Trời vẫn còn đương tối, âm thanh từ cuộc hợp quân đã rầm rập khắp Cổng phía Bắc Alterna.
"Lữ đoàn Lam Tỵ" sẽ được gửi đến mặt trận Deadhead dưới sự dẫn dắt của Wren Water, Chuẩn Tướng trong Lực Lượng Quân Biên Phòng Alterna. Quân đoàn có hơn 500 Chiến Binh, 100 Thánh Hiệp Sĩ, 100 Thợ Săn và số lượng lớn các Tu Sĩ, tổng cộng trên 700 người, mang lại sức mạnh hùng hậu cho lực lượng mũi nhọn. Cộng tác với họ là lực lượng riêng biệt gồm 37 tổ đội Quân Tình Nguyện, cả thảy 197 người. Số lính này sẽ do Chánh Văn Phòng Hồng Quân Huyết Nguyệt - Britney chỉ huy, hay còn gọi là Bri-chan, theo cách mà anh ta thường thích.
Ngoài ra còn có các nghĩa binh và những kẻ tò mò đi theo, cũng như các thương gia tranh thủ cơ hội, do đó có tới hơn 1000 người tập trung tại nơi đây. "Ầm ĩ, huyên náo" không còn đủ sức để diễn tả nổi mớ âm thanh hỗn độn hiện giờ.
Ở phía bên kia chiến tuyến, "Lữ đoàn Xích Tỵ" sẽ tới Pháo đài Thép Riverside với 1000 Chiến Binh, 300 Thánh Hiệp Sĩ, 200 Hắc Kiếm Sĩ, 300 Kị Binh và 50 Tu Sĩ, tất cả đều thuộc Lực Lượng Quân Biên Phòng, chỉ huy bởi Đại Tướng Graham Rasentra. Chưa hết, còn có thêm một đội biệt động trực thuộc nhóm Day Breakers của Soma, gồm 55 tổ đội, vị chi là hơn 300 người, khiến quân số đã khủng nay càng khủng hơn.
Việc bảo vệ thành trì Alterna sẽ ủy thác cho số lính còn lại, do Chuẩn Tướng Ian Ratty làm thủ lĩnh.
Haruhiro không biết gì nhiều về ngài Đại Tướng lẫn Chuẩn Tướng, thậm chí cậu chưa từng nghe qua tên họ.
Chuẩn Tướng Wren Water đứng ở bên phải, phía trước Cổng thành. Ông ấy ăn mặc gọn gàng và có phần tỉa tót trong bộ giáp sáng loáng của mình, gợi lên một vẻ, mà theo cách diễn đạt xưa cũ, là vẻ đẹp đầy phong trần. Ông ấy trông không giống người xấu, nhưng lại tỏ ra khá lạnh nhạt với những người lính Quân Tình Nguyện, như một biểu hiện cho lòng kiêu hãnh ngút trời của bản thân. Bộ giáp khoác trên mình ông khắc dấu ấn hình lục giác của Thần Ánh Sáng Lumiaris, làm cung cách của ngài Chuẩn Tướng thật ra dáng một Đại Hiệp Sĩ Thánh Chiến.
Thứ tự xếp hạng trong nội bộ "Lữ đoàn Lam Tỵ" khá rạch ròi, các Thánh Hiệp Sĩ và Tu Sĩ bao quanh ngài Wren Water, kế đến là các Chiến Binh ở phía sau, rồi tới các Thợ Săn. Lực lượng riêng biệt thì nằm xa tít tắp.
Lực lượng nòng cốt xếp hàng tương đối quy củ và nề nếp, luôn có những vị chỉ huy sẵn sàng hét vào mặt bất cứ kẻ nào đứng lệch ra khỏi hàng ngũ của mình. Trái lại, lực lượng riêng biệt với thành phần là Quân Tình Nguyện thì như một đống bầy hầy. Bọn họ chia thành các nhóm nhỏ, đứng, ngồi, tán dóc, lang thang đây đó, ai ai cũng tự nhiên như ở nhà.
Có ổn không đây? Haruhiro không chắc chắn lắm, nhưng dường như, nó sẽ không trở thành vấn đề gì nghiêm trọng.
Sự thực thì, lực lượng riêng biệt bị bỏ mặc và người ta để các nhóm tự tung tự tác. Khá là chắc kèo khi lực lượng chính nhìn bọn họ và nghĩ rằng: 'Thích làm gì thì làm, bố mày éo care. Tụi tao là lính chính quy, không phải cái thứ tập sự như tụi bây.' Haruhiro không quen biết ai trong Lực Lượng Quân Biên Phòng, nhưng cậu đã sống ở Alterna đủ lâu để có được nhận thức mơ hồ rằng: Những người lính không tin tưởng mấy ở Quân Tình Nguyện - vốn là những kẻ ngoài cuộc chỉ mới bắt đầu tập tành. Ở chiều ngược lại, Quân Tình Nguyện cũng không ưa gì bọn lính.
Tuy nhiên, với những người đạt được nhiều thành tích như Soma, hay những cá nhân được sùng kính và ngưỡng mộ, đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Tất cả Quân Tình Nguyện danh tiếng đều tham gia vào "Lữ đoàn Xích Tỵ", thành thử, lực lượng riêng biệt của "Lữ đoàn Lam Tỵ" bị xem như hàng phế thải. Và không giấu giếm gì mọi người, được xếp bên dưới hạng phế thải, là phế thải của phế thải : Haruhiro cùng những người bạn.
Cũng phải nói rằng, ngay cả trong lực lượng riêng biệt vẫn có những Quân Tình Nguyện cực mạnh, được mọi người ngưỡng mộ, hoặc bị bắt phải thần phục. Nổi bật nhất trong số đó phải kể đến nhóm Thiên Thần Hoang, thủ lĩnh là Kajiko.
Nhóm Thiên Thần Hoang, không hề có ngoại lệ, tất cả thành viên đều là phụ nữ, khoác trên mình bộ lông vũ màu trắng, cả khăn choàng, mũ nón và đồ cột tóc của họ cũng làm từ thứ lông vũ trắng thuần khiết đó.
Không chỉ toàn phụ nữ, họ còn ngăn bất cứ tên con trai nào lại gần mình. Nếu có gã nào cố gắng tiếp cận, họ sẽ la toáng lên để dọa nạt hắn biến đi chỗ khác.
Họ thật sự rất đáng sợ đấy.
Cụ thể hơn, Kajiko chẳng hạn, cô ấy có dáng người cao ráo cùng vẻ đẹp chết người, trong tay cầm một thanh katana thật dài với ánh nhìn sắc như dao cạo. Chỉ cần Kajiko trừng mắt Haruhiro một cái, cậu tin rằng mình có thể chết.
Tuy nhiên, còn một nhóm khác nữa, cũng đáng sợ như nhóm Thiên Thần Hoang, và ghi danh cùng lúc với họ.
Nhóm Renji.
Chỉ bằng việc đứng đó, Renji đã tạo một ấn tượng đặc biệt trong mắt mọi người, như thể sau lưng anh đang cất lên những hiệu ứng âm thanh ầm vang. Cậu ta trông chói lóa đến độ Haruhiro không dám nhìn trực diện.
Renji quàng thanh kiếm của tên Orc Ish Dogran đằng sau lưng. Thanh trước kia anh xài đã được nhường lại cho Ron, người đang ngồi chồm hổm bên cạnh. Renji ung dung nhìn xung quanh với điệu bộ đầy khinh thường, còn Ron săm soi mọi người bằng cặp mắt cú vọ của mình. Mặc dù chưa thể sánh ngang với Renji, nhưng chẳng có mấy ai giữ được vẻ điềm tĩnh khi phải đối diện với ánh mắt của Ron, cùng vẻ ngoài du côn và quả đầu buzz cut của cậu ta.
Sassa thì đứng ngay sau lưng Renji. Cô tỏa ra xung quanh mình một nét đẹp chín chắn, mà nói đúng hơn, là vẻ khêu gợi của một cô gái trưởng thành. Và người kế bên là Adachi, dưới gọng kính đen dày, cậu trông như một thiên tài làm khuynh đảo thế giới.
Cạnh Renji, chính xác hơn là gọn trong tầm tay của cậu, Chibi đang đứng đó, dáng người nhỏ con và vô cùng đáng yêu - như một linh vật của nhóm, đồng thời ẩn chứa trong cô là một sức mạnh tiềm tàng đầy đáng sợ, làm sự hiện diện của nhóm Renji tăng thêm phần kinh ngạc.
Ngay cả Kajiko cũng tỏ ra dè chừng Renji. Cô đã nhìn cậu ta một lúc lâu. Và cho dù có nhận ra điều đó hay không, Renji hoàn toàn phớt lờ đi.
Tôi chỉ cầu mong là sau này không có xung đột nào nổ ra, Haruhiro nghĩ thầm trong lòng. Mà ngồi đoán mò đâu phải là việc của tôi nhỉ? Phải, hoàn toàn không.
Đối với Haruhiro, Thiên Thần Hoang hay nhóm Renji đều là những tồn tại vượt xa đẳng cấp của cậu. Mỗi người đều có bến đỗ riêng cho mình trong cuộc đời. Họ có việc của họ, và tôi có việc của tôi.
Ánh mắt của Haruhiro chạm Choco. Cậu chào cô qua ánh mắt, và cô cũng đáp lại bằng một cái gật đầu khẽ.
Đằng sau lực lượng chính, ở tuốt bên trong lực lượng riêng biệt là vị trí của nhóm Haruhiro. Nhìn lại kinh nghiệm cũng như khả năng của nhóm bọn họ, ừ thì, đó là chỗ hoàn toàn thích hợp.
Nhóm của Choco nằm ở đằng trước một chút so với nhóm của Haruhiro.
Tôi cảm thấy thế nào à? Nah, hoàn toàn ổn.
Từ những gì cậu quan sát, Haruhiro có thể nói, chàng Chiến Binh dễ thương có khuôn mặt khả ái với bọn con gái hẳn là đội trưởng của nhóm Choco. Họ đứng thành vòng tròn bao quanh Mr. Dễ Thương, người đang trò chuyện một cách vui vẻ, nên không có nghi ngờ gì nhiều về chuyện đó.
Có cả cô gái tóc ngắn đi cùng Choco trong buổi gặp mặt đầu tiên giữa cậu và cô ấy. Ra Ms. Tóc Ngắn là một Pháp Sư.
Bên cạnh họ, còn có một người đàn ông trong trang phục Tu Sĩ và hai tên con trai khác với trang bị giống Class Chiến Binh. Một trong hai người đó cao lêu khêu, nhưng Mr. Lêu Khêu dường như rất tâm trạng và khó gần. Người còn lại thì luôn cười ha hả như một tên ngốc. Ngài Cười Đùa đang có những hành động nhằm tán tỉnh Choco.
Cô ấy đang tỏ ra khó chịu kìa. Ngừng lại mau, thằng tró. Chú mày làm anh bực rồi đấy.
Mà tôi bực bội cũng có nghĩa lí gì đâu. Rốt cuộc họ vẫn là đồng đội của nhau, trong khi đó, tôi chỉ là một thằng ất ơ trò chuyện được dăm ba câu với cô ấy.
"...Hahh. Hahh. Hahh..." Hơi thở của Moguzo trở nên đứt quãng.
Do cậu ấy cảm thấy phấn khích? Hay đúng hơn, như các bạn có thể đoán, cậu ấy đang căng thẳng. Moguzo cứ liên tục tháo nón ra, rồi đội trở lại.
Haruhiro vỗ một cú thật mạnh vào lưng cậu ta.
"Moguzo!"
"--Ouch!?"
"Sao vậy? Căng thẳng quá à?"
"Hơ? À, ừm... Ch-chỉ một chút thôi, mà không, cũng hơi hơi..."
"Không trách cậu được, chúng ta chưa bao giờ ở trong một bầu khí như thế này nhỉ?"
"N-Nhưng Haruhiro-kun, cậu không... căng thẳng chút nào sao?" Moguzo bồn chồn hỏi.
"Trông tớ không ư? Ừm thì, điều đó... không hoàn toàn là sai."
Nói rằng Haruhiro không hề cảm thấy căng thẳng cũng có phần đúng. Trên thực tế, cậu ta chẳng cảm nhận chút lo âu gì. Hoàn toàn bình tĩnh.
Mặc dù vậy, trước đó cậu mất một lúc khá lâu để ngủ, thành ra Haruhiro có hơi mệt người tí.
Yume nở nụ cười chọc ghẹo "Haru-kun lúc nào cũng không ướt mà."
"Không ướt..?" Haruhiro lặp lại, cậu không chắc chắn mình đã nói đúng.
"E-E hèm..." Shihoru nhanh chóng xen vào để giải thích "Tớ nghĩ là cô ấy muốn bảo cậu không bao giờ mướt mồ hôi vào mấy chuyện nhỏ nhặt, và cố tỏ ra cao thượng, giống giống vậy đấy..."
Yume nghiêng đầu "Cao thượng là cái chi chi?"
"Để tớ nói rõ luôn," Haruhiro bổ sung, " 'cao thượng' không có nghĩa là 'hoàng thượng' nhé. Nó đọc là ouyou, nhưng viết bằng kanji không giống như chữ 'vua'. Nó thậm chí còn không phải là một từ..."
"Ouyou...?" Yume suy nghĩ một hồi rồi chìa lòng bàn tay về phía cậu.
"Oh!"
"O-Oh?" Haruhiro bị cuốn theo và đập tay cùng cô nàng.
Sau đó, Yume siết lấy tay cậu "Yo!"
"...Yo?" Haruhiro cũng siết tay Yume lại và nó kết thúc bằng việc cả hai cùng siết tay nhau.
Củ lạc giòn tan?
Yume nắm chặt hai tay Haruhiro "Oh! Yo!"
"Hả? ...Hả?"
"Thì là vậy đó. Tự dưng tớ nghĩ ra khi cậu nói ouyou."
"Đ-Để làm gì mới được...?"
"Hmm. Yume cũng hông biết nữa, nhưng nói chung nó là vậy đó."
"Giống cái..." Haruhiro bất chợt liếc nhìn về hướng Choco.
Hoàn toàn tình cờ - phải, cậu chắc chắn 100% chỉ là tình cờ - Choco cũng đang liếc về phía cậu. Cô nhanh chóng đánh mắt xuống dưới đất. Có hơi... lúng túng rồi đây.
"...Um, Yume này" Haruhiro lên tiếng "Chúng ta đi được chưa?"
"Ho? Được thôi. Tớ đoán là thế nhỉ. A, Haru-kun, phải rồi Haru-kun!"
"Sao? Gì cơ?"
"Mới nãy thôi, Yume đã nghĩ là tay của Haru-kun, chúng thật sự rất ấm áp đó. Cậu biết tại sao không?"
"Thật ư..."
Haruhiro thử chạm tay mình. Chúng ấm lắm sao? Cậu cảm thấy khá bình thường. Mà có lẽ cũng chẳng cần để ý làm gì.
Moguzo vẫn đang tháo nón ra và đội vào. Nỗi lo lắng của cậu ấy có lẽ khó mà chữa lành dễ dàng được. Mặc dù vậy, Haruhiro không thể cứ thế làm ngơ. Cậu toan gọi Moguzo thì Merry đã đi trước cậu một bước.
"Moguzo-kun."
"Yesh?"
---Hửm, 'yesh' là sao? Ý cậu là 'yes?'
Trông Moguzo như vừa mới gặp ma vậy. Merry đặt tay lên vai cậu, trấn an "Hít thở sâu vào."
"H-Hít thở sâu.... Uh--Hooooooooooo... Hahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh--Ặc, ặc, đau quá..."
"Nhẹ nhàng thôi, thật chậm rãi."
"Đ-Được rồi. Hoooooooooooooo. Hahhhhhhhhhhhhhhhhh."
"Thêm một lần nữa."
"Hoooooooo. Hahhhhhhhhh... Ah! Có lẽ mình đã dịu bớt rồi thì phải."
"Thông thường, thở là một hành động vô thức. Cho nên, nếu cậu chú tâm vào việc hít thở, cậu có thể làm chủ được cảm xúc và nhiều thứ khác nữa. Tớ vẫn hay làm vậy mỗi khi mất bình tĩnh."
"C-cảm ơn nhiều nhé, Merry-san. Tớ thực sự đã rất hoảng đấy..."
"Cậu biết không, có lẽ là..." Haruhiro đột nhiên nói.
Tốt hơn là mình không nên xen vào nhỉ? Haruhiro có hơi do dự, nhưng đây là một cơ hội tốt và cậu muốn tận dụng ngay bây giờ. Thật lòng mà nói, chuyện này đã luôn dằn vặt cậu từ rất lâu rồi, và cậu càng ngày càng lo lắng về nó.
"Chúng tớ đã dựa dẫm vào cậu quá nhiều, đúng không Moguzo? Điều ấy vô tình chung đã gây ra một áp lực lớn lên cậu."
"...Hả? Không đâu, k-không phải vậy đâu mà..."
"Nhưng cũng phải nói, tớ nghĩ rằng chúng tớ luôn cần cậu làm chỗ dựa, từ nay và mãi mãi. Cậu là một Chiến Binh, là một Tanker của nhóm, nhưng không chỉ có mỗi thế. Moguzo, cậu là người cực kì đáng tin cậy. Bởi thế, tớ muốn cậu phải tự tin và tự tin hơn nữa vào bản thân. Ý tớ là, nếu ngồi ngẫm nghĩ lại xem ai là người tiến bộ rõ rệt nhất trong nhóm, ai là người lên level nhanh nhất trong nhóm, người đó tất nhiên sẽ là cậu, Moguzo. Tớ chắc chắn mọi người ai cũng nghĩ vậy."
"Điên à!" Ranta nhảy dựng lên như con khỉ. "Nếu có người nào lên level max, thì người đó phải là tớ! Giả sử tớ level 30, thì Moguzo chỉ chừng 25 thôi!"
"Quả nhiên, một người không có chút khái niệm nào về hai chữ 'khiêm tốn'..." Haruhiro nói xéo.
"Gìììì đâyyy? Được rồi, vậy tớ level 50, còn Moguzo chừng 25!"
"Cậu không hạ chỉ số của Moguzo xuống, mà chỉ tăng của cậu thôi à...?"
"Là vậy đấy! Tớ là người đàn ông sẽ thống trị thế giới, biết chưa hả?!"
"...Mọi người xung quanh chúng ta đang cười nhạo cậu kìa" Shihoru nói, với nụ cười ruồi khinh bỉ.
"Thật là tàn nhẫn! Cậu nghiêm túc chứ!" Ranta làm bộ nước mắt cá sấu.
"Ưm, Yume nghĩ Moguzo rất ư là tuyệt vời đấy. Chúng ta sẽ không thể nào có được như ngày hôm nay nếu thiếu Moguzo! Cậu ấy là tấm khiên thịt của chúng ta!"
"Khiên thịt..." Merry khẽ nhăn mặt.
"Fwah? Vậy là không tốt khi gọi cậu ấy là khiên thịt sao? Yume lại nghĩ đó là một lời khen chứ."
"À, ừm..." Moguzo lúc lắc đầu, rồi lại gật đầu. "Tớ vui lắm. Không biết diễn tả thế nào, nhưng nếu có thể, tớ sẽ trở thành tấm khiên thịt cho mọi người."
"Được thôi!" Ranta đặt tay lên vai Moguzo "Tớ tin tưởng ở cậu, chiến hữu à! Mà không, là tấm khiên thịt mới đúng!"
"T-Tớ nghĩ là mình thích được gọi bằng chiến hữu hơn..."
"Hm? Thế à?"
Có hơi khó chịu cho Haruhiro khi bị Ranta đánh trống lảng một vố như thế. Nhưng xem ra Moguzo đã thoải mái hơn trước.
Haruhiro cũng thấy nhẹ nhõm hẳn. Không cường điệu chút nào, Moguzo chính là hạt nhân của nhóm. Và cũng không hề quá lời khi bảo nhóm sẽ hoạt động tốt hay xấu đều phụ thuộc vào Moguzo. Miễn là Moguzo vẫn ổn, mọi thứ sẽ không thay đổi, ngay cả khi nhóm không có Haruhiro bên cạnh. Cơ bản là, mọi vấn đề đều quy về việc làm thế nào để tận dụng hết khả năng của Moguzo.
"Này! Này!" Bri-chan hô to và vỗ tay. "Các cục cưng của chụy, chú ý, chú ý! Tập hợp lại! Chụy sẽ phổ biến kế hoạch cho mấy đứa! Được rồi chứ? Nhanh, nhanh lên nào!"
========================================
Trans: Tháng 4 tới mình bận việc nên sẽ ra chap trễ hơn thường lệ. Mong các bạn thông cảm.