Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Lục Lễ Xuyên học cấp ba, chủ nhiệm lớp thích ba hoa chích chòe đánh giá hắn thế này: “Một con cá vàng bụng bọ. Tuy rằng còn chưa thối nát lắm nhưng cũng không xa nữa đâu.”
⌕ Giải thích
Trong lớp học không ai dám cười ra tiếng, Lục Lễ Xuyên đứng dậy cầm máy bay giấy nhắm ngay bục giảng, vèooo một cái máy bay giấy cắm vào bình giữ nhiệt của chủ nhiệm lớp.
“Vậy chúng ta cứ chờ xem.”
Chủ nhiệm lớp tức giận đóng sầm cửa rời đi, sau đấy cũng kệ sống chết mặc bây.
Một lời thành sấm, đến khi tốt nghiệp quả thật không phụ lòng mong đợi của mọi người, Lục Lễ Xuyên trở thành một tên công tử chỉ biết ăn chơi đốt tiền như giấy, gánh không nổi mà xách cũng không xong.
Dưới ánh đèn của hộp đêm xa hoa truỵ lạc, bọn người thở ra khói mù quanh quẩn không tan.
Những cuộc tụ hội như vậy đều do Lục Lễ Xuyên cầm đầu, một đám uống rượu chẳng hoài quan tâm đến đêm nay hay là ngày mai.
Một nam tiếp viên tay mềm như đậu hũ mân mê sờ soạng trên người hắn không ngừng.
Lục Lễ Xuyên không biết sao mí mắt mình cứ giựt mãi, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu tên gì?”
Nam tiếp viên mặc áo cổ chữ V khoét sâu và quần trễ eo, lộ xương quai xanh nổi bật. Ai ở thành phố Kiến An này mà chưa từng nghe qua tên thái tử đảng Lục Lễ Xuyên, cậu ta không kiềm được vươn lưỡi liếm đôi môi.
“Lục thiếu, em tên Vương Hàm.”
Cậu ta biết đêm nay nếu có thể câu được con cá lớn Lục Lễ Xuyên này thì ít nhất cũng đủ cho mình không lo ăn lo mặc suốt mấy năm.
Nói rồi cậu ta lại càng thêm cố gắng cạ cạ vào người Lục Lễ Xuyên.
Lục Lễ Xuyên ngửi được mùi nước hoa rẻ tiền trên người tiếp viên bèn cảm thấy mất hứng, đứng phắt dậy ngạo nghễ nhìn xuống: “Tránh xa ra một chút, chướng mắt tôi.”
Vương Hàm khẽ cắn răng nửa quỳ dưới chân Lục Lễ Xuyên, vươn tay muốn cởi khóa quần hắn. Hầu hết đàn ông toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mút một phát ai còn quan tâm có phải là gu mình hay không.
Vương Hàm lại chẳng gặp thời, lúc này điện thoại của Lục Lễ Xuyên vừa vặn vang lên.
Giọng nói của thư ký truyền ra vô cùng hoảng loạn: “Thiếu gia, công ty gặp chuyện lớn rồi, ngài hiện tại lập tức đến sân bay mau, chủ tịch sắp xếp cho ngài về nhà cậu họ ở dưới quê.”
Lục Lễ Xuyên ngơ ngác, nhưng hắn còn nghe hiểu tiếng người.
Hắn bỗng nhiên xô Vương Hàm gì đó qua một bên, chạy vụt ra bên ngoài.
Trước khi chuyến bay xuyên đêm cất cánh, thư ký đứng trước mặt Lục Lễ Xuyên trong bộ tây trang xộc xệch với sắc mặt tiều tụy, anh đưa cho Lục Lễ Xuyên một chiếc vali.
“Chủ tịch và phu nhân đã ra nước ngoài rồi, trong đây có quần áo và một tấm thẻ ngân hàng, vẫn còn thừa hai trăm nghìn tệ. Chỗ ngài đến tín hiệu không tốt, hình như vẫn đang là nông thôn lạc hậu, chừng nào ngài đến nơi sẽ có người ra đón.”
“Tháng sau công ty phải tuyên bố phá sản rồi. Thiếu gia, ngài ở bên đó nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt.”
Đôi chân Lục Lễ Xuyên khẽ run rẩy, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo còn mơ hồ dư lại vẻ hoang đàng trong quá khứ, hơn hai mươi năm lông bông ương ngạnh chỉ biết mỗi ăn chơi đàng điếm, đây là lần đầu tiên nhân sinh của hắn xuất hiện cảm xúc sợ hãi.
Lục Lễ Xuyên muốn rút thuốc lá điếu dài đắt đỏ trong túi quần ra để bình tĩnh một chút, thế mà cứ châm mãi không lên, bật lửa dường như cũng vô dụng, hắn giương khóe miệng cười cứng ngắc: “Anh không đùa với tôi đấy chứ.”
Ánh mắt thư ký có chút trách cứ: “Đã đến lúc này rồi, thiếu gia ngài tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”
Lục Lễ Xuyên cứ như vậy ù ù cạc cạc ngồi lên máy bay, rời khỏi thành phố Kiến An đã sống năm.
Chuyến bay cất cánh khi rạng sáng và hạ cánh lúc giữa trưa.
Người đến đón ở sân bay là một ông chú, ông quơ quơ trên tay một bìa giấy bự có viết mấy chữ màu đen “Lục Lễ Xuyên”, trên cổ đeo một sợi chuyền vàng bản lớn, đi đôi giày vải Bắc Kinh xưa và mặc chiếc áo may ô màu trắng, cực kỳ xoàng xĩnh.
Giày Bắc Kinh xưa
Lục Lễ Xuyên tuy rằng chật vật nhưng khí chất toàn thân không phú cũng quý quá mực bắt mắt, dáng người cao gầy, ngũ quan không thể bắt bẻ, đôi mắt hoa đào ướt át cho người ta ảo giác mê ly dịu dàng, cả người trắng nõn lại đẹp trai, màu tóc nâu bị gió thổi rối bồng, dưới chiếc áo sơ mi trắng chưa gài nút ngay ngắn là mấy dấu hôn đầy khêu gợi.
Ông chú thuận miệng hỏi: “Là Lục Lễ Xuyên đúng không, nào vào thôn thì đi tìm một người tên là Từ Nghiệp, tôi chở cậu đi.”
Lục Lễ Xuyên quen tay hay việc đưa vali cho ông chú: “…Ừm.”
Ông chú nhìn cũng chả thèm nhìn, ném tấm bìa giấy vào thùng rác rồi nói: “Tự cầm đi, theo cho kịp.”
Lục Lễ Xuyên muốn được vênh váo ngạo mạn như trước kia, nhưng cơn bàng hoàng còn chưa chấm dứt khiến hắn hoàn toàn không biết phải giận dữ sâu cay làm sao. Điện thoại của bố mẹ đã không gọi được từ lâu, xung quanh không một người quen biết, chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ có thể kiềm nén tính tình đuổi kịp ông chú kia.
Tay cầm của vali vừa cứng vừa thô ráp sần sùi.
Hắn xách suốt một đường, lòng bàn tay đã đỏ lè hết lên.
Ông chú im lìm suốt đoạn đường lái chiếc Volkswagen chở Lục Lễ Xuyên đến bến xe, hắn lại lần nữa ngơ ngác bị nhét vào chiếc xe buýt cũ nát ních chật người đi.
Volkswagen
Lục Lễ Xuyên cuối cùng cũng nhận ra tất cả đều là sự thật, không phải nằm mơ, cũng không phải là trò đùa dai.
Nhà hắn phá sản ——
Tiếng tim đập dồn như nổi trống, mồ hôi túa ra dính nhớp lên miệng vết trầy trong lòng bàn tay, vừa xót vừa đau.
Gương mặt đẹp trai của Lục Lễ Xuyên tràn đầy hoảng sợ và bất lực, hắn không biết người gọi là cậu họ ấy ở đâu, càng không biết ngày mai nên làm gì mới được.
Đường đi gập ghềnh xóc nảy, ngồi trên xe mà mông ê ẩm, xe buýt còn đông nghẹt người ồn ào chen lấn, mùi hôi bốc lên hết sức khó chịu.
Xung quanh người thì xách túi da rắn, người thì ngồi bệt dưới đất hút thuốc lá tẩu, rồi phụ nữ, trẻ con gào khóc đến ông già cau có… Bọn họ đều vô cùng chú ý tới Lục Lễ Xuyên lụa là đẹp đẽ, tất cả đều dùng ánh mắt tò mò ngắm nghía hắn.
Chất giọng địa phương đặc sệt vang lên bàn tán hết đợt này tới đợt khác.
Lục Lễ Xuyên mắt điếc tai ngơ, hai chân run rẩy nép mình ngồi trong không gian nhỏ hẹp hoàn toàn thất thần.
Tai hắn ù đi vì mệt lử, đôi mắt không ngừng chua xót.
Những tòa nhà cao ốc bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn biến mất, đâu đâu cũng là đỉnh núi, đâu đâu cũng là cây cối tiêu điều.
Một trận gió lớn cuốn bùn cát bay mù mịt, ba chữ “Thôn Từ gia” càng lúc càng gần.