Hakai Me no Yuuri

cương 49: ủy thác cho một chuyến đi.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chà, hôm nay bọn tôi có một vị khách đây. Đó là ông Oreas, cả tháng nay bọn tôi chưa gặp ông ấy rồi.

Nhìn vào quan hệ của bọn tôi với ông ấy thì, có vẻ là ổng đến để uỷ thác thứ gì đó… nhưng mà vì ngoại hình của Haster đã thay đổi rất nhiều nên tạm thời chưa cho anh ấy ra tiếp vậy.

“Và đấy là lý do tôi đến đây hôm nay đấy. Yuuri, cháu có thể giúp ta chứ?”

“Tôi thường kéo mọi người vào mấy chuyện như thế này đấy nhưng nếu ông không giải thích cặn kẽ thì đừng có mơ nhé. Muốn được giúp thì giải thích một cách ‘lịch sự’ đi.”

“Ugh được rồi…”

Theo ông Oreas thì sau khi chúng tôi chia tay với nhóm 'Forest Bear', họ đã đến thị trấn cảng Cornus và nghỉ ngơi tại đó một khoảng thời gian.

Và rồi, chẳng biết từ đâu ra một vấn đề lại nảy sinh… Sự xuất hiện của Kẻ trộm bóng đêm, “Livyatan”.

Này, đừng có cười. Họ thực sự tồn tại trên thế giới này đấy!

“Thế nên là, chúng tôi - được mệnh danh là anh hùng ‘Giết Wyvern’, đã nhận được yêu cầu bắt giữ tên trộm ấy.”

“Chà, có nhiều việc hơn chẳng phải khá tuyệt sao?”

“Không? Kể cả khi thể chất bọn tôi có nhích thêm chút nữa thì chúng tôi vẫn ở hạng trung là cùng. Khả năng của bọn tôi thì làm gì ăn nổi mấy đứa chuyên hành động theo kiểu lén lút được.”

“Khó nhỉ.”

Đối thủ chắc chắn không có chuyện bước ra để chiến đấu trực tiếp rồi. Sử dụng sức mạnh thuần túy thì chắc chắn là không ổn.

Kinh nghiệm đối đầu với thể loại kẻ thù này của họ quá thiếu sót khiến yêu cầu càng trở nên vô lý với họ hơn.

“Tại sao ngay từ đầu ông lại nhận một yêu cầu phức tạp như vậy? Tôi chắc chắn còn có nhiều yêu cầu tiêu diệt đơn giản hơn mà.”

“Kale ấy, uh… Cậu ấy uống hơi quá nhiều. Nên là bọn tôi mới phải cong đít lên mà nhận yêu cầu nhờ thế mà chẳng còn tí thời gian lựa chọn nào luôn.”

“Các người hơi phiền phức đấy.”

“Tôi biết chứ. Đó chính xác là lý do tại sao tôi lại xấu mặt đến để nhờ [Sage of Wind] giúp đỡ này.”

Nếu ông nhận thức được điều đó thì điều đầu tiên tôi muốn nói là ‘đừng chấp nhận nó’ cơ. Thật đau buồn mà.

“Cornus ở khá xa nếu tôi nhớ không nhầm, phải không?”

“Ừ, nó ở xa hơn về phía Tây so với Thành phố Comb; chắc cũng phải mất khoảng một tuần đi đường đấy.”

Alec giải thích cho tôi. Để mà nghĩ thì, Cornus là nơi Alec đến để trở thành hiệp sĩ đúng chứ. Chẳng phải em ấy sẽ biết nhiều hơn mình về nơi này sao?

“Alec có chút kinh nghiệm sống ở Cornus, ông biết đấy? Tôi nghĩ em ấy có thể giúp ông nhiều hơn tôi đấy.”

“Ta đang định đưa ủy thác này cho Haster cơ. Thật buồn khi ngài ấy vắng mặt mà.”

“…Tôi rất xin lỗi vì yếu.”

“Nhưng mà này, cá ở đấy ngon lắm. Đấy cứ như là thứ cháu mong đợi ở một thị trấn cảng vậy.”

Khi nghe thấy tiếng ‘cá’, tai tôi vểnh lên đáp lại.

Cũng phải thôi. Tôi lớn lên ở Nhật Bản, được bao quanh bởi đại dương và sống cuộc sống ăn cá mỗi ngày.

Sống trên núi xa biển, ngày nào cũng ăn thịt rau như thế này thì bắt đầu nhớ cơm cá cũng là chuyện thời gian thôi.

“Giờ nghĩ lại thì bọn tôi vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật.”

"… Huh?"

“Không, tôi lẩm bẩm chút ấy mà. Đừng lo lắng về điều đó.”

“Vậy khi nào ông Haster sẽ trở lại?”

“Aahh—, ừm—“

"Anh ấy chết rồi!"

[note54090]

Truyện Chữ Hay