Trần Hiểu Ngưng buổi sáng thì đi học, buổi chiều và tối vẫn được tự do làm việc và thêm chăm sóc cho Đàm lão thái gia. Trong thời gian này, Đàm Hoàng Hạo cũng không có làm gì cô, chẳng qua mỗi lần gặp mặt hắn cô đều không nhận được sắc mặt tốt!
Reng! Reng! Reng!
Đang gọt táo giữa đại sảnh thì cô chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Trần Hiểu Ngưng gác lại công việc trong tay, móc điện thoại từ trong túi lên nghe.
- " Tiểu Na, cậu gọi mình có chuyện gì vậy?"
- " Cậu đang ở đâu, vì sao tớ tới nhà tìm mà không thấy?"- Tiểu Na trách móc nói, nhưng giọng điệu lại không mang theo một chút tức giận nào cả.
Trần Hiểu Ngưng ngập ngừng, trong lòng áy náy vạn phần. Cô tới đây làm việc mà quên mất nói cho Tiểu Na biết một tiếng, để cô ấy phải mất công tới nhà tìm mình mà không được.
- " Tiểu Na, cậu chờ một chút, khoảng chừng phút. À không phút thôi, tớ sẽ có mặt trong vòng phút!"- Cô giơ tay lên trời thề thốt.
Tiểu Na ở đầu giây bên kia nghe lời nói đó liền bật cười:-" Được rồi được rồi, hay phút gì đó đều được, cậu mau về nhanh đi!"
- " Ừm."- Cô cúp máy, vội vàng đem đĩa táo mình vừa mới gọt giao cho Trương quản gia mang lên cho ông Đàm rồi đi ra ngoài.
Đứng bên vệ đường, Trần Hiểu Ngưng vẫy vẫy tay gọi xe taxi, không thấy chiếc taxi nào nhưng lại có một chiếc xe màu đen sang trọng đi tới trước mặt cô. Cửa kính xe từ từ kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt mà cô rất rất quen thuộc - Đàm Hoàng Hạo.
Trần Hiểu Ngưng cau mày, tại sao người đàn ông này luôn luôn thích xuất hiện trước mặt cô, còn cô lại luôn xui xẻo đụng mặt hắn?!
- " Đi đâu?"- Điệu bộ này của hắn không giống một câu hỏi bình thường mà tựa như phải nói rõ ràng mình đi đâu vậy. Trần Hiểu Ngưng khó chịu không muốn đáp lại hắn nhưng hoàn cảnh không cho phép, cô bĩu môi nhả ra hai chữ:-" Về nhà."
Cô vừa dứt lời, lập tức rước lấy một cái nhìn lạnh băng của hắn.
Cửa xe tự động mở ra, kèm theo mệnh lệnh của Đàm Hoàng Hạo:-" Lên xe!"
Trần Hiểu Ngưng hít sâu một hơi, kiềm nén run sợ trong lòng bước lên xe. Cô ngồi co lại trong một góc, cách thật xa hắn.
Đàm Hoàng Hạo liếc mắt nhìn cô, sau đó mới nhấn ga đi tiếp. Không tới phút, căn nhà nhỏ sơn màu trắng của cô liền xuất hiện trong tầm mắt. Tiểu Na đang đứng trước cửa ngó nghiêng hết chỗ này tới chỗ nọ chờ cô trở về.
Chiếc xe rẽ vào lề đường, đậu ngay ở đó. Cô bước xuống xe trong ánh mắt hết sức ngỡ ngàng của Tiểu Na.
- " Oa, Tiểu Ngưng, cậu mới cua được anh nhà giàu nào vậy, giới thiệu cho mình với!"- Tiểu Na vừa nói vừa liếc vào trong xe nhìn trộm. Lúc thấy được người trong xe chính là người thừa kế danh tiếng lừng lẫy nhà họ Đàm thì càng ngạc nhiên hơn. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Trần Hiểu Ngưng như muốn lột hết cả quần áo trên người cô vậy!
- " Tiểu Ngưng, cậu có biết đó là ai hay không?"- Cô nháy nháy mắt, hỏi.
Trần Hiểu Ngưng gật gật đầu, dắt tay Tiểu Na vào trong nhà:-" Chuyện này rất dài, cũng không như cậu nghĩ đâu, lát nữa mình sẽ nói rõ!"
- " Ừ!"
Trần Hiểu Ngưng mải mê nói chuyện mà quên mất Đàm Hoàng Hạo ở phía sau mặt đen thùi lùi. Hắn cất công đưa cô tới tận đây mà một lời cảm ơn cũng không nhận được, xem ra là hắn đối xử với cô quá tốt rồi!
Trần Hiểu Ngưng kể sơ qua mọi việc cho Tiểu Na nghe, sau đó hai người cùng nhau đi chơi hết nơi này đến nơi khác.
Đúng giờ tối, cả hai vẫn còn đang nắm tay nhau đi dạo trong công viên, vừa đi vừa ăn kem.
- " Này, ngày kia ba tớ sẽ về nước, chắc chắn ông ấy sẽ tổ chức một buổi gặp mặt với tất cả các nhân viên trong bệnh viện, cậu có muốn đi hay không?"- Tiểu Na vừa ăn kem vừa hỏi.
- " À, cái đó... để tớ suy nghĩ đã!"- Thật ra bệnh viện tư nhân kia chính là ba của Tiểu Na thành lập, nếu không, dù cô có tài giỏi đi nữa cũng không có cơ hội được vào trong một bệnh viện lớn như vậy. Tất cả đều là nhờ công lao của cô ấy.
=================
Có thể mọi người sẽ thấy nhàm khi đọc chương này, nhưng mình bật mí luôn, Tiểu Na sau này sẽ trở thành nhân vật phản diện nên chương này là không thể thiếu!
(>_)