Chương
Mắt Bạc Tuấn Phong lạnh lùng đảo qua: “Cho nên cậu muốn nói cho tôi biết một người đột nhiên bốc hơi à?”
Tân Khải Trạch chảy ra mồ hôi lạnh, lập tức nói: “Cảnh sát đang xem xét camera theo dõi rồi ạ “Máu này” Bạc Tuấn Phong chỉ vào người vết máu trên ghế lái: “Là của ai?”
Tân Khải Trạch mờ mịt lắc đầu, trái tim cũng thấy căng thẳng.
Hầu kết của anh ta trượt lên xuống rồi mới báo cáo về phía anh: “Trên cửa kính thủy tinh cảnh sát lấy ra vết đạn, người chứng kiến ở hiện trường chỉ nói, lúc ấy, chỉ nhìn thấy một chiếc xe đuổi sát chiếc Gusteau này, sau khi chiếc Gusteau tránh né được nhưng khống chế được phương hướng, đâm vào rào bảo hộ, chiếc xe đuổi theo cũng dừng lại, bọn chúng có súng bước từ trên xe xuống”
Bạc Tuấn Phong nhìn thấy vết máu trên ghế lái, hít thở khó khăn, trái tìm như ngừng đập vậy.
Chẳng lẽ.
Vân Giai Kỳ bị trúng đạn?
Tân Khải Trạch nói: ‘Xe có kết cấu chống đạn, nhưng bởi vì xe không khống chế được mà đâm cháy rào bảo vệ, báo động hỏng hóc vang lên, khóa xe mở ra, cho nên.
“Tôi không muốn nghe cái này” Bạc Tuấn Phong đưa tay ngăn anh ta nói.
Anh không muốn nghe.
“Phải tìm được người.”
Mắt Bạc Tuấn Phong đỏ lên như máu: ‘Lập tức, lập tức, phải tìm thấy cô ấy”
“Chúng tôi đã sai người tra xét toàn thành phố”
“Trong vòng một giờ, tôi phải biết tất cả tin tức của cô ấy”
“Cái này…” Tân Khải Trạch do dự không biết trả lời như thế nào.
Anh ta làm một mình làm sao được. Chỉ có một giờ thôi đó!
Thành phố lớn như vậy, cho dù là có người trong đồn công an cũng chưa chắc tìm được một người bông nhiên bốc hơi trong thời gian hữu hạn như vậy.
Phố Ngô Quyền rất hẻo lánh, người tham gia giao thông trên đường cũng không nhiều lảm, bởi vậy bố trí camera theo dõi cũng có hạn.
Cho dù muốn xem camera theo dõi cũng mất thời gian nhất định.
Bạc Tuấn Phong nói: ‘Làm không được sao?”
Tân Khải Trạch trả lời: “Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.”
“Tôi không cần cố gảng hết sức, tôi muốn nhất định phải tìm được.”
Tân Khải Trạch kiên trì nói: “Vâng”
Anh ta nói: ‘Bạc gia, ngài đi về trước chờ tin tức đi! Dù sao.
Thế lực tập kích Vân Giai Kỳ là thế lực không rõ ràng.
Nhỡ đâu họ nhảm vào phía Bạc Tuấn Phong, tất cả cấp dưới của bọn họ lại đi sắp xếp tra xét toàn thành phố, không có người bảo vệ Bạc Tuấn Phong.
Bạc Tuấn Phong nói: “Tôi quay về Thiên Ngạo. Có tin tức thì lập tức gọi điện thoại cho tôi”
“Vâng.”
Vân Giai Kỳ biến mất, giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy.