Cảnh Trâm Bạch thắt lại đai lưng, tùy tiện buộc mái tóc dài lên, quay đầu nhìn Võ Yếu Ly mệt đến mức ngất đi.
Võ Yếu Ly đầu tóc tán loạn, khỏa thân nằm nghiêng trên những đóa băng hoa, dù đã ngất đi nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Cảnh Trâm Bạch cầm áo ngoài của mình khoác lên cơ thể trần trụi của Võ Yếu Ly, rồi đưa tay vuốt mái tóc dài che khuất một bên mặt, ngón trỏ khẽ vuốt nhẹ lên gương mặt cậu.
Võ Yếu Ly mặt mũi đỏ bừng, nơi khóe mắt còn lưu lại vệt nước, lông mày nhíu lại, hình như nhận thấy có người đang chạm vào mình nên vô thức ậm ừ.
Bàn tay của Cảnh Trâm Bạch chạm vào áo ngoài, ánh mắt hắn nhìn xuống bên dưới, dừng lại ở vai và xương quai xanh của Võ Yếu Ly, trên đó lưu lại nhiều dấu vết, còn có cả vết cắn rõ ràng.
Dấu vết trên chiếc áo ngoài bên dưới còn nhiều hơn.
Cảnh Trâm Bạch sau đó mất kiểm soát, mạnh mẽ đè Võ Yếu Ly ra, bất chấp sự vùng vẫy và phản kháng của cậu, càng làm càng tàn nhẫn.
Bả vai Võ Yếu Ly run lên, vô thức muốn chạy trốn. Cảnh Trâm Bạch giữ lấy vai cậu, buộc cậu không thể chạy.
"Không... không muốn mà..." Võ Yếu Ly lẩm bẩm.
Cảnh Trâm Bạch dừng lại một chút, lật người Võ Yếu Ly lại, cắn mạnh vào sau vai cậu, sau đó dùng thuật pháp khiến vết cắn nhanh chóng đóng vảy, để lại một dấu đỏ tươi không thể xóa nhòa.
Cả người Võ Yếu Ly đột nhiên cuộn tròn lại, như đang chịu đựng một sự tra tấn khủng khiếp: "Đau quá!"
Cảnh Trâm Bạch kiểm tra Nguyên Anh của cậu, phát hiện nó đang điên cuồng rút linh khí ra để tự mình tu luyện.
Tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh, chỉ một lát đã đột phá Nguyên Anh, leo lên Hợp Thể kì, trực tiếp nhảy qua ba cảnh giới. Tu vi sau khi tăng lên đến Hợp Thể kì thì dừng lại, nhưng Võ Yếu Ly vẫn liên tục rút linh khí trong tiên cảnh.
Tu vi quá thấp, linh lực lại dư thừa, nếu tiếp tục tham lam rút linh khí, kinh mạch và Nguyên Anh của Võ Yếu Ly sẽ nổ tung.
Đây hẳn là tác dụng do xuân độc, hàn đàm, hoa băng lam và công pháp đặc thù Cảnh Trâm Bạch tu luyện kết hợp lại, mang đến hiệu quả song tu kì diệu.
Đáng tiếc không có công pháp song tu hỗ trợ lẫn nhau nào giúp cậu ổn định tu vi.
Võ Yếu Ly bắt đầu chảy máu mũi, toàn thân co giật và run rẩy vì đau.
Nếu mặc kệ vào lúc này, cậu sẽ chết.
Cảnh Trâm Bạch nhìn Võ Yếu Ly máu mũi chảy càng lúc càng nhiều, thu tay lại định rời đi.
Tuy rằng có chút đáng tiếc không thể tận mắt chứng kiến bộ dạng cậu mất đi cơ duyên, nhưng cái giá phải trả để cứu Võ Yếu Ly quá cao, không đáng để hắn phải hy sinh tu vi của mình.
Cảnh Trâm Bạch lạnh lùng đánh giá giá trị của Võ Yếu Ly, dù cho họ vừa làm chuyện thân mật nhất.
Võ Yếu Ly đau đến mức tỉnh lại, cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ mơ hồ nhìn thấy tỷ tỷ trong mộng đang nhìn mình. Cậu vô thức nắm lấy tay áo của Cảnh Trâm Bạch, thấp giọng hỏi: "N-nàng tên là gì? Có thể cho ta biết không?"
Cảnh Trâm Bạch: "Cảnh Tùy Chân." Tùy Chân là tên thật của hắn.
"Cảnh Tùy Chân... Tùy Chân, tên đẹp quá, đẹp tựa như nàng vậy." Võ Yếu Ly nỉ non, bởi vì đau đớn mà phân tâm. Một lúc sau, cậu mới nói tiếp: "Ta sẽ chịu trách nhiệm, nàng đừng sợ."
Cảnh Trâm Bạch thờ ơ nhìn cậu, nghĩ thầm, sắp chết rồi mà vẫn còn nhớ thương một người phụ nữ, cho dù không phải bản thân thì sớm muộn gì cậu cũng chết trong tay người phụ nữ khác.
"Ta thích nàng." Võ Yếu Ly ngắt quãng nói, "Có thể nàng không tin, nhưng ta đã yêu nàng... ngay từ cái nhìn đầu tiên."
"Xùy." Cảnh Trâm Bạch cười nhạo, hắn tin vào cái gọi là "vừa gặp đã yêu" của Võ Yếu Ly, cũng nhìn ra được cậu thích mình.
Loại yêu thích này nhiều hơn những người phụ nữ khác một chút, đến mức Võ Yếu Ly có ý định theo đuổi hắn.
Nhưng mà quá ngu xuẩn.
"Tình yêu" của Võ Yếu Ly bắt đầu từ vẻ ngoài, suy cho cùng thì cũng chỉ là da với thịt, máu mủ tanh hôi, bị điều này mê hoặc mà bỏ qua việc tu hành là chuyện cực kỳ ngu ngốc. Đối với Cảnh Trâm Bạch mà nói, thế giới quan của hắn không có đạo đức, không có thiện ác, chỉ cần có lợi cho mình, trên đời không có thứ gì không dùng được, không có thứ gì không giết được.
Bởi vì so với tuổi thọ vạn năm của các tu sĩ Đại Thừa trên thế gian này, hắn càng muốn sống hàng trăm triệu năm, càng muốn tùy ý du hành qua 3000 thế giới, càng muốn trường tồn vĩnh cửu như những vì tinh tú trên trời.
Dưới thần, tất cả đều là kiến.
Cảnh Trâm Bạch nắm lấy cánh tay đang túm lấy ống tay áo mình của Võ Yếu Ly, hơi dùng sức, ép cậu phải buông ra, rõ ràng là lạnh lùng vô tình, nhưng giọng điệu lại dịu dàng, mỉm cười như gió xuân: "Cảm ơn ngươi đã thích, ta rất vui."
Võ Yếu Ly mơ màng nghe nhầm thành "ta cũng thích ngươi", nên vui vẻ nói: "Vậy tốt quá. Nàng đừng biến mất nữa, đợi đến khi ra ngoài thì cùng ta trở về Vạn Pháp Đạo Môn. Ta sẽ nói với sư phụ, kết thành đạo lữ với nàng." Cổ họng cậu đột nhiên tanh ngọt, khóe môi trào ra tia máu.
Cảnh Trâm Bạch buông tay Võ Yếu Ly ra, thản nhiên đáp: "Sau này hãy nói."
Võ Yếu Ly rất vui vẻ, nhưng cậu vẫn rất đau.
Cậu muốn chạm vào Cảnh Trâm Bạch, nhưng lại vồ hụt, thử hai lần vẫn không nắm được thứ gì bèn nắm chặt tay rồi buông thõng xuống, lục phủ ngũ tạng đều đau, Võ Yếu Ly không biết tại sao lại đau như vậy, ý thức cậu mơ hồ đến nỗi không hiểu được cái gì gọi là đau, chỉ biết theo bản năng cảm thấy khó chịu.
Cảnh Trâm Bạch đi được vài bước, hồi tưởng lại mùi vị thơm ngon của Võ Yếu Ly khi hứng tình, dừng lại một chút, trong lòng có hơi tiếc nuối.
Khi hắn ra đến cửa hang, mảnh vỡ Mệnh Bàn đột nhiên phát ra một tiếng "Vù _ _", rồi xông ra, xoay tròn trong không trung rồi nhanh chóng quay trở lại hang, lặng lẽ lơ lửng giữa không trung.
Bên dưới mảnh vỡ Mệnh Bàn là Võ Yếu Ly đang hôn mê.
Thấy vậy, Cảnh Trâm Bạch lập tức dùng thuật bói toán của Tư Mệnh Cung để suy đoán mối liên hệ giữa Võ Yếu Ly với mảnh vỡ Mệnh Bàn.
Một lúc lâu sau, quẻ trận kết thúc, Cảnh Trâm Bạch hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Võ Yếu Ly lại có cùng một hơi thở với mảnh vỡ Mệnh Bàn.
Điều này có thể giải thích tại sao Võ Yếu Ly lại có nhiều cơ duyên như vậy.
Cảnh Trâm Bạch lạnh lùng liếc nhìn mảnh vỡ Mệnh Bàn, sau đó đỡ Võ Yếu Ly dậy nói: "Ngươi quả thật là may mắn."
Nếu không có Mệnh Bàn bảo vệ thế giới này, phi thăng sẽ rất nguy hiểm.
Công pháp hắn tu luyện là cướp đoạt sức mạnh của các vì sao sáng tạo, một khi tu vi của hắn không thể ngăn cản được, hắn sẽ bị thế giới này coi là mối đe dọa lớn nhất sau đó tiêu diệt.
Vì vậy hắn cần có sự bảo vệ của Mệnh Bàn.
Nếu bây giờ Võ Yếu Ly chết, có thể sẽ ảnh hưởng đến sự ra đời của một Mệnh Bàn mới. Hắn sẽ phải đợi không biết đến bao giờ, khi nào thì Mệnh Bàn mới sẽ xuất hiện, mà hắn thì không có nhiều thời gian để đợi như vậy.
Xem ra hắn không thể không cứu Võ Yếu Ly rồi.
Cảnh Trâm Bạch dọc theo sống lưng của Võ Yếu Ly đi xuống, ấn vào huyệt đạo, đột nhiên rót linh lực vào kinh mạch cậu, rồi đột ngột phế đi tu vi, giết chết Nguyên Anh, sau đó dùng toàn bộ sức lực để dựng lại tu vi và Nguyên Anh của Võ Yếu Ly, truyền công pháp vào, hướng dẫn cậu cách hấp thụ sức mạnh của các vì sao sáng tạo để tu luyện.
Bởi vì vừa mới "làm" xong, trong cơ thể Võ Yếu Ly vẫn còn lưu lại hơi thở của Cảnh Trâm Bạch, vậy nên lúc này mới không hề bài xích tiếp nhận công pháp của hắn.
Công pháp mà Cảnh Trâm Bạch tu luyện không có tên, cũng không có ai dạy, tất cả đều dựa vào bản thân tự khám phá.
Bộ công pháp này rất đặc biệt, trước khi đến Đại Thừa kì cần phải không ngừng phế đi tu vi rồi tu luyện lại lần nữa, mãi đến khi rèn luyện thức hải, thần hồn và kinh mạch toàn thân thành vật chứa có thể đựng được sức mạnh của các vì sao.
Quá trình này rất khó khăn gian khổ, những người không có ý chí mạnh mẽ thì khó có thể sống sót sau nỗi đau phế đi tu vi, hơn nữa quá trình xây dựng lại còn đòi hỏi rất nhiều kì trân dị bảo.
Cảnh Trâm Bạch vốn đang ở Độ Kiếp kì, nhưng khi hắn thay đổi công pháp tu luyện và củng cố tu vi của Võ Yếu Ly ở Nguyên Anh kì, trong thời gian ngắn tu vi của hắn trực tiếp rớt xuống ba cảnh giới, chỉ còn Phân Thần kì.Trái lại, Võ Yếu Ly trong họa có phúc, được Cảnh Trâm Bạch bảo vệ, không cần phải chịu đau đớn khi phá vỡ Nguyên Anh, kinh mạch nứt vỡ đã có thể thuận lợi thay đổi công pháp, cảnh giới cũng được củng cố, hơn nữa còn cùng Cảnh Trâm Bạch tạo thành quan hệ linh lực cùng cội, công pháp đồng nhất.
Cảnh Trâm Bạch nhìn chằm chằm vào Võ Yếu Ly đang ngủ yên bình, trong đầu thầm nghĩ làm thế nào để vắt kiệt giá trị của Võ Yếu Ly bù đắp những tổn thất ẩn mà hắn phải chịu.
Võ Yếu Ly tỉnh dậy, cảm thấy cả người thoải mái, đầu óc sảng khoái, linh lực tràn đầy chưa từng có.
Cậu quay lại thì thấy tỷ tỷ trong mộng của mình đang ngồi thiền bên cạnh, vừa nhìn thấy nàng, cậu lại nhớ đến cảnh tượng triền miên trong nước, mặt già không khỏi đỏ lên.
Võ Yếu Ly hồi tưởng lại quá trình giao triền, nhưng dù cố gắng nghĩ lại thế nào, quá trình này vẫn luôn bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cậu nằm sắp bên trên, lên xuống, Cảnh Trâm Bạch nằm bên dưới... Cảm giác kích thích đến mức ngón chân cuộn tròn lại ấy đến giờ cậu vẫn còn nhớ, nhưng đáng tiếc không nhớ được biểu cảm của tỷ tỷ trong mộng của mình.
Đôi môi Cảnh Trâm Bạch tái nhợt, mắt thường có thể nhìn thấy hắn đã yếu hơn.
Võ Yếu Ly tưởng là do bản thân không biết tiết chế, ép khô người trong lòng nên bây giờ nàng mới trông ốm yếu như vậy.
"Khụ!"
Cảnh Trâm Bạch mở mắt ra, đôi mắt màu đen thẳm không chút cảm xúc nhìn chằm chằm Võ Yếu Ly: "Ngươi tỉnh rồi à?"
Võ Yếu Ly đáp lời, quan tâm hỏi: "Ngươi bị thương à? Xin lỗi, là do ta quá thô lỗ, hẳn ta nên nhẹ nhàng hơn một chút."
Cảnh Trâm Bạch vẻ mặt kỳ quái, đột nhiên phát ra tiếng cười ngắn ngủi, sau đó hắn ngừng cười, không để cho Võ Yếu Ly phát hiện, lạnh lùng nhìn cậu.
Nhớ lại bộ dáng của Võ Yếu Ly lúc đó, Cảnh Trâm Bạch liền chậm rãi lặp lại những câu thút thít xin tha đó, sau đó như hờn như không lên án cậu: "Không ngờ đường đường là đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn lại học thuật pháp tà môn thải âm bổ dương như này? Bởi vì bổ sung cho ngươi mà tu vi của ta từ Xuất Khiếu kì tụt xuống, ngươi định bồi thường ta như thế nào đây?"
Võ Yếu Ly vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, nghĩ thầm, mình học công pháp thải âm bổ dương từ bao giờ sao mình lại không biết? Nhưng sự suy yếu của Cảnh Trâm Bạch cũng không giống giả, quả thực là bộ dáng sau khi bị ma tu thải bổ.
Chẳng lẽ trong lúc vô tình bản thân đã học được công pháp thải âm bổ dương?
Võ Yếu Ly rất nhanh đã tin lời của Cảnh Trâm Bạch, cho rằng bản thân không chỉ lấy đi sự trong trắng của tỷ tỷ trong mộng mà còn lấy đi tu vi của nàng, bảo sao sau khi "làm" xong, bản thân chẳng những không thấy thận hư mỏi mệt, ngược lại còn tinh thần sáng láng!
"Nàng là đạo lữ của ta, đương nhiên ta sẽ giúp nàng khôi phục tu vi. Đừng lo, từ trước đến giờ ta luôn gặp may mắn, chuyến này ta sẽ dẫn nàng đi tìm cơ duyên." Sau đó Võ Yếu Ly vừa áy náy vừa đau lòng nói: "Nàng đừng buồn, nàng chỉ cần nhíu mày, là trái tim ta đã như vỡ ra thành từng mảnh."
Cảnh Trâm Bạch: "..."
Võ Yếu Ly lục lọi túi trữ đồ của bản thân, lấy ra một đống thiên tài địa bảo đưa cho Cảnh Trâm Bạch: "Tùy Chân, nàng nhìn coi mấy thứ này có ích gì cho nàng không?"
Trong đống thiên tài địa bảo đó, có một số Cảnh Trâm Bạch đã từng nhìn thấy, trong không gian giới tử của hắn cũng có không ít, còn có vài thứ tuy quý giá nhưng đối với hắn không có tác dụng gì, hai cái cuối cùng được cất trong một chiếc hộp đen.
Chỉ toát ra một hơi thở yếu ớt nhưng lại thu hút sự chú ý của Cảnh Trâm Bạch.
Cảnh Trâm Bạch ngừng vận hành công pháp, lấy hộp đen kia ra mở ra thì thấy trong hộp đựng một viên ngọc trai to cỡ nắm tay và một mảnh pha lê nhỏ màu vàng, bên trong pha lê chứa một chất khí màu trắng.
Ngọc trai có hơi thở của rồng, hẳn là long châu.
Ngày nay, long tộc rất hiếm, hơn nữa còn là chủng tộc mạnh mẽ được Thiên Đạo bảo vệ, sau khi bọn họ thân tử đạo tiêu, long châu sẽ được đưa về mộ rồng ở biển sâu. Tu sĩ của chủng tộc khác đừng nói là có được một viên long châu, chỉ mới đến gần mộ rồng một chút thôi đã bị coi là kẻ xâm lược mà treo cổ.
Cảnh Trâm Bạch từng ẩn náu ở thủy tộc mấy trăm năm, cuối cùng phải trả giá lớn mới có thể thành công trộm được long châu.
Đây cũng là lý do tại sao hắn giả làm "Cảnh Trâm Bạch", tông chủ của Hợp Hoan tông.
"Sao ngươi lại có được viên long châu này?"
Võ Yếu Ly: "Đây là long châu?!" Cậu có chút ngạc nhiên: "Ta còn tưởng đó chỉ là một viên ngọc trai bình thường. Ta từng đến Đông Hải du lịch, tình cờ gặp được một con rồng mẹ rơi xuống bãi cạn đang bị các tu sĩ vây giết. Lúc đó nàng đang có thai, ta cảm động trước tấm lòng người mẹ của nàng, nên đã giúp nàng sinh con. Sau khi nàng sinh xong không bao lâu thì qua đời, giao con nhỏ lại cho ta, còn tặng ta viên ngọc này. Ta tìm được gia tộc của rồng mẹ, đưa nhóc rồng lúc này vẫn còn là một quả trứng đến nơi an toàn. Vốn dĩ ta định trả lại viên ngọc, nhưng long tộc nói muốn tặng nó cho ta làm quà."
Cảnh Trâm Bạch không nói nên lời.
"Vậy ra đây là long châu?" Võ Yếu Ly thực sự rất ngạc nhiên: "Bọn họ cứ tùy tiện đưa nó cho ta. Nên ta chỉ tưởng nó là một viên ngọc có hơi quý chút."
Cảnh Trâm Bạch chạm vào viên long châu tràn đầy linh lực này, Võ Yếu Ly quả thực là nhận hết mọi ưu ái, nếu khả năng bình tĩnh của hắn kém hơn một chút, có thể đã ghen tị đến phát điên.
Võ Yếu Ly: "Nếu nàng thích thì ta tặng nàng."
Cảnh Trâm Bạch: "Long châu là báu vật vô giá."
Võ Yếu Ly: "Vậy cũng chỉ là vật chết, sao có thể sánh được với nàng?"
Cảnh Trâm Bạch nhếch môi cười, lúm đồng tiền duyên dáng, đẹp đến mức khiến Võ Yếu Ly mê mẩn.
Cảnh Trâm Bạch dịu giọng hỏi: "Đây là cái gì?" Hắn chỉ vào viên pha lê màu vàng trong hộp.
Võ Yếu Ly do dự: "Ta cũng không biết, ta nhặt được nó ở ngoài biển Tây Bắc, cũng không biết công dụng của nó là gì."
Cảnh Trâm Bạch: "Ngươi tặng hết cho ta à?"
Võ Yếu Ly: "Nàng cầm hết đi, của ta thì cũng là của nàng."
Cảnh Trâm Bạch cất long châu và viên pha lê màu vàng đi. Hắn dùng thần thức kiểm tra chất khí màu trắng bên trong viên pha lê, nhưng vừa mới chạm vào đã cảm thấy đau đớn bỏng rát.
Hắn nheo mắt lại, thứ này ngay cả thần thức cũng có thể đốt cháy?
Tiếp theo, hai người ở trong động một thời gian, bởi vì Cảnh Trâm Bạch muốn luyện hóa long châu, nên Võ Yếu Ly thay hắn bảo vệ trận pháp.
Tu luyện không kéo dài bao lâu, sau khi Cảnh Trâm Bạch luyện hóa long châu xong, tu vi của hắn tăng lên đến Đại Thừa kì, sau đó nhanh chóng rơi xuống Trúc Cơ, sau đó xây dựng lại từ Trúc Cơ, tăng vọt đến Độ Kiếp kì, cuối cùng dừng lại ở Độ Kiếp kì đỉnh phong.
Võ Yếu Ly đứng nhìn mà cực kì hoảng sợ, cậu chưa từng thấy tu vi của một người có thể thay đổi thất thường như vậy, nhiều lần suýt nữa thì cho là Cảnh Trâm Bạch luyện hóa thất bại, dẫn đến tu vi giảm sút.
Đợi khi tu vi của Cảnh Trâm Bạch ổn định ở Độ Kiếp kì đỉnh phong, trên trời giáng xuống lôi kiếp.
Lôi kiếp đó không phải là lôi kiếp màu tím xen trắng bình thường Võ Yếu Ly hay thấy, mà là một loại sấm sét màu đen tuyền, khí tức ẩn chứa trong đó cũng không phải thứ mà cậu vẫn luôn quen thuộc, ngược lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn và đáng sợ hơn nhiều.
Võ Yếu Ly sợ hãi không thôi.
Nhưng Cảnh Trâm Bạch ở trung tâm lôi kiếp vẫn bình tĩnh ung dung, lôi kiếp này đến từ các ngôi sao trên bầu trời chứ không phải từ Thiên Đạo ở thế giới này, vì vậy cũng không có uy lực quá lớn. Hắn tùy ý sắp xếp trận pháp, đầu tiên ngăn cản tia sét tựa như gãi ngứa, chín tia cuối cùng mới là quan trọng.
Dưới những tia sét tưởng chừng như hủy diệt thế giới, Võ Yếu Ly không có cách nào giúp được Cảnh Trâm Bạch, tất cả linh khí phòng ngự cậu có cộng lại cũng không đủ chống lại một tia sét.
Cậu chỉ có thể đứng ra xa, lo lắng cho sự an nguy của đạo lữ tương lai của mình.
Không biết qua bao lâu, Võ Yếu Ly nhìn thấy lôi kiếp tản đi, Cảnh Trâm Bạch mặc đồ đen từ trong ánh sáng đi ra, hắn ngẩng đầu, thần sắc lạnh lùng, tươi đẹp rực rỡ, khiến cậu nhìn mà không khỏi nín thở, tim đập như trống.
Võ Yếu Ly tiến lên hỏi han: "Tu vi của nàng bây giờ sao rồi?" Cậu phát hiện mình không thể nhìn ra được tu vi của Cảnh Trâm Bạch nữa.
Cảnh Trâm Bạch liếc mắt nhìn Võ Yếu Ly, "Cũng tạm."
Hắn không nói nhiều, chỉ mải suy tư về mối liên hệ giữa Võ Yếu Ly và Mệnh Bàn mới, cũng như cách để Mệnh Bàn mới sớm được sinh ra. Sau đó hắn nghĩ tới mối thù giữa Thiên Đạo và Chủ Thần Côn Luân, cũng như cục diện Tu chân giới sắp sửa khôi phục lại linh khí.
Võ Yếu Ly đã quen với sự thờ ơ của Cảnh Trâm Bạch nên không để ý nhiều, vẫn tiếp tục lấy lòng tỷ tỷ trong mộng của mình như cũ.
Là đàn ông, đối tốt với đạo lữ bao nhiêu cũng không thừa.
"Tiếp theo nàng định đi đâu?"
Cảnh Trâm Bạch nói: "Rời khỏi đây." Hắn muốn rời khỏi đây, nhưng lại không muốn dẫn Võ Yếu Ly theo.
Võ Yếu Ly: "Được, ta cũng cảm thấy ở đây không có cơ duyên của ta."
Bởi vì cơ duyên của ngươi đã bị ta chiếm mất rồi. Cảnh Trâm Bạch liếc nhìn Võ Yếu Ly rồi bước về phía trước.
Vào tiên cảnh thì khó, nhưng ra lại rất dễ.
Vừa ra khỏi tiên cảnh, Cảnh Trâm Bạch đã tìm cơ hội thoát khỏi Võ Yếu Ly rồi đến đầm lầy xác chết, đưa mảnh vỡ Mệnh Bàn cho Ma Chủ Doanh Phương Hộc. Sau đó mượn tay Doanh Phương Hộc đưa mảnh vỡ Mệnh Bàn đến tay Chủ Thần Côn Luân, bởi vì chỉ có hắn mới có phá hủy Mệnh Bàn.
Nếu Mệnh Bàn bị phá hủy, Mệnh Bàn mới tất sẽ được sinh ra.
Cảnh Trâm Bạch không chú ý nhiều đến diễn biến tiếp theo, hắn chỉ cần đảm bảo rằng phương hướng chung không thay đổi là được. Hắn dùng diện mạo thật hành tẩu trong bí cảnh Thái Huyền, theo kế hoạch thu thập các bảo vật có thể giúp mình phi thăng thành tiên.
Giết người cướp của, không từ thủ đoạn.
Dần dần, cái danh "sát thần" lan rộng khắp bí cảnh, ai cũng sợ, nhưng vẫn hô hào muốn giết hắn.
Cảnh Trâm Bạch không nghỉ chân, tiếp tục hành trình tu luyện của mình, không quan tâm đến sự thù hằn của các tu sĩ thậm chí còn không biết mặt hắn trông như thế nào.
Không còn điều phiền lòng, bạc tình, thiếu tình cảm, thỉnh thoảng hắn lại nghĩ về Võ Yếu Ly trong hang động ngày ấy.
Đây là một trải nghiệm cực kỳ mới lạ đối với hắn.
Võ Yếu Ly lạc mất đạo lữ đã từng ngủ chung, tâm trạng ủ rũ, mãi đến khi gặp lại Phù Lăng Trúc, Vạn Pháp Đạo Môn và một vài người của Hợp Hoan tông,... Thì tâm trạng cậu mới khá hơn một chút.
Phù Lăng Trúc và Hoàng Linh ở trong bí cảnh lấy được cơ duyên, tu vi tăng lên, cả hai đều rất vui khi gặp lại Võ Yếu Ly, đặc biệt Hoàng Linh còn trực tiếp nắm tay cậu nói chuyện.
Nói cách khác, nàng thích cậu, muốn ỷ lại vào cậu.
Hoàng Linh vuốt nhẹ đôi lục lạc nhỏ tinh xảo trên tóc mình, nói: "Ta ở tiên cảnh lấy được một đôi khóa linh, là linh khí thượng phẩm."
Võ Yếu Ly: "Chúc mừng ngươi, đôi lục lạc này rất hợp với ngươi."
Hoàng Linh cười tươi như hoa: "Trông ta có đẹp không?"
Võ Yếu Ly: "Đương nhiên là đẹp rồi."
Hoàng Linh mím môi, ngượng ngùng liếc nhìn Võ Yếu Ly, nhét chiếc trâm bạc tinh xảo vào trong tay cậu rồi nói: "Tặng ngươi." Sau đó xấu hổ bỏ chạy.
Võ Yếu Ly nhìn chiếc trâm bạc trong tay, nó chỉ là một món linh khí có tác dụng trang trí hơn là hữu ích, đẹp thì đẹp thật nhưng đối với cậu lại chẳng có tác dụng mấy. Nhưng nghĩ lại thì, xuất thân của Hoàng Linh không cao, thứ tốt có được rất ít, Võ Yếu Ly không muốn phụ lòng tốt của nàng nên giữ nó lại.
Vừa quay người lại đã đối mặt với Phù Lăng Trúc, Võ Yếu Ly: "Phù đạo hữu?"
Phù Lăng Trúc: "Hình như tu vi của ngươi tăng lên rồi."
Võ Yếu Ly: "Nhưng vẫn không nhanh bằng tiên tử. Ta còn chưa chúc mừng tiên tử đã tiến giai."
Phù Lăng Trúc: "Nếu không có ngươi, ta cũng chẳng có được cơ duyên này."
Võ Yếu Ly: "Nếu ngươi đạt được, thì đó là cơ duyên mà ngươi xứng đáng có được."
Phù Lăng Trúc đột nhiên chìa tay ra, đưa một con dao găm đến trước mặt Võ Yếu Ly: "Đây là linh khí ta tự mình luyện chế năm bảy tuổi, tuy không phải là thứ tốt, nhưng ta rất trân trọng nó. Bây giờ, ta tặng nó lại cho ngươi. Võ Yếu Ly, ngươi có bằng lòng nhận không?"
Võ Yếu Ly từ chối: "Nó quá quý giá, sao ta dám nhận được?"
Phù Lăng Trúc: "Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng nhận không?"
Phù Lăng Trúc tính tình lạnh lùng, hiếm khi thể hiện cảm xúc ra ngoài. Tuổi còn trẻ đã phải lấy thân nữ nhi chịu nhiều áp lực, Võ Yếu Ly luôn cảm thấy đau lòng cho nàng, bây giờ nhìn thấy cảm xúc dao động hiếm thấy của nàng, không đành lòng từ chối, nên đành nhận lấy dao găm.
"Ta sẽ trân trọng nó."
Phù Lăng Trúc mím môi cười, vén sợi tóc trên thái dương lên, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ đợi ngươi."
Đợi cái gì? Võ Yếu Ly tưởng là nàng nói đợi lúc bọn họ so chiêu, vì vậy gật đầu nói: "Đợi sau khi rời khỏi bí cảnh, ta sẽ đến đúng hẹn."
Phù Lăng Trúc cười với cậu một cái, dừng lại một chút rồi nói thêm, "Ta không ngại có thêm Hoàng Linh đâu, cô ấy rất tốt."
Võ Yếu Ly "Ồ" một tiếng. Thực ra cậu không biết sao Phù Lăng Trúc lại nhắc đến Hoàng Linh, chỉ cho rằng giữa con gái các nàng có những chuyện không tiện nói ra.
Người của Hợp Hoan tông đứng từ xa theo dõi nói: "Cưới cả hai luôn.", "Người ta đồn Võ Yếu Ly của Vạn Pháp Đạo Môn phong lưu đa tình, nhất là với nữ giới, quả nhiên là sự thật.", "Lúc trước cậu ta còn theo đuổi tông chủ của chúng ta, bây giờ lại nhận tín vật của người phụ nữ khác. Chậc chậc, cũng may là tông chủ không thích cậu ta."
...
Những người của Vạn Pháp Đạo Môn đứng xem trò vui: "Xem ra chúng ta sẽ có hai sư thúc thẩm!", "Vậy còn Cảnh tông chủ thì sao? Còn cả nữ tu áo đen không biết tên kia thì sắp xếp như nào?"
...
Âu Mãn hỏi Võ Yếu Ly: "Võ sư thúc, chúng ta sắp có sư thúc thẩm à?"
Võ Yếu Ly nghĩ đến Cảnh Tùy Chân, gật đầu ngay lập tức: "Đúng vậy! Khi nào ra khỏi bí cảnh, là ngày ta với nàng kết thành đạo lữ."
Âu Mãn chỉ ra: "Nhưng đạo lữ chỉ có một thôi."
"Ta biết." Võ Yếu Ly: "Đợi ta tìm được nàng sẽ dẫn nàng trở về Vạn Pháp Đạo Môn."
"Nàng?!" Âu Mãn kinh ngạc hô lên "Còn ai nữa? Cảnh tông chủ?"
Võ Yếu Ly: "Không phải nàng ấy. Đó là tỷ tỷ trong mộng đầu tiên của ta, nàng tên là Cảnh Tùy Chân. Chúng ta gặp nhau trong bí cảnh, nàng ấy đã đáp ứng lời cầu hôn của ta rồi."
Âu Mãn im lặng há to miệng, một lúc lâu sau mới tự lẩm bẩm một mình: "Thì ra vị này mới chính thê." Nàng còn tưởng là Cảnh Trâm Bạch của Hợp Hoan tông, vị kia vừa nhìn đã thấy có khí chất của chính cung.
"Còn Cảnh tông chủ thì sao?"
Nhắc tới Cảnh Trâm Bạch, Võ Yếu Ly nhất thời cảm thấy khó xử. Cậu thích Cảnh Tùy Chân, hơn nữa họ đã làm chuyện vợ chồng, nhưng khi nghĩ đến Cảnh Trâm Bạch, trái tim cậu lại cảm thấy ngứa ngáy, dường như không thể nào quên.
Võ Yếu Ly trong lúc vô tình đã kể ra điều khó xử khi lựa chọn của mình.
Ân Mạn càng khiếp sợ hơn: "!!" Ngủ rồi?! Đều đã làm đến bước này rồi mà Võ sư thúc vẫn còn rung động với cả hai người phụ nữ?!!
Nhóm người mang suy nghĩ khác nhau, nên trong suốt chặng đường còn lại không giao lưu gì nữa. Sau đó, có người vô tình đi vào đầm lầy xác chết, Võ Yếu Ly đi cứu người đó, những người khác thì đợi ở bên ngoài.
Võ Yếu Ly không biết Cảnh Trâm Bạch tình cờ ở sâu trong đầm lầy xác chết, đang âm thầm theo dõi cuộc tranh chấp giữa Chủ Thần Côn Luân với Ma chủ, cảnh chủ Đông Hoang và Động Đình long quân.
Đang quan sát, thần thức của hắn trùng hợp phát hiện ra Võ Yếu Ly, Cảnh Trâm Bạch không khỏi thất thần trong chốc lát.
Bên kia, Võ Yếu Ly đã cứu được người nọ ra khỏi đầm lầy, nhưng bản thân lại trở thành con mồi của rắn cá sấu, sau khi giết chóc chạy trốn, vô tình đi đến nơi sâu nhất trong đầm lầy xác chết.
Càng đi sâu vào, rắn cá sấu càng ít, Võ Yếu Ly nhận thấy điều đó, cậu tiếp tục đi sâu hơn vào đầm lầy xác chết, có thể ở đây có cơ duyên nào đó đang chờ cậu.
Quả nhiên, cậu nhìn thấy Cảnh Trâm Bạch ở sâu trong đầm lầy xác chết, Võ Yếu Ly sửng sốt, không tin được vào hai mắt mình, sau đó tiến lại gần nhìn, quả đúng là tông chủ Hợp Hoan tông, Cảnh Trâm Bạch.
"Cảnh đạo hữu?" Võ Yếu Ly hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Cảnh Trâm Bạch lúc này đang ở trong dáng vẻ của tông chủ Hợp Hoan tông chứ không phải bộ dáng thật, hắn chia cho Võ Yếu Ly một ít sự chú ý: "Ta đi nhầm vào nơi này. Còn ngươi thì sao?"
Võ Yếu Ly chú ý đến khoảng cách giữa cậu và Cảnh Trâm Bạch, vì vậy có chút câu nệ đáp: "Ta đến đây cứu người, vô tình đi vào."
Cảnh Trâm Bạch: "Người ngươi cứu hẳn là nữ."
Võ Yếu Ly sờ sờ mũi, nói: "Bất kể là ai, ta cũng sẽ cứu."
Cảnh Trâm Bạch cười mỉa: "Thật sao?"
Võ Yếu Ly không biết tại sao, cậu cảm thấy Cảnh Trâm Bạch hình như đang nhắm vào cậu. Cậu nói: "Cảnh tông chủ cũng bị mắc kẹt ở đây sao?"
Cảnh Trâm Bạch nhìn chằm chằm vào cậu, rồi đưa tay ra nói: "Đỡ ta đứng dậy."
Võ Yếu Ly do dự một lát, rồi đi tới kéo hắn dậy.
Cảnh Trâm Bạch cố tình vấp ngã đè lên người Võ Yếu Ly, mở cổ áo cậu ra, nhìn thấy dấu răng rõ ràng trên vai Võ Yếu Ly.
Là dấu răng hắn để lại.
Cảnh Trâm Bạch thu tay lại, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn."
"Không cần cám ơn." Võ Yếu Ly lui về sau để giữ khoảng cách, sau đó thấy Cảnh Trâm Bạch dừng lại một lát mới tiến về phía trước.
Cậu gãi gãi cổ, luôn cảm thấy Cảnh Trâm Bạch lúc thì tức giận, lúc lại vui vẻ, lúc khác lại tức giận, nhưng vẻ mặt hắn nhìn rất lạnh nhạt, tựa như không có chút cảm xúc nào, Võ Yếu Ly liền cảm thấy có lẽ là do bản thân suy nghĩ nhiều thôi.
Sau một thời gian dài mới gặp lại, thái độ của Võ Yếu Ly đối với hắn đã hoàn toàn khác so với trước.
Trước đây Võ Yếu Ly lúc nào cũng ồn ào xun xoe bên tai hắn, đôi mắt luôn dõi theo hắn. Giờ thì hay rồi, nói chuyện chút thôi cũng phải cách hắn 2-3 trượng, sợ dính líu gì đến hắn.
Cảnh Trâm Bạch chế nhạo cảm xúc của Võ Yếu Ly vừa rẻ tiền vừa dễ dàng thay đổi, đè nén sự khó chịu khó chịu trong lòng. Đột nhiên cảm nhận được sự dao động của mảnh vỡ Mệnh Bàn bên cạnh Chủ Thần Côn Luân, hình như nó đang tạo ra ảo cảnh?
Cảnh Trâm Bạch dừng lại, thu hồi thần thức, rồi xoay người nhìn Võ Yếu Ly hoàn toàn không biết gì.
"Võ Yếu Ly."
"Gọi ta?" Võ Yếu Ly bước nhanh về phía trước, đi dưới ánh trăng, nhìn thấy Cảnh Trâm Bạch đang cười.
Khuôn mặt của Cảnh Trâm Bạch không tinh xảo như Cảnh Tùy Chân, nhưng cũng rực rỡ không kém và có nụ cười tươi mãi mãi chẳng phai.
Võ Yếu Ly nhìn đến ngây người, hỏi: "Có, có chuyện gì sao?"
Cảnh Trâm Bạch hạ giọng nói: "Ta dẫn ngươi đến một nơi."
Võ Yếu Ly nói: "Nơi nào?"
Cảnh Trâm Bạch không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi có nguyện vọng nào không?"
Võ Yếu Ly: "Có rất nhiều."
Cảnh Trâm Bạch bước tới, đến gần Võ Yếu Ly, hơi thở phả vào mặt cậu.
Võ Yếu Ly có chút choáng váng, hô hấp có chút gấp gáp, thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt.
Cảnh Trâm Bạch cười khúc khích: "Để ta xem." Sao ngươi lại có mối liên hệ với Mệnh Bàn.
"Xem gì..." Võ Yếu Ly vừa hỏi xong liền bị Cảnh Trâm Bạch kéo xuống, trực tiếp rơi vào trong bóng tối không một tia sáng.
Khi tỉnh lại, cậu đã ở một nơi xa lạ, mùi máu tươi nồng nặc, khắp nơi là những thi thể không còn nguyên vẹn, trước mặt là ánh lửa ngập trời, hình như còn có tiếng kêu giết chóc. Võ Yếu Ly không biết mình đang ở đâu, liền theo tiếng động đi về phía trước, đi đến một khoảng sân rực lửa, thấy bên trong vây kín người, nhưng lại lặng ngắt như tờ.
Hơn nữa, mùi máu tanh tro g sân càng nồng nặc, mặt đất dính đầy máu, nhớp nháp, cách đó ba trượng đào một cái hố, dưới đáy hố là hàng trăm thi thể chất thành đống.
Bên cạnh hố, có một người đàn ông mặc đồ đen cầm kiếm, hắn tùy ý vung kiếm, động tác uyển chuyển, tự do phóng khoáng, nếu không phải là hắn đang giết người, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến thưởng thức.
Người đàn ông mặc đồ đen xoay người lại, để lộ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp dưới ánh lửa.
Võ Yếu Ly rất quen thuộc với khuôn mặt đó, "Cảnh Trâm Bạch?!"
Âm lượng không lớn, nhưng trong bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng, giống như có ai nửa đêm đột nhiên khua chiêng gõ trống, đủ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Nhóm người bị bao vây như những con cừu non chờ bị làm thịt kia đều quen Võ Yếu Ly, mấy người phía trước nhanh chóng hét lên: "Chạy đi! Võ Yếu Ly, ngươi đừng quan tâm đến bọn ta _ _ Chạy đi!!"
Võ Yếu Ly sửng sốt, cậu không quen biết họ.
Cảnh Trâm Bạch đi tới trước mặt Võ Yếu Ly, chĩa mũi kiếm về phía cậu, máu tươi từ từ chảy xuống.
Hắn mỉm cười nói: "Võ thiếu hiệp? Đã lâu không gặp."
Võ Yếu Ly ngây người, đại khái đã đoán được bản thân đang bị kéo vào trong ảo cảnh. Trong ảo cảnh, cậu và Cảnh Trâm Bạch là kẻ thù, bây giờ lại tình cờ nhìn thấy Cảnh Trâm Bạch đang giết người, mà người bị giết lại là phe của cậu.
Nhưng so với ảo cảnh giả dối, Võ Yếu Ly càng gấp gáp muốn biết một chuyện hơn.
Cậu bước tới tránh đi mũi kiếm của Cảnh Trâm Bạch, dần dần tiến lại gần, giơ tay chạm vào yết hầu của Cảnh Trâm Bạch, khi đụng vào hầu kết, đồng tử của cậu chấn động.
Cảnh Trâm Bạch cau mày, ngay khi Võ Yếu Ly chạm vào yết hầu của mình liền trở tay chĩa thẳng mũi kiếm vào sau lưng cậu, sau khi nhận ra Võ Yếu Ly chỉ đơn thuần là chạm vào hầu kết của mình, vẻ mặt hắn không khỏi trở nên kì quái.
Tay trái Võ Yếu Ly chạm vào hầu kết Cảnh Trâm Bạch, tay phải thì run rẩy ấn lên ngực hắn, sờ tới sờ lui, cuối cùng tuyệt vọng nhận ra rằng Cảnh Trâm Bạch là một người đàn ông!
"Ngươi... Vẫn luôn là đàn ông sao?" Không! Cũng có thể là do trong ảo cảnh nàng biến thành đàn ông. Võ Yếu Ly kích động hỏi: "Ngươi có bao giờ cảm thấy mình nên là nữ không?"
Cảnh Trâm Bạch sắc mặt khó lường, mũi kiếm của hắn chĩa vào lưng Võ Yếu Ly, như sắp sửa muốn đâm vào: "Nếu ngươi từng có một giây một phút nào nghĩ ta là nữ nhân, đó nhất định là do ta ngụy trang để che giấu người khác." Hắn cắn vào tai Võ Yếu Ly hỏi: "Sao? Ngươi từng thích ta à?"
Võ Yếu Ly lẩm bẩm một mình: "Tại sao? Tại sao chị yêu lại biến thành anh yêu rồi?" Cậu buồn đến mức cách ly với xã hội
Tác giả có lời muốn nói:
Võ Yếu Ly thả lỏng, vỗ nhẹ ngực: May là người ngủ với ta là Cảnh Tùy Chân, là chị yêu hàng thật giá thật.