Lúc Xán Xán từ trong phòng đi ra ngoài, ánh mắt Tô mụ thật là kỳ quái.
Bởi vì chưa ăn cơm, Xán Xán có chút suy yếu, “Mẹ, sao vậy?”
Tô mụ giảm thấp thanh âm xuống, “Xán Xán, ngươi đàng hoàng nói cho mụ mụ nghe, rốt cuộc sau lưng Noãn Noãn ngươi đã gặp bao nhiêu người đàn ông ở ngoài?”
Xán Xán sốc, “Mẹ, người đang nói cái gì a?”
“Ngươi chớ khẩn trương, mụ mụ biết ngươi cùng Noãn Noãn không phải là thật, ta trách cứ ngươi cũng vô dụng. Khoan nói tới chuyện có thể thành ra như vậy, ngươi cùng hắn… Sớm muộn cũng ly hôn…”
Vừa nói đến hai chữ ly hôn, trong lòng Xán Xán căng thẳng, “Mẹ, người rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Ta là nói, chuyện quá khứ coi như xong. Nếu như ngươi vẫn còn có những người khác để chọn, mụ mụ sẽ không phản đối…” Vừa nói, nàng hướng phòng khách ý vị thâm trường nhìn thoáng qua.
Cuối cùng Xán Xán đã ý thức được chuyện gì, bận rộn nhìn lại thăm dò, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy hiện ra trong mắt của nàng một thân ảnh quen thuộc ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, bỗng nhiên quay mặt lại, hướng nàng cười nhợt nhạt một tiếng.
“Xán Xán, đã lâu không gặp.”
Lạc Thiểu Tuấn! ! !
Sao hắn lại đến đây? Tại sao hắn lại tới đây? Hắn tới làm gì? …
Vô số vấn đề quanh quẩn ở trong đầu Xán Xán, vốn đã rất loạn, bây giờ càng rối loạn hơn.
“Ngươi tới làm gì? Ai u!” Bị lão mụ nhéo một cái, nàng xoa eo, quay đầu lại nhìn lão mụ, “Mẹ! Người làm gì mà nhéo con?” Bây giờ ngang hông nàng không có nhiều thịt, bị nhéo sẽ rất đau có biết không?
Tô mụ hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, rồi sau đó lấy tốc độ nhanh nhất thay một khuôn mặt tươi cười, “Lạc tiên sinh, Xán Xán gần đây ngã bệnh, đầu óc có chút hồ đồ, ngươi đừng trách.”
“Ngã bệnh sao?” Lạc Thiểu Tuấn lo lắng đứng lên, “Xán Xán, làm sao ngươi gầy như vậy?”
Nói nhảm! Không ăn cơm thì làm sao mập lên được?
Xán Xán tức giận liếc hắn một cái, từ lần trước ở công ty Lạc Thiểu Tuấn nói xấu nàng như vậy, hình tượng của hắn đã tự động từ nhà tư bản vạn ác xuống cấp thành chồn, mà nàng chính là một con gà mái nhỏ đáng thương.
Chồn tới nhà gà hỏi thăm, vĩnh viễn cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì!
“Cũng bởi vì bị bệnh cho nên ăn không ngon.” Tô mụ ở một bên bận rộn giải thích.
“Xán Xán, ngươi không ăn cơm?”
Không thể không ăn, chẳng qua là so với bình thường ăn ít hơn một chút thôi, có như vậy mà cũng ngạc nhiên sao? Hơn nữa, món ăn lão mụ nấu cũng không ngon như Triệu Noãn Noãn nấu…
“Vậy không được!” Lạc Thiểu Tuấn một phát nắm được tay nàng, “Đi! Ta dẫn ngươi đi ăn cơm!”
Không đợi Xán Xán hoãn quá thần lai, Tô mụ ở một bên đã liều mạng gật đầu, “Lạc tiên sinh, Xán Xán nhà chúng ta lúc này phiền ngươi chiếu cố.”
“Yên tâm đi, bá mẫu, cháu nhất định sẽ chiếu cố tốt Xán Xán.”
Xán Xán chỉ có thể ở một bên, im lặng, im lặng, không thể nói gì.
Mặc dù là bị Lạc Thiểu Tuấn mạnh mẽ lôi ra khỏi cửa, nhưng cuối cùng nàng cũng không bị giam lỏng nữa, coi như có chút an ủi.
Đã lâu không được ở dưới ánh sáng mặt trời như vậy, gió quất vào mặt mang theo ty tỷ ấm áp, xuyên qua sợi tóc, vung lên toái phát, khó thấy được một bầu trời rực rỡ như vậy.
Nàng chỉ lo ngắm nhìn phía trước đi tới, không để ý tới người đi theo phía sau.
“Xán Xán.” Lạc Thiểu Tuấn đi lên trước mấy bước, gọi nàng lại.
Xán Xán quay đầu lại, cảnh giác nhìn hắn, “Có chuyện gì?”
“Chuyện hôm đó, thật xin lỗi…” Ngày đó là tự nhiên hắn cố ý ở trước mặt Triệu Noãn Noãn nói xấu nàng, làm hại nàng cuối cùng đã chạy trốn.
“Không có gì phải xin lỗi.” Xán Xán nhàn nhạt trả lời hắn, “Dù sao… cũng là chuyện đã qua.” Bây giờ Triệu Noãn Noãn nhất định đã rất chán nàng? Có thể ngay cả nàng cũng không muốn nhìn thấy…
Câu trả lời của nàng, làm cho Lạc Thiểu Tuấn có một trận cao hứng, “Ngươi tha thứ cho ta?”
“Đúng.”
“Vậy chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được hay không?” Hắn khẩn cấp nói ra lời giấu dưới đáy lòng, không có âm mưu, không có quỷ kế, chẳng qua là tràn đầy thực tâm.
Xán Xán nhíu mày, “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Lạc Thiểu Tuấn nóng nảy, kéo nàng, “Xán Xán, ta thích ngươi! Nói vậy ngươi đã hiểu chưa?”
Bên đường được tỏ tình, nhưng tại sao trong lòng nàng không có một chút cảm giác vui vẻ nào?
“Không…”
“Xán Xán! Ngươi cự tuyệt ta sao?” Trong mắt Lạc Thiểu Tuấn xuất hiện ánh mắt khẩn cầu.
Nàng không phản bác được, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, một lúc lâu mới chậm rãi phun ra một câu nói, “Ngươi biết thực sự thích một người sẽ như thế nào không?”
Lạc Thiểu Tuấn bị hỏi đến ngây ngẩn cả người.
Thích một người?
Hắn chỉ biết là những năm qua hắn chưa từng quên nàng, nhớ rõ mặt mũi kiên định lúc nàng lớn tiếng trách cứ hắn, cho tới nay không thể quên được, cái dải đầy ánh mặt trời sau giờ ngọ kia, sáng ngời trong phòng học, ánh mặt trời giống như một nụ cười sáng lạn.
Lúc nào cũng nhớ tới, chẳng bao giờ quên.
Chẳng lẽ không phải là thích sao?
“Ta chỉ biết yêu một người thì nên thành thật với người đó.” Xán Xán nhìn Lạc Thiểu Tuấn, khi hắn lựa chọn lừa gạt nàng, hết thảy cũng đã kết thúc.
“Cho nên, thật xin lỗi…” Nàng nói xong, xoay người rời đi.
“đợi một chút!” Lạc Thiểu Tuấn gọi nàng lại, “Ngươi thích Triệu Noãn Noãn, có phải không?”
Chân vừa rời lề đột nhiên dừng lại.
“Theo như ngươi nói, nếu như ngươi không thừa nhận, vậy nói rõ ra là ngươi không thích hắn đúng không?” Trong mắt của hắn ôm hy vọng, hy vọng nàng có thể xoay người, nhìn mình một chút.
Xong nàng thủy chung không có xoay người lại.
“Đúng, ta thích hắn.”
Nói xong nàng rời đi không tiếng động, hòa vào dòng người như thủy triều trên đường cái, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ còn lại Lạc Thiểu Tuấn cô linh đứng lặng ở đầu đường, người đi đường bên cạnh vội vã đi qua, không có ai chú ý tới ánh mắt tuyệt vọng của hắn.
Hắn nhắm mắt lại, trước mắt hết thày mọi thứ cũng hóa thành nụ cười sáng lạn của Xán Xán.
Mọi thứ đều chưa bắt đầu, mà cũng không bao giờ bắt đầu cả…