Tuyết Nhi vùi vào trong ngực tôi: "Mẹ, Tuyết Nhi nhớ mẹ lắm, muốn được ngủ cùng mẹ."
Bây giờ con chẳng có cảm xúc gì, vỗ nhẹ vào cặp ʍôиɠ nhỏ bé trong chăn: "Ngủ đi ngủ đi."
Liệu nó có bị hấp dẫn bởi dương khí hay không, đã chết và đã sớm đầu thai kiếp khác rồi.
Bên ngoài trời rất nhanh đã sáng rồi, sự buồn phiền trong lòng tôi rốt cuộc cũng không lại nổi với cơn buồn ngủ, đầu óc hỗn loạn, miên man, ngủ một hồi lâu mới ngủ say.
Mẹ kiếp, vừa mới bắt đầu nằm mơ mộng thì bên ngoài lại có tiếng cãi nhau rất ồn ào, làm cái tính cục súc trong tôi trỗi dậy, xoay người vùng lên một cái: "Sao lại ầm ĩ như thế, có định để cho người khác ngủ không vậy?"
Tiếc rằng người ở bên ngoài không nghe thấy tiếng gào rú của tôi, thế là tôi vẫn nghe thấy tiếng la lói om sòm đòi phá nhà tang lễ của chúng tôi.
Bà đây đã vì chuyện nhà tang lễ này mà suýt mất mạng, hà cớ gì mà lại đòi phá nhà tang lễ?
Tôi vô cùng buồn ngủ nhưng phải nhảy xuống giường, đầu tóc bù xù, mặc ba quần áo ngủ liền lao ra, đi ra một cái mới biết rằng mặt trời đã chiếu sáng đến ʍôиɠ rồi.
Có bốn năm người vào trong sân, dẫn đầu là một người có vẻ như khoảng bốn mươi tuổi, một chiếc thắt lưng Hermes được đeo trêи chiếc bụng phệ, đeo một chiếc đồng hồ Rolex ngón tay trỏ hướng lên trêи, vén vài sợi tóc lên mang tai để che đi vùng bị hói như Địa Trung Hải.
Tuy rằng trêи mặt người đàn ông đó có nét cười, nhưng có thể nhìn ra rằng chẳng mấy lượng thiện, Ba tôi cười xòa với ông ta, ông ta cũng chẳng thèm để ý.
Lúc đó tôi nóng bừng bừng, lão đầu hói này từ đâu ra vậy?
"Ba, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Tôi đứng trước mặt Ba, quầng mắt thâm quầng với cảnh tượng u ám nhìn khiến lão đầu hói lùi lại hai bước, không chừng nhìn thấy đầu tóc tôi bù xù, sợ tôi sẽ xông lên liều mạng với ông ta.
Ba chạy nhanh lên giữ chặt tôi lại: "Con hãy trở về phòng đi, đây chính là cục trưởng cục dân chính, Ba đang cùng ông bàn chuyện thôi."
Thì ra là người làm cán bộ, không coi ai ra gì, không thể chịu nổi, quai hàm vênh hẳn lên trời.
Hả? Cục trưởng cục dân chính á?
Khí phách hùng dũng hiên ngang của tôi ngay lập tức đã dập tắt, tôi tranh thủ lúc đầu tóc bù xù, trêи mặt tràn đầy nết cười: "Thì ra là cục trưởng Tăng, ba và mọi người ở đây nói chuyện ạ, con dẫn cục trưởng Tăng đi vào trong ngồi."
Cục trưởng Tăng vung tay áo, vốn định từ chối, nhưng không cẩn thận đã để ánh mắt rớt xuống trước ngực, bật nảy người, ánh mắt lóe sáng, liên tục gật đầu lia lịa.
"Lão hèn Tăng Vượng Tài, tiền nhiệm cục trưởng cục dân chính là Trần Giang." Ông ta đi đến chỗ tôi, ánh mắt trố lên nhìn tôi một lượt từ trêи xuống dưới, giống như là đang đánh giá một món hàng.
Lúc này tôi mới chợt chú ý đến ba váy ngủ mình đang mặc, chân không ra trận, cổ áo hơi thấp, lúc vừa mới chỉnh lại tóc thì không cẩn thận làm dây áo trễ xuống một chút, lộ ra phần ngực long lanh tươi trẻ.
Xấu hổ chết đi được, lão quỷ háo sắc!
Tôi chửi thầm trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn cười theo: "Ba, ba dẫn họ vào trong phòng khách đi, con đi thay quần áo ạ."
Sau khi trở về phòng, tôi chọn một bộ quần áo thật kín đáo, mặc vào một cách nghiêm chỉnh rồi mới bước ra khỏi cửa.
Vừa đúng lúc ra đến của thì gặp mẹ đang mang trà cho họ đi qua, tôi vội vàng kéo mẹ lại: "Mẹ, tại sao ông cục trưởng cục dân chính lại đến nhà mình vậy?"
Nếu tôi nhớ không nhầm thì, nhà tôi đã thầu quyền kinh doanh nhà tang lễ bốn mươi năm nay của cục dân chính, vẫn còn mười năm nữa mới hết hạn mà.
Mẹ tôi thở dài: "Đều tại ba con đi xét duyệt bãi tha ma, không biết rằng đã đổi cục trưởng cục dân chính rồi, người đương nhiệm nói muốn thu hồi nhà tang lễ của nhà chúng ta, nên hôm nay đưa người đến phá hủy trang thiết bị."
"Dựa vào cái gì chứ? Nhà chúng ta đã có hợp đồng rồi mà, bọn họ muốn tịch thu thì tịch thu sao?"
"Ôi, cán ba nói hai lời, ba con muốn dùng một chút tiền để giải quyết cho xong chuyện này, nhưng người cán ba này dường như rất thanh liêm, không đồng ý."
"Úi xời!"
Ông ta thanh bạch liêm khiết, nhìn cái bụng của ông ta là biết ông ta đã biết ông ta vơ vét không ít phần béo bở, ngoài thắt lưng da Hermes với chiếc đồng hồ Rolex, trêи cổ ông ta còn đeo một viên ngọc, nhìn thế kia, ít nhất cũng phải tầm mấy trăm triệu, một cục trưởng như ông ta lấy đâu ra tiền mà mua những thứ đó.
Không phải không cần tiền mà là người ta đã xin xỏ hơi ít rồi.
Tôi vội vã hỏi mẹ: "Ba đã đưa cho họ bao nhiêu tiền ạ?"
"Ba trăm năm mươi triệu."
"Thế thì đúng rồi, ba trăm năm mươi triệu thì không đủ để có thể mua nổi cái giấy phép đâu, mẹ nhìn con đây này!"
Tôi nhận lấy trà trong tay mẹ tôi rồi đi đến phòng khách, ông cục trưởng kia nhìn thấy tôi mắt bỗng sáng lóe lên.
Rõ ràng là đã mặc rất kín đáo nghiêm chỉnh rồi, tay áo kín cả cổ tay rồi, nhưng đứng trước mặt ông ta, tôi cứ có cảm giác như mình đang không mặc gì vậy, nếu không phải vì chuyện nhà tang lễ, tôi cũng không muốn ở đây để cho ông ta nhìn với ánh mắt thèm khát phụ nữ đó đâu.
"Mời cục trưởng Tăng uống trà."
"Được rồi."
Tôi còn chưa kịp đặt hết chén trà xuống mà ông ta đã đưa tay ra đón lấy tôi, mẹ kiếp, lấy trà ở đâu vậy, rõ ràng là muốn nắm lấy tay tôi mà.
Gà quá đi, thật ghê tởm, tôi trượt ngón tay của tôi làm đổ nước trà đang nóng hổi lên tay của Tăng Vượng Tài, ông ta bị bỏng nhảy dựng lên, vẻ mặt đỏ bừng bừng không ngừng thổi thổi.
Tôi rất buồn cười, nhưng tôi vẫn phải giả vờ, rối rít xin lỗi: "Xin lỗi ông, xin lỗi ông, không phải là tôi cố ý đâu, nhìn thấy tôi chân tay vụng về, ba tôi và bọn họ bảo tôi hãy đi về phòng đi."
Tăng Vượng Tài không nỡ để tôi đi, nhe răng nhếch mép ngồi vào chỗ: "Không có gì đâu, cứ thiết đãi đi."
Không đụng được tới thì đành nhìn thôi sao?
Ba vẫn câu nói đó, hi vọng Tăng Vượng Tài có thể xem xét giúp nhà chúng tôi chuyện nhà tang lễ.
Đầu năm nay nhà tang lễ rất có tiềm năng để kiếm tiền, làm một năm có thể ăn mười năm, Tăng Vượng Tài muốn ăn miếng thịt béo ba này cũng là chuyện thường tình, nhưng ba cô cũng là người ham tiền, hai người bàn với nhau một hồi lâu vẫn chưa có tiến triển gì, trái lại còn làm cho tôi không thể nào không sốt ruột.
"Như này nhé Tăng Vượng Tài, ba tỉ rưỡi anh thấy thế nào?"
Ba tỉ rưỡi không phải là một con số nhỏ, Tăng Vượng Tài đương nhiên đã động lòng rồi, nhưng dù sao đi nữa, có thể cầm ba tỉ rưỡi đi về, chắc chắn là ông ta vẫn còn nghĩ về điểm mấu chốt này.
Tôi nhìn ông ta có vẻ khó xử là biết ông ta đang nghĩ cái gì, nhếch mép cười nhạt: "Một năm ba tỉ rưỡi!"
"Cái gì cơ?"
"Cái gì cơ?"
Tăng Vượng Tài và ba tôi đồng thời thốt lên, tiền chính là sinh mệnh của ba tôi, một năm nhà tang lễ của chúng tôi lãi khoảng hơn mười tỉ, bây giờ một phát đã bị ăn mất một phần ba rồi, đừng nói là chỉ có ba tôi đau lòng, đến cả tôi cũng rất đau lòng.
Nhưng chỉ cần ông ta chịu cầm tiền thì tôi sẽ có cách trừng trị ông ta.
Chiếc đầu hói của Tăng Vượng Tài toát mồ hôi, nhìn dáng vẻ như đang đối chọi với người trời vậy, xoắn xuýt một hồi lâu: "Không được, tôi là cán bộ nhà nước, các người đừng nghĩ đến việc hối lộ tôi."
Chết tiệt, thật kì lạ, rõ ràng là ông ta có vẻ hốt hoảng, vì lẽ gì mà lại không cần tiền nhỉ?
Bây giờ thì tôi thật sự tin rằng ông ta không cần tiền, mục đích của ông ta khi đến đây chính là muốn phá hủy nhà tang lễ, nhưng bây giờ có chút thần hồn nát thần tính, lão hói đầu này tuy rằng không thể buông ba mối quan hệ với Cẩn Cầm Thu nhưng cũng không sợ một vạn mà chỉ sợ vạn mốt.
"Mười một tỉ! Mỗi năm mười một tỉ!"
"Ninh Vân điên rồi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, không có tiền!" Ba tôi nhanh chóng khóc lóc, suy nghĩ đến việc lôi tôi trở về phòng.
Trong mắt của Tăng Vượng Tài trố ra như muốn rớt xuống đất, cái gì đây vậy, mỗi năm mười một tỉ, cấp bậc cán bộ của ông ta mỗi tháng tiền lương không quá chục triệu đồng, hơn nữa nếu ông ta đòi lại nhà tang lễ và tìm người khác đến làm thì cũng không thể được đến mười một tỉ.
Vả lại, nếu như ông ta có người ở đằng sau giật dây điều khiển, tiền thu được nhất định sẽ không nhiều, nói không chừng đến một cọng lông cũng không có.
Ông ta nghĩ một hồi lâu, đột nhiên tầm mắt hạ xuống nhìn tôi, gương mặt có vẻ cười nhưng thực chất thì không có ý cười: "Em gái thật biết thương lượng, tôi tin rằng nhà các vị nhất định sẽ kinh doanh nhà tang lễ thuận lợi, hồ sơ bãi tha ma đó của nhà các vị cũng sẽ được làm lại, đến lúc đó tôi sẽ gọi anh đến kí xác nhận."
Ông ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra đưa cho tôi, đoán rằng rằng tôi sẽ lưu số điện thoại của mình vào.
Tiếc rằng trẻ con không thể trói con sói lại, tôi nhanh chóng lưu số điện thoại của chính mình vào, ôi má ơi, là Iphone đời mới nhất, kiểu này trêи phố cũng chưa có.
Đưa trả lại điện thoại cho Tăng Vượng Tài, ông ta có vẻ rất thỏa mãn cùng với thủ hạ của mình ra về.
Ba tôi ngồi trêи ghế vỗ ngực: "Ninh Vân, con đã làm rối tung hết lên rồi, mười một tỉ lận."
y da, điều ông ta muốn chẳng phải là ba nhích lên một tí hay sao, như vậy là biết tiền tiền tiền rồi, không thể ngờ rằng người ta lại có thể đánh trúng điểm này lên con gái ông?
Mặc kệ ba tôi, sau khi trải qua chuyện chú Đặng thay đổi cương thi, chuyện trong nhà tang lễ hầu như đều do tôi quyết định, hơn nữa tiền trong nhà hoàn toàn nằm trong tay mẹ, nói một câu không phải lắm thì trong nhà ba tôi chỉ là người làm không công...
Nhưng có điều, mẹ tôi vừa nghe thấy tôi nói đến mười một tỉ mặt vẫn không khỏi biến sắc.
"Ninh Vân à, không phải là mẹ tiếc tiền, xem ra lão Tăng Vượng Tài đó không phải là người lương thiện, mẹ sợ con bị ông ta lừa rồi."
"Mẹ yên tâm đi, bây giờ con có thủ hạ rồi, trừng trị Tăng Vượng Tài dễ như trở bàn tay, mẹ nhanh chóng chuyển mười một tỉ vào tài khoản của con đi, sau đó, nhà chúng ta đợi hợp đồng nhà tang lễ đến tay, tiện thể thay đổi hợp đồng luôn."
Bản hợp đồng cũ là do ông nội của tôi khi còn sống kí, lúc ấy còn không phải là ký về nhà tang lễ mà gọi là trung tâm chuyên hợp tác mai táng, dám chắc là Ba tôi đã thu về tay không ít tiền, nếu không thì nhà tang lễ cũng sẽ không thể thuận lợi cho đến ngày nay.
Mẹ tôi vừa mới nghe tôi nhắc tới thủ hạ, lập tức mặt trắng bệch ra, nhìn bốn phía nhẹ nhàng hỏi tôi: "Trần Ngạo Sương, thủ hạ của con không phải là người à..."
"Trước kia bọn họ là người..."
Tôi nói một cách rất súc tích, nhưng mẹ tôi vẫn bị dọa cho sợ hãi không hề nhẹ, nắm chặt lấy tay của tôi: "Bọn họ ở đây sao?"
Tối hôm qua đi về đã không thấy bọn đầu trọc nữa, không chừng vận khí đại thương trong tro cốt ở đàn tế đã nghỉ ngơi rồi, tôi lắc lắc đầu.
Nghe thấy họ không ở đây một cái, sắc mặt mẹ tôi mới tốt lên phần nào, nói khá to: "Ninh Vân à, những thứ đó ở bên con không tốt, hãy nhanh chóng bảo Chu Hương Hương mang chúng đi đi."
"Mẹ đừng lo nghĩ lung tung nữa, có người tốt có người xấu, ma cũng có ma tốt ma xấu, tấm lòng của họ cũng rất tốt."
"Nhưng chung quy lại thì họ vẫn là ma."
"Ma thì sao, hôm qua nếu như không có họ giúp, thì sao con vẫn có thể đứng trước mặt mẹ như này được, mẹ đừng cuống lên nữa, nhanh chóng lấy hợp đồng về đi."
Mẹ tôi vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng tôi tỏ vẻ không kiên nhẫn được nữa, bà đành phải thỏe dài và về phòng lấy bản giao ước.
Thực ra tôi cũng không muốn ỷ vào việc mẹ cưng chiều tôi mà bày ra vẻ mặt như vậy, đặc biệt là dáng vẻ một người con dâu nhỏ bé phải chịu oan ức khiến trong lòng tôi cảm thấy vô cùng day dứt, nhưng những người phụ nữ tiền mãn kinh thì vẫn thường hay càm ràm như vậy, tôi mà không như thế, thì thể nào bà cũng nói đến nửa tiếng đồng hồ.
Đợi mẹ đi rồi, tôi vội vàng đi vào nhà kho lấy hương và những ba quần áo giấy, còn đốt cho ông Hanh ông Cáp mỗi người một khảm đao.
Hũ tro cốt của tên đầu trọc được đặt ở trong một căn phòng ngủ ở đằng sau linh đường, căn phong ngủ đó tương đối nhỏ, bình thường cũng không biết sử dụng làm gì, tôi chuyển đi chuyển lại thế là thành phòng của họ, chuẩn bị cho ông Hanh ông Cáp một mộ chôn di vật, cũng không biết là thắp hương thì họ có thể nhận được không.
"Thật là thơm quá đi!"
Tên đầu trọc trước tiên nhảy vọt ra, chạy đến chỗ cây hương trước mặt mở to miệng hít, còn đem từng tí từng tí một tàn hương cho vào trong miệng, giống với ma đói đầu thai.