Nếu mình tiếp tục chạy trốn, mình sẽ bị bóng ma của hắn ám ảnh suốt đời. Mình không cho phép điều đó xảy ra.

Phải chiến đấu.

Munakata nhanh nhẹn rút súng và bóp cò. Ba phát súng. Nhưng toàn bộ đều trượt. Samurai Niwaka thu hẹp khoảng cách và thực hiện đòn tấn công của mình. Thanh kiếm của anh ta vung xuống Munakata. Lưỡi kiếm bị ngăn lại bởi khẩu súng. Munakata rút ra một khẩu súng khác bằng tay trái từ túi bên hông. Và Samurai Niwaka cũng lấy một thứ gì đó theo cách tương tự. Đó là một thanh kiếm ngắn. Và hành động của anh nhanh hơn Munakata. Thanh kiếm ngắn đâm xuyên qua cổ họng của hắn. Máu phun ra, tầm nhìn của Munakata chìm trong màu đỏ chết chóc.

Cơ thể hắn ta từ từ đổ sụp xuống.

Điện thoại di động ngừng vang trong túi áo ngực. Đó có lẽ là cuộc gọi từ Reiko. Đột nhiên, hắn nhớ lại những lời Reiko từng nói.

“Chúng ta sẽ không được chết tử tế.”

Cánh tay của Shinohara rơi vãi trong tầm nhìn của hắn. Đúng thật nhỉ. Hắn nở một nụ cười.

❀ Cuối hiệp thứ mười - phụ ❀

Các diễn viên đang đóng vai chính thì đột nhiên bị kéo ra khỏi sân khấu ngay giữa lúc đang diễn và được đưa vào hàng ghế khán giả. Vở kịch mà cậu không tham gia đang diễn ra ngay trước mắt cậu. Kịch bản và dàn diễn viên hoàn toàn thay đổi. Đây là trò hề à? Vậy rốt cuộc tôi là cái gì vậy? Tôi không phải vai chính à? Người diễn viên khốn khổ nhìn cảnh tượng vở kịch trong sự chết lặng. Đó chính là cảm giác của Lin lúc này. Một tên hề không thể tưởng tượng được.

Cậu không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Gã vốn sẽ chặt đầu cậu lại quay sang chém bay đầu Zhang. Đó cũng không phải là vấn đề duy nhất. Anh ta giết chết cả những người khác và toàn bộ thành viên của tổ chức kia. Trong nháy mắt, tấ cả mọi người trừ Lin đều bị chém bởi thanh kiếm của Samurai Niwaka. Toàn bộ như thể một thảm họa.

Sau khi giết chết gã đeo bịt mắt, Samurai Niwaka quay lưỡi kiếm của mình về phía Lin. Sao, vậy là mình cũng sẽ bị giết ngay bây giờ? Lin đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó. Tuy nhiên, dường như mọi chuyện không phải vậy. Anh ta vừa cắt sợi dây trói Lin lại bằng thanh kiếm đó. Có vẻ như anh ta không muốn chiến đấu với Lin. Vậy tên này không phải là kẻ thù? Tại sao anh ta lại đứng về phía mình? Cậu không hiểu anh ta đang nghĩ gì.

Cùng với chiếc mặt nạ đó, anh ta là một kẻ đáng sợ.

“…Anh là ai?” Lin hỏi anh ta với giọng nói trầm đầy vẻ mệt mỏi. “Tại sao anh lại cứu tôi?”

Và rồi Samurai Niwaka nghiêng đầu bối rối.

“Vậy là sao?” Đó là một giọng nói khó chịu. “Cậu không nhận ra sao?”

Đó là chất giọng Hakata quen thuộc.

Không thể nào, cậu nghĩ. Không, không thể nào. Anh ấy đã chết. Không phải cái đầu bị đứt lìa của anh ấy đã rơi ngay bên cạnh mình sao?

“Là tôi đây. Nè.”

Samurai Niwaka cởi bỏ mặt nạ.

Danh tính thực sự của anh ta là Banba.

“Ba-Banba!” Lin trừng lớn mắt và cao giọng. “Anh còn sống?! Vậy cái đầu này-“

“Tôi đã mua một cái đầu ở tiệm giặt và nhờ một bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ làm cho nó giống hệt mình. Sau đó, tôi còn nhờ một nghệ sĩ làm đẹp kỳ cựu làm cho nó có mái tóc giống tôi. Đã lừa cậu rồi phải không?”

Anh ấy đã có kế hoạch từ trước. “Thế này, không thể nào. Đây ngay từ đầu đã là kế hoạch của anh? Anh lừa tôi.”

“Tôi đã nói xin lỗi rồi mà. Đừng giận mà.” Banba xin lỗi với một nụ cười cẩn thận, nhưng Lin vẫn cau mày.

Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn ổn. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cậu cũng không chắc điều mà cậu cảm thấy an tâm là gì nữa. Đó là vì tính mạng mình được anh ta cứu, hay vì Banba chưa chết, hay vì Zhang bị giết một cách vô cớ? Hoặc có lẽ là tất cả điều đó.

“Ô. Cậu lại thế rồi nhỉ, huh, Banba.” Cảnh cửa mở ra và một người đàn ông xuất hiện. Đó là thanh tra Shigematsu. Ông ta mang theo ba người trông giống như là cấp dưới. “Có vẻ như cậu luôn cần người dọn dẹp nhỉ.”

“Tôi sẽ làm công tác dọn dẹp ngay bây giờ.”

“Xin lỗi, Banba. Tôi luôn bắt cậu phải làm mấy công việc bẩn thỉu này.”

“Đừng băn khoăn về điều đó.”

“Hãy để việc này lại cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ hoàn thành tốt việc này.”

Gật đầu trước lời nói của Shigematsu, Banba quay sang cậu. “Lin, cậu có thể đứng được không. Giờ chúng ta sẽ đi.”

“Đi đâu?”

“Trừng phạt thằng nhóc biến thái đó.” Nói xong, Banba gọi điện. “Xin chào, Jiro? Chúng tôi đã hoàn thành công việc ở đây. Giờ chúng tôi sẽ tới chỗ đó.”

Khi họ rời khỏi nhà, một chiếc xe quen thuộc đã đậu sẵn ở đó. Đó là xe của Banba.

Banba đặt thanh kiếm Nhật vào băng ghế sau rồi mở cửa ghế lái. Vì vô lăng ở bên trái, vậy nên Lin ngồi vào ghế phụ ở cửa bên phải, cậu hỏi. “Anh rốt cuộc là ai?”

“Hmm?” Banba nghiêng đầu, giả ngốc.

“Chuyện anh là thám tử là nói dối sao?”

“Đều là tôi.” Banba trả lời khi nổ máy. “Tôi vừa là một thảm tử nhưng cũng đồng thời là một sát thủ.”

“Một sát thủ giết sát thủ?”

“Một chút thôi. Tôi thỉnh thoảng nhận được yêu cầu giết một tên sát thủ nào đó. Sau đó thì được gọi thành như vậy.”

“Có một vấn đề, Samurai Niwaka là sao? Anh đang tung hỏa mù à? Một chiếc mặt nạ kỳ quái cùng một thanh kiếm Nhật. Tại sao anh lại ăn mặc thành như vậy? Trong khi anh là một sát thủ.”

“Chà, về chuyện đó thì,” trên đà tăng tốc, Banba nhe răng cười toe toét. “Nó cũng giống như những con nhện lưng đỏ thôi.”

Lin hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của nó.

Saitou ngả người vào băng ghế của cửa hàng và chợp mắt trong khi anh đang trú ẩn tại quán bar của Jiro. Jiro đã đi đâu đó. Saitou quyết định phụ giúp dọn dẹp cửa hàng để không cảm thấy bản thân đang trở thành một nỗi phiền toái. Khi Jiro quay lại thì anh đang thực hiện mấy công việc đơn giản như quét sàn và lau mấy chai rượu sake bằng vải.

“Chúng tôi đã tìm được đám gài bẫy cậu. Đi theo rôi.” Jiro đã nói. Và sau đó Saitou lên xe cùng. Lần trước anh ở trong thùng xe, còn lần này anh được ngồi vào ghế phụ. Anh cảm thấy vui vì điều đó.

Sau khi lái xe một lúc, tháp Fukuoka xuất hiện trong tầm mắt. Khu vực này luôn tuyệt đẹp kể cả khi vào ban đêm. Điểm đến của Kiro là một tòa nhà chung cư cao cấp quanh khu vực này. Saitou cảm giác hơi tự ti khi đặt chân vào lối vào sang trọng như vậy.

“Kẻ gài bẫy tôi đang ở trong tòa chung cư này?”

“Đúng vậy. Trong căn phòng trên tầng cao nhất.”

Họ đi đến tầng cao nhất bằng thang máy lớn. Saitou bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Những điều gì sẽ xảy ra kế tiếp đây? Anh lo lắng.

Chờ đợi một lúc, cửa thang máy mở ra. Trước cửa phòng có hai người đang đứng. Một người mặc một chiếc váy liền có hoa văn xinh xắn, nhưng nó dính đầy máu. Trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy nổi bật lên một vết bầm tím, Người còn lại mặc vest và đeo mặt nạ. Anh ta cầm một thanh kiếm Nhật trên tay. Họ dường như là một cặp khá huyên náo và không ăn khớp nhau chút nào. Có vẻ như người mặc vest là người quen của Jiro. Khi nhận ra Jiro, anh ta vẫy tay thân thiện chào họ.

“Xin lỗi. Hai người đợi lâu không?”

“Không, chúng tôi vừa tới thôi.” Người đàn ông đeo mặt nạ trả lời. Anh ta nói chuyện một cách hòa nhã, tử tế. “Và anh bạn kia là người bị cuốn vào câu chuyện lộn xộn này?”

Người kia bằng một cách nào đó đã biết về Saitou, Jiro giải thích cho anh ta.

“Đúng vậy. Cậu ta phải chịu tội thay cho kẻ khác.” Jiro chuyển tầm mắt sang người bên cạnh nam nhân đeo mặt nạ. “Vậy thì cậu bé này chính là đứa trẻ có em gái bị giết, phải không?”

Một cậu bé? Chứ không phải là nữ? Saitou ngạc nhiên. Anh ấy mặc đồ nữ mà? Nói như vậy, Saitou cẩn thận nhìn vào yết hầu cậu ta một chút.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Làm sao để vào trong đây?”

“Cứ để bên trong tự mở cửa là được.” Người đàn ông đeo mặt nạ lấy chiếc điện thoại ra từ túi quần của mình.

“Anh định gọi cho ai?”

“Không, chúng ta sẽ đợi họ gọi. Tôi đã lấy chiếc điện thoại này từ trong túi tên bịt mắt.”

Người mặc quần áo nữ ngạc nhiên trước lời nói của anh ta. “Anh từ khi nào mà-“

Banba nhận được cuộc gọi ngay khi cậu ta bắt đầu đặt câu hỏi.

Ghi chú bản dịch:

Kaishakunin (介 錯 人) là người phụ trách thứ hai có vai trò chặt đầu người thực hiện seppuku . Điều này giúp họ thoát khỏi cơn đau đớn tồi tệ nhất trước khi chết.

Truyện Chữ Hay