Từ Nghiệp từ trên cao nhìn xuống: “Khóc gì mà khóc?” Nói rồi cũng thả tay ra.
Hai má của Lục Lễ Xuyên bị bóp đỏ bừng, giống như vừa trải qua chà đạp tàn nhẫn, nước mắt rơi trên khuôn cằm cực kỳ đáng thương, tâm hồn hắn gặp đả kích vốn dĩ đã mong manh rồi, hiện tại lại bị người ta đối xử thô lỗ khiến cảm xúc hoàn toàn suy sụp, hắn hét loạn xạ lên như trút giận.
“Tôi đau còn không được khóc sao? Mẹ nó là chú tự ra tay trước mà, hơn nữa chú dựa vào gì mà đòi quản tôi, tôi có quen biết chú hả, không cho tôi nói tục thì tôi cứ nói đấy chú làm gì được tôi…”
“Còn nữa con mẹ nó chú mới đáng giá hai trăm tệ, quần áo trên người tôi thôi đã có giá trị mấy trăm ngàn rồi, chưa từng thấy ai không biết phân biệt tốt xấu như chú.”
Lục Lễ Xuyên vừa lau nước mắt vừa xô đẩy Từ Nghiệp, kết quả chẳng đẩy nhúc nhích được tí gì. Từ Nghiệp như tường đồng vách sắt đứng sừng sững tại chỗ hút thuốc, chỉ có cổ tay hắn là tê mỏi.
Từ Nghiệp nuốt mây nhả khói, muốn nhìn xem Lục Lễ Xuyên có thể khóc được bao lâu, y hút xong điếu Hồng Song Hỉ liền ném tàn thuốc lên trên mặt đất, đôi giày đen lấm lem bùn đất giẫm lên dập tắt không thương tiếc.
⌕ Nuốt mây nhả khói
Một lúc sau y khom lưng nhặt tàn thuốc bẹp dí kia lên.
Lục Lễ Xuyên vội vàng ghét bỏ lùi về sau, bàn tay kia vừa mới sờ qua mặt mình còn đi nhặt đồ trên đất… Hắn khóc đến mức cổ họng khát khô, nhưng chết cũng không muốn yếu thế bèn hung hăng trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn Từ Nghiệp, trông bộ dáng thì hung dữ đấy, thực tế với khuôn mặt như ăn cơm mềm thế kia, nhìn kiểu gì cũng giống tên nhãi ranh cố làm ra vẻ.
⌕ Ăn cơm mềm
Từ Nghiệp dần dần mất kiên nhẫn, y xách cái vali bên cạnh lên liền xoay người rời đi, tùy ý ném lại một câu. Hắn cũng không tin mình có thể sống sờ sờ đói chết ở đây.
“Muốn ngủ ổ gà thì khóc tiếp đi.”
“Rốt cuộc chú định đưa tôi đi đâu? Tôi khát muốn chết rồi, đêm nay tôi ngủ ở đâu? Làm tròn lên thì cũng coi như chú là người cậu họ tôi thuê để chăm sóc tôi, về sau bớt đụng chạm vào tôi đi…”
Lục Lễ Xuyên vừa tự an ủi mình chỉ cần ở một đêm ngày mai liền đi, vừa lo lắng Từ Nghiệp thật sự vứt hắn lại trên đường, cắn răng vội vàng đuổi kịp bước chân của Từ Nghiệp.
“Đi nhanh như vậy làm gì, muốn bỏ tôi lại thì cứ nói thẳng——” Từ Nghiệp dần dần mất kiên nhẫn, y xách cái vali bên cạnh lên liền xoay người rời đi, tùy ý ném lại một câu.
“Rốt cuộc chú định đưa tôi đi đâu? Tôi khát muốn chết rồi, đêm nay tôi ngủ ở đâu? Làm tròn lên thì cũng coi như chú là người cậu họ tôi thuê để chăm sóc tôi, về sau bớt đụng chạm vào tôi đi…”
Lục Lễ Xuyên cực kỳ muốn khóc to một trận đã đời, nhưng nước mắt vừa mới ngấn ra đã bị gió thổi cho khô queo.
“Câm miệng lại.” Từ Nghiệp bỗng nhiên dừng bước, trong miệng y lại có thêm một điếu thuốc lúc nào không ai hay biết, y xoay đầu sang, ánh mắt hung ác nham hiểm pha lẫn uy hiếp, giọng điệu nghiêm khắc giống như đang quở mắng con cháu.
Vóc người Từ Nghiệp to lớn cao trên m, y dùng một bàn tay xách vali như xách một túi rau, cơ bắp cường tráng tràn ngập sức mạnh đều do lâu ngày làm việc nặng nhọc rèn ra, so với những thân hình tăng cơ bằng bột protein Lục Lễ Xuyên thấy trong phòng gym lúc trước thật sự khác xa như trên trời dưới đất.
Từ Nghiệp ừ một tiếng nhưng chưa đi vào, y xách vali sang căn nhà gỗ cách vách, căn nhà cậu họ Lục Lễ Xuyên để lại là nhà cũ, Từ Nghiệp đã sửa sang xong xuôi, sẽ không bị dột nữa.
Lục Lễ Xuyên muốn cãi nhưng vì sợ hãi nên chỉ biết mím môi trừng Từ Nghiệp, thầm nghĩ tên biến thái này nóng lên đấm hắn một cú thì phỏng chừng hắn tàn tật một nửa thật, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện mà chửi rủa trong lòng, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Hồi sau hai người cũng đến nơi, nhà của Từ Nghiệp là nhà mới xây, tường trắng ngói đen, sạch sẽ mới tinh mà còn rất lớn, phần sân nhà cũng rất rộng rãi, bên trong trồng rất nhiều rau và có hàng rào tre bao quanh, còn có cả một cái chuồng heo tối đen như mực. Cánh tay Lục Lễ Xuyên nổi đầy da gà, hắn ngẩng đầu ngồi xổm trước cửa nhà gỗ, ngửi được mùi đồ ăn thơm phức, mùi đậu hũ chiên và cả mùi ớt xào cay thơm nồng từ cách vách truyền đến.
Lục Lễ Xuyên ngửi được mùi chuồng heo liền thấy khó chịu, bịt mũi ồm ồm nói: “Đây là nhà chú?” Mười phút sau Lục Lễ Xuyên trèo qua hàng rào gõ cửa nhà Từ Nghiệp.
Lục Lễ Xuyên vừa tự an ủi mình chỉ cần ở một đêm ngày mai liền đi, vừa lo lắng Từ Nghiệp thật sự vứt hắn lại trên đường, cắn răng vội vàng đuổi kịp bước chân của Từ Nghiệp.
Từ Nghiệp ừ một tiếng nhưng chưa đi vào, y xách vali sang căn nhà gỗ cách vách, căn nhà cậu họ Lục Lễ Xuyên để lại là nhà cũ, Từ Nghiệp đã sửa sang xong xuôi, sẽ không bị dột nữa.
Nhà hai tầng rộng rãi, giường cũng có, bếp cũng có, trong lu gạo còn tốt bụng để lại lít gạo, thật sự là một nơi ở rất tốt.
Nhà hai tầng rộng rãi, giường cũng có, bếp cũng có, trong lu gạo còn tốt bụng để lại một lít gạo, thật sự là một nơi ở rất tốt.
Từ Nghiệp mắt điếc tai ngơ tiếp tục hút thuốc, gương mặt anh tuấn cương nghị không có lấy một chút ý cười. Y thảnh thơi xoay người rời đi, mùi thuốc lá đắng chát theo gió bỗng nhiên xông vào chóp mũi Lục Lễ Xuyên.
Nhưng Lục Lễ Xuyên hoàn toàn không nghĩ như vậy, hắn đứng ở cửa hai tay run rẩy, gân xanh trên huyệt thái dương cũng hằn lên cả trán, khuôn mặt bàng hoàng, nói chuyện cũng ngắc nga ngắc ngứ. Giờ chọn chết đói hay là ngồi khóc, Lục Lễ Xuyên cắn môi, cuối cùng đứng lên đi vào căn nhà gỗ.
“Đừng nói là, chú cho tôi sống ở đây đấy nhé? Giỡn cái gì vậy, tốt xấu gì tôi cũng coi như là khách… Cái nhà rách nát này còn chẳng bằng cái chuồng heo của chú nữa.”
Từ Nghiệp mắt điếc tai ngơ tiếp tục hút thuốc, gương mặt anh tuấn cương nghị không có lấy một chút ý cười. Y thảnh thơi xoay người rời đi, mùi thuốc lá đắng chát theo gió bỗng nhiên xông vào chóp mũi Lục Lễ Xuyên.
“Muốn ngủ ổ gà thì khóc tiếp đi.”
Hắn cứ như thế trơ mắt nhìn Từ Nghiệp bỏ đi không thèm quay đầu lại.Lục Lễ Xuyên muốn cãi nhưng vì sợ hãi nên chỉ biết mím môi trừng Từ Nghiệp, thầm nghĩ tên biến thái này nóng lên đấm hắn một cú thì phỏng chừng hắn tàn tật một nửa thật.
Lục Lễ Xuyên cảm thấy mình y như đống rác ai cũng muốn vứt, nhưng rõ ràng từ trước tới nay hắn là một vị thiếu gia lá ngọc cành vàng.
Nhưng Lục Lễ Xuyên hoàn toàn không nghĩ như vậy, hắn đứng ở cửa hai tay run rẩy, gân xanh trên huyệt thái dương cũng hằn lên cả trán.
Lục Lễ Xuyên cực kỳ muốn khóc to một trận đã đời, nhưng nước mắt vừa mới ngấn ra đã bị gió thổi cho khô queo.
Bầu trời tối đen như mực, có tiếng chó sủa và cả những cơn gió lạ.Lục Lễ Xuyên ngửi được mùi chuồng heo liền thấy khó chịu, bịt mũi ồm ồm nói: “Đây là nhà chú?”
Cánh tay Lục Lễ Xuyên nổi đầy da gà, hắn ngẩng đầu ngồi xổm trước cửa nhà gỗ, ngửi được mùi đồ ăn thơm phức, mùi đậu hũ chiên và cả mùi ớt xào cay thơm nồng từ cách vách truyền đến.
Giờ chọn chết đói hay là ngồi khóc, Lục Lễ Xuyên cắn môi, cuối cùng đứng lên đi vào căn nhà gỗ.
Hắn cũng không tin mình có thể sống sờ sờ đói chết ở đây. Nhà của Từ Nghiệp là nhà mới xây, tường trắng ngói đen, sạch sẽ mới tinh mà còn rất lớn, phần sân nhà cũng rất rộng rãi.
Mười phút sau Lục Lễ Xuyên trèo qua hàng rào gõ cửa nhà Từ Nghiệp.Vóc người Từ Nghiệp to lớn cao trên m, y dùng một bàn tay xách vali như xách một túi rau, cơ bắp cường tráng tràn ngập sức mạnh đều do lâu ngày làm việc nặng nhọc rèn ra.
——–