Chương
Đôi mắt Bạc Tuấn Phong ẩm ướt, mềm lòng: ‘Ừ, cha sẽ tìm bọn họ.”
“Bao lâu thì có thể tìm thấy?”
Câu nói đó của Mộ Ngọc My vẫn vang lên bên tai.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Cậu sợ sợ cậu không còn mẹ nữa hất định sẽ tìm được.”
“Con không thể không có mẹ.”
“Ừm, con cũng không thể”
Bạc Tuấn Phong nói: “Nếu như không đói, thế đi nghỉ ngơi một chút đi. Bay cả đêm, mệt rỉ Bạc Vũ Minh lúc này mới gật đầu.
Bạc Tuấn Phong để hai đứa nhỏ lại trong phòng rồi ra ngoài, Tân Khải Trạch đứng ngoài cửa, nghe Bạc Tuấn Phong nói: “Cậu chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ.”
“Vâng”
Không biết trời đã sáng từ lúc nào.
Vân Giai Kỳ không cảm thấy bưồn ngủ.
Cô đứng bên giường, hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn vào mặt biển vô.
tận, trong đầu nhất thời trống rỗng.
Đột nhiên cửa mở ra.
Người giúp việc đứng ngay cửa, khẽ hỏi: “Bà chủ Kỳ, cô đói bụng không?”
Vân Giai Kỳ quay phắt người lại: “Cô đang gọi ai?”
“Tôi?” Vân Giai Kỳ kinh sợ: “Bà chủ… Kỳ?”
Ông chủ Kỳ đã căn dặn, sau này, cô chính là chủ ở đây, chúng tôi đều phải gọi cô là “bà chủ Kỳ”“
“Không được gọi tôi như thế!” Vân Giai Kỳ nói Người giúp việc cười cười: “Bà chủ Kỳ có muốn ăn gì không ạ?”
“Không ăn”
“Nếu cô đói cứ nói với chúng tôi bất cứ lúc nào. Tất cả mọi người ở đây đều có thể tùy ý sắp xếp, sai khiết Vân Giai Kỳ nói: “Tùy ý sai khiến? Thế các người đưa tôi và Mạn Nhi rời khỏi đây đi”
Người giúp việc mỉm cười: ‘Ông Kỳ đã nói, nếu cô muốn rời khỏi đây, có thể đi”
Chỉ cần cô có thể thoát khỏi đây.
Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi Từ lúc tỉnh lại, phát hiện ra mình bị đưa đến một đảo hoang, cô đã không yên tâm, hoảng sợ.
Nhưng đến nay, cô không cảm thấy sợ nữa.
Kỳ Thiên Nam…
Người đàn ông này, có vẻ như sẽ không giết cô.
Nhưng, dường như anh ta để ý đến việc cô quan tâm quá mức đến người khác, cho dù là cô đối với Mạn Nhi, nếu như quan tâm nhiều hơn một chút, đều sẽ khiến anh ta không hài lòng.