Đã một tháng kể từ chuyến đi chơi đầy bất ổn của gia đình chúng tôi.
Khi trở về Mareba, Haster và tôi đã tổ chức hôn lễ và cuộc vui của cả làng đã kéo đến tận hôm qua mới kết thúc.
Dù sao thì một tháng cũng đã trôi qua, đúng như dự đoán, tình trạng “mất kiểm soát” của anh ấy cũng đã được cải thiện phần nào. Còn về đêm thì anh ấy vẫn cứ là một con thú rồi.
Mặc dù đã kết hôn rồi đấy nhưng mà bọn tôi cũng đã quen việc sống chung nhà rồi nên cuộc sống cũng chả thay đổi mấy.
Có lẽ sự khác biệt lớn nhất là bây giờ tôi gọi anh ấy là Haster thay vì Sư phụ cũng như là làm “vài việc” trước khi đi ngủ, thế thôi.
À còn nữa, Yig cũng đã dọn sang ở với Marel rồi, cũng bởi nếu em ấy bị bắt cóc thì là cả một vấn đề đấy. Ngoài ra, bọn tôi cũng là vợ chồng mới cưới mà, đúng chứ?
“Vậy nên, nghe này Alec.”
“V…Vâng?”
“Cứ như thế này thì cái tên “Sex-Crazed Loli Slut Sage”[note50577] sẽ dính lấy chị mãi mất, vậy nên chị nghĩ là sẽ làm việc của mình một cách nghiêm túc.
“Chuẩn rồi.”
Để đáp lại việc lan truyền cái tên đó ra khắp nơi, tôi đã tặng ông Gusta một món quà tên là “Electric Jolt.”[note50578]
Bỏ chuyện đó sang một bên, qua chuyến đi vừa rồi thì tôi thấy có quá nhiều thứ cần được cải thiện.
“Như là, trong chuyến đi, chị cứ nghĩ đến việc này, trang bị của chúng ta thực sự quá cồng kềnh để đi lại đấy.”
“Đúng đấy, như thanh Sentinel của em này, mang đi mang lại thực sự rất khó đấy.”
“Và sau khi nghĩ về nó, chị đã phát minh ra thứ này.”
Tôi lấy ra một chiếc vòng tay khá dài từ trong túi. Đây chính là thành quả của tôi sau một tháng nỗ lực đó.
“Một cái vòng tay?”
“Không phải một cái vòng bình thường đâu. Em nhớ cái [Bẫy dịch chuyển] từ vụ cướp chứ? Thứ này được hoàn thành dựa trên nó đấy.”
“Có nghĩa là ta có thể dùng chiếc vòng này để dịch chuyển?”
“…Đáng ra là chị nên dùng nó như thế chứ nhỉ?”
“Uh, vậy là chị không dùng nó để dịch chuyển?”
Tôi không hề nghĩ đến việc cho người đeo thực hiện các cú nhảy không gian đấy. Hoặc là đó là thứ mà mọi người sẽ nghĩ đến đầu tiên còn tôi chỉ là tầm nhìn tôi quá hẹp thôi.”
“Để ý tưởng đó cho lần sau đi… đây là một vật phẩm cho phép người đeo triệu hồi vũ khí.”
“Vũ khí à… vậy là nếu em đeo nó em có thể triệu hồi Sentinel bất cứ lúc nào?”
“Đâu đơn giản vậy được. Em phải khắc vòng tròn ma thuật [Dịch chuyển] lên đồ vật em muốn rồi đọc câu lệnh mới triệu hồi được.”
“Hmmm…”
“Cứ nghĩ mà xem, nếu chúng ta có thể triệu hồi trang bị một cách dễ dàng thì chẳng phải là việc di chuyển cũng sẽ như vậy sao?”
“Nó sẽ không… nổ đâu nhỉ?”
“Chắc chắn là không rồi!”
“Nhưng mà chị biết đấy, gần đây trong đầu chị không có gì ngoài làm tình, nên là…”
Thế là thô lỗ lắm đấy… Đúng là gần đây bọn tôi có làm nó vào buổi sáng đến độ tàn bạo nhưng mà tôi không có ngốc đến mức nghiện nó được.
Haster thì cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại, anh ấy đã luyện kiếm và còn tìm hiểu về bẫy nữa. Có vẻ là anh ấy thực sự nghiêm túc đến việc chinh phục cây thế giới đấy. Đến nỗi đặt cả quyển mới nhất của bộ sách với tên “Traps”[note50579] và vẫn còn đang đọc dở cơ mà.
“Thôi nào, câu lệnh là ‘Electroplate’, thử đọc nó đi.”
“Ee-lec-trou-playte?”
Tôi lấy nó từ tiếng hét khi biến hình của một anh hùng và nó cũng liên quan đến việc xử lý nhôm nữa nên không cần lo về vấn đề bản quyền đâu.
“Em phải dồn ít sức khi hét nữa chứ.”
“Em hơi xấu hổ thôi…”
“Electroplate!”
Lần này thì câu lệnh có thêm tí sức mạnh rồi đấy, vòng tròn ma thuật đã tỏa sáng trên chiếc vòng tay. Theo đó, cánh tay phải của Alec được bọc bởi một thứ gì đó trông giống gạch mosaic vậy.
Sau khi luồng sáng mờ dần, cánh tay bên phải của em ấy đã được bọc trong lớp áo giáp cùng với đó là cả vũ khí thứ hai được tôi phát triển “Clever” nữa.
“Yup, cũng có thể gọi là thành công đấy chứ-?”
“Uầy, nó còn trang bị cả áo giáp luôn cơ đấy. Cũng khá tuyệt đấy chứ.”
“Tiếp theo, chị muốn em cởi trang bị và đặt nó lên tấm vải này.”
Tôi lôi ra một tấm vải từ túi, trên đó đã khắc sẵn một vòng tròn ma thuật và trải nó xuống đất.
Trên đó đã có sẵn phép giống cái [Bẫy dịch chuyển] và đích đến của nó chính là tại vòng tròn ma thuật mà đống trang bị kia đến.
“Bắt đầu nào…”
“…’trở về’”
Hmmm, có vẻ hiệu ứng gạch mosaic kia luôn xuất hiện thì phải.
Do tốc độ dịch chuyển chậm đi? Hay là do tôi thu nhỏ vòng tròn ma thuật rồi khắc nó vào một thứ gì đó?
“Có vẻ là sẽ mất 2-3 giây để quá trình hoàn tất. Alec, thử triệu hồi một lần nữa đi.”
“Được thôi, ‘Electroplate!’”
Một lần nữa, em ấy lại được trang bị với thanh Clever. Không có vấn đề gì nữa rồi đấy.
“Ngon rồi đấy, giờ chỉ cần mang thanh Sentinel ra, thiết lập nó là xong. Chị sẽ chuẩn bị cái vòng tay và tấm vải cho em.”
“Thật luôn! Tuyệt vời! Cuối cùng em cũng có thể chào tạm biệt với cái vẻ ngoài cồng kềnh đến lố bịch đó.”
“Em đang nói một số thứ khá thô lỗ với mấy cây vũ khí chị làm cho em đấy.”
“Ừ thì nó giúp ích rất nhiều trong việc chiến đấu nhưng lại quá to để mang đi mang lại.”
“Hmph, cái này thì chị không chối được.”
Kích thước chính là thứ đã biến Sentinel thành một vũ khí tuyệt vời nên là tôi cũng không thể làm gì với vấn đề này được.
Giờ thì, chắc là tôi sẽ đưa thanh Clever này cho Sư phụ nhỉ. Dù rằng tôi thấy khá tệ khi làm gián đoạn buổi luyện kiếm của anh ấy.
Nhưng mà, nếu tôi phục vụ anh ấy một tí thì tâm trạng anh ấy cũng tốt lên ngay thôi… Ấy chết, liệu đây có phải là nguyên nhân tôi bị gọi với cái tên sex-crazed?[note50580]
“Hiện tại thì hệ thống triệu hồi hoàn thành rồi đấy. Còn cách thức để trả về nơi cũ còn hơi cồng kềnh nên chị sẽ cần cải thiện thêm đây.”
“Ai quan tâm chứ? Em sẽ để thanh Sentinel lại cho chị… Tầm bao lâu thì chị xong?”
“Để xem nào… nếu nhanh thì là ngày mai. Chỉ cần đổi thanh Sentinel với thanh Clever là xong ấy mà, cũng chẳng cần cho thêm cái gì vào.”
Cánh tay phải được bọc trong lớp giáp vảy rồng, một thanh kiếm còn dài hơn chiều cao của em ấy. Đống trang bị đó nghe thôi mà đã sặc mùi Chuunibyou rồi. Nhưng mà em ấy thực sự 14 tuổi mà nên cũng chẳng sao đâu.
“Em có thanh kiếm phụ nào không?”
“Em cũng có mua một thanh khi mình đi chơi rồi. Nhưng nó lại chưa được [Cường hoá] nên khá nặng đấy.”
“Vậy à, thế thì quay lại vào ngày mai nhá, lúc đó thanh kiếm sẽ sẵn sàng. Còn em có thể dùng tạm cây kiếm luyện của Haster.”
“Tuyệt vời!”
Vậy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, và sau khi đuổi Alec đi, tôi bắt tay vào chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo của mình.
~*~
Hài lòng với kết quả của thí nghiệm trước đó, đến lúc chuyển sang mớ rắc rối tiếp theo rồi.
Đi xuống tầng hầm, mở cánh cửa nhà kho, tôi bước đến bức tường tận cuối của căn phòng rồi đọc câu lệnh.
Bức tường bắt đầu tạo ra những tiếng động rồi từ từ mở ra. Sau đó là cả một căn phòng rộng lớn với cỗ quan tài yên vị bên trong, thứ chứa những gì còn sót lại của con Ác Long.
Sau khi về nhà, bọn tôi phải chôn xác con Fafnir từ trên mặt đất rồi tạo một lối đi liên kết với tầng hầm bởi đơn giản là cái xác quá to.
Cỗ quan tài được làm từ đá đã được khắc lên phép [Cứng cáp] nên là xâm nhập từ bên ngoài có lẽ là điều không thể đâu.
Tôi cắt đi một mảng thịt lớn trước mặt rồi từ đó lấy ra thứ mà tôi cần… “Trái tim của Fafnir”.
Một con dao bình thường thì sao mà có chuyện làm được mấy việc như thế này, nên là tôi đã dùng một con dao được cường hoá [Sắc bén] để cắt bỏ đi phần thịt.
Được rồi… Haster và tôi đã có một vấn đề nan giải ngay trước mắt đó chính là “tuổi thọ”. Tuy nhiên, tôi đã có một ý tưởng để giải quyết.
-Người anh hùng ăn chồi non của Cây thế giới đã có được sự trường sinh và bất lão và đồng thời cũng trở thành tổ tiên của loài rồng sau này. Hậu duệ của loài rồng cũng đã được truyền lại hai khả năng “Trường sinh” và “Bất lão”, nó như là dòng máu chảy trong trái tim họ vậy.
Fafnir, thứ chắc chắn là hậu duệ đời đầu, rất có khả năng còn giữ một lượng lớn sức mạnh đó.
Thành thật thì, tôi cũng nghĩ nó cũng chỉ là câu truyện cổ tích thôi, nhưng cơ thể Alec và mọi người đều được cường hoá nên tôi không nghĩ nó chỉ là vài câu chuyện phiếm mà bạn nghe thường ngày.
Nhưng sau khi dùng [Thẩm định] thì…
-Trái tim của Fafnir
Người ăn thứ này sẽ được ban cho sự sống vĩnh cửu.
“Giải thích sơ sài vậy. Liệu mình có nên thực sự đút thứ này vào mồm Haster không nhỉ?”
Có lẽ nó sẽ ban cho “Trường sinh” và “Bất lão” nhưng lỡ đâu nó lại có tác dụng phụ?
Sức mạnh trong thế giới này chứa đầy thứ đen tối, càng dấn thân vào bạn sẽ càng bị nuốt chửng bởi nó.
“Yuuri, em đang… Hm, kia là gì vậy?”
“Haster, anh đọc xong quyển sách rồi à?”
Đột nhiên anh ấy lại xuất hiện trong căn bếp và tôi thì đang cố để chuyển chủ đề sang cái khác.
Sao tôi có thể giải thích với anh ấy về thứ này được chứ?
“Ừm, anh cũng đọc qua nó rồi… Nhưng mà… cái thứ khổng lồ kia là gì thế?”
“À ừm… một thứ có lẽ sẽ cho anh “Trường sinh” và “Bất lão” chăng.”
“Cái..?!”
Anh ấy kinh ngạc, 2 mắt mở to.
Tất nhiên anh ấy sẽ làm thế rồi. Thứ mà đáng lẽ ra phải vượt qua một mê cung hàng nghìn tầng mới có lại nằm một đống ngay trước mặt mà.
“Nhưng em cũng không chắc lắm. Càng giải thích thêm thì em cũng chỉ càng thêm nghi ngờ thôi.”
“… Em cứ tiếp tục đi.”
“Đây là Trái tim của Fafnir. Trái tim của một con ác long mang dòng máu thuần khiết nhất của người đã nhận được sức mạnh từ Cây thế giới. Theo như câu truyện cổ tích thì chính là “Trường sinh” và “Bất lão”.
“Đúng là có truyền thuyết như vậy thật. Nhưng không ngờ nó lại xuất hiện trước mắt anh mà lại còn có liên kết với truyền thuyết nữa đấy.”
“Vấn đề là, không có ghi chép nào về việc này cả. Trong trường hợp tệ nhất, anh sẽ bị biến thành một cục thịt “sống” thôi đó.
“Tuy nhiên… với thứ này thì ta có thể…”
Đôi mắt Haster run run, như một sự ám ảnh vậy. Không, có lẽ tôi chỉ thấy nó như ám ảnh bởi tôi đang áp tình cảm của mình lên anh ấy.
Đúng, đây là thứ mà tôi muốn mà. Cùng với anh ấy… mãi mãi…nên là.
“Haster, có thể thứ này chứa rất nhiều nguy cơ, nhưng nó cũng có thể chứa cách kéo dài tuổi thọ.”
“Yuuri…”
“Em… mặc dù biết thứ này rất nguy hiểm nhưng… em vẫn muốn anh ăn nó.”
“Anh cũng biết chứ. Rốt cuộc, thứ anh mong muốn lại ở trước mặt mà.”
“…Em xin lỗi.”
Anh ấy chắc chắn sẽ chấp nhận lời xin lỗi đó. Và tôi, người bảo anh ấy ăn nó lại cảm thấy thật đau bụng.
Tôi lắc đầu, xua đi sự khó chịu. Đạo đức á, ai quan tâm chứ, miễn là có anh ấy bên cạnh là tôi vui rồi.
“Anh phải ăn sống thứ này nhỉ?”
“Rất có thể… nếu nó được chết biến thì có lẽ nó sẽ mất đi tác dụng.”
Haster chọc vào cục thịt.
Đương nhiên là phải can đảm lắm mới dám ăn quả tim to hơn cả cái đầu của một người rồi.
“Anh thà cho vài thứ kì lạ vào miệng còn hơn là ăn quả tim này đấy.”
“Em chắc chắn là sẽ làm một bữa tối ngon lành cho anh mà. Nên là cố lên nhé.”
“Anh rất mong đợi đó.”
Cũng là con dao mà tôi dùng để lấy quả tim từ cơ thể, tôi cắt một miếng to từ quả tim ra.
Miếng thịt đỏ thẫm, trông như thể nó có thể chuyển động bất cứ lúc nào vậy. Dù đã trải qua quá trình [Đông lạnh] và [Rã đông] lặp đi lặp lại nhưng cho đến bây giờ, nó vẫn còn tươi.
Theo một khía cạnh nào đó thì trông nó hấp dẫn thật đấy… Kì lạ thật, tôi vô thức nuốt nước bọt.
“Được rồi… anh ăn đây.”
Rồi anh ấy đặt trái cấm lên môi.