“HASTER, TÊN NGỐC NÀYYYYYY”
“AGYAA”
“Anh xin lỗi mà”
Đã được 5 năm kể từ khi tôi đến thế giới này, có lúc nào tôi mắng anh ấy một cách nghiêm túc chưa nhỉ. Tôi đang thực sự tức giận đấy.
Có vẻ Yig cũng đang khá cay vì bị ném ra ngoài cửa sổ ngay khi chúng tôi trở về phòng.
Đã ba ngày trôi qua kể từ đó hay nói cách khác, hôm nay là ngày trả phòng rồi.
Hiện tại thì bọn tôi đang thu dọn tất cả hành lý và tập chung lại chỗ xe ngựa. Và mọi nơi mà tôi đi trong 3 ngày đó chỉ là… giường, phòng ăn, phòng tắm cứ quanh quẩn như vậy.
“Anh thực sự nghĩ em sẽ không giận đấy à?! Ba ngày trôi qua mà chúng ta không đi ngắm cảnh, mua sắm, thử các quán ăn hay làm BẤT CỨ THỨ GÌ.”
“Vâng vâng, anh ăn năn hối lỗi rồi mà. Đúng là anh có hơi quá nhiệt tình thật nhưng anh không cảm thấy hối tiếc dù chỉ là một giây đâu.”
“Bắt đầu hối hận đi.”
“Vâng thưa mẹ trẻ”
Năng lượng của một người được cho là bắt nguồn từ sinh lực của họ.
Bình thường, Haster sẽ có sinh lực gấp ba lần người thường. Và con số đó lại được gấp ba lên nhờ có “Long huyết” là một điều quá đáng rồi.
Giả sử như một người bình thường, nếu cố hết sức, có thể làm nó 3 lần trong một đêm đối với Haster, nhân ba lên sẽ thành 9 lần đã là một con số phi thường.
Và nếu nó được gấp 3 thêm một lần nữa… nó sẽ thành 27 lần. Do ma thuật hồi phục cũng có thể hồi được sinh lực của anh ấy nên con số đó còn có thể tăng thêm nhiều lần nữa.
Nói một cách chính xác thì nó là tình trạng “nhiều ham muốn tình dục đến nỗi anh ấy không biết phải làm gì”.
“Em thực sự… THỰC SỰ đã sắp chết đấy?!”
“Ừm, anh khá ngạc nhiên khi em không thể nói được tiếng người một cách bình thường nữa đấy. Anh tưởng em mất trí rồi cơ.”
“Em ĐÃ mất trí! May mà “khả năng thích ứng” có thể hồi phục cho em đó.”
“Ngay cả khi em mất trí thì em vẫn rất dễ thương.”
“Cảm ơn anh… Agh, đừng nói nữa!”
“Anh có thể làm cho em thêm mất trí không?”
“KHÔNG!”
Em không tha thứ cho anh chỉ vì anh khen em đâu! Và cũng đừng nói mấy câu nguy hiểm vậy chứ.
“Aww, cô Yuuri cũng trở thành một phần của cặp đôi ngốc nghếch rồi nhỉ.”
“Họ đã luôn như vậy rồi, chỉ khác là giờ nó đang tiến triển nhanh hơn trước rất nhiều thôi.”
“Liệu chúng ta sau này sẽ trở nên như vậy không?”
“Đừng lo Marel, em thông minh hơn Yuuri nhiều mà.”
“NÀY, đừng có nói như thể tui bị điên không bằng vậy ch- đợi đã, Marel, chiếc nhẫn đó?”
Ngoài chiếc nhẫn “Kháng tổn thương tinh thần”, tại ngón áp út bàn tay trái, em ấy còn đeo một chiếc nhẫn bạc đơn giản với viên ngọc lục bảo được đính lên nữa.
“Eh, ehehe… ngài Alec mua nó cho em đấy.”
“…Oho. Xem ai vừa nói bọn ta là cặp đôi ngốc nghếch kìa.”
“Nhưng mà,… chị cũng có thể nhờ Sư phụ mua cho một cái mà, đúng chứ?”
“Yig, ngươi có thể xực cái nhẫn đó rồi đấy.”
“ĐỪNGG!”
Dù tôi có yêu cầu Yig, đứa hoàn toàn bị quyến rũ bởi viên đá quý lấp lánh nhưng cu cậu cũng không phải là không biết đọc bầu không khí, cậu ta sẽ không ăn nó đâu.
Chung quy lại, trong lúc tôi bất tỉnh, Marle đã gây dựng được một mối quan hệ vững chắc, phải không nhỉ…?
Thực sự thì, biểu cảm của Marle đã cho thấy em ấy bị mê hoặc như thế nào rồi. Ra đây là “chiếc nhẫn ước nguyện” mà một cậu bé đã dành tặng cho cô vào thời thơ ấu trong truyền thuyết… Tôi thực sự ghen tị đấy.
Và suốt thời gian đó, tôi chỉ ở trong phòng và không thể kiểm soát được “tiếng rên vô nhân tính” của mình?
Khi nhận ra sự khác nhau một trời một vực giữa hoàn cảnh của bên tôi với bên họ, tôi quay sang nhìn vào Haster.
“Thực sự thì, Anh đang suy ngẫm về nó đây.”
“Anh làm em thành thục Misakura-ese mà còn chẳng cần tí cố gắng nào đấy. Đáng lẽ anh phải hiểu cho cảm giác của phụ nữ tí chứ.”
Tôi quay đi, để lại một tiếng “Hmph!”. Tôi thực sự rất giận đấy.
“Ahh, thôi được rồi mà. Vậy ở lại thêm một đêm nữa với tiền của chính ta thì sao nào? Chúng ta rời đi vào ngày mai cũng được mà.”
Nói vậy, Haster ôm lấy vai tôi. Nói là làm, đó là điểm ngọt ngào của anh ấy đấy. Như họ nói, “mọi thứ đều theo kế hoạch (cười mỉm).
“Thực sự ổn không vậy, Sư phụ?”
“Được rồi, bọn ta cũng không muốn con bị đuổi việc, thêm vào đó là Halt cũng sẽ lo lắng nữa nên chúng ta không thể ở lại quá lâu. Nhưng một đêm thì chắc vẫn ổn.”
Mọi thứ lại đâu vào đấy rôi, nhưng này Haster? Sao tay anh lại từ từ di chuyển xuống eo em… Aaahnn.
~*~
Như một lẽ thường, bọn tôi không thuê một căn trọ nào đó hoành tráng, sang trọng mà thay vào đó, chọn một căn khá cao cấp trên con đường chính.
Hiện tại, tôi đã ban hành một lệnh cấm đến hoạt động tình dục cho Haster.
Khi tôi ban hành nó, biểu hiện của Haster khá cuốn hút đấy chứ. Phần tà ác của tôi được kích thích và suýt chút nữa thì tôi đã là người vi phạm lệnh cấm rồi.
Quay lại vấn đề chính, cuối cùng thì bọn tôi cũng có thời gian để đi ngắm cảnh rồi.
“Đầu tiên, chúng ta cần ăn. Bây giờ cũng đã là trưa nên hãy tới các quầy bán đồ ăn tại quảng trường nào.”
“Đ-Được thôi.”
Tôi khoác lấy tay Haster và lôi anh ấy đi bằng cả cơ thể của mình.
Là một người Nhật Bản chính trực, điều quan trọng nhất là thức ăn và bồn tắm. Ngay cả nhà ở hay quần áo gì đi chăng nữa thì để sau cũng được, có hai thứ trên là tôi đủ thoả mãn rồi. Đó là thứ ăn sâu vào máu của người Nhật mà.
Về Alec và Marel? Hai người họ đang ở thế giới riêng rồi nên bọn tôi để họ muốn làm gì thì làm. Dù là nổ tung cùng với cái thế giới đó cũng được. [note50298]
Chà, do Yig đi cùng họ nên chắc sẽ ổn thôi… thứ tôi lo lại là sự “trong trắng” của Marel cơ. Dù sao thì tôi không nghĩ là Alec là một con quái vật như Haster.
“Đúng như dự đoán, ngay cả các quầy hàng tại điểm du lịch
cũng có vô vàn sự lựa chọn.”
“Đó là bởi vì nơi này không thích hợp để trồng trọt nhưng khai thác quặng lại rất phát triển và mang lại lợi nhuận. Vậy nên, họ tận luồng thương nhân liên tục, những người mà thường xuyên mang đến các loại thực phẩm.”
“Một thành phố thương mại, hiểu rồi.”
“Lúa, thịt và trứng và các thứ khác đều rất quan trọng với cuộc sống thường ngày mà. Vậy nên chúng chắc chắn sẽ đem lại lợi nhuận, từ đó biến thành một sản phẩm phổ biến.”
Các quầy hàng có một vài món mì truyền thống mà nguyên liệu làm ra chúng cũng có thể được dùng làm bánh mì.
Khi chúng được tiêu thụ, điều đó cũng có nghĩa là rau củ và thịt cũng sẽ trở thành một phần thiết yếu.
“Hay có thể nói, nền kinh tế ở đây rất vững chắc. Ah, cho tôi hai phần Yakisoba nhé. Và cả một phần bánh mì kẹp với cái kia nữa.”
“Này, đừng có ăn nhiều vậy bây giờ thế chứ.”
“Nếu như quá nhiều thì em vẫn còn anh để ăn hết chúng mà.”
“Anh muốn ăn em cơ.”
“… Tha cho em một hôm đi mà.”
Kể từ ngày hôm ấy, anh ấy cư xử men hơn và suồng sã hơn rất nhiều khi chúng tôi ở một mình.
Có lẽ anh ấy làm vậy để tôi không cần phải giả bộ nữa?
Cũng như anh ấy không che dấu bất cứ mong muốn nào của mình nữa, rất thẳng thắn nhưng lại không có điểm dừng còn tôi thì lại cần sự nghỉ ngơi. Cơ thể của tôi mỏng manh lắm đấy.
“Oooh, có một món trông giống socola phủ chuối kìa.”
“Nhìn nó giống chuối với hỗn hợp của cà phê và đường rồi nướng lên vậy. Mọi người nói rằng đó là một món ăn đặc sản.”
“Đồ ngọt cũng khá quan trọng mà. Lấy cho tôi cái to nhất mà ông có.”
“Của anh to hơ-”[note50299]
“Im đi.”
Tôi nên làm gì đây? Cơn nứng của anh ta không tắt được.
Anh ấy nói rằng, “Khoảng ba năm trước, anh đã có tình cảm với em và hai năm trước, anh đã hoàn toàn chắc chắn về nó.” Rồi anh tiếp tục nói, “Hai năm để xây dựng tình cũng đáng mà nhỉ.” Sau đó, sống lưng tôi lạnh buốt.
Hai năm… Để mà nói thì tôi cho rằng tình trạng ám ảnh tình dục của anh ấy cũng hợp lý ấy chứ?
“Đây cũng là một phần của… “sự tích luỹ” mà anh từng nói tới?”[note50300]
“Đúng vậy.”
“Đừng có trả lời nhanh như vậy chứ.”
“Tối nay sẽ là thời gian tốt để đi đến phố đèn đỏ đâ-”
“Được rồi, em hiểu mà. Lệnh cấm sẽ chỉ có hiệu lực cho đến tối.”
Vì một số từ đáng lo ngại bắt đầu phát ra nên tôi nhanh chóng đưa ra một đề nghị. Tôi không để bất cứ ai khác chạm vào anh ấy đâu!
Đợi tí, anh ấy nhếch mép khi nhìn về phía tôi, chết tiệt, anh ấy bẫy tôi?!
“Anh đã ủ mưu từ trước đúng không…?”
“Anh không biết gì hết?”
“…Hmp, nhẹ nhàng thôi đó.”
“Chắc chắn rồi.”
Tôi nghĩ rằng tình trạng ham muốn này chỉ là tạm thời thôi. Nếu anh ấy giải phóng hết mọi thứ mà anh đã “tích luỹ”, anh ấy sẽ trở lại với con người điềm đạm khi xưa của mình. Hiện giờ thì cứ cho là vậy đi.
“Cơm của hai bạn còn ngọt hơn cả đồ tôi bán đấy. Cảm phiền ra chỗ khác ngoài gian hàng của tôi để tán tỉnh nhau được không?
“X-Xin lỗi.”
“Xin lỗi vì làm phiền, chúng tôi sẽ rời đi ngay thôi. Chỉ là lập vài kế hoạch cho sau này thôi mà.”
“Dù sao thì đối tác của bạn là một người lùn nên tém tém lại một chút nhé.”
“Tôi sẽ làm vậy.”
Này, ông gọi ai là người lùn vậy?! Tôi có thể nhìn giống họ nhưng tôi vẫn đang phát triển đấy nhé…được rồi tôi không phát triển nhưng ông sai rồi nhé?!
~*~
Sau khi bị lão già ở quầy hàng đuổi đi, chúng tôi tới một nơi ngắm cảnh ở ngoại ô thành phố. Tại nơi đây, chúng tôi có thể từ từ mà thưởng thức đồ ăn.
Ngồi trên chiếc ghế dài, Yakisoba, nước ép, bánh mì, đồ ngọt mà chúng tôi mua đều được sắp lên trên đùi.
“Hmm, món này có vẻ như được nêm hơi quá.”
“Đây là thị trấn của dân lao động mà. Anh chắc chắn là họ thích hương vị đậm đà rồi.
“Nhưng nếu nó đậm thế này thì khiến mình khát lắm.”
“Đó cũng là lý do mà họ bán nước ép mà, của em đây.”
“Aah, cảm ơn anh.”
Ít nhất thì anh ấy vẫn còn bình tĩnh khi chúng tôi ăn. Tôi thì cũng đã no rồi nên đưa lại cho anh ấy chai nước ép, lau miệng cho anh ấy, chăm sóc anh ấy tận tình.
Một lúc sau, Haster mở miệng, vẻ mặt khá buồn.
“Yuuri này, có lẽ anh cũng chẳng còn lại bao nhiêu thời gian…”
“Chuyện đó…”
“Tuổi thọ trung bình tại thế giới này là tầm 70 tuổi nên có lẽ anh còn lại chưa đến 10 năm nữa…”
“Haster…em…”
“Và này, Yuuri.”
Anh ấy nhìn tôi với vẻ nghiêm túc rồi chỉ tay về một phía.
Phía xa ngọn núi, nơi có một cái cây khổng lồ, Cây thế giới.
“Em còn nhớ truyền thuyết về Cây thế giới chứ?”
“Có, để em nhớ lại… Trong thân cây chính là một mê cung với 1000 tầng, và trên đỉnh của nó là một chồi non của sự sống. Long vương, anh hùng Bahamut, cùng với 100 người đồng đội, và một mình anh ta đã thành công chinh phục nó.”
“Đúng vậy, sau đó anh ta đã ăn chồi cây và đạt được [Tuổi trẻ vĩnh hằng] cũng như [Trường sinh bất lão]. Vậy nên vào một ngày, anh nghĩ rằng mình nên thử leo lên ngọn cây đó luôn.
“…Eh?”
“Nếu cứ như thế này thì anh sẽ chỉ tiếp tục già đi và thế là hết. Gần đây, dấu hiệu của tuổi già cũng dần tìm đến anh rồi, mặc dù hầu hết thì chúng cũng đã được “Long huyết” giải quyết.”
“N-Nhưng… chẳng phải đó chỉ là một huyền thoại sao?”
Trong truyền thuyết về [Tuổi trẻ vĩnh hằng] và [Trường sinh bất lão], tương truyền rằng thế giới đã bị Long vương thiêu rụi nhưng, thế giới này rõ ràng là vẫn tồn tại mà.
Nói cách khác thì chẳng phải truyền thuyết không khác gì một lời nói dối sao…?
“Có thể là khả năng đó sẽ xảy ra. Nhưng để cùng sống tiếp với em thì chắc chắn là cần [Trường sinh bất lão] cũng như là vì không muốn bỏ em lại một mình và không muốn rời xa em.”
“Haster, em… em cũng vậy, cũng muốn cùng anh… nhưng…”
Các từ ngữ cứ đọng lại, tôi không nói nên lời…Vẫn còn vô vàn thứ tôi muốn nói, bao nhiêu suy tư mà tôi muốn chia sẻ. Vậy mà, không lời nào có thể thành hình, tất cả vẫn nghẹn lại, không chịu rời khỏi cổ họng tôi.
“…Còn đây như là một bằng chứng cho lời hứa của anh.”
Anh cầm lấy tay tôi, lấy “thứ đó” ra từ túi áo rồi đút nó vào tay tôi. Hệt như Marel, anh ấy đeo nó vào ngón áp út bên bàn tay trái của tôi.
Được đính một viên kim cương; không phải đồ chơi, cũng không phải hàng giả mà rất thật…
“Kể từ bây giờ, liệu em có chấp nhận mang theo cái tên Albine bên mình?”
“Ah…”
Nói cách khác là… kết hôn ư? Anh ấy đang… cầu hôn tôi sao?
“T-Tất nhiên là nếu em không muốn thì vẫn ổn mà, không phải lo lắng, anh, về anh đâu…”
Có vẻ là do thấy tôi không nói gì với vẻ mặt lộn xộn nên làm anh ấy lo lắng và bắt đầu nói lắp.
Không lời nào phát ra, bởi tôi không nói mà thay vào đó, tôi khẽ gật đầu và nhảy vào ôm hôn anh.
Và theo cách đó, cái tên “Yuuri” đơn giản đã được đổi thành “Yuuri Albine.”