Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lúc trước lão Vương phi không bao giờ hỏi chuyện của Lục Hoán, nhưng từ khi hắn vào Thái Học Viện, trở thành thư đồng của Ngũ Hoàng Tử, tấn chức quan cửu phẩm, chiều nào bà ấy cũng vội vàng gọi hắn tới thỉnh an.
Đương nhiên bà ấy chỉ quan tâm tới vấn đề Lục Hoán kết giao với các vị Hoàng Tử.
Ninh Vương phủ xuống dốc, đã nhiều năm rồi không có ai được làm quan trên triều, từ lâu đã trở thành phủ đệ không vị quan nào muốn kết giao. Mấy năm nay vắng như chùa bà đanh, không người hỏi thăm.
Đối với lão Vương phi xuất thân hoàng tộc mà nói, chuyện này thật không thể chấp nhận được!
Vất vả lắm bà ấy mới thấy được chút hy vọng trên người Lục Hoán, vậy nên bắt đầu trở thành một trưởng bối luôn yêu thương, quan tâm, đốc thúc chuyện học hành của thứ tôn.
Thậm chí bà ấy còn xây một khu vườn mới trong Ninh Vương phủ, gọi là Tĩnh viên, ban cho Lục Hoán, để hắn sử dụng làm thư phòng.
Tâm tư của lão Vương phi, Ninh Vương phi và huynh đệ Lục Dụ An đều nhìn thấu, âm thầm ghen ghét đố kỵ, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới Lục Hoán.
Ở Ninh Vương phủ có lão Vương phi coi trọng, nhưng bên ngoài lại không có ai.
Ngày hôm đó trời mưa nhẹ, Ninh Vương phi đứng dưới mái hiên, đang là thời điểm mưa xuân, bà ta hỏi ma ma Giáp ở bên cạnh, "Mấy ngày trước phụ thân phụng mệnh đi Vân Châu giám sát hành cung, không biết bao giờ mới về?"
"Hồi bẩm vương phi, hôm qua Thượng quan học sĩ đã trở về, bởi vì về lúc trời tối, đại nhân không phái người thông báo cho vương phi, sáng sớm hôm nay đại nhân đã lên triều diện kiến, chắc hiện tại đang ở Thái Học Viện."
Ninh Vương phi nghĩ tới gì đó, nở nụ cười đắc ý, móng tay dài bấm vào lòng bàn tay, lạnh lùng nói: "Chuẩn bị xe ngựa cho ta, tối nay ta tới thăm phụ thân."
. . .
Túc Khê và nhóc con đều đang ở Thái Học Viện đọc sách. Ngoại trừ những lúc ở bên cạnh mài mực cho Ngũ Hoàng Tử, nhóc con giữ chức cửu phẩm thư đồng, làm việc rất thoải mái.
Mười ngày an bình trôi qua.
Nhóc con là người chăm chỉ, không chỉ thức đêm luyện công đọc sách, hắn còn tranh thủ học tập lúc rảnh rỗi. Mỗi sáng canh năm, lúc trời còn chưa hửng sáng, hắn lại tiếp tục đọc nốt quyển sách tối qua chưa xem xong. Phải tới khi mặt trời lên cao, hắn mới vội vàng rửa mặt chải đầu, lấy bánh bao hạ nhân bưng tới, vừa đi vừa ăn, nhanh chân tới Thái Học Viện.
Mười ngày qua, Túc Khê không hề biết việc hắn dậy sớm đọc sách. Mỗi lần login, cô đều thấy quyển sách lại giở nhiều thêm một chút, mở ra thì thấy bên trong có rất nhiều chú thích hắn tự tay viết, cô có hơi khó hiểu.
Rõ ràng tối hôm qua nhóc con mới đọc được /, sao hôm nay đã đọc xong rồi!
Chẳng lẽ mộng du đọc sách sao?!
Mà nhóc con sợ cô lo lắng, không hề nói cho cô, phải đến tận cuối tuần, canh lúc trong game còn sớm, cô định login phục kích hắn, mới biết được nhóc con chăm học đến mức này!
Người mẹ già nhìn mà mặc cảm!
Túc Khê không hiểu tại sao nhóc con lại nỗ lực như vậy, nhưng cô nhận ra, mười ngày qua, nhóc con gầy đi rất nhiều, sắp thành cây gậy chibi rồi.
Buổi tối hôm nay, cô không nhịn được nữa, yêu cầu nhóc con nghỉ ngơi, không được đọc sách, cưỡi ngựa ra ngoại thành chơi.
Lục Hoán cảm giác cơn gió kia thổi qua mặt mình, giống như đang xoa bóp huyệt thái dương cho hắn, hắn ngơ ngác đặt sách xuống, hai bên tai đỏ hồng.
Lúc trước Lục Hoán muốn biết được thêm càng nhiều tri thức càng tốt, bởi chỉ có vậy hắn mới có thể sớm thoát khỏi Ninh Vương phủ.
Nhưng hiện tại hắn mất ăn mất ngủ, chính là vì muốn bản thân mạnh hơn. Có năng lực, mới có biện pháp tìm một thân thể mới cho nàng, để nàng không cần bay tới bay lui, lơ lửng giữa không trung.
Ngoài ra, kinh thành giống như một vũng nước đục, từ tranh đấu công khai tới ngấm ngầm, hắn buộc phải tự bảo vệ lấy mình, ngày sau mới có thể bảo hộ được nàng.
Hắn giấu nàng chuyện mỗi sáng đọc sách, vì tất cả đống sách đó đều liên quan tới yêu ma quỷ quái, hắn muốn tìm phương pháp để nàng ký sinh trong cơ thể thực.
Chưa tìm được biện pháp, Lục Hoán không muốn nói với nàng vội, chờ khi nào tìm được cách rồi... coi như tạo bất ngờ lớn cho nàng.
Đương nhiên Túc Khê không biết suy nghĩ của nhóc con, cô vừa làm bài tập, vừa tự hỏi nên làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ số bảy, được Trấn Viễn Tướng Quân tán thưởng.
Cô thừa dịp nhóc con đang luyện võ, ra bên ngoài thám thính, không biết có tìm được manh mối nào không.
Đúng lúc này, đám dân chúng chibi đang vây quanh bảng thông cáo, xôn xao bàn tàn chuyện gì đó.
Hóa ra là do phương bắc chịu nạn sương giá, có một số kẻ thừa cơ đứng lên nổi loạn, nước láng giềng lại như hổ rình mồi, binh lực nước Yến không đủ, Trấn Viễn Tướng Quân phụng mệnh triều đình chiêu binh. Chiêu binh vừa là để cảnh cáo nước láng giềng, vừa là để chuẩn bị cho việc đàn áp bạo loạn.
Nhưng đây chỉ là chiêu mộ tiểu binh, không thể tiếp xúc gần với Trấn Viễn Tướng Quân.
Nhóc con đã không còn là thứ tử Ninh Vương phủ bị người người khinh ghét trước kia, hiện tại hắn là cửu phẩm thư đồng của Ngũ Hoàng Tử, đương nhiên không cần phải thông qua con đường này để gia nhập quân doanh.
Nhưng Túc Khê vẫn thừa dịp đám dân chúng chibi không để ý, cô xé tờ giấy thông cáo, chuyển màn hình về phòng chứa củi của nhóc con, đặt "Bộp" lên bàn cho hắn xem.
Nhóc con đang bình phẩm một đoạn văn trong sách, nhìn lướt qua, nói: "Hôm qua sau khi tan học, ta cũng nghe thấy tin Trấn Viễn Tướng Quân đang chiêu binh mãi mã. Dạo gần đây phương Bắc gặp nạn, nếu muốn kiến công lập nghiệp, đây chính là cách nhanh nhất. Nhưng cách này cũng có rất nhiều bất lợi, đường đi quá gian nan vất vả."
Túc Khê cũng nghĩ giống hệt hắn.
Cô cảm giác hơi đau đầu, chắc không thể hoàn thành nhiệm vụ số bảy được rồi.
Chợt nhóc con lại nói: "Nhưng mà... ta nghe nói chưa có ai đảm nhận chức Thị lang bộ Binh, đây là chức quan ngũ phẩm, rất hợp với ta. Nhưng Trấn Viễn Tướng Quân và Thượng thư bộ Binh không có ấn tượng tốt với Ninh Vương phủ, nếu không ai tiến cử, muốn tiến vào bộ Binh là chuyện rất khó."
Túc Khê không ngờ nhóc con mới đi học có hơn mười ngày, đã bắt đầu thông qua đám thế tử trong Thái Học Viện, thu thập được tin tức trên triều.
Cô vô cùng bội phục, vậy thì đâu cần cô nhúng tay vào nữa?
"Nàng không cần lo lắng, ta đã có biện pháp." Lục Hoán ngẩng đầu nhìn khoảng không, mỉm cười, "Chỉ cần nàng ở bên..."
Ý thức được hai chữ "ở bên" có hơi tình cảm, hai tai hắn bỗng ửng đỏ, im lặng không nói gì nữa.
Hắn ậm ừ đổi cách nói khác, "Chỉ cần nàng đi theo ta là được."
Túc Khê không rõ hắn có cách gì, nhưng chuyện lần trước ở miếu Vĩnh An, cô cũng chỉ có thể giúp đỡ một hai, hầu như phần lớn là nhóc con tự thân vận động.
Cho nên cô cực kỳ tin tưởng nhóc con.
Thấy dáng vẻ tự tin của hắn, người mẹ già vô cùng tự hào, không hiểu sao trái tim lại đập thình thịch.
Nhóc con đã bắt đầu thực hiện giấc mộng đại nghiệp của mình rồi!
. . .
Mấy ngày nay kinh thành đổ mưa, nhà kính bắt đầu phát huy tác dụng, đống cây trồng nhanh chóng nảy mầm.
Túc Khê thường qua đây thăm non, thỉnh thoảng lại vào siêu thị mua thêm phân bón hiệu suất %.
Trường Công Mậu vô cùng kinh ngạc, so với các nông trang khác, cây giống ở nông trang này phát triển nhanh hơn gấp mấy lần, vì thế hắn ta không thể không xin Lục Hóa thêm ngân lượng, từ mười ba nhân công tăng lên thành hai mươi sáu nhân công.
Nông trang có tiến triển, mà bên phía Lục Hoán, bởi vì mấy ngày nay mưa lớn, hắn không thể ra ngoài cưỡi ngựa bắn cung, Thái Học Viện sắp xếp lại tiết học, chuyển qua dạy lễ nghi cung đình.
Môn học này rất nhàm chán, ngoại trừ Nhị Hoàng Tử luôn giả vờ giả vịt, đám thế tử đều trốn ra ngoài chơi, Tam Hoàng Tử cà lơ phất phơ không nói, đến cả Ngũ Hoàng Tử luôn tự cho mình hơn người cũng không muốn học.
Mặc dù Ngũ Hoàng Tử không tới, nhưng thư đồng của Ngũ Hoàng Tử phải tới, chép lại bài giảng vào trong vở, sau này đưa cho Ngũ Hoàng Tử xem.
Đám thế tử đều an tâm kê cao gối ngủ ngon, dù sao đã có Lục Hoán chép bài cẩn thận rồi.
Các học sĩ trong Thái Học Viện rất thích thư đồng của Ngũ hoàng Tử, hắn vừa thông minh vừa chăm chỉ, hỏi cái gì cũng có thể đối đáp trôi chảy.
Nhưng hình như hôm nay tình huống không đúng lắm.
Đám thế tử đang gáy khò khò, bỗng nhiên có tiếng đập bàn, Thượng quan học sĩ chuyên dạy môn lễ nghi xanh mặt quát, "Lục Hoán, đi ra ngoài!"
Túc Khê ở ngoài màn hình đang học bài cũng bị dọa sợ, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Cô kéo kéo tay áo nhóc con.
Lục Hoán cúi đầu, nhìn ống tay áo của mình, ý bảo không sao.
Hắn ngẩng đầu, nhìn vị Thượng quan học sĩ trên bục giảng, đôi mắt lạnh lùng, vẻ mặt vẫn bình thường như cũ, không hề phản bác, lập tức đi ra ngoài.
Nhưng mà... bên ngoài trời đang đổ mưa!
Đám thế tử không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, có một người lúc nãy không ngủ, vội xúm lại tám chuyện, "Thượng quan học sĩ yêu cầu Lục Hoán nộp bài, nhưng đệ ấy lại nộp giấy trắng, vậy nên ông ta tức giận phạt đệ ấy đứng dưới trời mưa."
"Sao lại như vậy, người khác có thể nộp giấy trắng, nhưng tuyệt đối không thể là Lục Hoán. Bài làm của đệ ấy luôn hoàn hảo tới mức không thể bắt bẻ được."
Vị còn lại vội xen mồm, "Lúc trước Thái Học Viện có hai người của Ninh Vương phủ, nhưng một kẻ bình thường, một kẻ quá mức ngu xuẩn. Tuy Lục Hoán chỉ là thứ tử, nhưng thông minh hơn người, nói không quá, trong Ninh Vương phủ này, không một ai thông minh hơn đệ ấy."
Nói một thôi một hồi, lại có sự so sánh vừa rồi, có người nhận ra điều gì đó, nói với hai người còn lại: "Các huynh không biết đấy thôi, Thượng quan học sĩ là phụ thân của Ninh Vương phi..."
"Ồ." Lúc này hai người kia mới nhận ra.
Hóa ra còn liên quan tới chuyện nhà.
Trách không được, hôm nay mới vào lớp, Thượng quan học sĩ đã nhìn chằm chằm Lục Hoán, giống như chỉ hận không thể lột da đệ ấy.
Dạo gần đây đám thế tử toàn chép bài của Lục Hoán, nhưng đối diện với tình hình này, họ không dám phản kháng. Ai bảo Lục Hoán không biết đầu thai, chỉ có mệnh thứ tử?
Chao ôi. Lúc trước hai người này từng rủ Lục Hoán đi kỹ viện, hiện tại nhìn ra cửa sổ, thấy Lục Hoán cô độc đứng đó, có chút không đành lòng.
Hành lang không rộng lớn gì cho cam, đứng ở đó tương đương với bị nước mưa xối thẳng vào người.
Nhưng kỳ lạ là không có giọt mưa nào bắn vào người Lục Hoán.
Hắn ngẩng đầu, không biết từ bao giờ có một nhánh cây chìa ra, tán cây to rộng, phủ xuống mái hiên, vừa vặn ngăn trở tất cả nước mưa.
Giọt mưa len theo tán cây, rơi thẳng xuống đất.
Hắn nắm lấy nhánh cây, nhỏ giọng nói với khoảng không trước mặt, "Hai ngày trước Ninh Vương phi về thăm nhà mẹ đẻ, mà Thượng quan học sĩ là phụ thân của bà ta. Nàng không cần giữ nhánh cây này đâu, sẽ mỏi tay, cũng đừng để dính mưa, mau vào trong đi."
Ninh Vương phi vẫn thầm ghen ghét Ninh lão Vương phi thiên vị Lục Hoán, bà ta muốn tìm cơ hội trả thù, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào, đành nhờ phụ thân của bà ta ra tay.
Túc Khê kéo tay Lục Hoán, ý bảo, ừ, hiểu rồi, mami ngồi ở gốc cây phía bên kia nhé.
Nhưng cô vẫn hơi bực mình, nhóc con ngoan như vậy, sao vẫn có người luôn tìm cách bắt nạt hắn. Nếu hôm nay cô không vừa treo máy vừa làm bài tập, chỉ sợ nhóc con đã mắc mưa.
Cô cực kỳ đau lòng, nhưng nhìn nhóc con đang đứng dưới mái hiên, thản nhiên nhìn mưa rơi, không hề tức giận, mà vô cùng bình tĩnh.
Mười lăm năm qua, Lục Hoán đã đứng dưới mưa không biết bao nhiêu lần, nói ra có hơi buồn cười, nhưng trận mưa này lại khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Hắn biết nữ quỷ vẫn ở bên cạnh hắn, bởi vì hắn bị bắt nạt, nàng vô cùng tức giận, nhưng không muốn truyền cảm xúc tiêu cực cho hắn, vậy nên không dám nắm tay hắn. Hắn nhỏ giọng an ủi, "Nàng yên tâm, ta tự có cách, lúc về nói với nàng sau."
Biện pháp quỷ gì chứ, Túc Khê chuyển màn hình vào lớp học, nhìn lão Thượng quan học sĩ đang đứng trên bục giảng dạy mấy thứ lễ nghi linh tinh, nàng càng nghĩ càng tức, mặc kệ nhóc con có cách gì đi chăng nữa, nàng phải dạy dỗ lại lão già này trước đã.
Thượng quan học sĩ đang định giảng nội dung tiếp theo, bỗng nhiên đuôi lông mày giật giật, cảm giác trên đầu có cái gì đó kêu "ken két".
Ông ta ngẩng đầu lên, đồng tử co rụt lại, có thể là do mấy ngày qua mưa lớn, mái ngói bị ép tới mức lung lay sắp đổ, tóm lại tình huống cực kỳ xấu, xà ngang trên đỉnh đầu ông ta không thể chịu được sức nặng của mái ngói nữa.
"Rầm...." Mái ngói lưu ly rơi xuống, ông ta bị dọa sợ, chỉ kịp hét lớn một tiếng, tránh sang một bên, nhưng vẫn bị một kích trúng đầu.
Trên nóc nhà bị thủng một lỗ, mưa to bên ngoài đổ rào rào, ông ta vừa hít phải một đống tro bụi của mái ngói, nay lại bị nước mưa làm cho ướt sũng.
Ông ta bị đau tới hôn mê bất tỉnh.
Đám thế tử đang ngủ gà ngủ gật bị dọa cho tỉnh, trợn mắt há mồm nhìn tình hình trước mặt.
Có người vội vàng hô lên, "Mau, truyền thái y! Thượng quan học sĩ ngất rồi!"
Mọi người trong lớp hoảng loạn, ở bên ngoài, Lục Hoán vẫn đứng ở đó, mặc dù không đi vào, nhưng hắn cũng biết chuyện gì vừa xảy ra. Hắn cố gắng không bật cười, nhưng thật sự không nhịn được, vì thế ánh mắt tràn ngập ý cười.
Hắn đã quen bị bắt nạt, vậy nên đối với chuyện này phản ứng vô cùng bình thường, hắn đã nghĩ ra cách đối phó, loại trừ tai họa về sau.
Nhưng lần nào nàng cũng đau lòng hắn, tức giận thay hắn, lập tức nghĩ cách trả thù cho hắn.
Giờ ngẫm lại, lần trước hai tên hạ nhân trong Ninh Vương phủ nói rằng trù phòng có ma, Lục Văn Tú và lão Vương phi không dưng ngã vào trong nước, e rằng đều là nàng thay hắn dạy dỗ lại đám người đó.
Lục Hoán không khỏi lo lắng, nhỏ giọng hỏi, "Nàng ở bên phải của ta, hay ở bên trái?"
Túc Khê xử lý xong lão già bắt nạt nhóc con, vừa mới chuyển màn hình ra ngoài, thấy nhóc con hỏi như vậy, nàng theo phản xạ nắm tay trái của hắn.
Sau đó chỉ thấy nhóc con chuyển nhánh cây từ tay phải sang tay trái, còn giang rộng tay ra, giống như hai người thật sự đứng dưới tán cây.
Cô: "....."
Nhóc con đáng thương, người mẹ già này đâu có đứng được dưới tán cây.
Nhóc con nhìn về phía bên trái, giống như ở đó thực sự có người.
Không hiểu sao, hắn cảm giác đứng như này có hơi gần, hai tai bắt đầu đỏ lên.
Hắn cố gắng bình tĩnh, nhưng dưới chân lại hơi chuyển động, dịch sang bên phải một chút. Sau đó hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng để sườn mặt bên trái của mình thêm anh tuấn hơn một chút.
Túc Khê: "...."
Cứ như vậy, ống tay áo phía bên phải của nhóc con dính mưa, nhưng hắn không hề để ý.
Túc Khê có hơi buồn phiền, lúc trước hỏi đáp, đáng lẽ ra cô không nên khiến hắn hiểu lầm, để hắn tưởng rằng cô là nữ quỷ, luôn ở bên cạnh hắn.
Ban đầu Túc Khê không cảm thấy gì, dù sao đúng là cô luôn "ở bên cạnh" hắn thật, cô ở ngoài màn hình, hắn ở trong màn hình, không khác quỷ thần là bao.
Nhưng dạo gần đây, Túc Khê phát hiện ra, nhóc con bắt đầu đọc mấy cuốn "Linh dị thần quái", hình như đang tìm cách để hồn cô nhập xác...
Lúc Túc Khê phát hiện ra chuyện này, cô vô cùng hoảng sợ.
Hiện tại hắn vui vẻ, bởi vì trong lòng hắn có hy vọng, nghĩ rằng một ngày kia cô có thể xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng nếu một ngày nào đó hắn phát hiện ra chuyện này hoàn toàn không có khả năng, liệu hắn có suy sụp hay không?
Túc Khê có hơi bất an, cô cố gắng không nghĩ nữa, trước mắt có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Thượng quan học sĩ và Ninh Vương phi cùng một phe, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua, mà nhiệm vụ số bảy "Được Trấn Viễn Tướng Quân tán thưởng" vẫn chưa có tiến triển, ngoài ra còn có một đống chuyện khác cần phải làm.
Cô chờ nhóc con tan học, cùng hắn bung ô giấy dầu quay về Ninh vương phủ, sau đó cô vội vàng lấy bút mực ra, kéo ống tay áo hắn, ý hỏi biện pháp hắn nói lúc trước là gì, mau nói cho cô nghe.
Lục Hoán viết xuống mấy chữ "Thượng quan", "Liễu Châu", "Vân Châu", sau đó nói với cô, "Nàng có biết mấy ngày trước Thượng quan học sĩ phụng mệnh ra ngoài không?"
Túc Khê không biết, cô định mở trang chủ tra thông tin, lại thấy nhóc con nói tiếp, "Ông ta vốn là người của bộ Công, ba tháng trước, Hoàng Thượng muốn đi Vân Châu ngắm tuyết, sai ông ta tới Vân Châu giám sát kiến tạo hành cung."
"Hàng năm Vân Châu luôn có một lượng tuyết lớn đọng lại, nếu muốn kiến tạo hành cung, tuyệt đối không thể ít hơn ba tháng. Mà lúc ông ta hồi kinh, sai người tặng một ít đặc sản Vân Châu cho Ninh Vương phi."
Túc Khê mờ mịt không hiểu gì, rốt cuộc chuyện này là sao, nhưng cô vẫn chăm chú lắng nghe nhóc con phân tích.
Nhóc con lại tiếp tục nói, "Ông ta đi kiến tạo hành cung, đây chính là chuyện lớn, hồi kinh chắc chắn có thưởng, thậm chí có thể thăng quan tiến chức. Với tác phong nhà mẹ đẻ Ninh Vương phi, khi hồi kinh chắc chắn sẽ rêu rao, tặng một đống trang sức châu báu quý giá, thế nhưng thứ ông ta đưa tới chỉ là mấy cây nấm đặc sản vùng Vân Châu."
Túc Khê hiểu ra, chắc chắn có gì đó bất thường.
Nhóc con kết luận, "Chỉ có một nguyên nhân, trong lúc kiến tạo hành cung, nhất định ông ta đã tham ô, chiếm được tiền tài, vậy nên mới không dám rêu rao trước mặt mọi người. Tuy không biết ông ta tham ô bao nhiêu, nhiều hay ít, nhưng chắc chắn không phải người sạch sẽ."
Túc Khê thầm nghĩ, tuy đây chỉ là phỏng đoán, nhưng có thể dựa vào chuyện này để hạ bệ Thượng quan học sĩ.
Đúng như cô suy đoán, nhóc con lại nói: "Đương nhiên ta không thể bẩm báo chuyện này, nếu ta nói cho Ngũ Hoàng Tử, với tính tình tranh công của ngài ấy, nhất định sẽ bẩm báo với Hoàng Đế, để Hoàng Đế điều tra. Nếu ta nói cho Nhị Hoàng Tử, với tính tình quanh co lòng vòng của ngài ấy, nhất định chuyện này sẽ kéo dài mấy tháng. Nhưng sớm muộn gì cũng phải lật tẩy Thượng quan học sĩ, để làm được việc này, chúng ta nhất định phải lập được chiến công. Phải hành động cực kỳ chuẩn xác."
Túc Khê thầm nghĩ, nhóc con mới ở chung với mấy vị Hoàng Tử được mấy ngày, đã rành mạch tính cách của từng người.
Mà chuyện này, tuyệt đối không thể dính dáng tới nhóc con, phải do một người khác ra tay.
Nhóc con chỉ vào hai chữ "Liễu Châu" trên tờ giấy, mỉm cười.
Hắn nói: "Liễu Châu rất gần Vân Châu, mấy ngày trước Vân Thái Úy mới bị biếm xuống làm thứ sử Liễu Châu. Nếu ông ấy hoài nghi chuyện này, nhất định sẽ tới Vân Châu điều tra. Từ Liễu Châu tới Vân Châu chỉ mất hai, ba ngày, trong vòng ba ngày, nhất định sẽ tra ra kết quả."
"Nhưng Vân Thái Úy không thể vô cớ tới Vân Châu, nếu gửi thư nặc danh cho ông ấy, với tính cách ngờ vực, chắc chắn ông ấy sẽ không tin tưởng. Cần một thứ gì đó thúc đẩy ông ấy tới Vân Châu."
"Tính ra thì... lúc này tiểu nhi tử Vân Tu Bàng của ông ấy lại có tác dụng, nếu viết một phong thư, dụ Vân Tu Bàng tới Vân Châu, lại để Vân Thái Úy biết tiểu nhi tử của ông ta đang ở Vân Châu, nhất định ông ấy sẽ tới đó đón người."
"Đến lúc đấy, chỉ cần để một góc hành cung sụp xuống, chắc chắn ông ấy sẽ hoài nghi."
"Một khi ông ấy phát hiện ra, vì mục đích phục chức, nhất định ông ấy sẽ ra roi thúc ngựa hồi kinh bẩm báo chuyện này. Nếu không có chuyện gì bất thường, đến lúc đó Vân Thái Úy sẽ được phục chức, còn Thượng quan học sĩ sẽ bị biếm."
"Chờ Vân Thái Úy phục chức, ông ấy ngẫm lại, sẽ nghi ngờ phong thư giả mạo kia, dụ Vân Tu Bàng tới Vân Châu. Nhưng ông ấy được hưởng lợi từ chúng ta, mặc dù biết chúng ta là người cầm đầu, cũng không thể làm gì được."
Túc Khê nghe mà sáng mắt, cô biết, nhóc con lựa chọn Vân Thái Úy, tuyệt đối không chỉ là một mũi tên trúng hai con chim!
Chắc chắn còn có nguyên nhân khác!
Quả nhiên, nhóc con lại nói: "Ngoài ra, lúc trước Vân Thái Úy là đại quan của Xu mật viện sứ, đứng đầu bộ Binh, ông ấy có đủ năng lực để giúp ta trở thành Ngoại Lang Bộ Binh. Đến lúc đó ông ấy được phục chức, chúng ta cũng đạt được mục đích, chẳng phải đôi bên cùng có lợi sao?"
Cứ như vậy, chuyện Túc Khê rối rắm, nhóc con đã dễ dàng hoàn thành, cũng bước đầu giải quyết việc tiếp cận Trấn Viễn Tướng Quân!
Cô thực sự muốn vỗ tay hoan hô nhóc con!
Nhóc con tính toán kế hoạch còn hoàn mỹ hơn cô nhiều.
Túc Khê có hơi kích động, rốt cuộc cũng được bắt tay làm nghiệp lớn.
Lúc trước thu hoạch nông trang và sửa sang nhà cửa, cô chỉ cảm thấy thỏa mãn, nhưng hiện tại bắt đầu làm nhiệm vụ chính, một khi thành công, nhóc con sẽ kết giao với rất nhiều người, thậm chí còn chiêu mộ được Vân Thái Úy về dưới trướng.
Sau này nhóc con khôi phục thân phận Hoàng Tử, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn ông ấy sẽ ủng hộ nhóc con.
Trái tim cô đập thình thịch, cùng nhóc con bàn bạc kế sách xong... đương nhiên, phần lớn là nhóc con phân tích, cô nghe, nhưng thỉnh thoảng cũng đưa ra ý kiến.
Cô và nhóc con bắt đầu phân công làm
»