Chương
“Vì sao?”
“Có người nghe trộm chúng ta, biết chúng ta muốn trốn đi, nhất định sẽ đề phòng”
Mạn Nhi trừng mắt, nhẹ nhàng gật đầu, vừa nghe Vân Giai Kỳ nói chuyện vừa nhét đầy hamburger trong miệng.
Nhai nuốt theo bản năng.
Cô bé thật sự quá đối, vì thế mới ăn vội ăn vàng.
Ăn uống no đủ.
Vân Giai Kỳ lấy mâm để ngoài cửa rồi đóng cửa lại, đứng phía sau cánh cửa, không lâu sau đã nghe thấy bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân dừng trước cửa rồi nhanh chóng đi xa Vân Giai Kỳ cẩn thận mở hé cửa ra, chẳng nhìn thấy cái mâm trước cửa đâu cả.
Có người bưng đi rồi.
Quả nhiên, bên trong cánh cửa này phát ra bất kỳ tiếng động gì, từng hành động cử chỉ, bên ngoài cửa đều có người theo dõi.
Trong đầu Vân Giai Kỳ đột nhiên nảy sinh một từ.
“Máy nghe trộm”
Trong căn phòng này, có lẽ bị gần một máy nghe trộm Nghĩ đến nơi này, cô nghỉ ngờ nhìn xung quanh, bắt đầu lần mò.
“Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?”
“Ồ, không có gì”
Tìm rất lâu mà vẫn không nhìn thấy đồ vật đáng nghị, Vân Giai Kỳ lại quay về bên giường, nẫm xuống bên cạnh Mạn Nhi Cô không dám trốn.
Chí ít không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cho dù thế nào đi nữa, đều phải bảo vệ Mạn Nhi ở bên cạnh.
Mạn Nhi ôm lấy cô, lúc nằm trong lòng cô, mới có một cảm giác an toàn trân quý, Paris.
“Trụ sở cảnh sát hình sự quốc tế ICPO.
Cuộc họp buổi sáng.
Đột nhiên cánh cửa phòng họp đẩy ra.
“Chủ tịch…”
Trợ lý bước vào, đứng bên cạnh là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, khẽ nói: “Có người muốn gặp ngài”
“Không ngờ tôi lại đến đây họp sao?” Vẻ cảm: “Ai muốn gặp tôi?”
“Là một… người không thế từ chối.”
Bạc Tuấn Phong”
Swich lập tức ngẩn người.
Bạc Tuấn Phong?
Con người hào kiệt, tài giỏi của nước Quốc Hoa, người kế thừa của nhà họ Bạc, tiếng tăm lừng lẫy, tên tuổi vang dội.