Hải Yêu

quyển 1 chương 30: nick cá

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Type: Hồng Anh

Hayreddin ôm Nick đang ngủ say như chết đi đến ngã rẽ thì khựng lại, bên phải là khu vực của các thuyền viên bên trái là phòng thuyền trưởng.

Hắn dành hai giây để suy nghĩ, rồi dứt khoát quay người rẽ sang bên phải. Mặc dù cô nhóc trong lòng vừa nhẹ lại vừa mềm, nhưng suốt nửa tháng trời Nick không tắm rửa, bẩn thiu như một con khi hôi rình, quả thực khiến hắn không thể có ý nghĩ đưa nàng về phồng ngủ của mình.

Hải Yêu là kỳ hạm hắn dùng gần mười năm nay, quả thực còn quen thuộc hơn cả khoảnh sân nhà mình, Hayreddin thông thuộc đường nên nhanh chóng tìm thấy phòng riêng của đội trưởng đội xung phong, đẩy cửa đi vào.

Đúng là quá nhỏ. Không gian trên thuyền chật hẹp, mọi thiết kế đều thu nhỏ lại hết cỡ, ngay cả cửa ra vào cũng thấp đến độ hắn phải cúi đầu xuống mới có thể đi qua. Tuy là phòng ríêng của cấp bậc đội trưởng, nhưng không có nổi một ô cửa sổ, một chiếc giường nhỏ đến thảm thương kê ở góc tường, kích cỡ giống hệt như chủ nhân của nó. Hayreddin nhìn tấm thảm len trên giường, đây là thứ hồi đầu hắn đã dặn dò thuộc hạ đưa tới đây. Con nhóc chết tiệt này đã hủy hoại chiếc áo choàng của hắn, vậy không nên để cô ta hủy hoại luôn món quà này.

Haỵreddin thả Nick xuống, để nàng dựa vào người mình, từ từ xé chiếc áo dính đầy máu đã đông lại thành mảng đến mức không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.

Lại gầy như hồi xưa rồi. Hayreddin đỡ bả vai gầy yếu nhô cả xương quai xanh của nàng, vô cùng khó chịu nghĩ, có lẽ phải bảo người lên bờ cướp bóc một phen, để bồi thường chi phí dinh dưỡng khổng lồ hắn đã bỏ ra cho thú cưng của mình trong suốt một năm qua.

Hình như nghe thấy tiếng nối bất mãn trong lòng thuyền trưởng, Nick nuốt nước bọt, lẩm bẩm nói mớ: "Bánh nướng, thêm một cái nữa đi...".

Hayreddin phì cười, thầm nhủ đợi cô tỉnh rồi hẵng ăn uống thoải mái, chết no cũng không phải bồi thường.

Sau đó, hắn nhìn đến dấu ấn bằng sắt nung, cùng dấu ngón tay trên bầu ngực và vòng eo của nàng.

Chẳng trách lại mệt mỏi đến mức độ này. Hayreddin không nói năng gì, bàn tay lớn nâng cái đầu bé nhỏ của nàng nhẹ nhàng đặt ngay ngắn lên giường, lấy một tấm chăn quấn kín cô nhóc như thể một con nhộng quấn kén, gió chui không lọt.

Khuôn mặt lúc ngủ của cô nhóc thuần khiết mà điềm tĩnh, mái tóc rồi xõa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cánh môi màu tường vi nương theo nhịp thở khẽ hé mở, như thể chưa từng trải qua bắt kỳ quãng thời gian đen tối và tội ác nào. Hayreddin dịu dàng xoa xoa đầu nàng, đóng cửa rời đi.

Đã vắt vả rồi, ngủ đỉ nhé.

Nick ngủ mê man suốt ba ngày liền, ăn cơm uống nước đều tiến hành trong trạng thái mộng du. Nàng mơ thấy nhiều thứ. Có ông chú hói đầu bụng phệ đang tưới nước trong vườn hoa, có con sư tử màu đỏ dạo bước trong sa mạc, có chiếc bánh nướng bay trên trời cao, bên trong chiếc bánh nướng nhồi đầy chặt những đồng xu vàng nhỏ xinh. Rất nhiều rất nhiều, đến nỗi lúc nàng tính dậy chẳng nhớ nổi mấy thứ.

Đến khi phát hiện ra trần nhà trước mắt mình ỉà thứ thuộc về thế giới thực, nàng có cảm giác như vừa mở mắt ra đã là một không gian khác, một lần nữa được sống lại làm người.

Tấm chăn len mềm mại cuốn chặt cơ thể trần trụi của nàng, ấm ắp đến mức nàng không muốn chui ra. Nick như một con sâu bướm chui ra chui vào giữa những đám mây, thật nhẹ, thật mềm, tựa như ôm một cô gái đầy đặn trước ngực vậy. Đầu tiên nàng còn tự tán thưởng tài năng nhân biết hàng tốt hàng xấu của bản thân, đến lúc tính táo lại hoàn toàn, mới phát hiện đó không phải là một nửa chiếc chăn tàn tạ nàng đã mua ở Florence.

Vầng mặt trời vàng rực rỡ trên cao trải ánh nắng ấm áp xuống mặt đất, điểm tô cho căn phòng sơ sài không có cửa sổ lộng lẫy như một cung điện. Bên cạnh cây thánh màu vàng kim là những dây nho uốn lượn, hoa văn Ba Tư cầu kỳ tựa một bức tranh cuộn trải rộng, những sợi len nhỏ mịn rất tinh tế được dệt với mật độ dày chặt không nhìn thấy khoảng hở chỉ vàng thêu quanh mép lụa làm đường viền.

Nick ngây người ra hồi lâu, lật đật nhảy ra khỏi chăn, nhấc tấm chăn cao quý siêu cấp lên cẩn thận xem xét. Nhất định, nhất định đừng dây bẩn đấy! Công cuộc cẩn thận kiểm tra của Nick hoàn tất, cuối cùng phát hiện mình ngủ trần, lúc ấy mới yên tâm lăn vào trong chăn tiếp tục hưởng thụ cảm giác mềm mại xa xỉ.

Không phải là đã chết rồi đấy chứ.

Ý nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu Nick, nhưng dựa vào những mạng người đã mất trong tay nàng, nếu nàng có thể bước chân vào thiên đường thì đúng là trò đùa. Huống hồ, bên trong thiên đường chưa chắc đã có tấm chăn tốt như thế này.

Nick không biết thứ quý giá này từ đâu đến, cũng không có ý định ra ngoài dò la tìm hiểu. Đây là một món quà! Bất kể là ông chú hiển linh, giao hàng hóa sai địa chỉ, hay đang mơ chưa tỉnh.., dù thế nào đi nữa, thứ này là của nàng! Nick như một con gấu túi hai tay hai chân ôm chặt lấy tấm chăn, thề bằng phong cách hung hãn của một tên hải tặc, ai dám đến cướp của nàng, nàng sẽ tặng cho kẻ đó một đường lưỡi hái đẹp mặt!

Lưỡi hái. Nàng bỗng giật thót mình, lại ngồi bật dậy. Thanh lưỡi hái vốn dĩ đã đánh mất ở Napoli đang lặng lẽ dựng ở bên tường, ngay cả lớp vải thô bọc ở bên ngoài cũng không có gì thay đổi.

Quay về rồi, thật sự đã quay trở về rồi. Trái tim vẫn như thể đang treo lơ lửng của Nỉck cuối cùng cùng rơi trở về với lồng ngực, nàng biết mình đang ở trên con thuyền Hải Yêu, trên thế gian này, đó là nơỉ an toàn, yên ổn nhất.

Đầu tiên Nick đi tới phòng y tế, trên đường đi đám thủ hạ nàng gặp đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, còn đưa tay lên trán thực hiện động tác chào kiểu nhà binh. Tin tức trong đất liền nhanh chóng truyền đến trên biển, đội trưởng Nick vì bảo vệ cho đồng đội lấy ít địch nhiều, chém giết đám người Tây Ban Nha đó đến mức máu chảy thành sông, xác chất thành núi.

Rất có nghĩa khí! Thật đáng mặt đàn ông! Nhìn lúc thuyền trưởng ôm lấy cậu ấy, ai có thể tưởng tượng được bên trong cầu thiếu niên nhỏ nhắn xinh xắn như một con mèo kia lại tồn tại một bán lĩnh nam nhi đến thế? Đi theo đội trưởng Nick kiếm cơm, đúng là một việc may mắn biết bao!

Nick khổng hay không biết sải bước tung tăng, căn bản không biết rằng trong ba ngày nàng ngủ mê mệt, thuyền trưởng đã tắm máu sở thẩm phán Santa Lucia, đốt phá nhà tù, biến nơi đó trở thành bãi hoang tàn. Chi cần hạ lệnh, sẽ có hàng ngàn tên hải tặc sẵn sàng lao vào nơi nước sôi lửa bỏng vì đội trưởng đội xung phong.

Trước cánh cửa phòng ỵ tế treo một tấm biển, bên trên dùng ít nhất năm thứ tiếng để chú thích: "Bộ phận này nghỉ làm việc một tháng, kẻ nào làm phiền sẽ phải hứng chịu sự nguyền rủa của thần y," Nick lướt ánh mắt nhìn qua, không chút do dự đẩy cửa bước vào.

Victor đang định kêu gào quát tên nào không có mắt, nhung khi nhìn thấy người tới là ai thì đột nhiên im bặt. Nick vén tấm rèm của khu giường bệnh lên nhìn vào, Karl nằm trong cùng, đang ngủ rất say, những bộ phận cơ thể hờ ra đều quấn băng kín mít.

"Thế nào rồi?" Nick thả rèm xuống, nhỏ giọng hỏi.

"Một, hai tháng nữa là sẽ ổn thôi, anh chàng này khỏe như một con chó Caucasian vậy".

Sau cuộc đối thoại đơn giản lại là bầu không khí im lặng, Nick cảm thấy cực kỳ kỳ lạ, gãi gãi đầu nói: "Hôm nay anh nói rất ít, đã không mắng chửi người lại chẳng cay nghiệt chua ngoa, tôi thật sự thấy không quen".

Victor đẩy chiếc kính dự phòng của mình lên, thở dài nói: "Tôi cũng không thấy quen, chúng ta vẫn nên quay trở về nguyên trạng thôi. Chuyện lúc ở trên bờ tôi thật sự không muốn nhắc lại nữa, nhưng vẫn rất biết ơn cô đã chăm sóc cho tôi".

Câu cảm ơn chưa từng có của anh chàng bác sĩ khiến Nick lại được một phen ngây người, chân tay luồng cuống không biết phải làm thế nào. Hai người nhìn nhau hồi lâu, rồi đột nhiên rất ăn ý khẽ giọng cười hì hì, vì thế tất cả lại quay về lúc trước.

() Chó Caucasian là một trong những loài chó có kích thước lớn nhất thế giới, cùng với sự hiếu chiến, loài chó này từng được Liên bang Xô Viết coi như báu vật quốc gia hay thậm chí được giao nhiệm vụ bảo vệ Bức tường Berlin và gọi là "vua của các loài chó".

"Cảm ơn bằng miệng chẳng được tích sự gì hết, thực tế một chút đi". Nick tìm kiếm xung quanh những món tráng miệng và cà phê anh chàng bác sĩ cất giấu.

Lần đầu tiên Victor nhanh nhẹn mở cánh cửa tủ lôi ra từ trong một bộ sách bìa cứng hộp gỗ đựng nhũng món đồ quý báu được anh ta cất rất kỹ.

" "Bàn về mối quan hệ bản chất giữa phẩm chắt đạo đức của nhân loại và sự thăng hoa tâm hồn"?" Nick đọc cái tên trên chiếc hộp, lẩm bẩm với vẻ không thể tin được: "Thật quá gian xảo, hóa ra giấu trong này!"

"Ô hô, tôi biết dù có đánh chết cô cũng sẽ không bao giờ đọc mà". Anh chàng bác sĩ dương dương tự đắc đổ hạt cà phê vào trong một cái ấm thiếc, sau đó thêm nước rồi đặt lên trên chiếc bếp nhỏ.

Nói là không nhắc đến chuyện cũ nữa, nhưng trí nhớ lại chẳng thể xóa bỏ dễ dàng như vậy thấy cái miệng nhỏ của Nick không ngừng há ra ngậm vào, dạ dày của anh chàng bác sĩ cũng quặn lên từng hồi.

"Cô đánh răng chưa đấy?" Mặt mày Victor nhăn nhó hỏi.

"Dừng muối tinh và nước xà phòng đánh máy lần liền rồi". Nick biết tên bác sĩ này đang muốn hỏi gì, nể tình anh ta nhanh chóng giao nộp điểm tâm, nên không muốn làm anh ta thấy buồn nôn.

Victor thở phào nhẹ nhổm, bi ai cảm thán cho căn bệnh tâm lý không biết đến năm nào tháng nào mới có thể chữa khỏi của bản thân. Cà phê sôi, Victor rót thứ chất lỏng đen sóng sáng đó vào trong tách, hương vị đắng chát mà vấn vương trong nháy mắt lan ra xung quanh.

"Đã đến đây rồi, tôi xin trịnh trọng tuyên bố với cô một việc".

"Chuyện gì?" Nick bỏ thêm nhiều đường hết mức cổ thể vào trong tách cà phê, thấy anh ta nghiêm túc như vậy, lập tức nói: "Những lời xấu xí cứ nói thẳng ngay trước mặt, ngoại trừ vay tiền ra, những việc khác đều có thể thương lượng".

Victor trợn mắt đầy vẻ khinh thường, hiếm khi không mia mai thói kiệt sỉ của nàng. Anh ta uống một ngụm cà phê, đắn đo cách dùng từ: "Tôi không muốn dò hỏi trước đây cô đã làm công việc gì, nhưng tôi lấy tư cách bác sĩ ra để nhắc nhở cô. Bệnh lây qua đường tình dục thì không cần phải nói, sau này nếu ở cùng với đàn ông, cô phải cẩn thận, không sẽ mang thai đấy".

"Ồ, thì ra là anh định nói về chuyện này". Nick đột nhiên hiểu ra, sau đó thẳng thắn đáp: "Yên tâm đi, tôi tư chất tự nhiên đặc biệt, không bao giờ mang thai".

"Dựa vào đâu mà nói vậy?".

"Dựa vào việc tôi đã làm rất nhiều, nhưng trước giờ chưa hề mang thai!" Nick nói với vẻ hùng hồn.

Trong thoáng chốc Victor nổi lên ác niệm muốn dìm chết con nhóc vô tri kia vào tách cà phê. Nhắm chặt mắt lại lẩm nhẩm liệt kê tất cả loại dụng cụ y tế từ dầu đến cuối bốn, năm lượt tâm trạng mới có thể bình tĩnh được, cố gắng hết sức giải thích cho nàng bằng giọng điệu ôn hòa nhất:

"Đó là vì lúc đầu cô vẫn là một cô bé, chứa có kinh nguyệt thì không thể mang thai, nhưng sau này thì không như vậy nữa đâu!"

Nick cả kinh, bán tín bán nghi hỏi: "Xui xẻo thế cơ à? Lẽ nào không có cách gì phòng tránh được à?"

Victor lắc lắc đầu: "Y học phát triển đến hiện giờ cũng không có biện pháp tránh thai nào đặc biệt hiệu quả cả, vì thế nếu không muốn dính bầu rồi sau đó ngồi khóc, hãy giữ mình trong sạch cho tôi nhờ".

Nick cắn môi, lặng lẽ suy ngẫm về tin tức chấn động này cùng với việc tổn thất tiền bạc, suy cho cùng đây cũng là một nguồn thu nhập bên ngoài vô cùng tiện lợi. Một lúc lâu sau nàng bỗng ngẩng phắt đầu lên, trong đáy mắt lóe lên những tia sáng tinh quái:

"Không thành vấn đề, tôi đã từng nghe những tiền bối nói về một bí quyết".

"Bí quyết tránh thai? Đừng có nói với tôi mấy thứ mê tín kiểu đeo mấy mảnh xương mèo linh tinh gì đó đấy nhé". Victor rất hứng thú, tính hiếu kỳ nghề nghiệp khiến anh ta thật sự muốn chia sẻ đôi chút kiến thức của "người trong ngành".

Nick lắc đầu, nói với tay bác sĩ với giọng thần bí: "Không, là bí quyết đích thực làm một lần cho mãi mãi. Người ta nói với tôi, chi cần uống một bát nước đá thật lớn, sau đó cưỡi ngựa phi như điên suốt hai mươi dặm, thì Thượng Đế sẽ gọi đứa bé đó trở về! Tôi đã có con Lily của ngài thuyền trưởng Râu Đỏ tặng rồi, nên tuyệt đối không có vấn đề gì đâu!"

Uy lực của những lời này sánh ngang VỚI cây búa của thần Sắm trực tiếp hạ gục anh chàng bác sĩ ngay tại chỗ, Victor nhìn Nick líu lưỡi không thốt nổi nên lời, mỗi một tế bào trên người đều đang kêu gào trong điên loạn "dìm chết con nhốc khốn kiếp này để chấm dứt hậu họa". Loại ảo giác này cực kỳ mãnh liệt, thâm chí anh ta không thể không mở tủ thuốc, lấy ra một viên thuốc trị chóng mặt nuốt xuống bụng. Cuối cùng tay bác sĩ cũng từ bỏ ý tưởng ngu xuẩn phổ cập kiến thức sinh lý đó, đứng dậy, hai tay vỗ lên vai Nick:

"Cô chỉ cần biết một chuyện này thôi là đủ rồi. Bất kể cô mang thai hay sảy thai, thuyền trưởng sẽ không do dự sa thải cô rồi đá khỏi thuyền. Tính toán cho cẩn thận xem sẽ kiếm nhiều hơn hay mất nhiều hơn!"

Con nhóc vô tri Nick quả nhiên vì lời đe dọa thắt nghiệp mà sợ tái mét mặt mày, vội vàng thể hiện mình sẽ không dám quan hệ ngoài luồng nữa. Victor hài lòng gật đầu, mắt kính lóe lên tia sáng trắng tinh ranh. Để tăng thêm sức mạnh trong lời đe dọa, hắn đặc biệt giữ lại một câu không nói ra: Trừ phi cô mang thai dòng giống của thuyền trưởng.

Nick đùng đùng tức giận đi tới phòng thuyền trưởng, thầm nghĩ làm con gái thật phiền phức, một chút xíu lợi ích cũng không có, không chỉ kinh nguyệt hàng tháng xui xẻo, mà lại còn thêm cả việc mang thai nữa chứ, thực chỉ muốn tìm cách thay đổi giới tính cho xong.

Đây là lần báo cáo công việc đầu tiên sau nhiệm vụ ám sát, tuy thuyền trưởng không sai người tới gọi nàng, nhưng

Nick vẫn quyết định chủ động tới tận cửa. Trong lòng hơi thấp thỏm, suy cho cùng nhổm sát thủ gà mờ đâm đâu vào đống rắc rối lớn, để cứu ba người bọn họ, thuyền trưởng đã gặp biết bao khó khăn trắc trở, nên lần này đến là lành hay dữ vẫn chưa thể biết được.

Gõ cửa, không người trả lời. Nick mở hé cánh cửa ra tí, thò đau vào trong nhìn ngó một lượt, chiếc bàn dài trống không. Nàng lập tức muốn trở về phòng ngủ tiếp, lại nghe thấy một giọng nam trầm từ trong buồng ngủ gọi mình: "Vào trong này". Nick đành phải đi vòng qua chiếc bàn dài, bước qua cánh cửa nàng chưa từng đặt chân vào bao giờ.

Cửa tuy chưa từng đi qua, nhưng thật ra nàng đã ra vào buồng ngủ của thuyền trưởng không ít lần, toàn là tranh thủ cơ hội tắm rửa lén lỉnh vào mò tìm hoa quả. Quay trở lại hiện trường phạm tội khiến Nick thấy có chút áp lực tâm lý, vì khi thế của vị chủ nhân nơi này quả thực quá mạnh mẽ.

Điểm xa xỉ nhát trong phòng ngủ của thuyền trưởng chính là sự ứng dụng không gian, chiếc giường ba mét ba đặt ở giữa nhìn cực thuận mắt. Không có bàn ghé, mặt sàn gỗ trải một tấm thảm Ba Tư dày kích thước cực lớn, bên trên còn đặt may chiếc đệm mềm. Cửa sổ mạn thuyền nghiêng một đường vòng cung duyên dáng, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua từng mảng từng mảng lớn.

Dường như Haỵreddin vừa tắm xong, chỉ mặc tạm một cái quần trắng rộng rãi, mái tóc đỏ ướt đầm nước buông hờ lên bờ vai trần, giọt nước chảy dọc xuống theo làn da màu đồng, những vết sẹo vụn vặt do đao kiếm và đạn súng tạo nên trên toàn thân đã thể hiện quá khứ của người đàn ông này. Hắn nghiêng người dựa vào trước cánh cửa sổ mạn thuyền rộng rãi, tùy ý gẩy gẩy cây đàn lute, tiếng "tinh tang" lăng đãng như bọt nước từ từ nổi lên khỏi đáy biển. Một bức thư đang mở đặt ở bên cạnh, kêu lật phật trong làn gió biển thổi tới.

Vẻ mặt bình tĩnh như mặt biển lặng sóng, Nick không đoán ra được ông chủ đang vui hay đang giận. Chi nhìn chằm chằm vào ngốn tay hữu lực của hắn đang gảy rất linh hoạt lên cây đàn lute, cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Nick nghĩ, lực cổ tay của thuyền trưởng khỏe vượt xa người bình thường, mà sao cây đàn gỗ ấy chưa bị vỡ nhỉ?

Ngủ ngon không?" Hayreddin lên tiếng.

Nick gật đầu rất mạnh, đến nỗi cằm chọc cả vào cổ. Có một bảo bối tốt như vậy, sao có thể ngủ không ngon chứ?

"Tấm chăn không tồi chứ?" Câu nói của thuyền trưởng dường như ẩn chứa chút âm mưu.

Nick liền hiểu ra nguồn gốc của món bảo bối kia, trả lời đầy cảnh giác: "Rất tốt".

Hayreddin nghiêm mặt nói: "Đương nhiên, đồ của tôi mà. Cô đã dậy rồi thì mau mau gấp gọn gàng rồi mang đến đây trà cho tôi".

"Không trả!" Nick lập tức cuống lên, giống như một con mèo hoang xù lông dựng đứng nhảy bật dậy lớn tiếng phản bác: "Là của tôi chứ! Tôi đã ngủ rồi thì nó thuộc về tôi!"

Nhìn dáng vẻ bảo vệ thức ăn của nàng, Hayreddin cùng cũng lộ ra nụ cười đùa bỡn quen thuộc "Nói như vậy thì, những thứ thuộc về cô cũng thật là nhiều".

Nick ngẩn người, lúc hiểu ra được, rầu rĩ nóỉ: "Thuyền trưởng, ngài lại xỏ tôi rồi".

"Chính là xỏ cô đấy, thế thì sao?"

Chẳng thế nào cả.

Nick nhìn cơ bụng tám múi cùng bờ vai và tấm lưng khỏe mạnh săn chắc, nuốt nước bọt đầy kính sợ. Nàng có bản lĩnh dạy cho thuyền trưởng một bài học không? Hiển nhiên là không. Chém giết càng nhiều, nàng lại càng nhạy cảm với sự chênh lệch sức mạnh, không có lưỡi hái, thuyền trưởng chi cần dùng cây đàn gỗ trong tay kia thôi đã có thể moi cùi não trong đầu nàng ra rồi.

... Hay đợi hắn ngủ say rồi lén tấn công nhi? Nick ôm trong đầu những suy nghĩ độc ác.

Hayreddin thản nhiên nói: "Không biết trong cái đầu nhò của cô đang tính toán gì, nhưng tôi phải nhắc nhở cô rằng, tất cả những kẻ từng để lộ ra dự định trù xử tôi đều đã bị tôi vút xuống biển làm mồi cho cá".

Nick giật thót mình, khiếp vía vì khí thế mạnh mẽ của Hayreddin lập tức đứng nghiêm thể hiện lòng trung thành; "Suy nghĩ của tôi chính là sau này sẽ nỗ lực làm tốt công việc của bản thân, đoàn két với đồng nghiệp, cùng học tập chăm chỉ, quyết không phụ sự kỳ vọng của thuyền trưởng! Nàng ngừng lại một lúc, lại bổ sung thêm một câu rất vô lại: "Và cảm ơn thuyền trưởng đà tặng cho tôi tấm chăn".

Cùng với tiếng cười sang sảng mạnh mẽ của Hayreddin, Nick hiểu rằng cảnh báo đã được dỡ bỏ, hôm nay tâm trạng

của ông chủ không tệ đâu.

"Thuyền tiếp ứng cho bọn cô ở dinh tổng đốc Napoli đã báo cáo rồi, ba đứa ngốc bọn cô, chi cần thay đổi trình tự leo xuống thì chẳng phải đã không còn chuyện gì xảy ra rồi không? Anh chàng hiệp sĩ của cô xuống đầu tiên tiếp ứng, còn cô bọc hậu, thì đâu có náo loạn lớn đến mức ấy". Hayreddin hồi tưởng lại một loạt những sự cố dở khóc dở cười liên tiếp nhau bất giác cảm thấy đau bụng, rất muốn kéo nàng lại, vắt ngang qua đầu gối rồi phát lên mông mấy cái.

Nick nhớ đến chuyện bị anh chàng bác sĩ kéo đến trật khớp tay, quả nhiên chỉ cần nàng và Karl đảo ngược vị trí cho nhau, cả ba người đã có thể bình an quay về rồi. Nhưng chú chó lông vàng lại có tâm tư, nhất định bắt nàng phải rút lui trước, nên có xảy ra sự cố cũng là chuyện nằm trong dự kiến. Nàng chỉ có thể ngượng ngùng sờ sờ mũi nói: "Thuyền trưởng, vẫn là ngài thông minh".

Thông minh sau khi sự việc đã xảy ra rồi thì chẳng khác nào bằng không! Lần sau làm chuyện gì cũng phải cẩn thận động não suy nghĩ, đừng có chỉ biết mỗi ăn!".

Nick gật mạnh đầu thể hiện những lời dạy đỗ của thuyền trưởng rất chuẩn, trường kỳ tiếp nhận huấn luyện khiến nàng hiểu rằng, lúc Hayreddin nói kiểu "lần sau phải thế này thế kia", thì ý là chuyện lần này coi như cho qua.

Mọi chuyện xem ra đều rắt thuận lợi, Nick đã bắt đầu ngắm số hoa quả bày trong phòng chuẩn bị rút lui.

Tốt thật, hôm nay là cam và dưa vàng...

Hayreddin nhìn ánh mắt lơ đãng của con nhóc chết tiệt kia cứ đán vào đĩa trái cây là biết ngày hôm nay xem như đàn gảy tai trâu. Thở dài, ném bức thư đã mở bên cạnh cho nàng, "Đọc cái này đi, cô ấy cũng có thể coi là người quen của cô đấy".

Nick nhận lấy bức thư, nhìn nét chữ tao nhã chỉ viết đúng một dòng vô cùng ngắn gọn:

"Thưa ngài, tôi đã tìm thấy người muốn gửi gắm cả cuộc đời. Tháng Chín này sẽ lập tức rời đi, cảm ơn sự quan tâm của ngài nhiều năm qua - Fatima".

Một chậu nước lạnh từ trên đầu đổ ụp xuống, Nick vô cùng kinh hãi với khả năng đoán biết sắc mặt người khác của bản thân đang trên đà suy giảm đáng kể, thế mà nàng lại tưởng tâm trạng Hayreddin không tệ!

Ngài thuyền trưởng quả thực vừa đáng sợ lại vừa thâm sâu khó lường! Người phụ nữ của mình trèo tường nhưng vẫn giữ dáng vẻ sóng lớn chẳng kinh sợ, hoặc lẽ hắn đang suy nghỉ xem làm cách nào để băm vằm tên gian phu đó ra cho cá ăn? Nick suy nghĩ rất lung, chỉ sợ nói sai một câu sẽ dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.

"Kìm nén bi thương... chuyện này, nhân tiện...". Nàng lắp ba lắp bắp an ủi con sư tử thoạt nhìn thì có vẻ bình tình nhưng có khả năng đang âm thầm nổi dông bão.

"Kìm nén bi thương gì cơ? Cô ấy sẽ kết hôn vào tháng sau, tôi sẽ sai người gửi của hồi môn về Algiers". Hayreddin cười nói,"Tôi muốn hỏi cô có định nhân tiện nhắn nhủ đôi lời gì không, cô đã bôi không ít dầu của người ta rồi còn gì.

Đầu Nick hoàn toàn mơ hồ.

"Tôi cứ tưởng... cứ tưởng thuyền trưởng ngài sẽ rất tức giận..".

"Tôi mừng thay cho cô ấy". Hayreddin nói đầy chân thành, "Quanh năm suốt tháng phần lớn thời gian tôi đều lênh đênh trên biển, nơi đó cũng chỉ là những căn phòng trống trải, chẳng có ý nghĩa gì hết. Huống hồ năm đó tôi cũng đã nói rõ ràng với các cô ấy rồi, tìm được người mình thích thì có thể rời đi bất cứ lúc nào".

Cuối cùng Nick cũng nhớ ra những lời Hayreddin nói khi nhắc tới hai cô gái ở trong tòa lâu đài, "món quà không thể không nhận". Đối với những món quà được tặng, hắn không bao giờ thấy yên tâm, hiện giờ cô ấy muốn đi, Hayreddin cũng không cố ý níu giữ.

Sẽ không được gặp cô gái dịu dàng ôm mình mỗi khi ngủ trưa đó nữa, Nick hơi rầu rĩ, "Thuyền trưởng, ngài thật là rộng lượng".

Hayreddin nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của nàng, cười nói: "Cũng chưa chắc. Nếu cô dám tùy tiện ăn máng khác, thì đừng có mơ đến hoa hồng và tiền thưởng cuối năm nữa!" Tiền vốn có trả lại cho cô hay không lại là chuyện khác.

Nick lo lắng nuốt nước bọt: "Báo cáo thuyền trưởng, tôi vẫn luôn hét mực trung thành!".

"Tôi thấy cô hết mực trung thành với thức ăn thì đúng hơn". Hayreddin cười mắng.

Nick mặt dày bị nói trúng tim đen, đành lảng sang chủ đề khác, không có gì nói cũng phải bới ra cho có để nịnh nọt "Thuyền trưởng, ngài đánh đàn thật sự rất hay, sao trước giờ chưa từng nghe ai nhắc đến nhi?"

"Tôi chẳng phải người chơi đàn kiếm,sống, sao phải chơi đàn cho những kẻ không liên quan nghe". Hayreddin nói với vẻ không vui.

"Nói cũng phải... nhưng đó là bài gì vậy?" Nick mò mẩm tiến sát lạỉ gần, kéo một cái đệm tớỉ nhét xuống dưới mông, biểu cảm đầy vẻ chờ đợỉ kiểu "Tôi muốn nghe kể chuyện".

"Là một câu chuyện cổ tích của Ý, cũng có đôi chút liên quan tới cô đấy, tên của nó là "Nick cá"". Hayreddin chậm rãi gảy một vài nốt nhạc, hắn kể cho nàng nghe bằng chất giọng nam tính gợỉ cảm của mình:

"Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé ở cảng Messina tên là Nick, bất kể là ban ngày hay đêm tối, cậu luôn ngâm mình bơi lội dưới biển, đến nỗi sau này đã biến thành một hải yêu nửa người nửa cá".

Tiếng đàn của Hayreddin khựng lại: Giỏi hơn cô rồi đấy, ít ra người ta còn biết bơi.

"Quốc vương của Messia biết về chuyện Nick cá, nên đã phái thuộc hạ tìm cậu bé về. "Nick cá, cậu hãy lặn xuống dưới đáy biển Messina nhìn giúp ta xem nó sâu bao nhiêu". Nick cá tuân theo mệnh lệnh của quốc vương, nhảy xuống biển.

Sau một ngày một đêm cậu bé trồi lên, nói: "Bệ hạ, bên dưới Mesina không có đáy biển, chi có ba cây cột trụ to không nhìn thấy điểm cuối". Quốc vương không vừa lòng, ông ta ra lệnh: "Cậu tiếp tục lặn xuống đi, nhìn xem bên dưới những cột trụ đó có gì". Nick cá lại nhảy xuống nước, mất hai ngày hai đêm nới quay lại, sắc mặt trắng nhợt như một con ma, câu bé nối với quốc vương: "Bệ hạ, bên dưới cột trụ cố một con quái ngư có thể nuốt chửng cả một chỉếc thuyền lớn, thiếu chút nữa tôi đã mất mạng rồi, khổ khăn lắm mới trốn thoát về được!"."

Nick hỏi: Thuyền trưởng, dưới đáy biển thật sự có quái ngư to như vậy cơ à?

Hayreddin đáp: Tôi đã từng nhìn thấy một con bạch tuộc dài cỡ mười mấy mét ở sâu dưới đáy biển, nhưng đã là một cái xác.

Nick: "... Tôi quyết định sau này vẫn không học bơi".

Hayreddin tiếp tục kể: "Vị quốc vương trợn mắt há hốc mồm, nhưng vẫn cứ khổng vừa lòng, nhất định muốn biết cuối cùng dưới đáy biển Messina sâu bao nhiêu, Nick cá nói với ông ta: "Bệ hạ, không được đâu, tôi bị dọa sợ chết khiếp rồi, sau này không dám lộn xuống nước nữa đâu". Quốc vương liền tháo chiếc vương miện gắn đầy kim cương ném xuống biển, sau đó ra lệnh: "Nick cá, hãy đi vớt chiéc vương miện ấy về đây! Đó là chiếc vương miện độc nhất trên thế gian này, cậu nhất định phải tìm được nó về!"."

Nick nói: "Nếu như tìm được nó về rồi tặng lại cho tôi, thì tôi có thể suy nghĩ". Hayreddin vỗ bộp một cái lên gáy nàng.

"Nick cá buồn bã nói: "Bệ hạ, đây là mênh lệnh của ngài nên tôi không thể không xuống nước, nhưng tôi có dự cảm rằng mình sẽ không thể trở về được nữa. Hãy cho một hạt lăng, nếu như tôi có thể tìm được sự sống trong cỗi chết, thì ngài sẽ nhìn thấy tôi trồi lên từ dưới mặt nước; nhưng nếu đậu lăng nổi lên trên mặt nước, có nghĩa là tôi sẽ vĩnh vỉễn không thể trở về được nữa". Nick cá mang theo hạt đậu lăn, xuống nước lần thứ ba. Vị quốc vương đợi, đợi mãỉ, không biết đã đợỉ bao lâu, cuối cùng hạt đậu nổi bập bềnh trên măt nước. Cho đến tận hôm nay, Nick cá cũng không quay trở lại".

Những câu chuyện cổ xưa mà buồn bã như vậy đều dừng lại ở đầy, Nick rầu rĩ nói: "Nick cá thật đúng là một cậu bé bất hạnh, gặp phải một ông chủ tồi tệ như vậy, luôn bảo câu ấy đi tìm đường chết".

"Đúng vậy, cắp trên không nhìn rõ tình hình, trở thành bia đỡ đạn toàn là cấp dưới".

"Thuyên trưởng, ngài kể chuyện rất hay". Nick lắng nghe rất hài lòng, thật lòng khảm phục nói, "Không chán như ông già kể chuyện Frankỵ ở quán rượu Algiers. Nghe ông già ấy kể một đoạn, ít nhất phải mất ba đồng".

"..."

Da mặt Haỵieddm co giật hiếm khi hắn có hứng chơỉ đàn cho người khác nghe, thế mà lại bị so sánh vớỉ một ông già. Hắn đừng đùng nổi giận, cuối cùng sự kiên nhẫn tiếp đãi cô nhóc cũng cạn kiệt, liền vung tay đuổi nàng ra ngoài.

Con nhóc chết tiệt mẫn mê quả cam ngoan ngoãn nằm trong túi rồi biền khỏi phòng thuyền trưởng, vừa được ăn lại vừa được nghe kể chuyện, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cuối cùng Nick đã nghĩ thông suốt rồi, ông chủ đã đối xử với nàng tốt như thế, thì mấy cái nghè tay trái đó tạm thời bỏ đi vậy.

Cơn gió mát lạnh xua tan cái oi nóng khát cháy khó chịu của mùa hè, những cánh buồm căng phòng mang theo những món quà của thần Gió Aiolos.

Như thường lệ, Hayreddin lại đi đường vòng qua Tây Ban Nha, chở theo hơn một nghìn người Moor đang trong tình cảnh nguy hiểm, hộ tống bọn họ quay lại Bắc Phi. Sau khi trải qua cuộc hành trình kinh thiên động địa, con thuyền Hải Yêu lại trở về Algiers. Những người Hồi giáo nhận ân huệ của Hayreddin ở gần đấy, đám người Moor từng được hắn cứu giúp an cư tại nơi này, và thậm chí vô số những kẻ nghe nói về Sư Tử Đỏ trong sự kiện ở Santa Lucia cũng tụ tập tự phát ở bến cảng chào đón hắn.

Anh hoàng hôn bi tráng, những cơn gió thu ngang tàng. Hayreddin sải những bước chân mạnh mẽ xuống con thuyền Hải Yêu, chiếc áo choàng tung bay, tịch dương phủ một vàng ánh sáng màu vàng kim xuống phía sau lưng hắn. Một vài trưởng lão đức cao vọng trọng mắt ngân ngấn lệ, kìm lòng không đặng quỳ rạp xuống chân người đàn ông trước mặt, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn trên tay hắn.

"Cha...".

Bon họ giống như đám người châu Âu đang gọi giáo hoàng trong Tòa Thánh, tôn xưng hải tặc vĩ đại là - Đức Cha.

Truyện Chữ Hay