Đã 4 ngày trôi qua từ khi Souma tỉnh lại.
Sau đó, cậu được Shyemul và một Zoan lớn tuổi, Bà của Shyemul, chỉ dạy những kiến thức cơ bản và lẽ thường ở thế giới này.
Mỗi sáng, cậu bắt đầu ngày mới với việc ăn sáng với Shyemul. Rồi cậu được Bà kể về những truyền thuyết và lịch sử nơi đây. Khi mặt trời chạm đỉnh cũng là lúc Shyemul sẽ đến đón cậu trở về lều. Từ đó đến tận khi mặt trời xuống núi, Shyemul sẽ tận dụng tối đa mọi cơ hội để hướng dẫn Souma về những phong tục tập quán thường ngày và những điều bị cấm kỵ. Và rồi, tối đến, cô sẽ ngâm nga những câu chuyện được lưu truyền trong làng Zoan.
Sáng nay, cậu cũng dùng bữa với Shyemul, đưa đến nơi câu nguyện rồi tới chỗ Bà để học.
“Bà ơi, nhờ bà lại chăm sóc cậu ta hôm nay nữa nhá. Mà bà già không cần dạy cậu ấy mấy thứ không cần thiết như qua đâu.” (Shyemul)
Shyemul nói vậy với bà mình, bảo có vài việc cần làm và chào tạm biệt Souma.
“Ô? Ta dạy gì thế? Già rồi nên lẩm cẩm quá…”
“Mụ, mụ phù thủy xấu xì này! Bà luôn nhớ mấy thứ vô dụng xong khi cần thì toàn bày đặt bản thân già nua!”
Souma chỉ biết cười gượng gạo trước 2 con người đang á khẩu với nhau này.
Hôm qua, cậu đã được Bà dạy về『Đứa trẻ của Thần』
“Cậu hiểu rằng mình chính là『Đứa trẻ của Thần』đúng không?”
Trước câu hỏi của Bà, Souma thành thật trả lời rằng cậu vẫn chưa rõ về nó.
“Như ta đã nói hôm qua, có 7 Vị thần tồn tại trong thế giới này. Thần không hiện diện nhưng luôn quan sát chúng ta.”
Thứ khiến Souma ngạc nhiên nhất sau khi được dạy về thế giới này chính là các vị thần thực sự tồn tại.
Bà đã rất kinh ngạc khi nghe cậu giải thích rằng ở thế giới của cậu, các vị thần không hề tồn tại hoặc ít nhất thì cậu cũng chưa từng nghe đến việc những vị thần hiện thân dù họ được con người tin vào.
“Dĩ nhiên kể cả trong thế giới này, thần cũng không can thiệp tới chúng ta quá nhiều đâu.”
Bà hướng đầu cây đũa về phía hàng kiến đang bò dưới nền đất.
“Souma này, cậu phân biệt được từng con một trong đống này không?”
Khi cậu trả lời rằng đương nhiên không thể, Bà gật đầu với cái ‘Hẳn thế đúng không?’
“Với các vị thần cũng thế đó. Dù một chủng tộc có tôn sùng họ đến mấy thì thần cũng không thể quan tâm đến từng người trong chủng tộc đó được. Mà ngay cả khi chủng tộc đó có gặp hiểm nguy, thần cũng khó mà giúp đỡ họ được.”
Bà lấy cây đũa chọc vào hòn đá gần đó khiến lũ kiến phải đi vòng qua. Mấy con bọ ưa ẩm ướt cũng phải bò toán loạn ra xung quanh.
"Sẽ rất tuyệt vời nếu họ cứu được chính chủng tộc của mình, nhưng nhỡ ảnh hưởng đến các chủng tộc khác vì nó, một trận chiến giữa các vị thần có thể sẽ nổ ra. Nên các vị thần sẽ không làm gì cho hầu hết mọi người dẫu họ có tồn tại."
Bà đẩy cây đũa vào trán Souma.
“Tuy vậy, ngoại lệ nhỏ ở đây chính là『Đứa trẻ của Thần』.”
Giờ cậu đang đeo băng cuốn do Shyemul đưa cho. Nhưng cậu cũng đã được kể về sự tồn tại của con dấu kỳ lạ với tạo nên từ số 8 và ∞, dù cậu không hề biết nó xuất hiện trên trán cậu trừ bao giờ.
"Đứa trẻ của Thần được các vị thần đặc biệt theo dõi và chú tâm tới. Để tạo ra minh chứng, một dấu ấn của mỗi vị thần sẽ xuất hiện bất kỳ trên cơ thể của họ và nhiều người đã được ban cho sức mạnh như một ân huệ."
“Nhưng sao lại hứng thú với cháu…” (Souma)
Cậu không cho rằng sẽ có bất cứ điều gì ở cậu khiến người khác chú tâm hết. Cậu chắc chắn mình chỉ là một đứa trẻ Nhật bản hết sức bình thường.
“Chỉ Thần mới biết thôi. Mà cậu từng nói mình đã nghe thấy giọng nói khi rơi vào thế giới này, nên ta chắc rằng Nữ thần sẽ đặc biệt quan tâm đến cậu.”
“Aura, phải không ạ? Vị thần biến cháu thành Đứa trẻ của Thần ấy.” (Souma)
“Đừng nói to cái tên đó."
Bà hạ giọng và đảm bảo xung quanh không có ai.
“Thật tiếc vì kể cả ta cũng không rõ Nữ thần Aura như thế nào nữa. Chỉ biết là Nữ thần Aura tối cao cai trị cái chết và sự hủy diệt và cô ấy đã kéo cậu đến thế giới này nữa.”
Nữ thần Aura, cô ta thực sự muốn gì khi kéo mình đến thế giới này?
"Nếu cậu muốn trở về thế giới cũ, cậu chắc chắn phải nhờ tới Aura. Chắc là may mắn nhưng miễn là cậu còn dấu ấn trên trán, nó là bằng chứng khẳng định rằng Aura rất quan tâm đến cậu. Nên rồi một ngày, cậu sẽ gặp được Aura thôi."
“Ta có thể gặp Thần sao ạ?” (Souma)
“Tất nhiên rồi.” Bà gật đầu mạnh. “Dù nó thường là giấc mơ hoặc ảo ảnh, nói chuyện với Thần là hoàn toàn có thể. Và đa số trường hợp đều là 『Đứa trẻ của Thần』 được ban tặng ân huệ, nhưng…”
“Cháu không nhận được sức mạnh nào như ân huệ hoặc gần giống vậy.” (Souma)
Cậu đã được nghe về vô vàn ân huệ từ Bà nhưng có lẽ cậu không hề được ban cho bất cứ thứ nào trong đống đó hết.
“Hmm, khá bất thường nhưng ta vẫn chưa chắc rằng cậu có nhận được bất cứ ân huệ nào không hoặc ân huệ đó không phát huy lúc bình thường.”
“Thứ ân huệ như vậy có ạ?”
“Ừ đó. Ví dụ nhé, nếu cậu có ân huệ là thở được dưới nước thì thứ sức mạnh đó chỉ lộ ra khi cậu lặn xuống nước. Hay ân huệ về khả năng kháng mọi loại bệnh tật, quá khứ đã chứng minh rằng việc đó rất khó phát hiện ra.”
Rồi chợt, Bà nhớ ra thứ gì đó và cười rạng rỡ.
“Ah, phải rồi! Shyemul cũng là Con gái của Thần muông thú đấy.”
“Shyemul cũng thế luôn ạ?” (Souma)
Lần đầu cậu được nghe về nó.Trong trí nhớ của cậu thì cậu chưa từng thấy dấu ấn trên người của Shyemul. Cổ cũng chưa bao giờ kể với cậu rằng cổ là Đứa trẻ của Thần.
“Đúng thế. Khi Vị thần của Muông thú hỏi con bé đó nó muốn ân huệ gì, nó đã cầu mong ngày ấy hãy bảo vệ lấy lòng từ trọng của nó chứ không phải bất cứ thứ sức mạnh nào. Thế nên nó được ban cho ân huệ có thể mang tới tai họa cho những tên dám chà đạp lên tự trọng của nó và chính nó cũng không thể chống lại niềm kiêu hãnh của mình.”
“Bà bảo mang tới tai họa sao ạ?” (Souma)
“À, không to tát đến thế đâu. Ví dù kiểu nếu có tên nào dám dùng độc khi đọ sức với nó thì tên đó sẽ lỡ mắc sai lầm rồi tự làm bản thân bị thương. Mọi thứ cũng chỉ có vậy hoi. Mà tùy vào mức độ sỉ nhục chúng gây ra, mà tai họa ập đến chúng sẽ tăng theo. Nên nếu chưa làm gì thái quá thì cũng chỉ dừng lại ở những cơn đau thôi.”
Có những điều Souma và Bà không hề hay biết về. Kẻ từng là chỉ huy đại đội trong pháo đài, tên đã bỏ tù Shyemul, đã làm ra những việc ghê tởm và cũng đã chết trong đau đớn.
“Vậy là cả Shyemul cũng là Đứa trẻ của Thần nữa.”
Với Souma hiện giờ, Shyemul là người duy nhất cậu có thể nương tựa vào. Không nhờ cổ cứu thì cậu chắc cũng đã chết như một con chó ở xó xỉnh nào đó lâu rồi. Shyemul bảo rằng đây là cách cổ trả ơn cậu nhưng Souma lại luôn cảm thấy cậu mới là người nợ món nợ ân tình không thể trả được.
Cổ cũng là Đứa trẻ của Thần như cậu, dù có là thần khác thì chỉ điều đó đã khiến cậu rất hạnh phúc rồi.
“Ừm, phải đấy. Tốt nhất là cậu nên bảo Shyemul cho cậu xem dấu ấn nhỡ đâu có ích cho sau này đấy.”
Bà tự nhiên đưa ra điều đó.
“Dấu ấn ạ?”
“Phải, Zoan bọn ta lông lá lắm. Nội việc làm lộ con dấu cũng khá khó rồi nên tìm được còn cực hơn nữa.”
Tôi hiểu rồi, nếu cơ thể nhiều lông như các Zoan thì rất khó để phát hiện ra con dấu trên cơ thể.
“Chắc con bé đó bận tới tấp việc cả ngày rồi. Nên khi gần đi ngủ đấy, bảo với nó là ‘Hãy cho tôi kiểm tra dấu ấn của cô để tham khảo cho sau này’, sẽ ổn thôi. Nhớ chưa? Nhớ phải hỏi nó đấy.”
Dẫu cậu có thấy là lạ do Bà cứ nhiệt tình nhấn mạnh điều đó nhưng cậu vẫn tự thuyết phục bản thân rằng hẳn phải có nguyên do hết. Thế là tối đến, cậu đã đề nghị Shyemul không lệch một chữ nào những lời Bà nói với cậu.
Tôi không muốn nhớ lại chuyện đó thế nào nữa.
Trước hết thì Shyemul trợn to mắt, mặt không chút ngạc nhiên, Xong cổ khịt mũi, mồm cứ mấp ma mấm máy, rồi biểu hiện ra đủ thể loại điệu cười. Sau đó cổ mới mặt đối mặt với Souma, và khuyên cậu.
“Souma à, tôi biết là Bà đề nghị cậu làm thế. Nhưng dấu ấn của tôi á, ờm nói sao nhỉ? Nó ở ngay trên núm ngực trái của tôi. Chưa kể còn lộ ra giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, vả lại sắp lên giường đi ngủ nữa nên thực thì, dù có đùa thì cậu cũng hãy cảm nhận thử cảm xúc của tôi khi bị bảo ‘hãy cho tôi kiểm tra nó một cách kỹ lưỡng’ từ mồm một tên con trai xem. Cậu có không ý vậy nhưng sự thực thì tôi đã là gái đến tuổi kết hôn rồi.” (Shyemul)
Và vân vân…
Souma muộn màng nhận ra bản thân đã nói những lời quá đáng, và đã phải chân thành xin lỗi Shyemul đến tận khi cô hết không vui thì thôi.
Dù không thấy dấu ấn thật thì Shyemul cũng miêu tả cho cậu về ấn của Thần muông thú có 「3 dấu móng vuốt」.
“Rồi, trưa tôi sẽ lại đến đón cậu nhé. Hãy chờ đến lúc đó.” (Shyemul)
Kết thúc cuộc đấu khẩu với Bà, Shyemul bảo cậu vầy và đi xuống làng.
Tiễn cổ xong, Souma chợt nhận ra sau lưng mình, Bà đang tặng cậu một nụ cười rạng rỡ. Thấy rờn rợn người, cậu hỏi “Có gì sao ạ?” khi chầm chậm lùi bước. Bà lại mỉm cười và nói.
“Ngực của con bé thế nào? Bự lắm phải không?”
Cậu chỉ còn biết đần người ra đấy mà thẫn thờ nhìn lên bầu trời.
◆◇◆◇◆
Souma đang không biết bản thân sẽ làm gì nữa.
Khi Bà đang dạy cậu thì chợt một Zoan nào đó, cậu không quen, đến kiếm bà. Mắt vừa liếc xéo cậu, Zoan đó thông báo “Trưởng tộc đang cho gọi ngài ạ.” Bà đã xin lỗi cậu vì phải dừng buổi học dang dở rồi cùng Zoan kia xuống làng.
Cậu cũng đã được Bà nhắc đi nhắc lại không được tự ý quay về đến khi Shyemul đến nên cậu chỉ còn lại mỗi việc ngồi rảnh rỗi để giết thời gian. Bà với Shyemul đã từng bảo cậu nơi đây là nơi cầu nguyện rất thiêng liêng nhưng cậu cũng không thể đi dạo hay sờ mó những thứ xung quanh được nên cậu vẫn còn thừa rất thời gian.
Chán nản ngồi phịch xuống tảng đá cách khá xa nơi cầu nguyện, cậu ngóng chờ Shyemul đến.
Dẫu có mòn mỏi chờ đợi đến đâu, cậu cũng không thấy chút hình bóng nào của Shyemul hết, và bỗng có tiếng xào xạc phát ra từ bụi cây gần đó.
Souma đứng dậy, nâng cao cảnh giác và tự hỏi liệu có con gì ở đó không. Lúc còn ở Nhật, năm nào cậu cũng nghe được vài tin tức về những người bị mấy con gấu không ngủ đông tấn công. Huống chi đây còn là thế giới khác, không thể loại trừ khả năng có loài nào mà cậu không biết còn nguy hiểm hơn cả gấu.
“…!? T-Trẻ con hả?” (Souma)
Nhưng hóa ra nấp đằng sau bụi cây chính là 2 đứa trẻ Zoan.
Đứa lớn hơn, cao ngang bụng Souma, đang nắm tay một bé gái. Chúng mặc bộ quần áo rộng được kết hợp với nhau, có một lỗ giữa trán của chúng.
Hẳn chúng là anh em rồi.
“Anh là con người hửm?”
Có vẻ đây là lần đầu chúng thấy một con người.
Cậu nhóc với đôi mắt to tròn vừa hỏi vừa nhìn cậu.
“Ừm, anh nghĩ mình là con người đấy.” (Souma)
Tôi không biết nhiều về loài người ở đây, nhưng cứ nói mình giống họ cho an toàn.
Đứa bé gái vội trốn sau lưng cậu bé khi nghe thấy câu trả lời đó.
“Mẹ em bảo con người đáng sợ lắm. Họ sẽ đánh đập bọn em.”
Cậu bé vào thế để bảo vệ em gái mình, cả 2 đứa đều đã lùi lại. Hình ảnh người anh trai cố gắng bảo vệ đứa em gái thật đáng yêu làm sao, mà cứ để thế thì dễ sinh hiểu lầm tệ lắm.
“A-Anh sẽ không làm thế đâu mà! Anh không hành hạ các em đâu.” (Souma)
Cậu cuống cuồng phủ nhận, 2 tay vung loạn xạ, bọn trẻ hướng ánh mắt về cậu như đang hỏi “Thật sao á?”. Cậu cố nặn ra nụ cười để khiến chúng thấy mình vô hại nhưng cậu lại lỡ quên lời Shyemul từng khuyên cậu rằng “Không để Zoan thấy răng của cậu không cậu sẽ trở thành mối đe dọa đó.”
May mà những đứa trẻ đã hiểu nụ cười đó là nụ cười vụng về của cậu. Nhận ra Souma không có ý xấu với chúng, chúng liền đến gần cậu với nét mặt tràn đầy sự tò mò.
“Nè, nè, vậy anh là người tốt hửm?”
“Ừ~m. Anh không chắc mình là người tốt không nữa. Mà anh cũng không nghĩ mình là người xấu đâu.” (Souma)
“Nào, thế là sao vầy? Xấu hay tốt?”
Nhìn vẻ ngoài 2 đứa trẻ, cậu liền nhớ tới cậu bé hàng xóm của mình. Dù năm sau, nó sẽ lên lớp 1 nhưng đứa trẻ đó luôn bám riết cậu vì quanh đó không có đứa trẻ nào cùng tuổi với nó cả.
Ở đâu cũng thế, trẻ em vẫn vậy dù là người hay là Zoan.
“Này, anh không phải người xấu nên em không cần dùng cái này phải không ạ?”
Trái tim đang ngập tràn trong sự bình yên khi ngắm nhìn 2 anh em của cậu bỗng trở nên lạnh tanh đi hẳn.
Cô bé lấy ra con dao với chuôi hình vòng, nó được dấu dưới bộ quần áo và treo trên cổ bằng một sợi dây. Nhìn kĩ cậu mới để ý, cũng có một sợi dây y nguyên trên cổ cậu bé.
“Ya, có vẻ anh trai này không phải người xấu đâu.”
“Vậy là ổn phải không ạ?”
“Ừ.”
Chúng vừa nói vừa cười ngọt ngào còn Souma thì đang lo ngại trước những lời nói và hành động bất thường của chúng. Nhằm tránh vô tình kích động chúng, cậu nhẹ nhàng hỏi,
“Em vừa bảo dùng sao? Em định làm gì với nó?” (Souma)
Theo lời giải thích của Shyemul và Bà thì cậu đoán thế giới này nằm giữa thời Trung Cổ và cổ đại. Lúc đó, nhiều nơi bị kiểm soát bởi những luật lệ vô lý và bị cai trị bằng bạo lực.
Nên có lẽ những đứa trẻ này cũng bị ép phải mang dao để phòng thân.
Lần nữa, cậu lại cảm nhận được sự khác biệt giữa nơi đây và Nhật Bản hiện nay. Và thực trạng của thế giới này còn bi thương hơn nhiều cậu tưởng.
“Đâm cái này vào họng em trước khi lũ người xấu bắt bọn em, bọn em được dặn vậy đó.”
“Làm thế để không phải chịu cuộc sống thảm khốc nhỡ bị bắt.”
Cậu đã không thể bật ra bất cứ lời nào sau khoảng một lúc.
Cha mẹ chúng dạy chúng tự sát ư?
Và chúng còn coi việc đó là lẽ hiển nhiên.
Cậu không thể tin nổi nữa.
“Jeeta~!? Shyepoma~!?”
Từ xa, giọng ai đó vang lên.
“Ah, bố mẹ kìa.”
“Bố, mẹ~! Bên này~!”
Có vẻ cha mẹ đang tìm 2 đứa. Chúng vui vẻ vẫy tay khi thấy bố mẹ mình đang tới.
“Jeeta!? Shyepoma!?”
Những lời vẫn vậy nhưng chúng lại mang sắc thái gấp gáp hơn nhiều lúc trước.
Có chuyện gì sao, tôi nhìn vào mặt 2 đứa trẻ khi nghiêng đầu bối rối.
Thình lình một cú tát và cơn đau giáng xuống má trái của cậu. Cơ thể cậu ngã uỵch xuống đất do cú vừa nãy. Souma giật mình chớp chớp mắt rồi mới sực ra mình vừa bị đấm bởi một Zoan đàn ông mới lao tới.
“Tên con người bẩn thỉu cặn bã này! Sao ngươi dám làm vậy với con tao hả?!”
Ánh mắt tên Zoan đang nhìn xuống cậu tràn ngập sự căm thù và giận dữ.
Vài giọt nước mắt lăn xuống từ những đôi mắt trẻ thơ kia. Bất ngờ trước hành động của bố chúng, 2 đứa trẻ bật khóc lớn.
“Jeeta, Shyepoma! Hai đứa có sao không!?”
Người phụ nữ, hẳn là mẹ chúng, ôm 2 đứa con của mình vào lòng và kéo chúng tránh xa khỏi Souma.
"Đám con người chó chết các người không chỉ cướp đất đai, nhà cửa của chúng tôi, mà giờ còn muốn cướp cả con cái của chúng tôi sao hả!? Lũ quái vật, những kẻ tham lam muốn vơ vét cả địa ngục như chúng mày! Tao sẽ giết màyyyy!"
Tên Zoan rút chiếc rìu từ eo ra.
Cơ thể cậu run rẩy trước sự phẫn nộ, thù hằn, và sát ý mà lần đầu cậu cảm nhận được.
Mình sẽ bị giết á?
Gì vậy? Mình chưa làm gì sai mà, thế tại sao!? Sao!? Tại sao hả!?
Tâm trí cậu sục sôi trong cơn sợ hãi và hỗn loạn. Cậu thậm chí không thể mở mồm kêu cứu, mọi thứ cậu có thể làm là dõi theo chuyển động của chiếc rìu mà tên Zoan kia đã nâng quá nửa đầu.
Lưỡi rìu phản chiếu lại ánh sáng thật sự rất rực rỡ.
Mình sẽ chết sao?!
Cây rìu vung đến đỉnh đầu cậu.
“Ngừng lại!”
Người đã dừng nó lại trong đường tơ kẽ tóc, Shyemul đã tới.
Vừa giữ tên Zoan vẫn đang giơ chiếc rìu, cổ vừa tặng hắn cái ánh mắt đáng sợ. Rồi cổ từ từ đến gần 2 anh em đang khóc lớn.
“Jeeta đừng khóc nữa nào. Em là anh lớn nên phải bảo vệ em gái an toàn nữa mà. Shyepoma nữa, làm phiền mẹ vì khóc nhiều thế này là không ngoan đâu.” (Shyemul)
Sau khi Shyemul nhẹ nhàng nhắc nhở 2 đứa, tiếng khóc đã dừng lại, chỉ còn tiếc nức nở be bé phát ra. Cổ xoa đầu 2 anh em và khen chúng “Tốt lắm.”
“Jeeta, Shyepoma này, người đó làm gì em chưa?” (Shyemul)
Được Shyemul nhẹ nhàng hỏi khỉ cổ quỳ ngang tầm mắt 2 đứa, bọn chúng liền lắc đầu nguầy nguậy.
“Bọn em mới nói chuyện với anh ấy thôi.”
“Vâng, mỗi nói chuyện thôi ạ.”
Khẽ lẩm bẩm “hiểu rồi” và xoa đầu chúng lần nữa, cổ quay qua phía tên Zoan đang cầm rìu.
“Đó. Người này chưa làm gì hết.” (Shyemul)
“Nhưng thưa Con gái của Thần đáng kính, tên này là con người!”
Tên Zoan phản bác lại, nhưng cả hắn lẫn bà mẹ đang ôm 2 đứa con của mình đều kinh ngạc khi Shyemul đặt bàn tay phải lên ngực trái của cổ.
“Người đó là ân nhân của tôi nên tôi muốn ông bỏ qua cho cậu ấy.” (Shyemul)
Với Zoan, hành động đặt tay lên ngực trái mang nghĩa 「Tôi nguyện đặt cả trái tim của mình vào nó」Nó không hình thức như 「yêu cầu đặt cả cuộc đời」[note50176] của Nhật Bản hiện đại. Nếu bị yêu cầu phải giao trái tim, người thực hiện sẽ phải lấy trái tim mình ra ngay tại đó. Nếu không thể, họ sẽ bị gán cho cái danh kẻ hèn nhát đến hết đời. Nên đây là một nghi thức chỉ được dùng trong thời khắc rất trọng đại.
Đứa trẻ của Thần đã đi xa tới vậy thì họ cũng chỉ còn đường từ bỏ. Tên Zoan vừa đưa vợ con về làng vừa ghim Souma đến khi không thể nữa.
Thấy bóng dáng họ xa dần, Shyemul mới khẽ ra tiếng thở dài và đưa tay ra cho Souma vẫn đang nằm dưới đất.
“Thảm họa thật, Souma à. Nhưng cũng đừng nghĩ xấu cho họ nhé.” (Shyemul)
Với lấy tay cổ, Souma đứng dậy. Nhưng nỗi sợ hãi ban nãy lại tái diễn khiến cậu phải ôm lấy cơ thể vẫn đang run bần bật của mình.
Nhắm chặt mắt lại và chờ đợi nỗi sợ qua đi, Souma cố nghĩ lại về việc nãy.
Cậu cũng nhận ra ánh mắt những Zoan ở làng nhìn cậu cũng rất khác. Cậu đã tự cho rằng nó chỉ là vì sự khác biệt giữa các chủng tộc.
Nhưng cơn phẫn nộ và căm hận trước đó không thể chỉ vì thứ đơn giản đó được.
“Này Shyemul, giữa con người và Zoan đã xảy ra gì thế? Sao sự căm hận lại lớn đến vậy?”
Nét mặt cổ trở nên méo mó trước câu hỏi của Souma. Dẫu cậu có kém cỏi khi đọc nét mặt của Zoan thì cậu cũng nhận ra nét mặt buồn bã của cổ.
“Tôi đã định đợi sau khi cậu hiểu biết hơn về thế giới này mới kể nhưng nhân tiện đây thì kể luôn vậy.—Đi theo tôi, Souma.”
Nói vậy, Shyemul cất bước hướng về phía trong ngọn núi thay vì ngôi làng.
“Giờ tôi sẽ kể cho cậu và loài người và Zoan ở thế giới này.” (Shyemul)