Type: Thanh Hương
Ý định dùng cách ám sát để uy hiếp đám cướp biển hoàng đế Tây Ban Nha coi như công cốc, Sư Tử Đỏ không những không sợ mà còn khiêu chiến ngược lại, cùng trong tháng ấy năm chiếc thuyền Tây Ban Nha đen đủi bị Hayreddin cướp hết của cải rồi đốt cháy sạch sẽ.
Ngài muốn chiến, vậy thì chiến thôi!
Phương thức nghênh chiến kiêu ngạo đến cực điểm này đã khiến Charles V nổi giận lôi đình, vì có chiếc cằm chìa ra do khiếm khuyết di truyền nên ông ta càng tức giận, cái miệng càng không thể khép lại được. Charles V lập tức hạ lệnh cho tất cả các thuyền chiến và thuyền buôn sở hữu của Tây Ban Nha, không cần hỏi lý do, cứ thấy tàu cướp biển nào đáng ngờ là nã pháo tấn công ngay.
Nhưng Hayreddin lại là một tay giang hồ trải đời với kinh nghiệm cực kỳ lọc lõi, bắt đầu từ năm mười bốn tuổi đã theo các anh ra biển, mỗi một bãi nông đảo nổi ở Địa Trung Hải, từng hướng gió từng dòng chảy vào mọi thời điểm hắn đều nắm rõ như trong vườn hoa nhà mình.
Dũng mãnh như sư tử, giảo hoạt như cáo già, khắp vùng biển xanh thẳm này, không một ai có thể là đối thủ của hắn.
Thuyền Hải Yêu, khoang thuyền trưởng.
“Thuyền của nước Pháp, không được động vào”. Hayreddin tuyên bố với những tay giám sát thuyền ngồi đó.
Không giống với những toán cướp biển khác, Sư Tử Đỏ là một tổ chức chặt chẽ, mỗi giám sát là thuyền trưởng trên con thuyền của họ, còn bản thân Hayreddin là nguyên soái của tất cả các thuyền, bất luận là chọn lựa mục tiêu hay phân chia chiến lợi phẩm, mọi thuyền trưởng đều phải nghe theo chỉ thị của hắn.
“Khi không còn sự lựa chọn nào khác, có thể tùy ý lấy đôi chút, nhưng không được vượt quá một phần ba”. Hayreddin cười bổ sung, “Trong quá trình nhớ để ý tới phong độ, hạn chế giết người, phải lịch sự với phái nữ đấy”.
Mấy tay giám sát đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ý hắn là sao. Những tên cướp biển cũng chia mục tiêu ra làm năm bảy loại, thuyền hiệp nghị quốc gia thì hoàn toàn tha cho đi, mối quan hệ tàm tạm thì chỉ lấy một phần, chỉ có của nước đối địch mới cướp bóc sạch sẽ giết người diệt khẩu. Nhưng nước Pháp hoàn toàn không có lý do gì để bỏ qua cả.
“Nguyên nhân hả, mọi người hãy cứ tin ở tôi, tất cả đều vì tương lai phát triển của Sư Tử Đỏ thôi”. Hayreddin thoải mái dựa vào lưng ghế, vẻ mặt tự tin không gì sánh được.
Thân là người lãnh đạo đội thuyền, bất luận là phân chia chiến lợi phẩm hay đưa ra quyết sách cho trận chiến, hắn chưa từng mắc phải một sai lầm nào. Mấy tay giám sát đều có một lòng trung thành đến mức gần như tôn sùng đối với vị thuyền trưởng này, hắn đã nói như vậy nhất định có lý lẽ riêng nên nhất loạt phục tùng mệnh lệnh.
Khi mấy tay giám sát ra khỏi phòng rồi, vẻ tươi cười trên mặt Hayreddin dần dần biến mất. Thật ra ý tưởng này chỉ là một thử nghiệm, không biết sự việc có phát triển như hắn mong đợi không. Trở thành kẻ thù của toàn bộ giới Kito giáo không phải là một chuyện có thể đưa ra quyết định đơn giản dễ dàng. Nhưng muốn đạt được mục đích của mình, không mạo hiểm thì không thể thành công.
Kẻ thù, liên minh, mâu thuẫn, lợi ích… Hayreddin ngồi trầm ngâm hồi lâu, suy nghĩ phương hướng.
Sắc chiều từ nhạt màu chuyển dần sang đậm, ánh hoàng hôn nóng bỏng dần dần lui bước, những vì sao nhô lên từ dưới mặt biển. Hayreddin ngồi mãi trong phòng cho đến khi không nhìn rõ bóng người nữa, mới đứng dậy giãn gân cốt.
Vừa mới duỗi cánh tay ra, đột nhiên nhớ tới một người, khóe miệng bất giác khẽ cong lên. Cùng là một tư thế ấy, nhưng có một cô nhóc khi vươn vai trông giống hệt một con mèo hoang lười biếng.
Hayreddin chợt nhớ ra, chuyện của đội thuyền hắn đã lên kế hoạch cho mười năm sau, nhưng không nghĩ tới chuyện đội trưởng đội xung phong trở thành người như thế nào. Hắn đã từng nghĩ nếu Nick tử trận sẽ cần có người dự bị, nhưng lại chưa từng nghĩ con nhóc ấy sẽ trưởng thành.
Qua hai năm nữa thôi, những đặc điểm của phái nữ trên người nàng sẽ dần rõ ràng hơn, cho dù là mặc quần áo của nam giới, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi cũng có thể nhận ra được giới tính thật. Lăn lộn trên biển ăn bữa nào lo bữa ấy, các thuyền viên đều có chút mê tín, mấy chuyện như cho phụ nữ lên thuyền sẽ chọc giận thần Biển, kinh nguyệt mang lại điều không may… Những thứ đó còn dễ xử lý, vì trên biển chỉ nói chuyện bằng nắm đấm và vận may, hai trăm năm trước phu nhân Belivi() – sư tử cái của nước Anh, chính là dùng thực lực của mình bịt miệng tất cả những kẻ gièm pha.
(): Phu nhân Belivi – sư tử cái của nước Anh là nữ hải tặc đầu tiên được nêu danh trong lịch sử. Bà tên thật là Jeanne de Clisson (-) sinh ra trong một gia đình danh gia vọng tộc ở đảo Brittany (Pháp). Năm , Jeanne kết hôn với Olivier III de Clisson – một quý tộc giàu có. Do thất bại trong việc bảo vệ Vannes nên Olivier đào tẩu sang Anh nhưng bị bắt và chịu hành quyết theo lệnh của vua Philip VI vào năm . Jeanne tức giận và thề sẽ trả thù vua Philip. Bà bán hết tất cả đất đai của mình và lấy một người quý tộc giàu sang để có tiền mua ba chiếc tàu chiến. Những tàu này được sơn toàn bộ màu đen. Sau đó, bà cho “hạm đội đen” này ra khơi và săn đuổi những con tàu của vua Philip. Jeanne không hề nương tay, bà cho xẻ thịt toàn bộ thủy thủ đoàn bà bắt được, chỉ để lại một vài người để truyền đạt với nhà vua rằng: “ Sư tử cái ở Brittany đã nổi dậy”.
Chuyện khó giải quyết còn ở phía sau cơ. Hayreddin bóp trán.
Con gái còn nhỏ nên vẫn chưa nhìn ra được gì, nhưng lớn rồi khó tránh khỏi gây ra lộn xộn, gây gổ đánh nhau, trở thành thần tượng tranh giành ghen tuông giữa đám đàn ông, một tổ chức hợp tác đoàn kết sẽ tan rã; nếu không thì cũng là chọn lấy một người, trêu đùa vui vẻ rồi kết hôn sinh con, sau đó lòng dạ để tận đâu đâu, tiếp đến là lễ nghỉ tuần trăng mật nghỉ sinh, cuối cùng là từ chức, mọi công sức bồi dưỡng hóa thành nước chảy…
Hayreddin càng nghĩ càng xa, cuối cùng bắt đầu thấy đau đầu.
Giống như tất cả những ông chủ khác, hắn chưa từng nghi ngờ năng lực của phụ nữ, nhưng cũng tin rằng phụ nữ sẽ mang đến phiền phức.
Lo lắng nửa ngày, Hayreddin bật cười, toàn là những chuyện không đâu, vậy mà hắn đã đau đầu trước. Những người thích thuần dưỡng động vật, sợ nhất chính là mọi tâm huyết đổ sông đổ biển, nhưng những đứa trẻ ồn ào và vòi vĩnh thì tính bất ngờ càng lớn, hắn càng bất giác chú ý hơn.
Hayreddin quyết định đi lên boong thuyền ngắm cảnh, để gió biển thổi bay những mối lo lắng mơ hồ không rõ ràng này đi.
Đẩy cửa ra, đi dọc hành lang, lên cầu thang mạn thuyền. Tay thủy thủ trực đêm cung kính chào hỏi, Hayreddin vừa mới trèo lên tầng cao nhất trên boong phía đuôi thuyền đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang cuộn người lại trong góc tối.
Nương theo ánh sao, Hayreddin trông thấy căn nguyên của mọi phiền não.
Nick vùi đầu vào giữa hai đầu gối, thân người nhỏ nhắn phập phồng lên xuống theo hơi thở đều đặn, hai cành tay đan vào nhau ôm chặt lấy thanh lưỡi hái,dù ngủ mơ cũng không buông lỏng. Tư thế đó chỉ có người trường kỳ sống trong những mối nguy hiểm chí mạng mới có, một số người dù cho võ nghệ cao cường nhưng trong giấc ngủ lại để lộ đầy rẫy những sơ hở.
Hayreddin nhẹ nhàng bước vài bước đến chỗ nàng, khoảng cách còn chưa tới hai mét, Nick giật mình tỉnh giấc, nắm chặt lưỡi hái trong tay chuẩn bị vung ra chém, trên khuôn mặt non nớt là đôi mắt đen láy đầy cảnh giác, xem ra vô cùng cảnh giác.
“Ối… thuyền, thuyền trưởng…”.
Nick nhìn rõ người tới là ai rồi, mới bỏ lưỡi hái xuống, cố gắng bình ổn lại nhịp thở: “Sao lại dọa tôi sợ thế chứ, khó khăn lắm mới ngủ được?”.Nick dụi dụi mắt cằn nhằn, cái miệng hơi dẩu lên.
Lại là cái biểu cảm ấy, Hayreddin cười. Ăn chưa no, ngủ không ngon, thiếu tiền, khuôn mặt không cảm xúc của nàng liền thay đổi, lộ ra vẻ ngây thơ nên có ở độ tuổi này. Suy cho cùng, nàng vẫn là một đứa trẻ…
“Sao lại ngủ ở đây, tuy là mùa xuân nhưng gió biển ban đêm cũng rất lạnh”.
“Dưới đó ngột ngạt lắm…”. Nick sờ xung quanh, tấm thảm nàng mang theo cuộn tròn vứt ở bên cạnh. Không gian trên thuyền là thứ rất quý giá, buồng đơn của đội trưởng chẳng qua cũng chỉ tầm sáu, bảy mét vuông, lại còn không có cửa sổ, đóng cửa vào rồi vừa ẩm thấp vừa chật hẹp, khiến cho người ta thấy bí bức.
“Ồ? Chứ không phải cậu sợ tối à?” Hayreddin cười hỏi.
“Còn lâu mới sợ! Tôi chỉ là… ghét những nơi nào vừa ẩm ướt vừa chật chội thôi”. Nick bác bỏ. Thuyền được làm bằng gỗ, vì phòng ngừa cháy nổ nên sau tám giờ tối phải dập hết lửa tắt hết đèn, chỉ có phòng của thuyền trưởng và phòng y tế mới có đặc quyền thắp đèn ban đêm.
“Hôm nay thời tiết rất tốt, sao rất sáng”. Nick đứng dậy vươn vai duỗi lưng, quay người đến gần mạn thuyền, hai tay chống cằm ngắm nhìn ngắm nhìn bầu trời. Dòng sông sáng lấp lánh từ những ngôi sao chảy qua bầu trời, màn trời màu đen như một mái vòm khổng lồ, bao la rộng lớn phủ lên mặt biển, nhìn chăm chú hồi lâu, sẽ khiến người ta vì hoa mắt mà nảy sinh cảm giác tự ti nhỏ bé.
Hai tù nhân nhìn qua song sắt từ phòng giam, một người nhìn thấy sự thê lương cùng bùn lầy, còn người kia lại nhìn thấy những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Hayreddin đột nhiên nhớ tới câu ấy.
Hai người im lặng không nói lời nào một lúc lâu, Hayreddin liếc nhìn quầng thâm màu xanh nhạt dưới mắt Nick, chuyến này đi đã hơn nửa tháng chưa cập bến, tinh thần của nàng càng lúc càng kém. Lại nhớ tới sở thích kỳ quặc thích ngủ với gái điếm của Nick, không khỏi có suy nghĩ xấu xa hỏi: “Không có người nằm cạnh nên ngủ không ngon à?Sao không gọi phó đội trưởng của cậu đến, có lẽ cậu ta sẽ không từ chối đâu”.
“Tóc Vàng? Anh ta đâu có trả tiền, sao tôi phải ngủ với anh ta”. Nick trả lời không cần suy nghĩ, gần đây anh chàng Karl này rất kỳ lạ, vốn dĩ luôn đi theo nàng nửa bước không rời, nhưng giờ lại không cằn nhằn nữa, chỉ đừng nhìn từ phía xa, cái dáng vẻ muốn nói lại thôi đó khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
“Cho cô tiền thì có thể ngủ cùng?”Hayreddin xoay hẳn cả người lại, nhìn chằm chằm vào nàng hỏi.
“Còn phải xem xem là bao nhiêu đã. Nhưng hiện giờ tôi không thiếu vàng. Có vấn đề gì à?” Nick ngạc nhiên, trước nay thuyền trưởng chẳng bao giờ hỏi cấp dưới những chuyện riêng tư như vậy, sao hôm nay lại hỏi nhiều thế.
“Có”.
“Chuyện gì?”
“Liên quan đến hình tượng của Sư Tử Đỏ, xưa nay chúng ta chưa bao giờ giao dịch da thịt giá rẻ cả”. Hayreddin nhanh chóng tìm ra một lý do.
“Vậy à…”. Nick buồn rầu, nghĩ ngợi rất lung, đột nhiên trong đầu lóe sáng, “Vậy được rồi, tôi sẽ thu nhiều tiền hơn vậy”.
“…”.
Giống như đang nuôi một cô con gái nổi loạn, Hayreddin đột nhiên muốn đánh vào mông nàng. Hắn nhấc tay lên vỗ mạnh vào sau gáy của Nick một cái, “Tìm một chỗ nào đó thuận tiện rồi ngủ một giấc đi, để lỡ chuyện làm ăn, sẽ trừ tiền lương của cậu”.
Nick nhỏ bé bị hắn vỗ một cái, cả người lảo đảo, thấy bóng lưng thuyền trưởng đã đi xa, đầu óc hoàn toàn chẳng hiểu gì, tại sao lại cứ toàn bị dọa trừ tiền lương mãi thế nhỉ?
Việc làm ăn trên thuyền chỉ hơi sơ sểnh một chút thôi là sẽ mất mạng ngay, cho dù sức lực không đủ, thì lúc làm việc Nick cũng chưa bao giờ dám lơ là. Nhưng những chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra vào những lúc không ngờ đến nhất.
Vào một ngày tháng Tư, thuyền Hải Yêu tóm một con thuyền chở hương liệu của Venezia làm tù binh, vì thực lực bị áp đảo, lúc nhìn thấy cậu thiều niên vung lưỡi hái đen sì khổng lồ nhảy lên mạn thuyền, lão thuyền trưởng thuyền buôn dứt khoát giương cờ trắng đầu hàng. Đại danh khủng khiếp của Hải Yêu đã truyền đi khắp Địa Trung Hải, so với việc tiền mất tật mang, chi bằng dâng một phần tài sản bảo toàn mạng sống.
“Các quý bà mời đứng sang bên phải, các quý ông mời đứng sang bên trái, ai muốn chết thì đứng ở giữa”.Nick thành thục ra lệnh.
Sư Tử Đỏ trước giờ luôn đối xử rất ưu đãi đối với những thuyền chủ động đầu hàng, chỉ lấy một nửa tài sản, không bắt giữ tù binh. Đội trưởng đội xung phong nhìn chằm chằm vào đám thủy thủ đang giơ tay lên trời, đám thuộc hạ di chuyển hàng hóa cùng vũ khí và thuốc súng từ trên thuyền đi, quá trình cướp bóc diễn ra trật tự ngay ngắn gọn gàng. Sau nửa giờ, tất cả đã được giải quyết ổn thỏa.
“Cám ơn sự hợp tác của các vị nhé, lần sau gặp lại”.
Vẽ hổ thành mèo, Nick cúi người nói lời cảm ơn giống như thuyền trưởng đã từng làm, nhưng lại không học được loại phong độ vừa thanh lịch lại vừa kiêu ngạo của Hayreddin.
Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, Nick ngáp một cái, chuẩn bị đi tới mép thuyền chuẩn bị nhảy về thuyền Hải Yêu. Vừa vung lưỡi hái ra, chuẩn bị lấy đà nhảy kên, thì một bóng đen nhỏ bé đột nhiên lao vụt tới, Nick vốn dĩ đang không tập trung, liền trượt chân rơi xuống khoảng không giữa hai con thuyền, tủm một tiếng bọt nước văng tung tóe, rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Đội trưởng, trời cũng đâu có nóng, cậu nhảy xuống tắm hả?”
“Ha ha, không phải đâu, lúc nãy tao nhìn thấy rõ ràng, đội trưởng bị con mèo dọa giật mình rơi xuống biển đấy”.
“Chẹp, không may rồi, chứng tỏ nhìn thấy mèo đen sẽ gặp xui xẻo đúng là không phải nói chơi”.
Đám cướp biển đứng trên mép thuyền cười nói hi hi ha ha nào nhiệt, hoàn toàn không có tâm lý lo lắng căng thẳng. Đang là lúc sóng yên biển lặng, đàn ông đi biển có ai là không thể bơi đến hơn năm mươi dặm đâu.
“Tên ngốc này!”
“Nick!”
Tủm tủm, một đỏ một vàng, hai bóng người cùng lúc nhảy xuống biển.
Hải Yêu trong truyền thuyết lại không biết bơi, chuyện này chỉ có mình Hayreddin biết, nghe thấy có người hét đội trưởng rơi xuống nước, hắn liền tháo dây lưng súng thắt bên hông ra rồi lao nhanh xuống biển. Karl vẫn luôn đi theo Nick, nhưng lại không biết nàng là một con vịt cạn, thấy nàng rơi xuống biển mãi không trồi lên mới sợ hãi bật dậy.
Nước biển Địa Trung Hải trong vắt như thế, một chuỗi bong bóng hoảng loạn lúng túng nổi lên từ dưới nước, có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của Nick. Nàng đúng là không biết bơi, lại không cam tâm bị chết đuối, nên tay chân ra sức quẫy bên này đạp bên kia, nhưng càng bơi lại càng chìm. Bình thường sau khi rơi xuống nước vài phút, người ta mới chết đuối, nhưng nếu như không nín thở, phổi sẽ bị sặc nước, có khả năng chỉ trong mấy chục giây đã tử vong. Nhìn mũi miệng nàng không ngừng nhả ra bong bóng, hai nhân viên cứu hộ liền ra sức bơi về phía đó.
Nhảy xuống nước cùng một lúc, nhưng bản lĩnh dưới nước của Hayreddin tốt hơn Karl nhiều, tuy thân thể của hắn cao lớn cường tráng, ở dưới nước linh hoạt như một con cá heo, bơi tới bên cạnh Nick trước tiên, xách cổ áo sơ mi của nàng trồi lên khỏi mặt nước. Theo phản xạ, Nick với ra sau tóm lấy cánh tay của hắn, nhưng Hayreddin hiểu rằng nếu bị quấn lấy thì cả hai người đều sẽ đi đời, nên dứt khoát duỗi tay ra bẻ trật khớp hai cánh tay nàng.
“Thuyền trưởng lên rồi! Thả thang dây xuống đi!”
Trải qua một trận ồn ào, Hayreddin cả người ướt đẫm quăng Nick lên boong thuyền. Vừa định mở miệng mắng nàng vài câu, thì thấy nàng mềm nhũn như một cái bao tải, miệng mũi không ngừng nhả ra bong bóng, liền hiểu ra trong phổi có nước, bèn ôm lấy thắt lưng nàng bế lên, nhấc chân húc đầu gối vào dạ dày nàng. Nick nằm vắt ngang trên đùi Hayreddin ộc ra mấy ngụm nước, thân hình run rẩy ho sặc sụa.
“Được rồi được rồi! Có thể hít thở được rồi!”
Đám cướp biển vỗ tay chúc mừng thần Biển thả người, Karl trèo lên thuyền muốn đỡ lấy Nick, nhưng thuyền trưởng lại không có ý định buông ra.
“Trên người cậu mang theo cái gì vậy hả?”Hayreddin nắm chặt bả vai Nick, khậc khậc hai tiếng nắm lại cánh tay cho nàng.
Nick hừ khẽ nhưng không nói gì. Lúc dốc nước ra, Hayreddin cố ý nặng tay, nên có lẽ đã để lại vài vết bầm lên bụng và vai nàng, đòn đau mới nhớ lâu.
“Gần đây, cậu nặng lên nhiều đấy, không phải do ăn nhiều quá đấy chứ, có cần giảm béo không?”
Nick cúi đầu im lặng, Hayreddin cũng không để ý tới nàng nữa, thò tay kéo quần áo của nàng ra, lại lôi ra được một bộ áo giáp ánh vàng sáng lấp lánh, nhìn kỹ hóa ra nó được làm bằng những đồng xu vàng xâu chuỗi lại với nhau, nặng chình chịch cỡ phải pound¬().
(): pound tương đương kg.
“…Được lắm, cần tiền không cần mạng đúng không”.
Chẳng trách rơi xuống nước ngay cả đầu cũng không ngóc lên được, ùng ục ùng ục chìm thẳng xuống đáy biển. Hayreddin tức đến nỗi run cả giọng, tưởng chừng sắp lột trần Nick ra quất cho một trận nhớ đời, cũng may một tia lý trí còn sót lại chợt nhớ ra nàng là con gái, lại còn là đội trưởng dẫn dắt hơn mấy trăm anh em, không thể làm mất mặt nàng trước mặt mọi người được.
“Tịch thu”. Hayreddin cầm lấy chiếc áo giáp vàng xoay người bỏ đi.
“Thuyền trưởng!” Cuối cùng Nick cũng lên tiếng, ánh mắt đáng thương nhìn theo bóng dáng thủ lĩnh. Tuy là người đứng đầu đám cướp biển, nhưng Hayreddin lại thích ăn mặc sạch sẽ thanh lịch. Giờ tất cả quần áo đều ướt đẫm dính hết vào cả da thịt, đường nét từ những cơ thịt săn chắc khiến khía cạnh hung tợn hoang dã của hắn hoàn toàn lộ ra ngoài.
“Thuyền trưởng…”, Nick nhỏ giọng cầu xin.
Tiền nhiều là chuyện tốt, nhưng nàng không tin tưởng bất kỳ một ai, giấu tới giấu lui vẫn không yên tâm, cuối cùng nghĩ chi bằng giấu luôn lên người mình. Hayreddin không kìm được quay đầu lại quét ánh mắt về phía nàng, không biết là nước biển hay nước mắt, mà trong đôi mắt đen láy ầng ậc nước, chiếc áo sơ mi càng lộ rõ cơ thể gầy gò yếu ớt. Tên quỷ keo kiệt này, cả ngày từ sáng đến tối miệng ăn không ngừng nghỉ vậy mà vẫn gầy như vậy, ai không biết lại tưởng Sư Tử Đỏ hắn hà khắc với cấp dưới.
“… Cứ để tạm ở chỗ tôi đã, chờ cậu kiểm điểm đủ rồi hãy nói tiếp”.
Cuối cùng, Hayreddin không thể tiếp tục nhìn dáng vẻ đáng thương hiếm thấy của nàng thêm được nữa, liền bỏ cuộc.
Hình phạt là lao động cùng cánh thủy thủ, cọ sàn thuyền trong ba ngày, Karl đi theo bưng nước đưa khăn, xót xa khi thấy nàng phải làm việc dưới ánh mặt trời gay gắt, nhưng không biết tại sao, lại thấy trên khuôn mặt nàng lóe lên một thoáng đắc ý.
Nick quỳ gối chịu đựng cực nhọc cọ sàn, nhưng trong lòng lại chẳng có chút uể oải nào.
Qủa nhiên, tính tình những ông chú trên đời này đều giống nhau, biểu cảm đó đã từng lừa được chú Assa, thì cũng có thể đánh lừa được thuyền trưởng. Không phải không có báo ứng, mà là chưa đến lúc.
Buổi tối ngày thứ hai, trong khi Nick bé nhỏ đang vô cùng khoái trá vì lừa được Hayreddin và nghĩ làm thế nào để lấy lại chiếc áo giáp vàng, cuối cùng báo ứng cũng đã đến.
Victor đang kiểm tra cho một thủy thủ bị đau mắt rất nghiêm trọng thì nghe thấy tiếng bước chân chạy tất tả thình thịch của người nào đó trên hành lang, sau đó không chút khách khí đạp tung cánh cửa gỗ phòng y tế ra.
“Tất cả ra ngoài hết!”
Đội trưởng Nick hét toáng lên một tiếng, ba tên thuộc hạ đang đợi khám thức thời lập tức lách người đi ra ngoài. Nick kéo chốt gỗ khóa cửa lại, tiếp đó cởi áo khoác tháo dây lưng.
Anh chàng bác sỹ ngây người như vừa mới tỉnh mộng, tựa con mèo bị bỏng lông tóc xù lên dựng đứng trốn trong góc tường, cả người run rấy hai tay nắm chặt cổ áo: “Cô làm cái gì vậy hả!Cho dù đã ký kết hiệp nghị, thì phòng y tế cũng không cung cấp loại dịch vụ đó đâu!Nói, nói cho chô biết! Tôi, tôi có vị hôn thê ở Florence rồi đấy nhé!”
Nick cuống đến độ giậm chân, ngẩng đầu nhìn Victor: “Liên quan gì đến vị hôn thê của anh chứ? Trong người tôi đang bị thương nặng, sắp chết rồi!”
“Trong ngoài cái gì hả? Tôi không nhớ gần đây cô có bị thương gì cả?” Victor hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được, nên không dám tới gần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nick trắng bệch: “Hôm qua tôi bị rơi xuống nước, thuyền trưởng đá một phát rất mạnh vào bụng tôi, hôm nay không biết sao, phía dưới liền chảy máu! Không thể cầm được…”. Sau đó vừa tiếp tục vật lộn với sợi dây lưng, vừa lẩm bẩm tự mình tính toán, “ Đứt tay đứt chân được bồi thường vàng, bị thuyền trưởng đánh cũng coi như làm việc mà bị thương nhỉ? Mắt, cánh tay, đùi là mười đồng vàng một cái, mũi lỗ tai ngón tay là ba đồng một cái, không biết bị thế này có thể lấy được bao nhiêu tiền đây…”.
Victor ôm mặt ngồi xuống sàn, rên la thảm thiết.
“Thượng Đế ơi, con chưa từng cầu xin người điều gì, hôm nay, con xin người hãy mang con nhãi này về đi!!!”