Đưa Nhan Như Ngọc đi, tây tà trời đã chiều, đã qua năm giờ.
Xán Xán cụp đầu, vẻ mặt như đưa đám.
Ngày sinh nhật này trôi qua thật có đủ chuyện, đầu tiên là ngồi cáp treo ói đến chết đi sống lại, vừa ngồi ngựa gỗ xoay tròn bị một đám tiểu quỷ vây xem, sau lại còn gặp phải Nhan Như Ngọc cùng nam nhân khăn quàng cổ của nàng, bị trạng thái hai người “Ngươi uy ta, ta uy ngươi” kinh hãi một xế chiều.
Ở nơi này là công viên trò chơi sao, căn bản là công viên Du mạng chứ! Nếu tiếp tục nữa, nàng sợ mình sẽ suy kiệt.
“Noãn Noãn ca, hay là chúng ta trở về thôi…”
“Cái đuôi thanh xuân đâu?” Cao Vũ cười nghẹn, trêu chọc nói.
Đầu Xán Xán cúi thấp hơn, “Không cần, để dành cho ngươi.”
Cao Vũ mỉm cười, “Ta đây hưởng không nổi.”
“Ngươi!” Xán Xán nhất thời bi từ đó, sinh nhật hai mươi lăm tuổi như hoa Lili của nàng, vì đâu mà lãng phí như vậy? Để cho nàng không cam lòng chính là cái vé vào cửa công viên trò chơi này là một trăm năm mươi đồng tiền một tờ!
“Ta đi rửa tay!” Nàng nghiến răng nghiến lợi, quay đi.
Một trăm năm mươi đồng, nói gì cũng phải sử dụng mấy tờ giấy vệ sinh!
“Xin chào, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”
“Đi thẳng, quẹo trái, rồi quẹo phải, rồi quẹo trái…”Bác gái quét sân thật là nhiệt tình, chỉ hồi lâu, cuối cùng nói, “Sau đó quẹo phải, là đến.”
Sốc! Chẳng lẽ là đi mê cung sao?
Cũng may, lúc này vận khí Xán Xán không kém như thế, trước lúc tè ra quần, cuối cùng cũng tìm được đến nhà vệ sinh.
Sảng khoái giải quyết vấn đề, cũng thuận đường sử dụng mấy tờ giấy vệ sinh, Xán Xán vui sướng hài lòng từ phòng rửa tay đi ra ngoài, sau đó… Má ơi! Ai nói cho nàng biết, làm như thế nào đi trở về đây?
Đúng vậy! Giống như tất cả Tiểu Bạch nữ chủ của các câu chuyện, Tô Xán Xán rốt cục thành công trong việc làm cho mình lạc đường! ( Xán Xán -_- [] [] []: mẹ kế, ngươi là cố ý ! )
Sắc trời dần tối, các trò chơi trong vườn đều thứ tự được thắp sáng, lốm đa lốm đốm, trông rất đẹp mắt.
“Nàng sao còn chưa quay lại?” Chờ lâu không thấy bóng người Xán Xán, Triệu Noãn Noãn rốt cục không nhịn được mở miệng.
“Tám phần là lạc đường.” Cao Vũ ở một bên chậm rãi nói.
Lạc đường? Nếu như là nha đầu này, vô cùng có thể!”Ta đi tìm hắn.” Triệu Noãn Noãn vừa nói, vội vàng bước đi, chỉ chốc lát sau đã đi xa.
Trời chiều ánh đỏ chân trời, mặt hồ nổi lên ba quang lăn tăn, tà dương đánh vào trên người nam tử đang ngồi, kéo ra một cái bóng thật dài. Hắn đột nhiên đứng lên, gió đêm từ từ phật qua, giống như ngón tay vô hình vung lên mái tóc dài của hắn.
Vậy thì, xem chúng ta người nào tìm được nàng trước.
————–
Ban đêm công viên trò chơi, so với ban ngày, du khách giảm bớt rất nhiều, nhưng muốn tìm người vẫn rất khó như cũ. Huống chi, người muốn tìm còn có chút vấn đề về thông minh… ( Xán Xán: mẹ kế! Ta hận ngươi! )
“Ngu ngốc! Chạy đi nơi nào?” Tìm một vòng, vẫn không thấy bóng dáng Xán Xán, Triệu Noãn Noãn không khỏi có chút nóng nảy, “Trước nhà vệ sinh cũng không có, điện thoại di động cũng không mang, đần chết được!” Rõ ràng trong lòng oán, nhưng vẫn không dừng cước bộ tìm kiếm lại.
Bên này, là bởi vì tìm khắp nơi không thấy mà lo lắng, mà bên kia công viên trò chơi, có một người ngẩng đầu, ngây ngốc đứng nhìn. Trên đỉnh đầu của nàng, một cái bánh xe quay khổng lồ đang chậm rãi chuyển động, trời như lửa chiếu ở phía sau của nó, biến hóa với ánh nắng chiều rạng rỡ sinh huy, phóng ra một vòng một vòng hoa ma thuật vào trong con ngươi nàng.
Thật đẹp!
Chợt nhớ tới một câu nói: bánh xe khổng lồ cao chọc trời mỗi một vòng chuyển động, trên thế giới này có một đôi tình nhân mãi mãi yêu nhau.
Nhiều tiểu thuyết lãng mạn, không trách được có nhiều người yêu nhau như vậy, khát vọng nắm tay nhau, cùng nhau ngồi một vòng trên bánh xe khổng lồ cao chọc trời.
Nếu như lúc này, có người có thể theo nàng ngồi một vòng trên đó hẳn là tốt?
Xán Xán cảm khái như vậy, trong đầu bỗng nhiên hiện ra thân ảnh người kia, mơ mơ hồ hồ hướng nàng đi tới.
Trong nội tâm nàng cả kinh, bỗng dưng phục hồi lại tinh thần.
Rốt cuộc là tại sao? Tại sao gần đây lại có cái loại ý nghĩ này?
“Nhìn cái gì đấy?” Một thanh âm bỗng nhiên vang lên bên tai.
Xán Xán quay đầu, chẳng biết tại sao, trong lòng có nhiều tia thất vọng như vậy, tiện đà miễn cưỡng lên tinh thần, “Không tốt nga, ta lạc đường.”
Cao Vũ không nói, ngẩng đầu, yên lặng nhìn chăm chú vào phương hướng mới vừa rồi nàng chăm chú nhìn.
“Thật đẹp.”
Thanh âm của hắn nhàn nhạt, trời chiều ở trên mặt hắn hiện ra vàng rực, phảng phất bao phủ một tầng quang mông lung.
Không nghĩ tới hắn nói như vậy, Xán Xán nhất thời cũng có chút mộng, chi nói, “Đúng, rất đẹp.”
“Có muốn đi ngồi một chút hay không?”
“A?” Chưa đợi nàng kịp phản ứng, tay đã bị dắt đi.
“Đi thôi, coi như… Lễ vật sinh nhật của ngươi.” Cao Vũ nhợt nhạt cười một tiếng, con ngươi bị trời chiều nhuộm thành màu vàng.
Ánh mắt chân thành như vậy không cho người khác cự tuyệt, nàng do dự chốc lát, cuối cùng gật đầu, “Đi thôi.”
Bánh xe cơ khí khổng lồ ngừng lại, trời chiều màu vàng không thể dừng lại ở chân trời nhiều hơn nữa, tà dương dần dần nhạt đi, bầu trời mông mông một mảnh, ai cũng biết, đêm tối sắp đến.
Xoay tròn! Đèn nê ông trên bánh xe cao chọc trời trong nháy mắt sáng lên, sau đó, một lần nữa nó lại giống như số mệnh chậm rãi chuyển động.
Cách đó không xa, một bóng người cô linh, ở góc không có ánh đèn, yên lặng chăm chú nhìn hết thảy mọi chuyện.
Bánh xe cao chọc trời quay một vòng, tại sao nghe được có thanh âm tan nát cõi lòng?