Chương
Nhưng lúc Mạn Nhỉ được mang về thì trên người cô bé đã có những vết thương này.
Đó là món quà đáp lễ mà Mộ Ngọc My ban tặng.
“Đến cả một đứa bé mà cô ta cũng không buông tha!” Vân Giai Kỳ nói: “Quả thực cô ta có lòng dạ độc ác mà”
Kỳ Thiên Nam cũng không phủ nhận, anh ta cũng chính là một người lòng dạ rắn rết độc ác mà người khác tránh không kịp.
Người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu, thấy cô lại để ý đứa bé này đến vậy nên trong phút chốc, anh ta cảm thấy gương mặt của Mạn Nhi có chút gai mắt.
Anh ta nói: “Sao em lại quan tâm cô bé đến thế?”
Vân Giai Kỳ: “Tôi để cho em thấy cô bé nhưng chưa nói là cho phép em chạm vào”
Kỳ Thiên Nam tiện tay đóng cửa đi vào phòng, ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo một cách tao nhã: “Qua đây”
‘Vân Giai Kỳ ôm Mạn Nhi thật chặt, lại làm lơ mệnh lệnh của anh ta.
Kỳ Thiên Nam không thích cảm giác bị người khác phản nghịch.
Anhta nhớ không rõ đã rất lâu, rất rất lâu rồi không có người nào dám phản nghịch lại anh ta như thế.
“Em chắc chẵn em vì cái thứ này mà chống lại tôi?”
“Thứ này?” Vân Giai Kỳ lập tức nối giận: “Cô bé là người sống sở sờ, không phải ‘cái thứ gì trong miệng anh!”
“Tôi không quan tâm cô bé là cái gì” Kỳ Thiên Nam nhìn chấm chấm Mạn Nhi được cô bảo vệ trong vòng tay, chỉ cảm thấy chướng mắt: Em đừng chạm vào nó thêm một chút nào nữa”
Vân Giai Kỳ hỏi: “Tại sao..”
Bà?
“Hai Kỳ Thiên Nam giương súng lên một cách ưu nhã, anh ta nhảm ngay vào Mạn Nhỉ trong ngực cô, nòng súng chuẩn xác không lệch lạc nhắm vào sau gáy cô bé, đôi môi mỏng giống như lưỡi đao lại hé mở: “Một?”
Vân Giai Kỳ theo bản năng mà mang Mạn Nhi lên giường vỗ về, lại liên tục lùi lại đến khi giữa hai người có một khoảng cách nhất định.
Cô hoàn toàn tin rắng nếu cô cứ tiếp tục ôm Mạn Nhi thì người đàn ông lòng dạ ác độc này sẽ thật sự nổ súng vào cô bé.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng, trong nháy mắt đó viên đạn xuyên qua đầu Mạn Nhi, máu tươi bản ra đầy ngực cô.
“Ha ha” Cuối cùng Kỳ Thiên Nam cũng cười lên.
Tiếng cười trầm thấp lạnh lẽo trong bóng tối hiu quanh vừa quỷ quyệt lại vừa gợi cảm.
Kỳ Thiên Nam khẽ đè tay lên chóp mũi, mặc dù đang cười một cách rụt rè khẽ khàng, đôi mắt thì híp lại nhìn Vân Giai Kỳ, rõ ràng là cười ôn nhu, trong trẻo như vậy, đôi mắt mang theo ánh nhìn mềm mại dịu dàng như ánh trăng đến thế nhưng lại khiến người ta càng thêm sởn tóc gáy.
Toàn thân Vân Giai Kỳ đều run rẩy, cô đang chọc đến một con quỷ tàn ác như thế nào đây.
Kỳ Thiên Nam nói: ”Qua đây”
Vân Giai Kỳ hơi chân chờ, súng lục trong tay người đản ông bị xoay một vòng, Kỳ Thiên Nam nhìn châm chãm Mạn Nhi đang bất tỉnh trên giường, môi nở một nụ cười: “Dường như em rất thích vật nhỏ này”