Hái Trăng

chương 94: 94: ngoại truyện chạm tới mặt trăng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

3.

Đây là lần đầu tiên cô gặp lại Phó Đông Thăng và Trần Kim Bình sau khi cưới, Vân Ly mấp máy môi cả buổi mới lí nhí gọi: “Con chào ba mẹ.”

Phó Thức Tắc chưa từng gọi bọn họ một cách dịu dàng ấm áp như thế, trái tim hai ông bà cũng tan chảy mất một nửa rồi.

Vân Ly ngoan ngoãn đáng yêu, tính cách lại thân thiết, gần như đã thỏa mãn được nhu cầu tình cảm đối với con cái của cặp vợ chồng già.

Trần Kim Bình thường hay mua đồ rồi gửi thẳng về nhà hai con, nhưng hầu như toàn là cho Vân Ly, ví dụ như mĩ phẩm, đồ dưỡng da, đồ trang điểm, trang sức đủ cả.

Khi Phó Thức Tắc về nhà ăn cơm cũng không tình nguyện thân cận với ba mẹ, Phó Đông Thăng và vợ thì chỉ cho đó là thời kì nổi loạn của con trai, rất bình thường.

Hơn nữa, Phó Thức Tắc cần lấy được đơn xin ngân sách, Phó Đông Thăng gọi anh ra ngoài, nhưng con trai ông lời ít ý nhiều từ chối.

Trong văn phòng, Phó Thức Tắc mới viết hồ sơ xong.

Anh mở điện thoại, WeChat báo có mấy chục tin nhắn chưa đọc, đều ở trong nhóm gia đình.

Anh cau mày mở ra xem có chuyện gì.

Ba: [Con trai, con xem này, Ly Ly đi thả diều với ba mẹ.]

Ba: [Con trai, con xem này, đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của ba mẹ và Ly Ly.]

Ba: [Con trai, Ly Ly nói đây là món con bé tự nghĩ ra, ba mẹ là người đầu tiên được thử đấy.]

Ba: [Con trai, Ly Ly bảo muốn tự làm bánh sinh nhật cho ba.]

...

Phó Thức Tắc gõ trả lời: [Ba, sinh nhật bao nhiêu tuổi vậy ạ?]

Ba: [?]

Ba: [? Vợ con còn nhớ ba con sáu mươi hai tuổi, con làm con kiểu gì đấy hả?]

Mẹ: [Đúng thế đúng thế.]

Phó Thức Tắc: [À, không nói con còn tưởng là sáu tuổi.]

Ở bên kia, Phó Đông Thăng bị con trai trào phúng thì tức trợn tròn mắt.

Ông dùng đôi mắt giống con trai đến bảy, tám phần nhìn Vân Ly, thở dài: “Tính tình con trai ba tệ thật đấy, hi vọng con bỏ qua cho nó.”

Vân Ly: “...”

Hôm sinh nhật Phó Đông Thăng, ông đang ở Nam Vu.

Vân Ly và Phó Thức Tắc định đặt vé máy bay bay về mừng sinh nhật ông.

Sắp được chứng kiến gia tộc khổng lồ nhà Phó Thức Tắc, Vân Ly hơi lo lắng.

Sau khi tới Bắc Sơn Phong Lâm, cô mất hơn nửa ngày để làm bánh kem cho Phó Đông Thăng, trở về phòng thì bắt đầu đi đi lại lại.

Phó Thức Tắc nằm trên giường thấy vậy nói: “Không cần lo lắng vậy đâu.”

“Nhưng mà...” Vân Ly khổ không thể tả, “Chẳng phải nói là hơn ba mươi người lận sao?”

Đây là lần đầu tiên Vân Ly tham gia một buổi gặp mặt gia đình lớn thế này, càng đến gần giờ cơm cô càng sốt ruột, chỉ hận không thể mọc cánh bay về Tây Phục.

Thấy Vân Ly lo lắng, mặt mày Phó Thức Tắc giãn ra: “Lát nữa cứ ở bên cạnh anh là được.”

Cô dừng chân, nhìn chằm chằm anh.

Phó Thức Tắc để điện thoại sang một bên, hình như nhớ ra gì đó, chậm rãi nhả từng chữ: “Không đúng lắm.”

Anh chống người ngồi dậy, nửa quỳ trên giường, rướn người ra trước kéo Vân Ly lại gần: “Từ giờ cứ ở bên cạnh anh.”

---

Hai người vừa xuống lầu chưa bao lâu, Phó Thức Tắc đã bị đám nhóc vây quanh.

Mặc dù anh ít nói nhưng lại thường xuyên tặng bọn nhỏ mấy món người máy nên rất được quý mến.

Mấy đứa nhỏ ngây thơ, không nhạy bén như người lớn, khó có thể nhận ra được thái độ xa cách của anh.

Bị cả đám nhóc quỷ vây chặt, lông mày Phó Thức Tắc căng ra, chỉ biết bất đắc dĩ nhìn Vân Ly.

Đúng lúc trông thấy nhóm Hạ Tung Thanh, Vân Ly định qua đó chào hỏi, mặc kệ Phó Thức Tắc bị mấy đứa cháu kéo tuốt lên lầu.

Đang đi thì gặp một người phụ nữ gần năm mươi tuổi giữ cô lại: “Em là cô vợ mới cưới của Tắc Tắc đó hả, tên Ly Ly đúng không nhỉ?”

Vân Ly do dự một lúc rồi đáp: “Cháu chào dì ạ.”

Người phụ nữ nheo mắt cười, nếp nhăn cuối đuôi mắt không làm vơi đi sự vui vẻ trong giọng nói: “Đừng gọi vậy, Thức Tắc là em họ chị, em gọi chị là chị thôi cho trẻ.”

“...”

Vân Ly hoa mắt chóng mắt, thấy ai có vẻ đứng tuổi cô đều gọi là chú hoặc dì theo bản năng.

Sau đó mới phát hiện ra rằng mẹ nó những người này đều cùng thế hệ với mình.

Còn những người tuổi tác tương đương lại gần như đều là vai dưới.

Chuyện có lực sát thương lớn nhất xảy ra khi cô đang trò chuyện trên trời dưới đất với Hạ Tung Thanh.

Năm ngoại Hạ Tung Thanh đã kết hôn, nửa đùa nửa thật gọi: “Mợ.”

Đã quen biết với cô ấy, Vân Ly cũng cười: “Chị đừng chọc em nữa.”

Có đứa nhóc giơ tay lên, y y a a hồi lâu, Hạ Tung Thanh dịu dàng nói: “Đây là bà họ.”

Nói xong, cô ấy thân mật đẩy đứa bé về phía Vân Ly: “Con bé thích em lắm đấy, em có muốn ôm thử không?”

Vân Ly gật đầu, hơi hồi hộp nhận lấy cô bé đang được quấn trong lớp tã dày, Hạ Tung Thanh tiếp tục nói dỗ: “Bà họ đang ôm con đấy, con có thích bà họ không?”

Hồi lầu sau Vân Ly mới ý thức được vấn đề...!Bà họ?

Năm nay cô mới hai mươi bốn tuổi mà đã lên chức bà rồi ư?

Tiệc tối kết thúc, Vân Ly về phòng, kể chuyện này với Phó Thức Tắc.

Nghe vợ buồn bực nói cô đã là bà rồi, Phó Thức Tắc bật cười, cúi đầu tháo trang sức cho cô.

Thấy anh thờ ơ, Vân Ly thở dài, nâng cằm anh lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt không mảy may đổi sắc, lúng ta lúng túng nói: “Cũng may anh có khuôn mặt hai mươi bốn tuổi.”

Phó Thức Tắc bỗng ôm ngang cô lên, Vân Ly cuống quýt ôm lấy cổ anh: “Anh làm gì thế?”

Anh nhìn xuống, tỏ vẻ rất thấu hiểu lòng người: “Để em kiểm tra xem cơ thể này đã đủ hai mươi bốn tuổi chưa.”

4.

Hôm tiệc tối có gặp cả Phó Chính Sơ, cậu nhóc vui vẻ rủ nhóm Vân Ly cùng tới trường chơi cầu lông.

Cái hẹn đánh cầu lông bị chậm mất mấy năm rồi.

Vân Ly lập tức đồng ý.

Tới gần hôm chơi cầu, vừa khéo trạm E đề xuất cho Vân Ly một video, “Tuyển tập những tình huống dở khóc dở cười của tay mơ cầu lông”.

Vân Ly xem từ đầu đến cuối cười đau hết cả bụng nhưng chỉ lát sau mặt cô đã dài ra như cái thớt.

Cô có thể lờ mờ tưởng tượng ra đến lúc đó mình cũng sẽ thế này.

Nghĩ tới chuyện sẽ có cả Phó Thức Tắc và Phó Chính Sơ cùng ở đó, lòng Vân Ly dậy lên một ham muốn sống mãnh liệt.

Phó Thức Tắc tăng ca ở trường, vợt của anh cũng để sẵn ở trường.

Vân Ly ngồi trước màn hình máy tính tập tư thế, trong tay trống không, thế là cô quyết định đi một vòng tìm xem có cái gì thay thế được vợt cầu lông không.

Chiều muộn Vân Dã mới tan học, thu dọn sách vở đi đón Doãn Vân Y xong thì điện thoại rung lên, cậu mở ra xem, bên kia gửi liền mấy tin nhắn.

Chị: [*Video*]

Chị: [Em xem động tác của chị đã đúng chưa.]

Vân Dã mở video ra xem, trông thấy Vân Ly đang cầm một chiếc muôi gỗ, liên tục vung rồi đập vào không khí.]

Vân Dã: “...”

Vung cái muôi gỗ đến trưa, Vân Ly cảm thấy động tác của mình đã dần chuẩn chỉnh, không đến mức làm trò mèo nữa.

Hôm đó, Vân Ly lái xe đến trường đón Phó Thức Tắc, anh đã thay bộ đồng phục cầu lông màu trắng xen xanh lam, giày thể thao và tất chân, sau lưng đeo túi đựng vợt.

“Phó Chính Sơ mới nói...”

Lúc Phó Thức Tắc ngồi vào ghế lái phụ, Vân Ly bỗng im bặt.

Người đàn ông nhuốm màu xanh thẳm, trông hệt như sinh viên mới tốt nghiệp, đôi mắt đen huyền lúc nhướng lên mang theo vẻ lạnh lùng.

Cô kinh ngạc ngắm nhìn hồi lâu mới khởi động xe.

Phó Thức Tắc cài dây an toàn xong, lười biếng hỏi cô: “Nói gì cơ?”

Vân Ly thần người hồi lâu, đã hoàn toàn quên mất lời định nói, đáp gần như bản năng: “Đẹp trai quá.”

“?”

Vân Ly cười tươi nhìn anh: “Anh đẹp trai quá đi mất.”

Đối diện với cái nhìn si mê của cô, Phó Thức Tắc cười cười, ngón tay chỉ về phía trước: “Đừng nhìn anh, nhìn đường đi.”

---

Đến khu chơi cầu lông, Phó Chính Sơ đã đang đứng đợi.

Mọi người khởi động xong thì ra sân dạo vài đường trước.

Vân Ly và Phó Thức Tắc một đội, Phó Chính Sơ ở sân đối diện, cô cẩn thận đánh từng quả nhưng từ động tác có thể lập tức nhận ra cô chỉ là tay mơ.

Phó Chính Sơ cũng không để ý, về cơ bản cậu chỉ đánh cho cô những quả có độ cao trung bình hoặc tốc độ chậm.

Thành công đón mười mấy lượt cầu, Vân Ly tự sinh ra ảo giác, đắc ý kéo áo Phó Thức Tắc: “Anh thấy không, vợ anh có thiên phú ra phết đấy.”

Phó Thức Tắc cầm ngón tay cô, khẽ “ừ” một tiếng.

“Em đếm rồi, em đỡ được hơn ba mươi quả đấy.” Hai mắt cô phát sáng, có thể thấy Vân Ly đang rất vui, Phó Thức Tắc bỏ vợt xuống, nghiêng đầu kiên nhẫn lắng nghe vợ mình tự biên tự diễn.

Phó Chính Sơ ở sân đối diện đứng nhìn cả buổi, đằng hắng ho hai tiếng.

“À thì...” Phát hiện ánh mắt hai người kia đều nhìn mình, Phó Chính Sơ ngượng ngùng cười: “Hôm nay chúng ta đến chơi cầu mà ha?”

Bắt cậu xem hai cậu mợ rải cẩu lương nữa thì cậu bội thực chết mất.

Vân Ly ngẩn người, buông góc áo Phó Thức Tắc ra, yên lặng một lát rồi thản nhiên nói: “Chắc là vậy nhỉ.”

Phó Chính Sơ: “...”

---

Cả nhóm đến đây chưa được bao lâu thì có một thầy giáo lạc nhóm muốn vào sân cùng, vừa khéo thành hai đội.

Sân cầu trong trường không phải trả phí, nên thỉnh thoảng vẫn có những trận giáo viên và sinh viên đánh với nhau, họ cũng không từ chối.

Phó Chính Sơ chần chừ một lúc, cậu nhìn Phó Thức Tắc: “Hay là cứ vậy nhé?”

Phó Thức Tắc thẳng thắn đáp: “Vợ em là người mới, nếu thầy không ngại thì mời thầy ạ.”

Ý là mọi người chơi vui vẻ thôi, đừng đuổi giết cô ấy, tốt nhất là đừng đánh cho cô ấy.

Thầy giáo ghép nhóm cười hì hì: “Cùng đánh nào, bình thường tôi thi đấu chuyên nghiệp với mấy thầy giáo khác cũng nhiều rồi, hôm nay thư giãn nhẹ nhàng cũng hay.”

Đối phương vừa vào sân đã có vẻ tự đắc, Phó Thức Tắc cũng chẳng quan tâm.

Giao vài đường cầu làm nóng người, cả đội bắt đầu cuộc thi “thư giãn”.

Phó Thức Tắc đã thả mấy lần mà đội bên kia vẫn liên tục mất điểm vì sai lầm của thầy ghép nhóm.

Ông thầy dần mất bình tĩnh, bắt đầu tấn công hướng Vân Ly.

Vân Ly bị đóng đón cầu, nhưng gần như đều không đỡ được, chẳng mấy chốc mà điểm số đã sát sao.

Nghe thầy giáo bên kia liên tiếp đọc điểm, mà nguyên nhân là vì cô, Vân Ly bỗng thấy hơi nản, sự tự tin mới nãy lập tức tan biến hết.

Thấy cô cúi thấp đầu, Phó Thức Tắc cầm cổ tay cô kéo ra phía trước sân: “Không sao, em đứng đây đi.”

Anh ghé sát bên người cô, thấp giọng nói: “Quả nào không đỡ được thì ngồi xuống.”

Cho dù bốn xung quanh là tiếng vung vợt, đập cầu ồn ào, kèm tiếng người hò hét ầm ĩ.

Vân Ly vẫn có thể nhận ra chất giọng mềm nhẹ, trầm ấm rất riêng của anh: “Đừng lo lắng, cũng không cần quay đầu lại.

Anh lúc nào cũng ở ngay phía sau em.

Tất cả cầu bay về phía này anh đều có thể lo liệu được.”

Ông thầy phát hiện ra chiến lược hiện tại không hiệu quả, lập tức đổi chiến thuật, chỉ cần đến lượt Vân Ly phát cầu, ông lập tức đập thằng cầu vào khu vực chỗ cô đứng, có quả còn phất cầu bay thẳng vào người cô.

Phó Thức Tắc nhanh chóng chạy đến kiểm tra một lượt, không phải cú đập cầu dùng quá nhiều sức nhưng sự việc lại xảy ra ngay dưới mí mắt anh.

Vân Ly không để ý lắm, thoải mái nói: “Em không sao.”

Cô ảo não nhìn Phó Thức Tắc, cảm thấy có lỗi nói: “Em làm vướng chân anh rồi.”

Ông thầy kia đã chơi môn thể thao này mấy năm nay.

Phó Thức Tắc và Phó Chính Sơ thì từ nhỏ đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Có điều theo được nửa chừng, Phó Chính Sơ cả thèm chóng chán bỏ ngang chạy theo môn thể thao khác.

Phó Thức Tắc không còn đồng đội đánh đôi cũng chẳng hứng thú chơi tiếp nữa.

Phó Thức Tắc không quan trọng thắng thua, vì thế ngay từ đầu chơi cũng tương đối khách sáo, gần như chưa bao giờ dốc hết toàn lực.

Sau sự việc vừa rồi, phàm là có cơ hội, anh đều không nương tay.

Phó Chính Sơ nhất thời “không cẩn thận” liên tục giao cầu rất cao, tạo cho Phó Thức Tắc vô vàn cơ hội nhảy lên đập cầu.

Đánh một lát, vị thầy giáo kia cũng dần cảm giác được, tình thế hiện tại chẳng khác nào ba đánh một.

Kết thúc ván, thậm chí ông còn phát hiện ra tính công kích chẳng chút che giấu từ đôi mắt đen láy, lạnh lùng và ngữ điệu vô cảm của Phó Thức Tắc: “Còn muốn đánh nữa không?”

Ông ta thầm sợ hãi, không dám mặt dày mày dạn ở chốn này nữa.

Ba chân bốn cẳng nhanh chóng rời đi.

Dù ù ù cạc cạc về cầu lông nhưng ít nhiều gì cô cũng ý thức được bầu không khí có chút khác thường.

Nhân lúc Phó Thức Tắc đi mua nước cô mới dám hỏi Phó Chính Sơ: "Vừa rồi, em cố tình giao cầu bổng đúng không?"

Phó Chính Sơ lau mồ hôi trên trán, “vâng” một tiếng.

"Nhưng thế có vẻ không fairplay lắm đâu?"

Nhận được ánh mắt rét lạnh của ông cậu, Phó Chính Sơ vô cùng sáng suốt, nuốt nuốt nước miếng một cái, cúc cung thể hiện sự tận tụy và lòng trung thành đáp: “Dám bắt nạt mợ cháu, ông ta xứng đáng bị nghiệp quật.” Dù sao ông thầy kia cũng do cậu nhóc đồng ý cho nhập hội.

Vân Ly suy nghĩ lại những việc xảy ra trên sân vừa rồi.

Cô không phải người hiếu thắng, chẳng qua… cô không muốn khiến Phó Thức Tắc mất mặt.

Do dự một hồi, Vân Ly lại hỏi tiếp: “Chính Sơ, chị hỏi chút, động tác phát cầu của em rất đẹp, có bí quyết gì không?”

Động tác phát cầu của Phó Chính Sơ thoải mái, tự nhiên nhưng lại cực kì có lực.

Được khen ngợi, cậu thiếu niên vui vẻ ra mặt, có chút lâng lâng, hào hứng cầm vợt lên dạy Vân Ly cách phát cầu.

Cô nghiêng đầu chăm chú lắng nghe.

Đúng lúc này một cây vợt từ đâu ngăn giữa hai người.

Mợ cháu cùng ngẩng lên, thấy Phó Thức Tắc đang một tay cầm vợt ngăn hai người họ, một tay cầm chai nước uống.

Yết hầu theo động tác của anh khẽ di chuyển.

Uống được một nửa, anh đưa chai nước cho Vân Ly.

Anh cất giọng vô cùng tự nhiên, cũng cực kì đương nhiên: “Để anh dạy.”

Vợ của anh hiên nhiên phải để anh dạy rồi.

---

Sau khi về đến nhà, Vân Ly đi tắm trước, cô đột nhiên nhớ đến hồi trước khi cùng nhóm Phó Chính Sơ đi thăm công viên cún, trước khi đi, cô và anh đã cùng viết xuống tâm nguyện của mình.

Tâm nguyện của cô đã thành hiện thực.

Phó Thức Tắc thì sao?

Sấy tóc xong xuôi, cô ngồi trở lại bên giường, Phó Thức Tắc tắm xong, ngồi tựa vào đầu giường đọc sách.

Vân Ly nhìn anh hồi lâu, người đàn ông này vẫn thế, dáng vẻ vô dục, vô cầu, đáy lòng cô bỗng nảy sinh chút ngờ vực.

Cô vốn tưởng rằng, nguyện vọng của anh là… kết hôn với cô.

Chẳng lẽ nguyện vọng của anh vẫn chưa thực hiện được sao?

Do dự cả tối, trước khi đi ngủ, cô giả vờ như chợt nhớ ra chuyện này, tỏ vẻ thản nhiên nhất có thể, hỏi: “Anh còn nhớ công viên cún con chúng mình từng đến trước đây không?”

Phó Thức Tắc lật sách, nghiêng đầu, chờ cô nói tiếp.

“Lúc ấy không phải hai đứa mình đã viết nguyện vọng của bản thân ra sao, chờ đến khi tâm nguyện thành hiện thực, sẽ cùng nhau quay lại đó.” Vân Ly bình tĩnh nói: “Nguyện vọng của anh đã hoàn thành chưa?”

Phó Thức Tắc không trả lời trực tiếp, dùng đầu ngón tay uốn tóc cô, hỏi cô: "Em thì sao?"

Vân Ly: "Đã thành rồi."

"Tâm nguyện của em là gì?" Phó Thức Tắc đến gần cô, giương mắt, chăm chú nhìn cô, rèm mi dài như có như không khẽ chạm lên gò má Vân Ly: “Có liên quan tới anh à?”

"Ừ..."

“Vậy mai đi.” Phó Thức Tắc thuận theo cô, Vân Ly lẳng lặng nhìn anh.

Phó Thức Tắc gấp sách lại, nhìn thời gian, hạ độ sáng của đèn ngủ xuống.

Có lẽ do hiệu ứng ánh sáng, mắt Vân Ly díp lại, cơn buồn ngủ ập đến.

Phó Thức Tắc kéo chăn lên cao hơn giúp cô, trong mơ màng, Vân Ly cảm nhận được nụ hôn dịu dàng, cẩn thận đặt lên trán mình, còn nghe tiếng anh thì thầm bên tai: “Ngủ ngon.

Ly Ly.”

Ngày hôm sau, Vân Ly thức dậy trước Phó Thức Tắc.

Anh vòng tay ôm siết cô trong lồng ngực.

Vân Ly khẽ giãy giụa, anh mơ màng thức giấc, lẩm bẩm gì đó mới buông tay.

Vân Ly khẽ khàng dịch tay anh sang một bên, ngồi dậy.

Ngồi trong phòng khách một lúc, Vân Ly thấy hòm thuốc đặt trên mặt bàn, hôm qua lấy bình xịt chống muỗi ra, quên không cất vào.

Hòm thuốc vẫn mở, bên trong có vài lọ thuốc ngủ theo đơn bác sĩ kê của Phó Thức Tắc.

Lâu rồi anh không cần dùng thuốc.

Cô nghĩ nghĩ một lát, lại lặng lẽ trở về phòng, chui lại vào lồng ngực anh.

Kết thúc bữa trưa, Phó Thức Tắc lái xe chở Vân Ly đến công viên cún cưng ngày trước.

Phong cách trang trí vẫn thế, không thay đổi nhiều, trên tường dán chi chít những tờ giấy ước nguyện, tầng tầng lớp lớp phủ lên nhau rất dày.

Nhất thời cô không nhớ ra mình dán giấy ước nguyện ở đâu.

Phải dừng lại một lát để quan sát.

Cô đang định nói với Phó Thức Tắc mình quên mất vị trí trước đây, thì tay anh đã lướt qua tai phải chỉ về hướng một tờ giấy ghi chú trên tường, cách đó không xa.

Bên trên là nét chữ nhỏ nhắn, nắn nót của Vân Ly.

Anh vẫn nhớ rất rõ.

Phó Thức Tắc luôn theo sát phía sau cô, Vân Ly thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ dưới lớp áo mỏng của anh.

Theo hướng Phó Thức Tắc chỉ, Vân Ly nhìn thấy dòng ước nguyện ngày ấy mình viết xuống.

[Phó Thức Tắc, làm vợ em nhé?]

"..."

Vân Ly cứ nghĩ ước nguyện mình viết là muốn kết hôn với anh.

Giờ khắc này nhìn dòng chữ trên giấy, cô thoáng xấu hổ.

Phía sau truyền đến tiếng cười lớn của anh, Phó Thức Tắc buông lời trêu ghẹo: “Dã tâm lớn thật đấy?”

“Vậy nguyện vọng kia không tính là đã hoàn thành.” Vân Ly không nhớ nổi lúc viết cái đầu của cô đã nghĩ gì: “Anh thì sao?”

Anh cầm tay cô, di chuyển sang tờ giấy dán cách đó không xa, bên trên là hàng chữ vuông vắn, đẹp đẽ, phóng khoáng: [Thực hiện điều ước của Ly Ly.]

Cho nên, chỉ khi nguyện ước của cô thành hiện thực thì nguyện vọng của anh mới được coi là hoàn thành.

Vân Ly hơi sửng sốt, chộp lấy chiếc bút trên bàn, tẩy tẩy xoá xoá, sửa lại tờ giấy nguyện ước của mình.

Phó Thức Tắc bật cười hỏi: “Sửa làm gì?”

Vân Ly chậm chạp đáp: “Em cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của anh.” Cô làm ra vẻ bất đắc dĩ thở dài: “Ai bảo bà xã của em bây giờ lại là ông xã của em làm chi.”

Phó Thức Tắc nhìn tờ ghi chú.

Đúng lúc này một nhóc Corgi chạy đến thân thiết cọ cọ chân Vân Ly.

Cô ngồi xổm xuống, vuốt ve cổ tên nhóc nghịch ngợm.

Lúc Phó Thức Tắc cúi đầu nhìn vợ mình, trái tim anh loạn nhịp, anh bỗng nhớ lại bóng dáng cô ngày đó lần nữa, ấy là một cái cuối thu đầu đông, toàn thân cô rét run lên, hai má ửng đỏ, nhìn về phía anh.

Khoảnh khắc ấy Phó Thức Tắc như nhìn thấy dải ngân hà lấp lánh trong mắt cô.

Anh may mắn trở thành người chồng, người bạn đời của cô gái năm đó.

Cô gái duy nhất khiến anh rung động.

Chơi đùa với lũ cún được một lúc, Phó Thức Tắc cầm áo khoác của Vân Ly lên, mở ra, tạo tư thế thuận tiện nhất để cô khoác vào.

Cô ngại ngùng nhỏ giọng nhắc nhở: “Ở đây đông người.”

Phó Thức Tắc nghiêng đầu: “Vậy về nhà anh mặc giúp em.”

"..."

Khi hai người bước tới gần cửa quán, Vân Ly vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, quay đầu hỏi anh: “Mình có thể viết thêm một điều ước nữa được không anh? Chờ tới khi ước nguyện thành sự thực chúng ta lại quay lại.”

Phó Thức Tắc cưng chiều gật đầu, Vân Ly lon ton chạy trở lại, nghiêm túc cầm giấy bút viết xuống ước nguyện của bản thân rồi cẩn thận dán lên tường.

Cô vừa lòng nhìn tờ giấy ghi chú nhỏ nhắn trước mặt, lại quay đầu nhìn Phó Thức Tắc vẫn đang đứng nguyên chỗ cũ.

Đôi mắt anh đen láy, sâu thăm thẳm, chăm chú nhìn cô.

Vân Ly quơ quơ bút hỏi anh: “Anh không viết à?”

"Không." Phó Thức Tắc nắm lấy tay cô, "Mình về nhà thôi."

Vân Ly nhíu mày: "Vì sao?"

Phó Thức Tắc siết chặt tay cô, khóe môi hơi cong lên: "Điều ước duy nhất của anh chính là…"

Cô gái năm ấy, chờ anh trong gió đầu đông lạnh cắt da cắt thịt, mong rằng, trong cuộc đời về sau của em, tất thảy mọi nguyện ước, đều sẽ lần lượt trở thành hiện thực.

Nếu có thể ích kỷ, tham lam một chút.

Vậy anh hi vọng, người có thể thực hiện tất cả ước nguyện đó, sẽ là anh.

Đại khái chính là, anh muốn dành cả đời mình sống bên cô ấy, che chở cô ấy, yêu thương cô ấy, cưng chiều cô ấy, bảo vệ cô ấy.

Nắm tay cô ấy cùng nhau bước đến tận cùng cuộc đời.

------oOo------

Truyện Chữ Hay