Chương
Vân Giai Kỳ nói: ‘Nơi an toàn nhất thế giới?”
Anh đang kể chuyện cười với cô sao?
Rõ ràng đây là nơi nguy hiểm nhất!
Người đàn ông này có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào.
Kỳ Thiên Nam biết cô đang nghĩ gì.
Đây cũng là nguyên nhân mà anh ta muốn giữ Mạn Nhi ở lại Đứa nhỏ này, dường như là điểm yếu của cô.
Kỳ Thiên Nam ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt nhìn xuống chân, ý bảo cô ngồi đi.
Vân Giai Kỳ đứng nguyên tại chỗ, không hề di chuyển.
Kỳ Thiên Nam nói: ‘Không cần phải coi thường tôi như vậy. Tôi bảo em ngồi xuống”
Vân Giai Kỳ tiến về phía ghế sô pha từng chút một, cô vừa định ngồi xuống bên cạnh thì người đàn ông kia lại kéo lấy tay cô, ép cô ngồi lên đùi anh ta “Anh, “Tôi bảo em ngồi ở đâu thì cô phải ngồi ở đó.”
Ở đây cũng có ghế sô pha nhưng ngoại trừ chân anh ta, cô không thể ngồi lên những nơi khác.
Chân của anh ta chính là ghế của cô.
Vân Giai Kỳ hít sâu một hơi: “Anh… rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Kỳ Thiên Nam thoáng có một tia hứng thú xẹt, anh ta nhìn chấm.
chấm cô rồi bông nhiên nói: “Cởi ra”
“Cái gi?”
“Quần áo”
Kỳ Thiên Nam vén góc áo cô lên: “Phải đợi tôi giúp em sao?”
“Anh muốn làm gi?”
“Em nói xem?”
Kỳ Thiên Nam nói: “Em đang nghĩ cái gì thì tôi đang làm cái đó!”
Nói xong, anh vươn tay, ngón tay thon dài vạch cúc áo cô ra, chỉ cần dùng sức nhẹ là cúc đã văng ra.
Vân Giai Kỳ gắt gao giữ chặt cúc áo: ‘Anh đừng đụng vào tôi!”
Cô phản ứng rất dữ dội Nhưng Kỳ Thiên Nam luôn thích nhất sự nhạy cảm này của cô. Cảm giác phản ứng.
Người đàn ông thong dong nâng mặt cô lên: “Tôi còn tưởng rắng vì đứa nhỏ kia mà em không quan tâm đến điểm mấu chốt, chẳng qua chỉ mới là bước đầu tiên mà thôi, cô không đồng ý?”
Vân Giai Kỳ cần răng, đột nhiên lại nghe thấy Kỳ Thiên Nam lên tiếng: “Người đâu?”
Cửa bị đấy ra.
Người giúp việc kính cẩn hỏi thăm: “Ông Kỳ có gì dặn dò ạ?”
Kỳ Thiên Nam nhẹ nhàng nói: “Đem đứa bé kia…”
Anh ta không hề chớp mắt, nhìn chăm chăm sự thay đổi trên gương mặt của Vân Giai Kỳ: “Giết Con ngươi Vân Giai Kỳ co rút lại: “Không được!”