Trời dần sáng, ban mai chiếu rọi từng ngõ ngách trong núi. Phó Vọng Chi đè lại cảm giác hoảng sợ dâng trào, cố gắng bình tĩnh hy vọng Tạ Trường An đã về nhà, chỉ là đang ngồi xổm trêu chọc đàn gà trong sân hoặc vẫn đang cáu kỉnh nằm trên giường chờ hắn về.
Thế nhưng vẫn không thấy Tạ Trường An đâu.
Phó Vọng Chi suy nghĩ một hồi lâu, Tạ Trường An không mang theo tiền thì có thể đi đến những nơi nào.
Cuối cùng vẫn trở về thanh lâu hỏi thăm, nhưng tú bà lại một mực khẳng định cả năm nay Tạ công tử chưa đến lần nào.
Phó Vọng Chi không để ý đến bà, đi tìm từng gian, không phải hắn không tin Tạ Trường An mà là hắn thật sự đã hết cách.
Cho đến khi Phó Vọng Chi đi đến sảnh hoa sen, thần sắc tú bà biến đổi, bất thường giữ chặt tay Phó Vọng Chi, “Bên trong là chỗ các cô nương nghỉ ngơi, các hạ không nên quá phận.”
Phó Vọng Chi chỉ nói một câu thứ lỗi rồi đẩy cửa đi vào. Vượt qua bình phong họa sơn, chỉ thấy giường trầm hương bên trướng lụa rũ mềm trên chiếu trúc băng ngọc.
Trong phòng trống rỗng.
Còn có một con hồ ly màu đỏ đuôi nhọn, bốn chân bọc đen đang nhoài người ra khỏi cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống. Nó quay đầu sợ hãi nhìn Phó Vọng Chi, thiếu chút nữa đã té lộn đầu.
Phó Vọng Chi và hồ ly bốn mắt nhìn nhau, cảm giác như rất thân thuộc, nhưng việc này không quan trọng, quan trọng là Tạ Trường An đang ở đâu.
Tú bà đứng ở cửa nhìn giường không chiếu trống, chợt nghi ngờ.
Phó Vọng Chi tìm hết thanh lâu cũng không thấy Tạ Trường An, đành không thể tiếp tục quấy rầy mà ra về.Trên đường, người người tấp nập tới tới lui lui, âm thanh rao hàng không dứt bên tai, đôi khi lại có mã xa lướt qua, thế nhân chỉ toàn những thứ phàm tục.
Phó Vọng Chi không biết nên làm gì, những nơi có khả năng hắn đều tức tốc phi ngựa đến tìm, nghĩ đến Tạ Trường An chỉ là một phàm nhân, nếu xảy ra chuyện gì, thậm chí là cái chết… trái tim của hắn co rút đau đớn như bị móng vuốt bén nhọn tàn nhẫn nắm lấy vặn xoắn.
Yêu xà ngàn năm tiêu diêu tự tại cuối cùng lại khốn khổ với chính sự trói buộc của mình.
Ba ngày sau, Tạ Trường An rốt cuộc cũng từ thanh lâu trở về, mang theo một thân đầy mùi rượu hoa đào, nhãn thần rã rời, phảng phất như ôm lấy mối tâm sự ngổn ngang trăm bề.
Phó Vọng Chi không nói một lời, ôm chặt người trong lòng, kéo vào nhà.
Tạ Trường An phát hiện Phó Vọng Chi vẫn mặc y phục của ba ngày trước, toàn thân lạnh giá, thậm chí còn hơi ướt sương, cũng lặng thinh không nói một lời, buồn bực đi vào theo.
Phó Vọng Chi mặt không một gợn sóng khóa chặt cửa, Tạ Trường An đứng bên trong nhìn theo nhất cử nhất động của hắn.
Trong chớp mắt, y bị Phó Vọng Chi đẩy ngã xuống ván giường lạnh lẽo. Hai gò má bị kéo căng rồi cọ xát với khuôn mặt của đối phương, từng câu từng chữ theo kẽ răng của Phó Vọng Chi thoát ra, “Một ngày không tuyên dâm ngươi chịu không nổi phải không?”
Tạ Trường An đẩy Phó Vọng Chi ra, quát, “Ta cam tâm tình nguyện!”
Phó Vọng Chi mạnh bạo kéo quần Tạ Trường An, Tạ Trường An lập tức thất kinh, vội vàng đạp hắn ra, hai người liền đánh nhau so đo sức lực, nghẹn một bụng đầy hỏa.
Một hồi lâu sau, vẫn là Tạ Trường An ở thế hạ phong, nhờ vào chiến tích giường chiếu trường kỳ của hai người mà Phó Vọng Chi dễ dàng tiến nhập vào trong cơ thể Tạ Trường An.
Phó Vọng Chi chưa bao giờ dụng lực thao Tạ Trường An như bây giờ, càng không hề có một chút khoái cảm mà giống như tra tấn lẫn nhau.
“Từng có ai thao ngươi sướng vậy chưa? Hay trong ba ngày này ngươi cũng đi thao người khác rồi?” Phó Vọng Chi dụng sức tiến đến chỗ sâu nhất của Tạ Trường An, lật mặt y lại chất vấn.
Tạ Trường An nhếch miệng không rên rỉ cũng không thở gấp, y cúi đầu xoay người đẩy ngã Phó Vọng Chi, làm tính khí của hắn trượt ra rồi lại cho một cước lên ngực của Phó Vọng Chi.
Phó Vọng Chi án trụ Tạ Trường An không cho y giãy giụa. Một cái tát mạnh mẽ trượt qua mông tròn ngạo nghễ của Tạ Trường An, âm thanh vang lên giòn tan, hai cánh mông như hai cái màn thầu trắng nõn lập tức phiến hồng.
Sưng lên.
Tạ Trường An bị đánh liền giật mình ngừng động tác, nghẹn cả buổi không phát ra một tiếng nào, hốc mắt đỏ bừng.
Phó Vọng Chi đau lòng, vô thức đưa tay xoa nắn.
“Phó Vọng Chi!” Tạ Trường An mở miệng, “Ta thấy ngươi chính là một tên đầu xà máu lạnh vô tình, làm thế nào cũng không thay đổi được.”
Phó Vọng Chi cứng người, tay chững lại giữa không trung, nhìn Tạ Trường An.
“Là do ta ngốc, lớn tới chừng này bị ngươi cưỡng gian cũng không mang thù, còn con mẹ nó da mặt dày vui vẻ chạy tới hỏi ngươi có cần tức phụ không, mỗi ngày bị ngươi áp còn khoái trá, cố gắng kiếm tiền về nuôi ngươi.”
Tạ Trường An càng nói càng uất ức, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào nức nở, cố gắng trừng mắt nhìn Phó Vọng Chi, “Cái gì ngươi cũng không nói, ta chỉ có thể rầu rĩ tự mình suy đoán, đoán xem đến cùng ngươi đã nghĩ gì trong suốt một năm nay.”
“Phó Vọng Chi, ngươi vậy mà dám chê ta.”
Tạ Trường An nói rồi nhặt quần lên mặc vào, đột nhiên nghĩ đến điều gì, kìm nén đôi mắt đỏ hồng, “Ta ngủ ba ngày ở thanh lâu, biết được cái gì nên sợ cái gì không nên làm!”
Phó Vọng Chi càng nghe càng thấy đau lòng, ôm chặt Tạ Trường An, từng giọt từng giọt lệ rơi lã chã, hôn lên đôi mắt run rẩy của Tạ Trường An, “Tạ Trường An, thực xin lỗi.”
Phó Vọng Chi giữ lấy thắt lưng của Tạ Trường An, vuốt ve từng chút từng chút rồi chôn mặt vào cổ y, “Ta thích ngươi.”
Hắn chưa từng nghĩ một người không tim không phổi như Tạ Trường An lại cố chấp trông chờ những lời này.
Tạ Trường An buồn bực lặng thinh ở trong ngực Phó Vọng Chi, do dự một hồi lại cởi quần ra.
Tiểu sảo di tình, hai người đảo mắt xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
() tiểu sảo di tình: cãi nhau một trận nhỏ càng làm tăng tình cảm
Kỳ thật gia đình chính là nên như vậy, có vướng mắt thì cãi nhau, không được thì động thủ, nháo xong thì tiếp tục sống bên nhau. Tối kỵ nhất chính là tự giữ trong lòng, kìm nén nhịn nhục mãi sớm muộn cũng làm lòng người nguội lạnh.
Cũng may Tạ Trường An không phải loại người chịu nhịn nhục, nghĩ đến quãng thời gian sống hạnh phúc bên nhau, thông suốt được điểm mấu chốt mới quay về tìm Phó Vọng Chi. Lần này cho dù Phó Vọng Chi không đi tìm, Tạ Trường An cũng sẽ quay về nói cho hắn biết sự tủi thân trong lòng mình.