“Được rồi, đần thì đần…” Xán Xán bỉu môi nhỏ giọng lẩm bẩm, chân đi dép thỏ trên mặt đất qua lại đá, một lần nữa suy tư về vấn đề Triệu Noãn Noãn mới vừa nhắc đến kia.
Lần suy nghĩ này nàng thật sự muốn làm sáng tỏ vấn đề.
Tại sao Triệu Noãn Noãn đối tốt với nàng như vậy?
Ở trong ý thức của nàng, Triệu Noãn Noãn đối tốt với nàng cũng tự nhiên như là phụ mẫu đối tốt với nàng, đó là cùng một đạo lý. Tựa như hô hấp, sớm đã thành thói quen, vốn cho là chuyện đương nhiên.
Nhưng mới vừa bị Triệu Noãn Noãn hỏi, nàng có chút mộng.
Phụ mẫu đối tốt với nàng là vì nàng là nữ nhi của bọn họ, nhưng Triệu Noãn Noãn thì sao? Hắn nói trắng ra chỉ là bằng hữu chơi đùa từ nhỏ đến lớn của nàng, chẳng qua là bằng hữu mà thôi, một chút quan hệ huyết thống cũng không có.
Nói khó nghe một chút, tại sao hắn phải đối tốt với nàng?
Xán Xán có ý nghĩ như vậy liền thấy sợ hết hồn, không phải là Noãn Noãn ca cũng nghĩ như vậy chứ, cho nên tính toán từ nay về sau không đối tốt với nàng nữa sao…
Thật là đáng sợ! Nàng không muốn! ! !
“Noãn Noãn ca!” Xán Xán hô to một tiếng, cầm thật chặt tay của Triệu Noãn Noãn, “Ngươi không thể không quan tâm tới ta nữa a!”
Ánh mắt của nàng chân thành tha thiết như thế, giọng nói nóng bỏng như thế, nắm tay của hắn mềm nhũn, giống như vừa ăn kẹo đường…
Tâm Triệu Noãn Noãn cũng mềm nhũn theo.
Hắn giơ tay lên, xoa gương mặt của nàng, ánh mắt nhu hòa dường như được phủ một chút nắng nhàn nhạt từ bầu trời buổi trưa.
Xán Xán, thấy vậy ngây người.
“Ngu ngốc, ta sao có thể không quan tâm tới ngươi…” Hắn vừa nói, cúi đầu, chậm rãi tiến sát mặt của nàng…
Xán Xán đã hoàn toàn thất thần, cả người hóa đá.
Hai làn môi sắp dán sát vào trong nháy mắt, cửa thư phòng bỗng nhiên mở ra.
Hắn lập tức buông nàng ra, như không có việc gì đem khuôn mặt hiện đang đỏ hồng chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, nhịp tim có chút rối loạn.
“Xán Xán, ngươi có thấy điện thoại di động của ta hay không?” Cao Vũ xông tới, hướng Xán Xán la, “Xán Xán? Tô Xán Xán?”
“A!” Linh hồn cuối cùng đã nhớ trở lại trên người Xán Xán, nàng thất kinh nhìn chung quanh, “Thập… Cái gì? Có… Có chuyện gì vậy?”
Cao Vũ bất đắc dĩ, “Ngươi là có não mà không biết dùng đúng không?”
Có não? Không biết dùng?
Coi như ngươi độc!
“Chuyện gì vậy?” Xán Xán tức giận liếc mắt tới Cao Vũ.
“Điện thoại di động của ta đâu? Ngươi để chỗ nào rồi?”
Điện thoại di động của hắn? Nàng làm sao có thể biết!”Ta không có chạm tới điện thoại di động của ngươi, làm sao ta biết?”
Vẻ mặt Cao Vũ kinh ngạc, “Không phải là ngươi cầm điện thoại di động của ta, nói muốn chơi trò chơi sao?”
Có sao? Xán Xán nhíu mặt lại nghĩ nửa ngày, hoàn toàn không có ấn tượng a!
“Ta không biết, ngươi phải chịu trách nhiệm tìm ra điện thoại di động của ta!” Thái độ của hắn vô cùng kiên quyết, “Tìm không được, ngươi phải bồi thường cho ta một chiếc giống như đúc !”
Khóc! Ở đâu ra mà vô lại như vậy, chưa từng thấy vô lại như vậy! Xán Xán tức giận nhìn Cao Vũ, “Tìm thì tìm! Rõ ràng mình làm mất, còn đổ tội trên đầu ta $&%@…” Trong miệng hừ hừ một trăm lần a một trăm lần, vòng qua Cao Vũ đi ra ngoài.
Cao Vũ cũng xoay người ra cửa, vừa ra khỏi cửa phòng một khắc, hắn bỗng nhiên quay đầu lại ý vị thâm trường nhìn Triệu Noãn Noãn, sau đó bước nhanh đuổi theo Xán Xán.
———–
Phiên tương đảo quỹ tìm thật lâu, cuối cùng cũng tìm được điện thoại di động.
Thật ra là bày trên tủ kê tivi, cùng đặt với cái điều khiển điều hòa, đen thui một loạt, duy chỉ có hồ ly màu hồng phấn kia phá lệ nổi bật.
“Cứng rắn nói là ta lấy, rõ ràng chính ngươi xem tivi xong để cùng một chỗ với điều khiển không khí! Đại vô lại, đại khốn kiếp…” Vừa ở trong lòng khiển trách người khác, Xán Xán vừa hướng gian phòng của mình đi tới.
Vào phòng, đóng cửa lại, trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.
Nàng đi tới bên giường, bắt đầu trải chăn.
Đây là thói quen của Xán Xán, trước lúc đi ngủ đem chăn trải ra, một lúc sau muốn ngủ thì chỉ cần chui vào chăn là được.
Đang trải chăn, bỗng nhiên cả người nàng chấn động, phảng phất bị điểm huyệt không nhúc nhích được.
Triệu Noãn Noãn…
Mới vừa rồi là…
Muốn hôn nàng! ?
Thời điểm ý nghĩ này trong nháy mắt dâng lên ở trong đầu, huyết khí dâng lên theo, chốc lát mặt nàng đỏ lên, từng lỗ chân lông trên người cũng phảng phất như bị thiêu đốt.
Triệu Noãn Noãn muốn hôn nàng?
Triệu Noãn Noãn muốn hôn nàng!
Triệu Noãn Noãn muốn hôn nàng! ! !
Không phải hắn là GAY sao? Không phải là hắn không thích nữ nhân sao? Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ hắn cũng là đại ca của nàng, cho tới bây giờ nàng cũng là hảo muội muội của hắn, cho tới bây giờ cho tới bây giờ cũng chỉ là như vậy! Nhưng mới vừa rồi… Hắn muốn hôn nàng! ! !
Xán Xán nhanh chóng nhéo mặt của mình.
“Ai u!” Bị đau nàng vội xoa gương mặt, sau đó nàng cực độ khiếp sợ ý thức được chuyện này không phải là nằm mơ!
Không phải là mộng? Vậy nhất định phải là.. Ảo giác!
Xán Xán nhắm mắt lại hung hăng lắc lắc đầu, muốn đem những thứ ảo giác hoang đường kia từ đầu mình vứt đi, nhưng vừa vứt được một chút, ánh mắt vừa rồi của Triệu Noãn Noãn lại càng hiện lên rõ ràng ở trong đầu nàng, bỏ đi không được.
Môi của hắn cách môi nàng gần như vậy, tất cả hơi thở của hắn đều phả vào mặt nàng, ánh mắt của hắn nhu hòa như có thể lấy mất hồn của nàng…
Một đêm này, nhất định có người sẽ mất ngủ.