[Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế

chương 34: ta không muốn ngươi cô đơn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Thật ra trong lòng Lục Hoán còn rất nhiều nghi vấn, ví dụ như... vì sao ngươi lại ở bên cạnh ta? Vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy?

Vì sao chọn ta? Ngươi muốn gì ở ta, chẳng lẽ ngươi định kéo ta vào cuộc chiến vương quyền, thay ngươi tranh đấu sao?

Nhưng khi người nọ ở bên cạnh, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua người hắn... mấy vấn đề này đã không còn quan trọng nữa.

Điều hắn để ý chính là...

Người nọ có thể ở bên cạnh hắn mãi không?

Lỡ một ngày nào đó, người nọ biến mất thì sao?

Sau này... có thể không quan tâm tới người khác, chỉ nhìn mỗi hắn được không?

Trái tim hắn dạt dào nỗi niềm khó nói thành lời, mong ước, vui sướng, lo lắng, bất an, từng lớp từng lớp, như con sóng vỗ bờ... Từ vui mừng khôn xiết nay lại có chút không yên, hắn chỉ nghĩ được duy nhất một chuyện... Điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời hắn, chính là giây phút được người nọ vươn tay giúp đỡ.

Hắn không sợ gì cả, chỉ sợ một mai đối phương đột ngột rời xa.

Đột nhiên Lục Hoán nhớ tới chuyện tám ngày qua đối phương bặt vô âm tín, không thấy bóng dáng, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, cả ngày ngơ ngác trong căn viện, ngày qua ngày, đêm qua đêm ngắm mặt trời mọc rồi lặn, cái gì cũng không quan tâm.

Nếu chuyện này còn lặp lại một lần nữa... chỉ sợ hắn không biết đi đâu để tìm đối phương.

Tuy Lục Hoán không muốn hỏi, nhưng hắn thật sự rất tò mò, nhịn không được nói: "Rốt cuộc tám ngày qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ở trong mắt Túc Khê, nhóc con giống như đứa trẻ ở trường mẫu giáo, chờ bạn suốt một tuần nhưng bạn không tới trường, khuôn mặt mếu máo, đôi mắt lên án, chờ mãi cuối cùng cô cũng đến, vậy nên hắn hớn hở nắm tay cô, khuôn mặt chibi tủm tỉm, dồn dập hỏi rốt cuộc cô đi đâu, cô làm gì, vì sao không chơi với hắn.

Hỏi cũng thôi đi, còn giả bộ không để ý mà hỏi, ra vẻ ta đây thuận miệng...

Túc Khê ngã lăn xuống đất, quá đáng yêu!

Cô cảm giác hình như mình trúng độc, hu hu hu, vì sao nhóc con lại moe thế này?!

Nhưng mà... nên giải thích như thế nào bây giờ? Bảo rằng mình có bài kiểm tra?!

Kiểm tra hai ngày liên tiếp, còn bị tịch thu điện thoại?!

Túc Khê cào tóc, đau đầu suy nghĩ một lúc, sau đó mở quyển sách trên bàn của nhóc con ra, cầm lấy bút lông, lật qua lật lại, chỉ chỉ vào mấy hình ảnh trong sách, rồi mở tung cửa sổ ra.

Ý cô là... ở thế giới của cô cũng có Thái Học Viện, cũng phải làm bài kiểm tra, hơn nữa năm sau cô đã lên năm ba, vẫn chưa đỗ Trạng Nguyên, còn phải tiếp tục học nhiều hơn, lên lớp cao hơn nữa, tóm lại cực kỳ gian khổ.

Nhưng giải thích lại không thể rõ ràng được như vậy.

Nhóc con nhìn quyển sách bị lật giở lộn xộn trước mặt, lại nhìn cửa sổ bị mở ra, suy nghĩ một lúc, đoán: "Ý ngươi là... linh hồn của ngươi bị bắt về địa phủ, sau khi làm khảo thí xong mới được thả ra?"

Cầm bút và sách, tức là cũng phải học tập.

Mà mở cửa sổ nghĩa là... được thoát ra ngoài?

Túc Khê nghe nhóc con nói vậy, suýt chút nữa ngã xuống giường, cô dở khóc dở cười, quỷ gì mà quỷ, địa phủ là nơi quái nào?! Nhóc con coi cô là nữ quỷ sao?!

Ngoài việc đoán cô là quỷ ra không nói, phần còn lại cũng đúng %. Trường học và địa phủ không khác nhau là bao, đều phải kiểm tra xong mới được thoát ra ngoài.

Dù sao có giải thích nữa hắn cũng không hiểu, cứ để như vậy đi.

Túc Khê cười nhạo, túm lấy cánh tay trái của nhóc con – "Đúng vậy".

Trước đây Lục Hoán không tin linh dị thần quái, nhưng hôm nay không tin không được. Huống chi quỷ cũng có thế giới của quỷ, mặc dù con người không nhìn thấy, nhưng thế giới của chúng không khác gì nhân gian, đều có những quy tắc phải tuân theo...

Hắn bỗng nghĩ tới một địa phủ đầy yêu ma quỷ quái, nếu vậy... địa phủ giao nhiệm vụ cho người nọ, yêu cầu phải ở bên cạnh hắn, bắt người nọ hoàn thành nhiệm vụ sao?

Dù sao con quỷ này cũng là bằng hữu của hắn, ngoại trừ quan tâm săn sóc, có rất nhiều chuyện người nọ làm đều có mục đích.

Có lẽ thành công sẽ được thưởng, không thành công sẽ bị phạt.

Người nọ không thể ra lệnh cho hắn, hay nói đúng hơn là người nọ thông qua hắn để hoàn thành nhiệm vụ nào đó.

Nếu giải thích như vậy, rất nhiều chuyện có thể lý giải được.

Mặc dù đoán vậy, nhưng Lục Hoán không cảm thấy suy sụp, khuôn mặt hắn vẫn hứng khởi như thường. Cho dù người nọ có mục đích gì đi chăng nữa, ít nhất Lục Hoán đã xác định được, người nọ hoàn toàn vô hại với hắn, thật lòng quan tâm hắn.

Người nọ là bằng hữu đầu tiên của hắn... cũng là ánh sáng chỉ thuộc về riêng mình hắn.

"Ra là vậy." Lục Hoán nhẹ giọng.

Hắn nhìn đống giấy đã bị đốt trước đó, hiện tại chỉ còn là một nhúm tro tàn, cười giễu: "Mấy ngày qua ta còn tưởng... ngươi không bao giờ... đến nữa."

Túc Khê thấy nhóc con cúi đầu, khuôn mặt chibi bình thản, người mẹ già là cô vô cùng áy náy, cũng vì bất đắc dĩ, nên mẹ mới bỏ con một mình ở trường mẫu giáo...

Cô nhìn nhóc con, nhịn không được vươn hai ngón tay, xoa xoa khuôn mặt chibi của hắn.

Tuy ngón tay không có cảm giác gì, nhưng nhìn thấy hắn không còn nhăn nhó nữa, mềm mềm tròn tròn, Túc Khê chơi đến say mê.

A a a mặt của nhóc con thật mềm! Thích muốn chết!

Mà nhóc con vô cùng khiếp sợ, giống như bị sấm sét đánh trúng người, không thể động đậy!

Hắn trơ mắt bị luồng gió mềm mại kia chạm vào mặt, hai tai còn chưa kịp đỏ, người kia đã xoa xoa nắn nắn.

Người nọ xoa mặt hắn?!

Cả người Lục Hoán cứng nhắc như tảng đá, đây là lần đầu tiên hắn bị sàm sỡ! Hắn muốn hất tay người nọ ra, nhưng không chắc người nọ đang đứng ở đâu, sợ đánh trúng đối phương.

Vì thế hắn chỉ có thể đứng yên tại chỗ, để hai má bị nhéo đến đỏ.

Lục Hoán: "....."

Tuy hắn và con quỷ kia quen nhau đã lâu, nhưng thế này cũng không khỏi... quá mức nngả ngớn, mà con quỷ kia vốn là người hoạt bát, chắc không để tâm mấy chuyện này.

Cơn gió vẫn lướt qua mặt, có vẻ không muốn rời đi, còn lưu luyến vuốt thêm mấy cái.

Giờ thì không chỉ tai nữa, cổ Lục Hoán cũng đỏ bừng.

Chờ khi Túc Khê sờ chán rồi, cổ Lục Hoán vẫn đỏ.

"Làm càn...." Hắn nghẹn nửa ngày mới nói được hai chữ.

Tuy rằng nói vậy, nhưng ánh nến phả vào khuôn mặt, tựa như mây hồng muôn màu nghìn tía, rõ ràng không thấy chút tức giận nào, còn có ý cười bên khóe miệng, giống như viên bạch ngọc thượng hạng, điểm thêm chút phấn hồng, lại càng tinh xảo tuyệt mỹ.

Tất cả đau buồn tích tụ suốt mấy ngày qua đều tiêu tan thành mây gió.

Hắn nhìn về phía trước, được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, nói: "Ngươi đoạt trong sạch của ta, phải đáp ứng ta một chuyện."

Túc Khê thỏa mãn thu tay lại, vỗ vỗ bàn, ý hỏi: "Chuyện gì?"

Lục Hoán mím môi, giả bộ như thuận miệng nhắc nhở, "Sau này không được tự tiện biến mất."

Hắn nói xong yêu cầu, cả người căng chặt.

Nhưng cơn gió lại nhanh chóng túm lấy tay trái của hắn, ý bảo "Được".

Lục Hoán mừng như điên, nhưng hắn ra vẻ bình tĩnh, đề nghị, "Lần sau ngươi tới...."

Hắn nhìn hạt giống cây lê trên bàn, nghĩ tới cái gì đó, nói: "Lần sau ngươi tới, đặt một cánh hoa lê vào lòng bàn tay của ta, nếu ngươi rời đi, lấy lại cánh hoa lê đó, có được không?"

Túc Khê cảm thán nhóc con thật thông minh, nhưng mà... hả... khoan đã, sao cô và nhóc con lại phát triển thành mối quan hệ bạn bè trên mạng trò chuyện với nhau rồi? Không phải cô đang chơi game sao?

Túc Khê ngây ngốc không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể nắm lấy tay trái nhóc con, ý bảo "Được".

Vậy cũng tốt, về sau có thể trò chuyện, nhóc con không phải chờ đợi.

Giao hẹn xong, khuôn mặt Lục Hoán sáng bừng lên, hắn hỏi rất nhiều chuyện khác, hỏi trước khi biến thành quỷ Túc Khê sống ở đâu, Túc Khê không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nói là ở một nơi rất xa. Nhóc con còn hỏi rất nhiều chuyện, mặc dù Túc Khê không thể trả lời cụ thể, nhưng câu được câu không cùng hắn nói chuyện phiếm.

Nhóc con không để ý chuyện có thu thập nhiều tin tức hay không, hắn đang cố gắng hình dung tướng mạo, giọng điệu và thân hình của cô.

Trước đây Lục Hoán chưa bao giờ nói chuyện nhiều như vậy, mà hiện tại, tuy không thể đụng chạm với đối phương, nhưng ít ra so với lúc trước trao đổi qua thư từ đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Lục Hoán đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm tối đen như mực, con ngươi sáng như sao, hắn giống như người lãng khách lặn lội đường xa, rốt cuộc cũng tìm thấy một dòng suối mát, uống đến nao lòng.

Đột nhiên... hắn nghĩ tới một vấn đề.

Hắn chần chờ hỏi: "Hôm nay ngươi tới, có thấy ta... ngồi cạnh cửa viện không?"

Bàn tay trái lắc lắc.

Lục Hoán: "....."

Máu dâng lên não, khuôn mặt đỏ bừng!

Vậy nên lúc hắn ngây ngốc ngồi trước cửa, nghĩ rằng người nọ không bao giờ đến nữa... đã bị nhìn thấy? Mà vừa rồi hắn viết bức thư, nói rằng mấy ngày qua hắn không sốt ruột, vậy chẳng phải là nói láo hay sao, còn bị đối phương nhìn thấu.

Cả đống tượng gỗ...

Lục Hoán không dám hỏi, không nghĩ cũng biết, mỗi tối hắn luôn tự tay điêu khắc, thế mà dám viết ở trên thư là vô tình nhặt được, nhất định người nọ cũng biết chuyện này! Khuôn mặt Lục Hoán bùng nổ, cả người đỏ hồng.

Túc Khê thấy nhóc con hoảng loạn nhắm mắt, thở hổn hển không ra hơi, giống như hận không tìm thấy cái lỗ để chui xuống, cô suýt chút nữa cười to.

Cho chừa cái tội nói một đằng nghĩ một nẻo!

Lục Hoán cũng biết hiện tại mặt mình đỏ như tôm luộc, sợ người nọ nhìn thấy, hắn vội vàng quay ra sau, chà sát khuôn mặt, nói: "Ngươi đi ra chỗ khác trước đi."

Túc Khê cười lăn lê bò toài, huých tay hắn một cái, ý bảo mình quay đầu đi rồi, nhưng thực chất vẫn đang nhìn chằm chằm nhóc con.

Tựa như con mèo không có chỗ trốn, đứng ở góc tường chà mặt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, a a a, siêu siêu dễ thương!

. . .

Một lúc sau, Lục Hoán mới tỉnh táo lại, hắn coi như vừa rồi chưa xảy có chuyện gì xảy ra, đi tới trước bàn, cầm lấy hộp hạt giống cây lê, "Vừa rồi ngươi tặng ta hạt giống, ta định mang ra ngoài gieo trồng, ngươi có muốn ra ngoài cùng ta không?"

Trong mắt hắn có chút chờ mong, dù sao hắn luôn đi cùng người nọ.

Túc Khê kéo tay trái nhóc con, tỏ vẻ đồng ý.

Lục Hoán đẩy cửa ra, cố ý đợi một lúc, giống như chờ cô đi ra ngoài, sau đó mới đóng cửa cổng tre.

Hắn đi đến chỗ cũ, hiện tại đang đầu xuân, đất đai bắt đầu mềm xốp hơn, hắn cầm cái xẻng ngồi xổm xuống, vùi hạt giống cây lê vào trong đất.

Túc Khê nhìn hắn lúi húi trồng cây.

Bây giờ không giống lúc trước, tuy rằng đều được nhìn thấy nhóc con làm việc, nhưng lúc trước không thể nói chuyện với hắn, chỉ sợ hắn nhìn thấy đồ vật lơ lửng trên không liền chạy mất.

Túc Khê đào một lạch nước nhỏ, đổ về phía nhóc con vừa trồng cây, cô cảm giác sự tồn tại của mình mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Mà Lục Hoán mím môi, ánh mắt sáng bừng, khẽ mỉm cười.

Hắn luôn ăn một mình, ngủ một mình, đun nước đốn củi một mình, làm tất cả mọi chuyện một mình, không ngờ có một ngày, có thêm một người nguyện ý làm bằng hữu với hắn.

Tuy người nọ là quỷ, nhìn không thấy sờ không ra, nhưng hắn biết người nọ có tồn tại là được.

Trồng xong rồi, chỉ cần vun thêm chút đất nữa, bỗng nhiên trời đổ một cơn mưa tuyết.

Tuyết càng lúc càng nhiều, tựa như lông ngỗng bay.

Lục Hoán nói với người bên cạnh, "Đây là trận tuyết cuối cùng trong năm của nước Yến, đáng tiếc kinh thành giá rét, phía bắc khô hạn."

Tuyết rơi như núi lở, hắn nhìn sang bên cạnh, đứng dậy, chạy vào bên trong lấy ô giấy dầu [] ra.

[] Ô giấy dầu là một loại ô giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc. Kiểu ô làm bằng giấy dầu này đã truyền khắp châu Á, như Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam, Thái Lan và Lào.

Hắn kéo ô lên, nói với người bên cạnh, "Mau vào đây, đứng trong này."

Lông ngỗng rơi xuống ô giấy dầu, rất nhanh đã tích một tầng mỏng trên mặt, giống như lớp sương trắng mờ ảo.

Túc Khê làm bộ thổi gió đi vào, nhưng cô có hơi thắc mắc... lúc trước ở kinh thành cũng có tuyết rơi, cô chưa bao giờ thấy nhóc con bung dù, chiếc ô bị bỏ xó cạnh cổng tre, hơn nữa cô chỉ là một con quỷ, cần quái gì che ô?

Túc Khê rất muốn cười, chỉ thấy nhóc con ngồi xổm xuống, vừa lấp đất vừa nói: "Tuy ta không biết ngươi sống ở đâu, gia tộc có những ai, trong phủ như thế nào, nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, gặp phải khó khăn, cứ tâm sự với ta. Ngươi là người hoạt bát, chắc hẳn lúc còn sống có một mái nhà hạnh phúc, có thân nhân bằng hữu thương yêu, nếu họ ở đây, tuyệt đối sẽ không để ngươi bị cảm lạnh."

Ngừng một lúc, hắn ngẩng đầu nhìn nửa bên dù còn lại, chăm chú như thể thấy người thật, nói: "Hiện tại ngươi ở bên cạnh ta, đến lượt ta làm chuyện này cho ngươi."

"Ta không muốn ngươi cô đơn."

Tuyết rơi lả tả, khuôn mặt hắn bình thản, nói ra những lời chân thành nhất.

Không có ánh trăng, chỉ có ánh nến phía xa xa, chiếu một phần ánh sáng lên mặt hắn, khiến khuôn mặt hắn phủ một màu vàng nhạt.

"...." Không biết vì sao, trái tim Túc Khê hẫng một nhịp.

Nhóc con ngồi xổm giữa trời tuyết, cầm ô che cho khoảng trống bên cạnh, cũng không để tâm chính bản thân hắn. Hắn sinh ra đã cô độc, nói rằng chìm trong vũng bùn cũng không ngoa, nhưng hắn... hắn lại có thể nói những lời này với cô.

________

[] Ô giấy dầu

Ô giấy dầu theo sự ghi chép được ra đời tại Trung Hoa sau đó được lan truyền qua hàng loạt quốc gia ở châu á khác như Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, Lào, Thái Lan. Sự lan truyền này bắt nguồn từ Trung Quốc đại lục qua các quốc gia theo con đường buôn bán là chính. Vì lúc đầu chiếc ô dù có vai trò che nắng một vật dụng không thể thiếu của các thương gia trên con đường buôn bán của mình.

Công dụng: Chiếc ô giấy dầu ra đời đầu tiên với vai trò đơn giản cũng như công dụng vốn có là che nắng. Chiếc ô này không có tác dụng nhiều về che mưa vì dẫu sao dù giấy dầu nhưng vẫn có sự thấm nước nhất định và không thể chống chọi được những hạt mưa lớn. Về sau này chiếc ô còn đóng vai trò quan trọng trong đời sống văn hóa và phong tục của các quốc gia sở hữu chiếc ô.

- Tại Trung Quốc và Nhật Bản: Những chiếc ô được sử dụng rộng rãi trong những đám cưới đặc biệt dùng để che cho cô dâu với ý nghĩa tránh cho cô dâu tiếp xúc và tránh khỏi sự tiếp cận bởi những hồn ma. Với những người già trong những dịp quan trọng đươc biều trưng cho sự trường thọ lâu dài.

Ngày nay trong các nước sở hữu chiếc ô giấy dầu thì Nhật Bản làm tốt nhất vai trò quảng bá chiếc ô như một sự biểu trưng về văn hóa. Có lẽ chính vì vậy mà hầu hết mọi người đều hiểu lầm rằng chiếc ô này xuất phát điểm tại Nhật.

- Tại các nước Đông Nam Á: Chiếc ô góp vui trong nhiều dịp và lễ hội quan trọng và cũng là vật dụng thân thuộc trong các vũ đạo truyền thống.

[Vietsub] Ô Giấy Dầu - Lão Can Ma | 油纸伞 - Lao 乾妈

Truyện Chữ Hay