Hắn đổ người xuống, đè cô nằm trên giường. Trần Hiểu Ngưng gắt gao ôm chặt lấy hắn, còn chủ động hôn lên môi hắn.
U Minh Thượng ngây người, từ trước tới giờ hôn môi là việc mà hắn ghét nhất, hắn chưa bao giờ cho phép phụ nữ đụng vào môi mình. Nhưng bây giờ hắn lại không thấy chán ghét, ngược lại còn rất thưởng thức cái hôn vụng về này của cô.
Trần Hiểu Ngưng cắn nhẹ lên môi hắn, sau đó lại dời xuống cổ lưu lại vài dấu răng. U Minh Thượng hắn luôn là người nắm quyền chủ động, từ lúc nào lại để cho một con nhóc làm càn như thế? Hắn ngay lập tức đem cô giữ chặt, ngón tay thon dài linh hoạt cởi bỏ từng nút áo của cô nhưng chỉ để hé ra mà không thoát hẳn.
Hai cặp tuyết nhũ trắng hồng phơi bày trước mắt hắn, U Minh Thượng đưa tay xoa nắn khắp người cô, bàn tay to lớn nắm lấy ngực cô mà xoa bóp. Trần Hiểu Ngưng thoải mái khẽ ngâm nhẹ, cô bây giờ đã hoàn toàn bị khống chế bởi tác dụng của thuốc, căn bản là không biết xấu hổ gì nữa. Đôi chân thon dài trắng nõn cọ cọ vào nhau để tự an ủi mình, dịch thể nhầy nhụa tiết ra ướt đẫm một mảnh áo sơ mi.
- " Tiểu yêu tinh dâm đãng!"- Hắn không nhịn được mà quát khẽ, cúi xuống ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng đang dựng thẳng, một tay lại đưa xuống nơi bí ẩn giữa hai chân cô
- " Ưm..."- Trần Hiểu Ngưng thoải mái ưỡn người lên hưởng ứng sự "chăm sóc" của hắn.
Bàn tay nhỏ bé đưa lên ôm lấy đầu hắn ép sát vào ngực cô, vô thức nói nhỏ:-" Ân...Đàm... Đàm Hoàng Hạo..."
Âm thanh rất nhỏ nhưng lại bị U Minh Thượng nghe lọt tai không sót một chữ. Hắn dừng lại động tác, khuôn mặt sa sầm lại, ánh mắt tràn đầy lửa giận trừng trừng nhìn cô.
- " Cô vừa nói cái gì? Nhắc lại một lần nữa cho tôi!"- Hắn hung ác bóp lấy ngực của cô uy hiếp.
- " Đau... tôi... tôi không nhớ."- Đó chỉ là lời nói trong vô thức mà thôi, cô thật sự không nhớ nữa.
U Minh Thượng nheo mắt lại, lực đạo trên tay vẫn không giảm xuống, hắn âm trầm mở miệng:-" Cô gái, cô phạm vào đại kị của tôi rồi!"- Hắn ghét nhất phụ nữ đang ở trên giường của mình mà lại dám nhắc tên thằng đàn ông khác, huống chi Đàm Hoàng Hạo lại là kẻ địch không đội trời chung với hắn! Mà cũng chính là kẻ địch, nên hắn mới nhắm tới cô.
Trần Hiểu Ngưng đôi mắt mơ hồ nhìn thấy hắn đang ngồi trên người mình, vẻ mặt hung ác, cũng có điểm giống với Đàm Hoàng Hạo. Thật không hiểu sao cô và hắn không còn gặp nhau nữa nhưng bây giờ cô lại nhắc đến tên hắn.
U Minh Thượng đem người của cô lật xuống nằm úp trên giường, hắn nhanh chóng thoát bỏ quần áo trên người mình quăng hết xuống đất.
Không có màn dạo đầu gì cả, cũng càng không có một chút ôn nhu. Hắn nâng cơ thể của cô lên rồi xuyên thẳng vào bên trong cô đến nơi sâu nhất.
Trần Hiểu Ngưng mở to mắt, hai hàng nước mắt trong suốt cũng theo đó mà chảy xuống. Cái cảm giác bị xé rách như này y hệt lần đầu của cô bị Đàm Hoàng Hạo cướp lấy vậy.
- " Đau... ô ô ô..."- Cô khóc lên, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt lấy gra giường.
U Minh Thượng nhìn hạ thể hai người đang giao nhau, không có máu, cô quả nhiên đã bị Đàm Hoàng Hạo "ăn" trước rồi! Đã biết là vậy nhưng trong lòng hắn không hiểu sao vẫn cảm thấy ghen tức.
Cơ thể cô rất đẹp, cũng rất chặt, từng lớp thịt mềm mại ẩm ướt bao quanh cây gậy to lớn của hắn như muốn hút luôn hắn vào trong vậy. Bên trong cô rất thoải mái tựa như có hàng ngàn cái miệng nhỏ đang mút lấy hắn, đúng là cực phẩm. Tuy nhiên, cô làm hắn tức giận thì cũng phải gánh chịu lấy hậu quả.
- " Ưm... ân..."- Hắn bắt đầu hoạt động, thân dưới hung hăng rút ra rồi lại đâm vào. Trần Hiểu Ngưng chỉ có thể vô lực rên rỉ, bây giờ dù có không muốn thì cô vẫn cần hắn làm cho cô thoải mái, nếu không cô nhất định sẽ chết mất.
Căn phòng tổng thống xa hoa không ngừng vang lên âm thanh va chạm và tiếng rên rỉ mê người của phụ nữ. U Minh Thượng đem tất cả bất mãn cùng tức giận phát tiết lên người cô, hai người hăng say tới tận ba giờ sáng hắn mới buông tha để cô nghỉ ngơi.
=================
Chớt, hôm trước mình mất hai lít máu, hôm nay mất tới năm lít mọi người ạ (```=_=```)