Chương
Âm thanh trong trẻo giống như ác ma đang thầm thì vậy.
Kỳ Thiên Nam dần dần thu nòng súng lại.
“Khụ khụ..”
Cuối cùng Vân Giai Kỳ cũng lấy lại tự do, cô ôm cổ ho khan đồn dập.
Bỗng nhiên Kỳ Thiên Nam giơ tay lên, ngón tay thon dài bóp lấy gò má cô, nói một cách mê hoặc: “Nhìn tôi”
‘Vân Giai Kỳ xoay mặt đi theo bản năng, muốn thoát khỏi bàn tay của anh ta “Không ngoan?”
Kỳ Thiên Nam có chút không vui, nói: “Tốt nhất là em đừng tiếp tục ngang bướng với tôi”
Nhận thấy tay cô không an phận thì Kỳ Thiên Nam dùng một tay nắm chúng đưa ra sau lưng cô trói hai tay chéo nhau, như thế cô hoàn toàn không có chỗ giấy dụa, cơ thể uốn éo tới lui muốn chống cự lại nhưng không dám.
Súng vẫn ở trong tay anh ta “Thả ra.. Vân Giai Kỳ cuống lên: “Thả tôi ra Cô cuống đến phát khóc, ánh mắt nhìn anh ta như là đang nhìn thấy một con quỷ: Kỳ Thiên Nam lại khẽ cười thành tiếng, anh ta cực kì thích, cực kì thưởng thức biểu cảm của cô ngay lúc này.
Viên mắt ửng hồng, nước mắt trong veo không ngừng dao động ở viền mắt nhưng lại chậm chạp chưa rơi xuống Kỳ Thiên Nam nói: “Em càng khóc thì tôi càng thích”
Vân Giai Kỳ: Kỳ Thiên Nam lại giục: “Cởi cà vạt của tôi xuống”
Vân Giai Kỳ kinh ngạc nhìn anh ta, chớp mắt một cái lại không biết anh ta muốn làm gì Kỳ Thiên Nam cầm tay dạy cô, cứ vậy cho đến khi cà vạt rút ra khỏi cố anh ta, Vân Giai Kỳ cúi đầu nhìn cà vạt màu mực trong tay mà theo bản năng muốn vứt đi giống như vật nóng bỏng tay, thế nhưng người đàn ông lại cất tiếng: “Thắt lên cố của mình”
Vân Giai Kỳ hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô nhìn Kỳ Thiên Nam với vẻ khó tin, hoàn toàn không biết anh ta muốn làm gì.
“Thắt lên đi”
Tay Vân Giai Kỳ đang run lên, cô thắt cà vạt lên cổ mình từng chứt một.
Lúc này, ngón tay Kỳ Thiên Nam cầm một đầu, cúi đầu xuống cắn một đầu khác của cà vạt, chỉ nghe thấy âm thanh cà vạt ma sát với nhau, một cái nút chết, cố của cô đã bị cà vạt màu mực bao quanh gất gao.
“Đây là… có, có thể không?” Vân Giai Kỳ nói: “Anh có thế… thả tôi ra..”
Tiếng nói của cô còn chưa dứt thì Kỳ Thiên Nam đang tháo cà vạt ra đến điểm cuối thì trở tay thắt lại rồi nằm nó kéo cô vào lòng, “A.t Vân Giai Kỳ la thất thanh, chỉ cảm thấy cổ bị cà vạt Cái nút chết mà anh ta thắt hễ là hơi dùng sức một chút thì nút thắt sẽ càng chặt.
Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy máu thịt toàn thân đều đang chảy ngược một cách nhanh chóng, cả khuôn mặt phình ra càng đỏ, mắt thấy dường như nó có thể chảy ra máu!
“Thả..thả ra.”
“Tôi nói rồi, cô trốn không thoát đâu” Gương mặt tuấn tú của Kỳ Thiên Nam gần trong gang tấc, đôi mắt như lưu ly quét qua từng tấc da trên iết mạnh lại mặt cô: “Tại sao em không nghe lờ “Thả tôi…
Bởi vì nghẹt thở nên nước mắt cô lập tức rơi xuống gò má.
Kỳ Thiên Nam đau lòng hôn lên giọt nước mắt của cô, bỗng nhiên một tay để súng sang bên cạnh, một tay khác trói cổ tay cô lại, đoạt đi toàn bộ cơ hội giãy dụa của cô.
Anh ta dùng kĩ thuật khóa khớp nên cô chỉ hơi động đậy một chút cũng cảm thấy giống như trật khớp đến nơi.
Nghẹt thở.