Chương
Vân Giai Kỳ tỉnh lại trên một chiếc giường lớn kiểu Pháp.
Mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt cô có thể thấy được một căn phòng tất xa hoa.
Phòng to như vậy mà chỉ có hai ngọn đèn tường.
Ngoài cửa số chỉ có bóng đêm đen thăm thẳm, đập vào mi mắt cô là bờ biển mênh mông vô tận.
Vân Giai Kỳ xoa trán ngồi dậy, kinh ngạc bật dậy khỏi giường, Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một vài tiếng bước chân.
“Cậu Kỳ, người đã tỉnh rồi ạ”
“Tui ra đi”
“Vâng?
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một thân hình cao lớn thon dài đứng lặng ở cửa phòng.
Kỳ Thiên Nam mặc một bộ vest màu đen, áo gió dài, giống như dung nhập với bóng tối.
Tim Vân Giai Kỳ thình thịch, chỉ vì trên người anh ta lộ ra hơi thở lạnh lùng sắc bén.
Anh ta giống như được sinh ra từ bóng tối vậy, người như bao phủ bởi không khí u ám lạnh lẽo, cách mấy mét vẫn có thể ép cho người ta không thở nổi “Tỉnh rồi?”
Khuôn mặt đẹp trai của Kỳ Thiên Nam không có chút cảm xúc nào, giọng nói lạnh lùng trong trẻo như băng tuyết tan.
Anh ta chậm rãi đi vào phòng, cánh cửa nặng ri phía sau đóng lại Vân Giai Kỳ cảnh giác: “Anh…
Một lúc lâu sau, rốt cuộc cô đã nhận ra người đàn ông này.
Là anh ta…
Anh ta không chết?
Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo len lỏi từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Cô nhanh chóng xuống giường đi đến bên cửa sổ, lại đột nhiên phát hiện, ngoài cửa số là vách đá, độ cao khoảng bốn mươi mét, tương đương với tòa nhà mười tầng.
Nước biển xanh vỏ vào trên đá ngầm.
Đây không khác gì chốn lao tù trên biển!
“Sao nào, muốn chạy trốn sao.” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Kỳ Thiên Nam đi đến sô pha thoải mái ngồi xuống, tuy mỗi chữ nói ra đều rất nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Vân Giai Kỳ cảm giác cả người bị đông lạnh một nửa, không thể nhúc nhích.
“Tại sao tôi lại ở đây? Anh bắt tôi đến đây làm gì?”
Đối với trí nhớ trước khi tỉnh lại, Vân Giai Kỳ cũng không có ấn tượng quá sâu.
Cô còn nhớ mang máng, một chiếc xe truy đuổi chặn đường cô, người đàn ông xuống xe đi đến bên cửa xe, lấy súng chỏ vào cô.
Chuyện sau đó, cô không còn ấn tượng gì.
“Lại đây” Giọng điệu của Kỳ Thiên Nam dịu dàng nhưng cũng làm cho người ta không rét mà run: “Đây là lần thứ hai.”
Vân Giai Kỳ năm chặt tay lại hỏi: “Mạn Nhỉ ở đâu?”