Vừa đáp xuống sân bay đã là gần tối, vì ngồi trên máy bay quá lâu mà Trần Hiểu Ngưng hiện tại rất uể oải. Cô xách chiếc vali nhỏ của mình bắt taxi tới khách sạn.
Bên bờ biển, một dãy nhà năm tầng nối liền kéo dài cả chục kilômet. Xung quanh là thảm cỏ xanh và hồ nước trong vắt, cô được một hướng dẫn viên đưa vào khách sạn. Nhân viên tiếp tân rất thân thiện mà tiếp đãi, khi nhìn thấy tấm thiệp kia lại càng nhiệt tình hơn đối đãi với cô.
Trần Hiểu Ngưng được xếp ở một phòng trên tầng bốn. Phong cách thiết kế hiện đại Châu Âu xen lẫn một chút La-tin khiến cô rất thích thú mà nhìn ngó khắp nơi. Chưa kể đến phòng mà cô ở còn có ban công nhìn ra ngoài biển, gió mát lùa vào cùng với không khí trong lành này khiến cô cực kì dễ chịu.
Trần Hiểu Ngưng mặc dù thích nhưng cũng vẫn còn mệt sau chuyến bay, cô trước hết phải ngủ để lấy sức mới được. Chỉ mới nằm một chút mà khi tỉnh lại đã là giờ tối.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô xuống giường rồi ra mở cửa, người trước mặt chính là nhân viên phục vụ trong khách sạn. Cô ta mang một khay thức ăn phong phú kèm theo một tấm thiệp mời.
Nhận lấy đồ đạc từ tay người nọ, Trần Hiểu Ngưng mở tấm thiệp kia ra. Nội dung bên trong nhắc tới là một bữa tiệc bên bờ biển với tất cả mọi người trong khách sạn đều được tham gia.
Bản thân cô cũng rất tò mò muốn nhìn thấy những người nổi tiếng đang ở nơi này. Dù sao được gặp những người như vậy thật sự không phải cứ muốn là được, cơ hội ngàn năm có một này cô phải nắm chắc.
Trần Hiểu Ngưng lục lọi cả buổi mới tìm thấy trong vali một chiếc đầm màu hồng nhạt. Đi dự tiệc của những người nổi tiếng, cô không thể làm mình mất mặt được a!
Lúc này cô thật sự rất hồi hộp, cố gắng bước từng bước vững vàng đi tới bờ biển. Bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc giờ, bây giờ vẫn chưa tới thời gian đó nên chỉ thấy lác đác vài người. Bên góc bờ hồ kia có một bàn tiệc rượu rất hoành tráng, bày đủ các loại rượu ngon.
Trần Hiểu Ngưng rón rón rén rén tới gần đó, ngồi xoay lưng lại để che khuất chính mình không cho người khác chú ý đến. Cô chỉ là một người bình thường, không danh không phận, đứng ở giới thượng lưu sẽ có điểm không thích hợp, tự nhiên trở thành trò cười trong mắt người khác, cô làm sao sẽ để cho mình bị như vậy, chỉ yên lặng ngồi uống nước trái cây hóng gió biển.
Thời gian càng gần, số người qua lại cũng càng đông nhưng không có mấy ai chú ý tới cô. Cứ ngỡ là không có việc gì xảy ra cho đến khi...
Phía bên kia góc hồ, Thiệu Tử Lâm đang đứng nói chuyện với một vài diễn viên siêu sao nổi tiếng. Cô ta là một ca sĩ rất có danh tiếng, tự nhiên có tư cách để trò chuyện với bọn họ.
Dáng vẻ quý phái sang trọng cùng xinh đẹp kia cũng hấp dẫn không ít ánh mắt đàn ông.Thiệu Tử Lâm vừa nói chuyện trong mắt vừa lóe lên đắc ý. Hôm nay cô ta đã đặc biệt mặc một bộ đồ rất gợi cảm để chờ đợi một người, xem đám người này mê mẩn như vậy, người kia cũng không lý gì mà không đổ gục trước nhan sắc của cô ta được!
Có điều, cứ đứng đây mãi cũng thật nhàm chán, Thiệu Tử Lâm liếc mắt nhìn xung quanh tìm kiếm một thứ gì đó để làm thú vui. Tầm mắt của cô ta chợt bị bóng dáng mảnh mai của cô gái ở phía đối diện hấp dẫn.
- " Bóng dáng kia... thật quen mắt..."- Cô ta nheo mắt cố nhớ lại, sau một hồi rốt cuộc chân mày cũng giãn ra:-" Ai nha, còn không phải là con bạn của Thiệu Tử Na sao? Có đồ để chơi rồi!"- Cô ta vân vê ly rượu đỏ trong tay, uống một ngụm rồi cất bước đi về phía của Trần Hiểu Ngưng.