Type: Hồng Anh
Hành trình trên sa mạc bước sang ngày thứ ba, Hayreddin giật lấy bức thư dưới móng vuốt chim ưng, đọc xong, khuôn mặt dính đầy bụi cát và lởm chởm râu của hắn nhếch lên một nụ cười tự tin.
Quả nhiên, Charles cắn câu rồi.
Cuối cùng Andrea cũng khổng thể thuyết phục được vị hoàng đế kiên quyết làm theo ý minh kia, đành bất đắc dĩ chỉnh đốn quân đội, sau nửa tháng chuẩn bị liền dẫn theo hải quân lên đường tập kích Algiers.
Theo tính toán của Ali dẫn đường, đoàn người chỉ còn cách đích đến đầu tiên - bộ lạc người Bedouin lớn nhất - chưa đến hai ngày đường nữa. Thắng lợi đã ở ngay trước mắt rồi, niềm hy vọng được thoát khỏi nơi khổ ải này của mọi người liền tăng vọt.
Nơi cắm trại ngày hôm nay là phế tích của một tòa thành cổ, cưỡi trên lưng lạc đà, cảnh tượng tiêu điều đổ nát phía xa xa đã hiện ra phía đường chân trời. Antony dõi mắt nhìn xa xăm, cảm thán: "Ai lại thông minh thế, xây hẳn một căn nhà ở côi toàn sỏi đá này. Bọn họ ăn gì, uống gì? Cát à?" Nói câu này, Antony đã bị một vốc bụi cát bay vào miệng, khiến cậu ta không thể không phun phì phì.
Ali cười nói: "Cậu không biết đó thôi, trong sa mạc này có ốc đảo có nước, có cỏ, có cây, có thể nuôi được rất nhiều lạc đà vá cừu. Nhưng rồi dần dần, ốc đảo cũng thoái hóa thành sa mạc, rất nhiều ngôi nhà bị bỏ hoang, nơi này như biến thành một tòa thành chết".
Hayreddin nói: "Tôi còn nghe nói sa mạc Sahara đã từng là một đại dương, sau này Địa Trung Hải chìm xuống, nơi này nổi lên, đáy biển trở thành sa mạc".
Ngoại trừ Victor, mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ không tin nổi. Anh chàng bác sĩ vì sợ nuốt phảỉ cát nên đã dùng vải che kín mặt như phụ nữ Hồỉ giáo, từ sau tấm khăn, anh ta phát biểu ý kiến: "Bãi bể hổa nương dâu, khổng gi là không thể. Trên những ngọn núi cao đã đào được bao nhiêu vỏ sò và xương cá như thế, lẽ nào là do tự chúng bay lên? Cồn nữa, rốt cuộc các người có mắc bênh không, sao cứ phải đứng ở cái chỗ miệng khô lưỡi ráo này nổi chuyện mới được!".
Đoàn người đi thẳng tới khu phế tích phía xa. cổ thành tuy bị bỏ hoang, tốt xấu gì cũng còn một bức tường chưa sập đổ có thể cản được gió cát và ánh măt trời, quanh đó, một vài loài thực vật ngoan cường kháng được muối kiềm sa mạc mọc rải rác. Ali thả lỏng dây cương, để đám lạc đà tự do đi lại. Kể từ khi đặt chân vào sa mạc Sahara, lương thưc và nước thiếu thốn đã chẳng còn đâu mà cung cấp cho lạc đà nữa, giờ bọn chúng nhìn thấy thức ăn, bèn vội nắm lấy thời cơ. Trừ lạc đà vớỉ cái dạ dày kiên cường ra, không còn loài động vật nào thể tiêu hóa được những loại thực vật đắng nghét khô héo này nữa.
Nick ngồi xuống bóng râm sau một bức tường mồ túi nước ra uống một ngụm nhỏ: "Có thể coi là đã nhìn tháy những thứ có chút sự sống, tuy rằng hình dáng xấu xí quá".
Ali lại không đám ngồi lung tung, rút một cây gậy chống ra đập xung quanh phát quang bụi rậm: "Mọi người cảnh giác một chút nhé, những chỗ có bóng râm thường là nơi trứ ẩn của bọ cạp và rắn sừng đấy, bị chúng cắn ỉà hết đường sống".
Nick dửng dưng không chút để tâm: "Sợ gì, chúng ta có mang theo danh y mà".
Victor liếc nhìn nàng đầy khinh thường: "Cô tưởng tôi là vạn năng đấy chắc? Nói cho cô biết cách duy nhất để trị vết thương do rắn sừng cắn nhé, đó là tranh thủ lúc nọc độc chưa lan, chặt đứt phăng chỗ bị cắn đi! Cắn tay chặt tay; cắn chân cưa chân!" Câu nói này khiến Nick sợ nhảy dựng lên, liền bắt chước điệu bộ của gã dẫn đường dùng lưỡi liềm chặt quang bụi rậm.
Mọi người cúi đầu cong lưng đuổi rắn và các loại côn trùng có nọc độc, Ali nhìn thấy vật gì đen đen ở góc tường bèn nhặt lên véo véo thử, tãỉ ra quan sát, sau đó hô to: "Ồ?". Hayreddin hỏi: "Cái gì vậy?".
"Là phân lạc đà".
Nick liền cụt hứng bĩu môi nói: "Còn tưởng ông nhặt được kho bấu chứ. Một cục phân ấy thì có gì mà phải ngạc nhiên".
"Lac đà của chúng ta đều đang kiếm ăn ở ngoài kia, không hề đi qua đây".
"Vậy tức là của đoàn thương buôn trước đây đi qua để lại".
Ali đứng thẳng người dậy, vẻ mặt kinh ngạc: "Nhưng cục phân còn rất tươi..".
Đúng lúc ấy, một tiếng động rất khẽ vang lên, giọng nói của gã đột nhiên khựng lại một cách rất kỳ lạ. Những người khác ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cảnh tượng không thể nào tưởng tượng được: Gã Ali dẫn đường trợn trừng mắt, gục đầu xuống, một mũi tên lổng vũ đã cắm vào sau lưng gã.
"Nằm sấp xuống!" Chi trong nháy mắt, Hayreddin tiện tay túm lấy Nick và Victor đang đứng bên canh ấn xuống mặt cát. Trong không trung vang lên tiếng vù vù, vài mũi tên bay sượt qua rất nhanh. Antony không kịp tránh, cánh tay trứng một tên. Tiếng hí của lạc đà cùng giọng hô giết cùng lúc vang lên, tòa thành chết mới vừa nãy còn hoang tàn không một bóng người, giờ đột nhiên xuất hiện bảy, tám gã đàn ông vạm vỡ tay cầm đao cong, dùng thế trận bao vây áp sát.
Bọn chúng mặc áo choàng xanh xám bằng vải thô, đầu cuốn khăn, vừa nhìn đã biết ngay là trang phục của dân tộc du mục trong sa mạc. Những người này mùa lạnh thì chăn thả, mùa hạn thì cướp bóc, đã trở thành truyền thống ngàn năm nay. Bọn họ không dám xuống tay với cả đoàn thương nhân người đông thế mạnh, bèn để ý đến đoàn người chỉ có lèo tèo vài mống này.
"Mẹ nó chứ, ăn cướp của ăn cướp". Nick bò dậy, nhổ một bụm cát, nhấc lớp vải phủ bên ngoài lưỡi hái xông ra. Sói Đất rút con đao cong ra muốn đi theo nàng, nhưng lại bị trưởng thét lớn bắt dừng lại: "Bảo vệ bác sĩ! Quan sát sau lưng!" Quả nhiên, có ba tên cướp lặng lẽ vòng ra tấn công từ phía sau, Eney định thần lại, cầm đao lên nghênh chiến.
Hayreddin cầm súng lên xử lý tên thủ linh đầu tiên sau đó vứt khẩu súng đã hết đạn đi, rút thanh đao Damascus sáng loáng ra, kề vai sát cánh xông lên cùng Nick, ở thời dạỉ của vũ khí lạnh, hai người bọn họ là cỗ máy giết người hiệu quả nhất, lấy hai địch tám mà không hề rơi vào thế hạ phong. Ánh mặt trờỉ chiếu lên vũ khí kim loại bắn ra những tia sáng lạnh lùng tàn khốc, đầu và tứ chỉ bay khắp tứ phía, lần đầu tiên, những cây bụi gai héo khô trên sa mạc được nếm thử mùi vị của máu tươi.
Antony nghiến răng bẻ gãy mũi tên cắm ở tay đi, dùng súng giúp Sói Đất xử lý một tên địch, nhưng đáng tiếc tình thế quá khẩn cấp, không có cơ hội nạp đạn. Sau hai ba phút, cuộc chiến đột ngột xảy ra liền dừng lại. Đám cướp không chết cũng bị thương, tay cụt chân gãy rơi đầy trên cát, tên cuối cùng còn đứng được chi kịp thổi một tiếng còi xong đã bị Haỵreddin chém đứt đầu. Sắc mặt Victor tái nhợt, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch trên nền cát không đứng dậy nổi, lắp ba lắp bắp hỏi: "Kết, kết thúc chưa?".
Hayreddin không trả lời, đầu mày nhíu chặt nhìn về hướng gã dẫn đường vừa ngã xuống, sau đó nhảy lên một bức thấp để tay lên trán nhìn vè phía Đông. Một đám cát màu vàng cuồn cuộn dâng lên phía chân trời, lấy tốc độ như của một cơn bão lan tới tòa thành tiêu điều.
"Đây chỉ là mấy tên đi dò đường, quân chủ lực ở phía sau". Hắn nhảy xuống.
Nick xoa xoa bả vai, vặn trái xoay phải vận động cánh tay: "Nghênh chiến chứ?".
Hayreddin vỗ vào sau gáy nàng một cú: "Chê cuộc sống dài quá hả? Có đến năm, sáu mươi tên đấy; lên lạc đà đi, chúng ta chạy!".
Người đàn ông có thể vươn lên trở thành Vua cướp biển chắc chắn không phải hạng hữu dũng vổ mưu sau khi phân tích lực lượng địch ta, Hayreddin quyết định rút lui. Trong trận chiến bất ngờ này có hai con lạc đà trứng tên bị thương, những con khác đều đã chạy tán loạn, vất vả lắm mới bát về được ba con. Kẻ địch trong sa mạc đã tiến tới gần đến mức cố thể nhìn thấy rõ ràng màu sắc chiếc khăn trùm đàu. Hayreddin để Sói Đất ôm Victor đang mềm nhũn người ngồi một con, Nick và Antony ngồi một con, còn bản thân hắn mang theo Ali bị trọng thương đang hôn mê.
Dưới những đòn roi manh như muốn lấy mạng của hành khách, lạc đà tung vó chay thục mạng. Những con thuyền trên sa mạc cũng có thể cõng được rất nặng, nhưng như thế nhất định....... bọn họ đành phải vứt bỏ lại lều trại và phần lớn lương thực. Những mũi tên lông vũ bay sượt qua tai, tiếng kêu gào "dô dô dô" kỳ lạ của đám cướp sa mạc gần trong gang tấc, tình thế cực kỳ khẩn cấp, trái tim mọi người như đang gióng trống.
"Có hai đứa con gái! Bọn chúng có hai đứa con gái!"Tiếng thét đầy hưng phấn truyền đến từ sau lưng, xem ra mục tiêu của đám hải tặc không chỉ là hàng hóa và tiền vàng.
"Hai đứa?" Victor xây xẩm vì cưỡi con lạc đà đang chạy như điên, giữ lấy khăn che mặt nói: "Vậy là sao?".
Hayreddin liếc nhìn anh ta một cái: "Không khéo bon chúng còn tưởng chúng ta có một nàng công chúa yêu kiều mong manh".
Cô "công chúa" này đương nhiên không ám chi Nick. Giò đây, nàng đang treo mình trên yên ngoái đầu nhìn ra sau, chỉ thấy trong màn cát bụi cố một người đàn ông chạy trước ăn vận vô cùng sặc sỡ, hắn ta cố một cặp mắt màu xanh lam lất sáng, nửa mặt được bịt kín bằng khăn, nhung vẫn có thể nhìn thấy một vết sẹo kéo dài từ bên trái qua bên phải ngang qua sống mũi. Nick lẳng lặng ghi nhớ đặc điểm này, chuẩn bị ngày sau báo thù.
Đuổi đuổi chạy chạy, cuộc chạy đua tranh giành sự sống kéo dài đến non nửa ngày mà toán cướp khổng chịu bỏ cuộc, đoàn người chạy trốn chắc chắn sẽ để lại dấu chân phía trước, lần theo vô cùng dễ dàng. Đến lúc mặt trờỉ lặn, đường chân trời phía Tây lại nổi lên một trận cát vàng cao đến nửa trời. Khi đoàn người Hayreddin tưởng rằng lại có một toán cướp khác tấn công trước mặt, trận cát vàng ngày càng dâng cao, cho đến khi cả bầu trời tối sẫm.
Một trận bão cát sa mạc thực sự.
Những con lạc đà sức cùng lực kiệt không chịu chạy tiếp, quỳ xuống tại chỗ. Cả hai bên đều không thể tiếp tục tiến lên được vội vàng nhảy xuống trốn sau thân mình to lớn của lạc đà tránh né. Cát vàng như một cơn mưa to tầm tã trút xuống, người và lạc đà không ngừng nhúc nhích di động theo bản năng, tránh bị cát chôn sống.
Sau ba giờ đồng hồ, cơn bão cát khủng khiếp dần dần tan đi, tới lúc đoàn người của Nick phun đống cát trong miệng ra đúng dậy được, mới phát hiện ra địa hình của khu vực này đã hoàn toàn biến đỏi. Cồn cát lệch khỏi vị trí, hết thảy dấu vét nhân loại để lại đều bị cát vàng chôn vùi, cuộc chay đua cuối cùng cũng két thúc.
Đưa mắt nhìn nhau, người nào người nấy mặt mũi đều phủ đầy cát, người không ra người ma không ra ma. Victor nằm trên người lạc đà/ dường như chi còn lại chút sức lực để thoi thóp, Hayreddin vẫn buộc anh ta phải đứng dậy, đến kiểm tra cho Ali đang bị trọng thương.
"Lá phổi phải bị thương, cố thể cầm cự được đến tận bây giờ là may mắn lắm ròi". Sau khi kiềm tra xong, Victor dưa ra kết luận: "Nhưng cũng chi đến được đó thôi, hòm thuốc của tói để rơi ở tòa thành nát kia rồi, môi trường lại bẩn thế này, cỏ lẽ gã không sống quá ngày mai".
"Nhất định phải cứu được gã, nếu không chúng ta đều sẽ chết". Vẻ mặt Hayreddin rất nghiêm túc, đây là lần đầu tiênhắn đưa ra mệnh lệnh nghiêm khắc như vậy vớỉ bác sĩ. Chạy trốn gấp gắp không kịp nhìn đường và bão cát làm xáo trộn địa hình khiến bọn họ như đang ở trên vùng biển Chết, hoàn toàn lạc mất phương hướng.
"Một cái bánh, hai túi nước, một túi chà là tươi, không còn gì nữa". Nick âu sầu nhìn số thức ăn nước uống ít ổi, nhủ thầm bình thường một bữa ăn của nàng không chỉ có thế này. Lúc chạy trốn chi mải lo đến tính mạng, hành lỷ đã bị vứt lái đằng sau cả.
Victor cau mày nói: "Đừng nói với tôi số nước còn lạỉ chính là thứ hỗn hợp bùn nước do Eney làm ra đấy nhé". Eney mở túi liếc nhìn: "Anh nói đúng đấy".
Hayreddin móc từ trong người ra một bình rượu nho nhỏ bằng bạc: "Tôi còn có ít rượu trắng đây".
Victor giả vờ chóng mặt, cúi đầu cam chịu: "Ôi, xem ra chúng ta chi cổ thể quỳ xuống cầu nguyện, xin Thượng Đế ban cho bánh manna() và nước ngọt để chúng ta rời khỏi Ai Cập thôi!".
() Bánh manna được gọi là bánh của Trời, khi người dân Israel rời khối Ai Cập đến vùng sa mạc khô cằn, họ kêu ca đói khát và lạnh lẽo, nên Chúa thương tình đã làm phép cho bánh rơi từ trên trời xuống, hàng ngày mọi người nhặt láy khẩu phần bánh của mình, ngày nào ăn ngày ấy, không nhặt nhiều để dành.
Sói Đất trầm mặc một lúc rồi nói: "Chúng ta vẫn còn lạc đà".
Hayreddin gật gật đầu, nói với Victor. "Có cằn nhằn cũng vô dụng thôi, kiểm tra cẩn thận cho những người bị thương trước đã, sau đó nghi ngơi một đêm, ngày mai sẽ có cách".
Vết thương của Ali quá nặng, rút mũi tên ra nhất định sẽ mất mạng luôn, Victor chi có thể cho gã uống chút nước, sau đó dùng rượu lau sơ qua miệng vết thương.
Phân lạc đà và quần áo có thể tạo ra lửa, anh chàng bác sĩ hơ con dao bạc nhỏ luôn đem theo bên người lên ngọn lửa, rạch một bình chữ thập trên vết thương do bị trúng tên ở cánh tay Antony, moi đầu tên ra khỏi thịt. Dùng vũ khí được nung nóng như bàn là để cầm máu tuy dã man nhưng rất hiệu quả, Antony đau đến nỗi cơ thịt co giật, nhưng đối thủ cạnh tranh đang ở trước mặt, sao cậu ta có thể tỏ ra yếu đuối được, vì thế liền gồng mình, dù nghiến răng ken két cũng không chịu kêu đau. Rửa sạch vết thương xong, cậu ta ném cho Nick ánh nhìn đầy khiêu khích "Thế nào, có phải tôi rất đàn ông không", nhưng nàng lại chi hừ khẽ một tiếng, tỏ ý "có gì ghê gớm đâu".
"Được rồi, người tiếp theo". Victor chẳng buồn để tâm đến màn tranh hơn thua của lũ trẻ con, sau khi lấy chiếc khán tay sạch sẽ nhất của mình lau đi vết máu còn sốt lại trên con dao bạc, anh ta vẫy tay gọi Hayreddin: "Tôi nhìn thấy rồi, lúc ngài chặn hậu đã trúng một tên vào bả vai, dừng tưởng bẻ gẫy đuôi rồi thì tôi không biết".
Hayreddin không cho là mình bị thương, thờ ơ nói:" Nông ấy mà, không cần phải phiền phức thế". Nói xong liền thò tay ra sau lưng, nhổ bừa một đoạn mũi tôn ra vứt xuống cát. Hắn không cố tình nói dối, cơ bắp săn chắc khiến đầu móc của tên không đâm sâu, máu vừa mới chảy thấm vào áo ngoài đã đông lại rồi.
Victor nhìn chằm chằm vào đầu mũi tên bằng gang:Nói thực, quen nhau lâu như vậy rồi, tôi vẫn không tài nào phân ngài vào hàng ngũ loài người được, tôi muốn nhìn xem ngài sẽ ra sao khi bị trọng thương quá".
Lần này, Nick tỏ lòng sùng bài tuyệt đối: "Chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu, thuyền trưởng vĩnh viễn bất khả chiến bạil".
Sáu người, ba con lạc đà, chín sinh mệnh nán lại trong sa mạc Sahara mênh mông vô tận, không có bất kỳ điều gì bảo đảm, mỗi giờ qua đi là mất đi một phần hy vọng sống còn.
Ban đêm, Ali lên can sốt cao, Victor thức trắng không ngủ chăm sóc cho gã, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản sự sống trong cơ thể người đàn ông đáng thương này nhanh chóng rời đi. Trời gần sáng, Ali đột nhiên tình lại trong cơn hôn mê, gã bị thương ở phổi, yếu hầu bị dịch mủ bịt kín, nói không thành tiếng. Sói Đất tóm chặt lấy tay gã, lớn tiến g hỏi phương hướng của bộ lạc Bedouin. Ánh mắt Ali rã ra, yết hầu phát ra tiếng hà hà như kéo bễ, dùng chút hơi tàn chỉ về hướng ngôi sao sáng nhát phía chân trời, sau đó toàn thân như biến thành một bãi bùi nhão nhoét
Victor thử làm ba lần hô hấp nhân tạo và xoa bóp tìm trong mười phút; cuối cùng đưa tay vuốt mắt cho gã.
"Chúng ta xong đờỉ rồi".
Phạn Ca
Nick cắn môi nói: "Chi bằng thử đi xem thế nào, không sẽ tìm thấy đường ra?".
"Thử đi? Cái sa mạc chết dẫm này còn lớn hơn cả châu Âu đấy! Không biết giếng nước tiếp tế nằm ở đâu, chưa đi đến nơi, một nửa trong số chúng ta đã chết khát rồi!".
Antony ngoác miệng ra, nhưng cơn khát do vết thương mất máu đem đến khiến cậu ta không thốt nổi câu nào. Cảm giác tuyệt vọng âm thầm lan tràn, Hayreddin nhìn vầng thái dương mới mọc, ghi nhớ phương hướng gã dẫn đường trước khi chết vừa chỉ, nói bằng giọng kiên cường quyết không chịu thua: "Chỉ cần còn một hơi thở, tôi chắc chắn không bao giờ cam chịu đâu!".
Thực tế đã vậy rồi, bất kể gã dẫn đường trước khỉ chết có ý gì, những người còn lại chỉ có thể dựa vào phương hướng của những ngôi sao để đi tiếp mà thôi.
Cuộc hành trình gian nan nhất bắt đầu, con đường phía trước mờ mịt, tất cả mọi người cần phải sử dụng ít thức ăn và nước uống nhất có thể để duy trì mạng sống. Victor mới đầu còn từ chối uống thứ nước bùn đục ngầu, nhưng sau nửa ngày phơi nắng bốc hơi, người sạch sẽ thái quá như anh ta cũng không thể không khuất phục. Nhiệt độ cao khiến nước trong cơ thể hao hụt rất nhanh, thiếu nước làm người ta thấy mình như biến thành xác ướp sống. Nhằm giúp anh chàng bác sĩ cầm cự được đến cùng, Hayreddin và Nick cố gắng hét sức tiết kiệm khẩu phần ăn của mình cho anh ta. Ban đêm gió lạnh thấu xương người và lạc đà cùng chen chúc với nhau để duy trì nhiệt độ cơ thể.
Cho dù có tiết kiệm thế nào, sau hai ngày, tiểu phân đội cũng rơi vào cảnh đạn hết lương cạn. Victor không thể đi lại được nữa, đôi môi nứt nẻ bong tróc, ánh mắt thất thần. Nick nhét quả chà là cuối cùng vào miệng anh ta, trong đó vẫn cồn chút xíu nước.
"Có dấu hiệu nào của đường đi không?" Giọng nói cùa Hayreddin đã thô khàn đi hẳn.
Sói Đất nhổ một cọng cỏ muối kiềm, chắc chắn nói: "Có rồi, chỉ cần giết một con lạc đà là chúng ta có thể tiếp tục".
"Vô dụng thôi, thành phần trong máu không thể giải khát được... Victor lấy thân phận bác sĩ nêu ý kiến.
"Không phải là uống máu". Eneỵ rút dao ra: "Trong cơ thể của nó còn có thứ nước khác nữa".
Thủ pháp của Sói Đất rất nhanh, vật hy sính đầu tiên nhanh chóng bước sang thế giới bên kia. Hắn rạch khoang bụng lạc đà, kéo nội tạng ra, ai nấy đều kinh ngạc, hóa ra trong dạ cỏ() của nó còn có rất nhiều túi bóng nhỏ chứa dịch thể bên trong.
"Đợi đã, cậu bảo chúng tôi uống cái thứ này ấy hả?" Victor trọn trừng hai mắt khống thể tín được, tuy anh ta đã quen giải phẫu thi thể, nhưng không có thói quen cảm nhận bằng miệng.
Sói Đất gật gật đầu, hết sức cẩn thận phanh dạ dày lạc đà ra(), một mùi chua thối cực kỳ khó ngửi lập tức xộc lên mũi.
() Dạ cỏ là ngăn dạ dày đầu tiên của những dộng vật nhai lại, dạ cỏ chứa, làm mềm, lên men thức ăn và tiêu hóa sinh học nhờ các vi sinh vật
Hắn moi hết những vụn cỏ chưa tiêu hóa ra, lách dao vào, bên trong dạ dày chảy ra một thứ chất lỏng màu xanh đậm.
“Còn cả thứ này cũng cố thể uống được".
Tắt cả mọi người đều im lặng. Mùi thứ chất lỏng này còn thối hơn mùi nước bùn hàng trăm lần, lại giống y hệt mùi của môt bãi nôn. Một lúc lâu sau, Hayreddin quỳ một gối xuống, dẫn đầu hút một ngụm từ trong dạ cỏ: "Đừng lãng phí thời gian nữa, mọi người hành động đi". Nick và Antony siết chặt nắm tay, vây quanh thi thể con lạc đà.
"Để tôi chết đi còn hơn, tôi thà chết ngay bây giờ...".
Victor sử dụng hết cả tay lẫn chân bò trên cát, cố gắng tránh xa đám quái vật này. Nhưng Hayreddin đã túm lấy anh ta lôi lại bên cạnh con lạc đà, bóp cằm đổ vào miệng. Victor mắt loang loáng nước, giãy giụa yếu ớt, muốn nhổ ra lại bị Hayreddin bịt chặt miệng lại.
"Không được khóc, nuốt xuống đi". Đến lúc này, hắn hệt như ác quỷ vô tình.
Chất dịch cơ thể bổ sung nước, thịt sống mang lại nguồn dinh dưỡng, lạc đà kéo dài tính mạng của con người, khiến bọn họ có thêm sức lực tiếp tục lên đường.
Sau hai ngày hai đêm, khi bóng dáng ốc đảo xuắt hiện phía chân trời, mọi người đều tưởng rằng đang nhìn thấy ảo ảnh. Nhưng đó thực sự là nơi người Bedouin dừng chân, sống lập trung thành một vòng tròn lớn, cũng là đích đến cùa đoàn người sa mạc.
Trong tiếng Ả Rập, người Bedouin có nghĩa là "dân tộc du mục trên mảnh đất hoang dã", bọn họ không ngùng di cư tùy theo nguồn nước và cây cỏ hiếm có trên hoang mạc, có rất ít trường hợp định cư. Lúc nhìn thấy đoàn người tả tơi thảm hại như ma này, tù trưởng Kebouli giật mình kinh hãi, người ông ta phái đi nghênh đón Hayreddin trước đó không thu tín tức gì, còn tưởng rằng bọn họ đã bỏ mạng trong trận bão sa mạc.
Đối với những lữ khách đã chịu đủ mọi loại tra tấn, ốc đảo trong sa mạc đẹp đẽ chẳng khác thiên đường, sự nhiệt tình hiếu khách của người Bedouin đã xoa dịu cơ thể quá đỗi mệt mỏi của bọn họ.
Nick uống nước ngọt thỏa thích, sau đó được thê thiếp của tù trưởng đẫn đến suối tắm rửa.
Ngầm mình vào làn nước trong veo mát lạnh, Nick thoải mái đến ngất đi, cả người nàng thả lỏng, nheo mắt ngắm nhìn bầy lạc đà và cừu của người Bedouin nhởn nhơ ăn bèo rong gần đó. Nhưng lại có một điều bất ngờ nữa xảy ra, nàng nhìn thấy hai cái bóng rất quen trong đàn gia súc kia: chính là hai con lạc đà lông trắng.