Cảnh báo: Không dành cho trẻ em mắc bệnh tim, người già đang cho con bú và đàn ông đang mang thai=))
=================
Không đợi người đàn ông kia kịp suy nghĩ cái gì thì hắn đã bị đám cận vệ đập một nhát, ngất xỉu rồi bị khiêng đi.
Trần Hiểu Ngưng mơ hồ, cũng không biết cô rốt cuộc đang ở đâu nữa. Sau khi bị Đàm Hoàng Hạo bắt đi, cô được đem đến một nơi nào đó trong quán bar này. Với thân phận của hắn thì chắc chắn là ở lầu ba rồi!
Cô nằm trên chiếc giường lớn trong căn phòng tổng thống. Men rượu cồn nồng đậm khiến mí mắt của cô nặng nề sụp xuống. Không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, cũng chẳng để tâm rằng mình đang ở trong hoàn cảnh nào, Trần Hiểu Ngưng buông lỏng cảnh giác mà dần dần chìm vào mộng đẹp.
Đàm Hoàng Hạo khoác một chiếc khăn màu trắng đi từ phòng tắm ra bên ngoài, cơ thể rắn chắc màu đồng dưới ánh đèn càng thêm gợi cảm. Ánh mắt sắc bén tựa như dao rơi vào cô gái đang ngủ ngon lành trên giường.
- " Ngu ngốc!"- Hắn lạnh lùng phun ra hai chữ, con nhóc này thế mà còn có thể ngủ, sao lại có người ngu ngốc không biết đề phòng người khác tới như vậy chứ?
Trần Hiểu Ngưng cuộn tròn người lại, mê sảng quơ tay kéo lấy chiếc chăn bên cạnh để đắp vào người. Chiếc chăn kia hơi mềm mềm, cũng hơi ướt ướt, nhưng kéo thế nào cũng không ra.
Cô bực bội mở mắt, xoay người ra sau, bàn tay không quên giật mạnh. Động tác trên tay cô đột ngột dừng lại rồi từ từ rút về.
Mặt Đàm Hoàng Hạo sa sầm, dấu hiệu của giông bão sắp tới. Khăn bông đang khoác trên người hắn bị cô kéo ra một nửa, chỉ còn chút chút nữa liền rớt xuống đất.
Qua sự việc đó, Trần Hiểu Ngưng cũng tỉnh táo vài phần, sợ hãi lùi người về phía sau muốn tránh xa hắn.
Nhìn cô tụt về phía sau càng lúc càng xa, Đàm Hoàng Hạo cũng không có hành động gì, chỉ nhếch môi cười mỉa mai. Đây vốn dĩ là phòng của hắn, cô muốn trốn đi hay có lùi thêm nữa cũng là vô ích.
Cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã khá an toàn, cô mới mở to đôi mắt tròn xoe của mình nhìn hắn đầy cảnh giác.
Đàm Hoàng Hạo chậm rãi sải từng bước lớn đi tới gần cô. Phía sau đã là bức tường, không gian lại rộng lớn, không còn chỗ nào để thoát, Trần Hiểu Ngưng tức khắc bị hắn dồn vào góc phòng.
- " Trốn nữa đi!"- Dường như trêu đùa cô là một thú vui rất thú vị. Hắn thổi hơi vào tai cô, nói nhỏ, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng không kém phần mờ ám.
Cô không nói gì, tựa như một con thú nhỏ lạc mẹ, run run rẩy rẩy đứng yên một chỗ.
Chiếc khăn trên người đã sớm rơi mất từ lúc nào nhưng hắn vẫn không nhặt lên che lại, cứ như vậy không mặc gì đứng trước mặt cô. Trần Hiểu Ngưng bị áp bức đến hoảng loạn, vô tình nhìn lướt qua nơi nào đó của hắn.
Khuôn mặt cô bỗng chốc vô lí do mà đỏ bừng. Đàm Hoàng Hạo thấy vẻ mặt đó thì trong lòng cũng cảm thấy đắc ý, ý định trêu đùa cô càng mãnh liệt hơn.
Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên phần hạ bộ to lớn, nhếch miệng cười khẩy:-" Không phải cô muốn câu dẫn tôi à, cơ hội đến trước mắt rồi đấy, nắm bắt cho tốt!"
Độ nóng và cứng của nó như muốn làm tay cô bị phỏng, vội vã rụt tay lại nhưng không được. Chưa bao giờ nhìn thấy thứ này, cô cũng hơi tò mò.
Không biết là do uống quá nhiều rượu mà gan lớn hơn hay do trí tò mò chiến thắng sợ hãi, Trần Hiểu Ngưng quyết định cầm lấy vật kia.
Bị bàn tay mềm mại của cô vuốt ve tới lui như vậy, dù có chịu đựng giỏi tới đâu cũng không nhịn được. Đàm Hoàng Hạo thở hắt ra một hơi thỏa mãn, y như một con mãnh thú áp cô vào tường, chiếm đoạt đôi môi kiều nộn mềm mại của thiếu nữ.
Lần đầu tiên bị hôn mà lại bất ngờ như thế, cô không biết phản ứng ra sao, cứ đơ người để cho hắn công thành đoạt đất. Khoang miệng nho nhỏ bị hắn tách ra chen vào bên trong, đầu lưỡi tựa như người đói khát trong sa mạc tìm thấy nguồn nước thỏa mãn mà liếm mút.
Lúc này, mọi sự sợ hãi của cô đối với hắn không biết đã bay đi đâu hết, vụng về đáp trả hắn. Cơ thể đứng không vững tựa vào lồng ngực người đàn ông. Bàn tay nhỏ bé vẫn cầm chặt lấy vật nam tính của hắn vuốt ve khiến lửa dục trong người Đàm Hoàng Hạo bùng phát, đem cô vứt lên giường.
Tấm nệm êm mặc dù không làm cô bị đau nhưng lại làm đầu óc cô tỉnh táo hơn nhiều. Nghĩ tới chuyện mình vừa làm, cô đỏ mặt bò ra góc giường muốn chạy trốn.
- " Hử?"- Đàm Hoàng Hạo kéo khóe miệng cười cực kì tàn ác, đem cô dễ dàng trở lại áp xuống dưới thân.
- " A..."- Không thể thoát được, Trần Hiểu Ngưng bắt đầu khóc lên, âm thanh nức nở đáng thương rất có tác dụng làm người khác mềm lòng. Đáng tiếc, nó lại vô hiệu đối với người đàn ông lãnh khốc này.