Ăn xong, Phàm Phàm lại lên giường ngủ, giống như cậu nhóc không ngủ tí nào khi ở Hongkong vậy. Gia Hàng đi lại giữa thư phòng và phòng ngủ, sờ cái này cái kia, cảm giác có việc gì quan trọng phải làm nhưng lại không biết bắt đầu từ chỗ nào.
Thím Đường thu dọn xong chén đũa thì vào hỏi Gia Hàng khi nào bắt đầu thu dọn hành lý. Quần áo của cả nhà, sách vở, đồ đạc trong nhà đều phải đóng gói, quả là không nhẹ.
“Ở trong điện thoại thủ trưởng nói nhà ở Bắc Kinh đã sắp xếp xong, chúng ta muốn qua lúc nào thì qua. Phàm Phàm và Luyến Nhi đều nhớ ba ba, chúng ta sớm chuyển đi thôi!”
“Phàm Phàm còn phải đi học, còn hai tháng nữa mới nghỉ hè, hiện tại đột nhiên chuyển trường sợ thằng bé không quen. Cứ chờ chút đã!”
Thím Đường chớp chớp mắt, lời này không giống lời cô sẽ nói. Trước kia lúc chuyển từ Bắc Kinh tới đây, Phàm Phàm và Luyến Nhi còn quá nhỏ, đám trưởng bối đều ngăn cản bảo chờ hai năm nữa nhưng cô đã nói con người sẽ thích ứng với hoàn cảnh chứ không phải hoàn cảnh thích ứng với con người. Cả nhà có thể ở bên nhau thì phải cố gắng ở bên nhau. Sao bây giờ bọn nhỏ lớn thì suy nghĩ của cô lại khác rồi?
Gia Hàng ngủ tới nửa đêm thì đột nhiên bừng tỉnh, bên ngoài là một mảnh đen nhánh, không khí có chút nặng nề. Giống như có cảm ứng tâm linh, cô đứng dậy xuống giường, để chân trần đi tới bên cửa sổ. Bức màn được vén lên một khe nhỏ, cô nhìn thấy trong viện có một người đang đứng, từ chiều cao và hình thể cô nhận ra đó là thủ trưởng. Không biết thủ trưởng đã đứng đó bao lâu, điếu thuốc trong tay anh sắp hút xong, sương khói vừa phun ra đã bị gió thổi bay không còn chút dấu vết.
Giống như thấy được ánh mắt chăm chú của cô, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, biết cô cũng đang nhìn mình. Điếu thuốc rơi xuống đất, thẳng tới khi cháy hết mới tắt.
Bóng đêm quá dày đặc nên cô không nhìn thấy biểu tình trêи mặt anh, nhưng dáng đứng của anh khiến cô thấy đau lòng cực kỳ. Cô muốn gọi anh nhưng cổ họng không thốt được một lời, cô muốn đi xuống đón anh nhưng chân lại không thể nhúc nhích.
Bọn họ cứ như vậy nhìn nhau, yên lặng nhìn thời gian trôi qua, giống như đến khi trời đất hòa làm một.
Đèn ở cửa sáng lên, chồng thím Đường ngơ ngác nhìn Trác Thiệu Hoa lắp bắp: “Thủ trưởng, cậu về …… sao không vào trong?”
“Để tan bớt khói thuốc tôi sẽ vào.”
Gia Hàng buông màn, vặn sáng đèn ngủ trêи bàn sau đó cô nghe thấy thím Đường thức dậy nói phải làm bữa khuya cho thủ trưởng nhưng bị anh ngăn lại. Anh bảo hai người đi ngủ sớm, sau đó cầu thang vang lên tiếng bước chân, từng bước một đi tới phòng ngủ.
Tim cô đập kịch liệt, không tự chủ được mà căng thẳng. Cửa mở, thủ trưởng đứng ở bên ngoài, trong hai mắt anh có ánh sáng tràn đầy, chiếu sáng cả khuân mặt tuấn tú của anh. Quầng thâm trêи mặt anh quá đậm, nhìn không giống thật.
Gia Hàng hít sâu.
“Anh/Em đã về!” Hai người cùng nói ra câu này, sau đó lại cứng lại. Vẫn là Trác Thiệu Hoa khôi phục tự nhiên trước. Anh dang hai tay đi về phía cô: “Để anh ôm em một cái.”
Anh cảm thấy cánh tay Gia Hàng đang run nhè nhẹ, lúc tay anh sắp ôm lấy lưng cô thì lập tức cảm nhận được cả người cô đang căng thẳng. Anh lặng lẽ thở dài, sau đó cười một cái, bàn tay theo cột sống đi lên trêи, vội vàng đo đạc lãnh thổ thuộc về mình.
Một lát sau Gia Hàng mới thả lỏng cơ bắp, thở dài một hơi thật nhẹ. Cô dán lên người anh, đón lấy nụ hôn bên má của anh. Trong hơi thở của cô tràn đầy mùi hương quen thuộc của anh, còn có độ ấm cơ thể, đôi vai rộng, sợi tóc hơi cứng…… Đều là thủ trưởng, cô nhớ anh đến thế nhưng anh lại không chân thật đến vậy.
Gia Hàng cảm thấy trong cơ thể có một nguồn nhiệt len lỏi mọi nơi, nóng cháy, sôi trào, mâu thuẫn, vẫn không tìm được chỗ thoát ra. Cô nghẹn đến mức cảm thấy bi thương và bất đắc dĩ. Cô trơ mắt nhìn giữa mình và thủ trưởng có vết nứt, dù không ảnh hưởng gì nhưng thật chói mắt.
“Gia Hàng, em đã về rồi!” Trác Thiệu Hoa cũng không cần cô đáp lại, anh chỉ lộ ra nụ cười khổ tận cam lai.
Qua thật lâu Gia Hàng mới nhớ mà trả lời anh: “Vâng!”
Đêm nay bọn họ ngủ rất tốt, tư thế ôm nhau không có gì khác trước đây nhưng Gia Hàng mở mắt thức đến hừng đông. Đến sáng, Phàm Phàm không hề mè nheo mà ngoan ngoãn cõng cặp sách và dụng cụ vẽ đến trường. Luyến Nhi đến gõ cửa nhà Dưa Hấu nhỏ, thuận tiện khoe khoang chuyện cả ba và mẹ mình hôm nay đều không đi làm mà ở nhà chơi với mình.
Thím Đường vừa rửa chén vừa nghe tiếng nói chuyện trong phòng khách.
“Nói là đã chuẩn bị xong nhưng kỳ thật còn nhiều việc phải làm lắm. Rèm chưa mua, trong phòng tắm cũng chưa có áo choàng tắm, khăn lông, dép lê cũng chưa có. Có TV nhưng đường mạng chưa lắp, cỏ cây trong vườn cũng đều phải chuẩn bị cho tốt, so với trang hoàng nhà cửa còn mất thời gian hơn. Chuyện trường học của Phàm Phàm và Luyến Nhi cũng chưa có tin tức, không biết nên tìm chỗ gần nhà hay tìm chỗ có giáo viên tốt, cái này đều phải khảo sát, lại bàn bạc với giáo viên, không phải nói chuyển trường là có thể chuyển vào. Gia Hàng, hiện tại em không quá bận thì chúng ta cùng nhau về Bắc Kinh, xử lý xong những việc này sau đó đón Phàm Phàm và Luyến Nhi đến có được không?” Trác Thiệu Hoa dùng giọng điệu thương lượng nói.
“Để hai đứa nhỏ ở Nam Kinh ư?” Gia Hàng quả là không bận, bên đại học Nam Kinh không có lớp, cũng không sắp xếp công tác cho cô. Cô hoài nghi có phải mình sắp thành dân thất nghiệp lang thang rồi không.
“Nếu không thì mang theo Luyến Nhi nhé? Nhưng mỗi ngày em đều sẽ phải ở bên ngoài, làm sao có thời gian chăm sóc con bé. Nếu để con bé chỗ chú Án thì mẹ anh sẽ không đồng ý, em còn phải phụ trách hòa giải. Vẫn là để thím Đường vất vả một chút, còn chúng ta cố gắng xử lý xong việc ở Bắc Kinh và sớm chuyển nhà.” Trác Thiệu Hoa có cảm giác vô lực, từ khi ăn cơm tới giờ cô nhóc này nhìn qua không có việc gì nhưng cô lại không nhìn anh lấy một lần.bg-ssp-{height:px}
Thím Đường lau sạch bát bỏ vào tủ, bà nghe thấy thủ trưởng nói còn Gia Hàng thì trầm mặc thật lâu, cuối cùng cô cũng đồng ý về Bắc Kinh với anh. Thím Đường nhìn chồng mình đang làm cỏ dại trong vườn thì không hiểu sao lại nghĩ tới câu “Nồi nào úp vung nấy.”
Hai ngày sau Gia Hàng cùng Trác Thiệu Hoa đi Bắc Kinh. Một khi lấy được chìa khóa nhà cô bắt đầu thu dọn phòng ngủ của mình và thủ trưởng để bọn họ ở tạm còn các phòng khác thì phải từ từ. Chuyện phải làm quả thực quá nhiều, may mà Ngô Tá cũng đi theo tới. Hai người dạo quanh cửa hàng nội thất, cửa hàng hoa cỏ, cửa hàng vải rồi siêu thị, vung tiền mua từng xe một trở về nhà sau đó nhét vào các phòng. Gia Hàng mệt tới nỗi mỗi ngày không chờ Trác Thiệu Hoa về đến nhà cô đã ngủ rồi. Kỳ thật như vậy cũng tốt, quá mức mệt mỏi thì sẽ không có tinh lực nghĩ linh tinh.
Căn nhà này có bố cục không khác căn nhà ở Nam Kinh mấy, có hai tầng, vườn hoa trước và sau, chẳng qua bên cạnh có thêm mấy gian phòng. Gia Hàng thật sự mua hai cây Hải đường trồng ở cửa trước. Thành Công tới nhìn thấy thì cười như nhặt được vàng. Cô còn trồng thạch lựu, đến tháng sáu đúng mùa hoa nở nên vừa mang cây về là hoa lựu đỏ cam cứ nở hết đợt này tới đợt khác. Từng cơn mưa mùa hè khiến lá cây xanh biếc treo từng giọt nước trong suốt. Từng cánh hoa bay xuống khiến cho mặt đất rực rỡ sắc màu. Lần này Gia Hàng không muốn sân bóng rổ nữa, cô muốn có một mảnh đất trồng rau, không phải vì muốn tiết kiệm tiền nhưng ít nhất để hai đứa trẻ nhận ra đâu là cà tím, rau hẹ, ớt ngọt gì đó.
Nghe nói cô đang sửa sang nhà cửa nên Tiểu Ngải chủ động tới hỗ trợ. Tiểu Ngải rất có kiến giải với phòng bếp, Gia Hàng kết hợp với kiến nghị của thím Đường nên hoàn thành phòng bếp trước. Có một ngày, Ninh ʍôиɠ cũng tới, đưa cho Gia Hàng một cái khăn trải bàn cô nàng tự làm, màu trắng, có đường viền hoa. Gia Hàng nhìn khắp nhà không biết để cái khăn nữ tính này ở chỗ nào.
“Luyến Nhi về sau hẳn sẽ học đàn, để cái này lên trêи đàn là đẹp nhất.” Ninh ʍôиɠ nói.
Gia Hàng ha hả mà cười, muốn để Luyến Nhi học đàn thì chắc phải đợi mặt trời mọc đằng tây.
“Cậu…… Hiện tại tốt không?”
Ninh ʍôиɠ chớp đôi mi xinh đẹp nói: “Mình và Cố Thần đã dọn về ở chung, tuy vẫn còn ngăn cách nhưng cả hai đều đồng ý đi về phía trước. Tách ra sẽ không khiến người ta bình tĩnh hơn mà càng khiến lòng lạnh hơn. Mỗi ngày trôi qua đều là nóng lạnh, thích ghét, nhưng chỉ cần không nghi thần nghi quỷ thì tâm sẽ không mệt. Heo, trước kia…… những lời mình nói với cậu đều là lời giận dỗi, cậu đừng để trong lòng.”
“Mình biết, mình không phải khinh khí cầu, không nhiều khí (tức giận) như vậy.” Gia Hàng nhìn Ninh ʍôиɠ, đôi mắt có chút chua xót. Cô vội quay đầu đi, hôn nhân quả là một môn học tra tấn người ta, vừa lơ đãng đã thi trượt.
Phòng ngủ hiện tại chính là cái kho hàng, một ít đồ còn chưa dọn đến phòng khác đều được để ở đây, thứ duy nhất coi như sạch sẽ chính là chiếc giường kia. Gia Hàng cảm thấy mỗi lần đi về giường, đều như trèo đèo lội suối vậy. Nhưng dù cái giường tệ như vậy nhưng thủ trưởng vẫn sẽ xuyên qua nửa Bắc Kinh để về nằm, dù lúc đó là rạng sáng. Ngày đó Tần Nhất Minh đưa quần áo của anh ở văn phòng về, vẻ mặt nghiêm túc nói sau khi cô tới Bắc Kinh, thủ trưởng không bao giờ ở lại văn phòng nữa, có nhà quả là không giống nhau.
Chỗ nào là nhà chứ? Cơm sáng thì mua bên ngoài, cơm trưa tự hai người ăn, buổi tối anh mà về sớm thì hai người lại ra ngoài ăn, nếu về muộn thì Gia Hàng mua chút bánh mì để anh gặm. Phòng bếp hiện tại mới chỉ có thể đun nước sôi, nhưng rèm đã được treo lên, hoa đã dọn vào sân, trong phòng đã có chút đồ đạc, những thứ khác cũng được đưa tới. Gia Hàng dạo qua một vòng, quả là có một chút bộ dáng của gia đình.
Ngô Tá mất hai ngày để tuần tra mấy con phố xung quanh, công viên nhỏ không cần vé vào, công viên trò chơi, cửa hàng tên tiếng Anh, nhà hàng nhỏ sạch sẽ, con đường cây xanh thích hợp tản bộ. Cậu ta nói “Cô Gia biết không, cách một con phố có một rạp chiếu phim.”
Gia Hàng đang vội vàng bóc hộp khăn lông, cái gì mà khăn lông làm bằng than tre, không biết rốt cuộc làm bằng trúc hay than. Cô đáp “Cậu kϊƈɦ động thế làm gì, gần đây có phim gì hay à?” Mắc mưu rồi, cái đống khăn này với khăn thường có khác gì nhau đâu.
“Phim thì có nhiều lắm, phải xem cô và thủ trưởng thích xem bộ nào?” Ngô Tá chống cằm nhìn cô nói, “Tôi không chọn mà trung tá Tần càng không biết chọn, cô và thủ trưởng xem bộ nào thì chúng tôi sẽ xem bộ ấy.”
Gia Hàng ”à” một tiếng rồi nói: “Tôi và thủ trưởng có từng nói muốn xem phim hả?”
Ngô Tá trừng mắt nói: “Cô và thủ trưởng không phải vợ chồng sao? Cô xem vợ chồng người ta lãng mạn biết bao, cuối tuần sẽ nấu đồ mang đi dã ngoại, dạo phố, xem phim. Nhưng đi dã ngoại, dạo phố đều không thích hợp với thủ trưởng và cô, vậy ít nhất hai người cũng phải xem phim chứ!”
Vì cái này mà Gia Hàng khinh thường nói: “Đây là thời đại mà lãng mạn đã chết rồi.”
Ngô Tá giận dữ nói: “Nếu lãng mạn chết thật vậy mấy bức thư thủ trưởng viết cho cô để trong ngăn kéo là cái gì? Còn có cái đồng hồ cô đeo trêи tay kia nữa. Thủ trưởng vì cô tới đại học Nam Kinh mà còn đi siêu thị mua quần áo cho cô. Cô chỉ cần về muộn chút là anh ấy sẽ ra ngoài đón. Thủ trưởng hẹn cô tới thành nhà Minh, vì thế mà anh ấy phải hủy họp, còn có rất nhiều, rất nhiều việc nữa cô có muốn nghe không?” Ngô Tá thở phì phò, nếu Gia Hàng dám phản bác thì cậu ta còn có cả đống để nói kia kìa.
Chân tướng quá đả kϊƈɦ người, kẻ Ngô Tá thần tượng không phải cô mà là thủ trưởng.
“Không nghe.” Cô đành khuất phục.
Hôm nay Trác Thiệu Hoa về nhà sớm, lúc xuống xe thì mặt trời vẫn chưa lặn. Gia Hàng ngồi trêи ghế đá trong sân, ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây nhà hàng xóm, từng tia nắng vẽ trêи người cô thật rõ ràng. Một con bồ câu màu xám đậu trêи tường, thì thầm kêu, khung cảnh mang theo hơi thở của gia đình.
“Em đang đọc cái gì thế?” Anh đi qua, cúi người choàng tay lên vai cô.
“Quảng cáo ấy mà, trêи đường có quảng cáo gì là Ngô Tá đều nhặt về. A, đây là tin tức về phim.” Gia Hàng giống như muốn đứng dậy đón cái cặp trong tay anh khiến tay anh đặt trêи vai cô rơi xuống.
“Chúng ta cùng nhau xem.” Tay Trác Thiệu Hoa vừa chuyển, cặp đặt trêи bàn đá, anh cũng ngồi xuống. Gia Hàng bị kéo ngồi trêи chân anh, cằm anh ghé bên cổ cô. Anh bỏ qua phản ứng căng thẳng của cô, anh biết lát sau cô sẽ lại thả lỏng mà dựa vào anh. Mấy ngày nay chỉ cần hai người thân cận đều sẽ thế này, thật giống như trong lòng cô có một phòng tuyến, phải hơi giãy dụa mới có thể vượt qua được.