Chương
Thậm chí Vân Giai Kỳ còn không dám nhìn vào mắt anh ta: “Tôi chưa từng nghĩ anh lại là loại người tàn nhẫn như thế”
“Vậy bây giờ em nhìn thấu chưa?” Kỳ Thiên Nam đáp: “Tôi chính là kẻ tàn nhẫn như vậy đấy!”
Đôi môi của Vân Giai Kỳ run rẩy, cô run lên vì quá sợ hãi.
Cô không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông dịu dàng nhã nhặn trong thoáng chốc lại biến thành một tên giết người không chớp mắt như anh ta.
Kỳ Thiên Nam nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô thì trong lòng hơi không đành, anh ta xoa đầu cô rồi nói: ‘Dọa em sợ rồi sao?”
Vân Giai Kỳ ngấng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng như nước của anh†a, giọng cô hơi khàn khàn: “Anh… vừa nãy anh làm tôi sợ quá, cảm giác thật sự rất chân thật.”
Kỳ Thiên Nam mim cười: ‘Em nghĩ tôi đùa há?”
“Anh… anh nghiêm túc sao?”
“Em có cơ hội đế nhìn rõ xem rốt cuộc tôi là người thế nào rồi đó.”
Vân Giai Kỳ hét lên: “Tôi không ngờ anh lại là loại người độc ác xảo quyệt như vậy.”
“Tôi là thế đó” Kỳ Thiên Nam đáp: ‘Vì vậy, em đừng nên chọc tôi tức giận, tôi nuông chiều em được nhưng tôi không chiều người khác nổi đâu.”
Nói xong thì anh ta đứng dậy rồi xoay người rời đi Nhịp tim Vân Giai Kỳ đập một cách hỗn loạn, mất một lúc lâu cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Máy bay sắp hạ cánh rồi.
“Cô chủ, máy bay chuẩn bị hạ cánh ạ-”
Vân Giai Kỳ đờ đẫn đứng dậy đi về phía cửa xuống, cô nhìn thấy Kỳ Thiên Nam đang đứng đợi mình “Qua đây”
Vân Giai Kỳ im lặng đi qua, sau đó Kỳ Thiên Nam chìa tay ra định nắm tay, nhưng cô đã nhanh chóng né được.
Thấy cô lờ mình thì Kỳ Thiên Nam cũng không muốn ép buộc cô làm gì, anh ta xoay người bước xuống thang máy bay.
Vân Giai Kỳ cúi đầu đuổi theo.
Vừa xuống máy bay thì từ đẳng xa đã có một giọng nói vang lên.
“Anh Kỳ!” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Vân Giai Kỳ kinh ngạc ngấng đầu thì thấy một cô gái tóc nâu đang mặc chiếc áo choàng màu nâu tiến đến gần Kỳ Thiên Nam “Anh Kỳ!”
Cô ta lập tức ôm chầm lấy Kỳ Thiên Nam.
“Sophia?” Kỳ Thiên Nam cũng hơi bất ngờ: “Sao em lại đến đây?”
“Cha nói anh muốn đến đây nên em đặc biệt tới đón anh. Sao vậy, anh thấy bất ngờ hả?” Sophia nói với anh ta rồi nhìn về phía Vân Giai Kỳ, ánh mắt cô ta lập tức thay đổi: ‘Ai vậy?”
Kỳ Thiên Nam nói: ‘Một người không quan trọng thôi”
Vân Giai Kỳ hơi giật mình, nhưng cô không nói gì.
Cô nhìn tất cả những người đàn ông mặc vest và đi giày da đứng sau người phụ nữ đó, trên người bọn họ đều có sát khí khiến người ta lo sợ.
Mặc dù Kỳ Thiên Nam nói là ‘người không quan trọng”, nhưng ánh mắt mà Sophia nhìn Vân Giai Kỳ vẫn đây sự thù địch.
“Nếu không quan trọng, vậy anh đưa cô ta đi cùng làm gĩ?”