Tuyến thời gian quay ngược lại năm trước.
Ngày đó mưa rất to, cho nên Trình Hoài cố ý tan làm về nhà sớm với Khương Quân. Khoảnh khắc chìa khóa tra vào ổ khóa vặn mở, thứ đầu tiên chui vào mũi hắn là mùi hương nồng nặc của nước hoa Rose of No Man’s Land, nồng đến độ khiến hắn cho rằng cục cưng Khương Khương của hắn đã vô tình làm rơi vỡ lọ nước hoa, trong lòng vừa nảy lên suy đoán này, phản ứng đầu tiên của hắn là lo lắng Khương Quân có thể sẽ bị mảnh vụn thủy tinh đâm vào tay.
“Khương Khương à?” Trình Hoài vừa thay giày vừa đưa mắt nhìn xung quanh phòng khách, nhưng không thấy Khương Quân, đặt cặp tài liệu trong tay lên kệ ở huyền quan, Trình Hoài xỏ đôi dép đi trong nhà cùng một cặp với Khương Quân vào rồi đi vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường đôi lớn gồ lên một ngọn núi nhỏ, cái đầu tròn tròn lộ ra, Khương Quân nằm đưa lưng về phía cửa, hình như đang ngủ.
Đây là điểm khả nghi thứ hai.
Trình Hoài âm thầm suy đoán trong lòng, Khương Quân sẽ không lên giường ngủ sớm thế này, điểm khả nghi thứ nhất chính là hương nước hoa nồng nặc lúc vào cửa, bởi vì lọ nước hoa Rose of No Man’s Land kia của hắn vẫn yên vị không hao tổn gì nằm trong tủ.
“Khương Khương?” Trình Hoài đi tới bên giường, ngồi xuống bên người Khương Quân khẽ gọi tên anh, lo anh bị sốt, Trình Hoài đặt tay phải lên trán anh, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường.
Khương Quân nhắm mắt mà trong lòng đánh trống thình thịch, anh đang giả vờ ngủ nên không thể tỉnh lại ngay luôn được, vì vậy làm bộ như ngủ say, phát ra tiếng nỉ non hàm hồ, giống như đang oán trách Trình Hoài quấy nhiễu giấc mộng của mình.
“Cục cưng ngủ sao?” Trình Hoài làm bộ lơ đãng vuốt ve tai Khương Quân, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê dái tai đáng yêu của Khương Quân, tai của người đang ‘ngủ say’ nhanh chóng đỏ lên, gò má cũng hiện lên vệt đỏ nhàn nhạt.
Trình Hoài tiếp tục vờ như không biết, tay táy máy chui vào trong quần áo Khương Quân, khiêu khích anh.
“Ưm…” Cơ thể Khương Quân không khống chế được mà run lên, anh từ từ mở mắt ra, dụi dụi đôi mắt vốn tỉnh táo của mình, đôi tay nóng hổi hổi nắm lấy bàn tay không an phận kia của Trình Hoài.
“Trình Hoài, em về rồi ~” Khương Quân vô cùng ngoan ngoãn nói.
“Ừ, hôm nay xong việc sớm.” Trình Hoài cúi người, mũi chạm mũi với Khương Quân, giữ lấy tư thế thân mật này, hơi thở hai người khiêu khích lẫn nhau, thuận thế trao cho nhau một nụ hôn nhẹ. Khương Quân vốn chỉ định chuồn chuồn lướt nước vậy thôi, nhưng Trình Hoài hiển nhiên không định bỏ qua miếng bánh ngọt này. Tay hắn luồn vào trong áo ngủ màu san hô của Khương Quân, ngón tay thon dài lướt qua phần lưng nhẵn nhụi của anh, mỗi cái chạm đều tê dại như bị điện giật vậy.
Trình Hoài vững vàng đỡ lấy lưng Khương Quân, nghe người trong lòng phát ra tiếng hừ hừ thoải mái như con mèo con, lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Hai tay lần theo xương cụt của Khương Quân, dần dần đi xuống.
“A!” Khương Quân biết Trình Hoài muốn làm gì, anh lập tức lấy lại tinh thần đẩy Trình Hoài một cái, “Hôm nay không làm được không, anh hơi mệt…” Môi anh trơn bóng hồng hồng, đầu hơi ngước lên hướng về phía Trình Hoài, tủi thân nói. Vì để những lời này nghe có sức thuyết phục hơn, anh ôm lấy cổ Trình Hoài, men theo từ cằm tới gò má hắn, chủ động dâng lên một nụ hôn.
“Được rồi.”
Được, được rồi!?
Cứ thế mà đồng ý á?! Khương Quân cảm thấy sao hôm nay Trình Hoài dễ nói chuyện quá vậy, rõ ràng mỗi lần động đến chuyện chồng chồng, có cơ hội là chỉ hận không ăn sạch được mình, rõ ràng đã gọi cả tiếng ông xã anh trai ba ba rồi mà vẫn không chịu bỏ qua, sau khi ăn sạch từ trong ra ngoài xong còn thừa lúc mình hoa mắt chóng mặt lén đâm thêm chừng mấy bận nữa.
Hứ! Anh biết hết đấy!
Bởi vì anh là Holmes Khương Khương!
Trình Hoài nói xong thì buông lỏng Khương Quân, trả người lại vào chăn, đắp kín dém chăn lại cho anh, sau đó Khương Quân nghe thấy tiếng Trình Hoài cởi áo khoác và tiếp đến là tiếng bước chân xa dần.
Rất nhanh, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy rào rào.
Sau khi tắm xong Trình Hoài khỏa thân lên giường, ôm lấy Khương Quân chuẩn bị đi ngủ, Khương Quân cho rằng tối nay sẽ trôi qua yên ổn theo đúng như kế hoạch của anh.
Trọng điểm chính là tư thế, cùng với nhiệt độ điều hòa.
Trước khi lên giường, Trình Hoài chỉnh nhiệt độ điều hòa lên độ, sau khi lên giường, hắn ôm chặt lấy Khương Quân đang mặc quần áo ngủ bằng nhung màu san hô vào lòng, mặt chôn vào giữa cổ anh, tiếng hít thở ấm áp phả ngay bên tai Khương Quân.
Thế này thì ngủ kiểu gì…
“Trình Hoài…” Tiếng thở của Khương Quân hơi nặng nề, trán anh đã rịn mồ hôi, rất nóng, nhưng mà không thể cởi quần áo được… Khương Quân mếu miệng, đáng thương đưa mặt về phía Trình Hoài, “Anh hơi nóng, có thể thả ra một xíu không…”
“Nóng sao, em thấy nhiệt độ rất vừa mà.” Trình Hoài nén cười, cố ý chống lại Khương Quân.
“Vậy, vậy à, ha ha.” Khương Quân mất tự nhiên cười một tiếng, không nói gì nữa.
phút sau…
“Trình Hoài, anh nóng…” Tay Khương Quân dè dặt đẩy một cái nhưng không được.
“Để em lấy bộ khác mỏng hơn cho anh thay.” Giọng Trình Hoài có hơi khàn khàn, như là bị Khương Quân đánh thức khỏi giấc ngủ, lười biếng nhưng rất hấp dẫn.
“Ừm…”
Thay quần áo cũng được, chút nữa thay ở trong chăn, Trình Hoài sẽ không thấy được, Khương Quân gảy bàn tính trong lòng.
Trình Hoài cầm đến cho anh một chiếc áo ngắn tay và quần dài mỏng hơn, lúc quay lại tính giúp Khương Quân cởi nút áo theo thói quen, thật ra mấy chuyện này không khó với Khương Quân chỉ là Trình Hoài quen chăm sóc cho anh mà thôi.
“Để, để anh tự làm được rồi…” Khương Quân ấp úng nói, nhanh chóng cởi áo ngủ ra thay bằng chiếc áo phông thoải mái kia vào, anh đang ngồi, chăn bị anh đắp kín đến tận eo, chiếc quần mỏng bị anh nhét vào trong chăn, cởi chiếc quần nhung đang mặc trên người ra, đương lúc định đổi quần, Trình Hoài vén chăn lên.
Khương Quân chỉ cảm thấy gió lạnh thổi qua đùi, giây tiếp theo định cướp lại chăn nhưng sức của Trình Hoài quá lớn, Khương Quân không giành lại được, toàn bộ quá trình diễn ra trong bầu không khí im lặng đến dọa người, Trình Hoài không nói một câu nào cả.
Đèn phòng ngủ ngay từ đầu vẫn đang bật, Khương Quân bị mù nên được nhiên không cảm giác được, cũng không phát hiện ra, Trình Hoài từ nãy đến giờ vẫn luôn giả vờ ngủ.
Đôi chân trắng nõn thon dài cứ vậy mà bị lộ ra ngoài, hai đầu gối có vết bầm đen lớn rất rõ ràng, một bắp chân trong đó còn bị trầy da, vết thương màu đỏ hồng vô cùng chói mắt.
Khương Quân mím chặt môi, cúi đầu dùng quần ngủ che lên đùi mình, che đi vết bầm và vết thương kia, đầu ngón tay hơi đỏ lên, mũi bỗng thấy ê ẩm.
“Vết thương đã được xử lý chưa?” Sau khoảng im lặng mười mấy giây, Trình Hoài hỏi.
“Đã xịt Vân Nam bạch dược rồi…”
thuốc xịt giảm đau Vân Nam bạch dược
Khương Quân nói rất nhỏ, nhưng Trình Hoài vẫn nghe thấy rõ ràng. Hắn nhíu chặt mày hơn, Khương Quân cho rằng hắn đang tức giận, nhưng thật ra Trình Hoài đang đau lòng không nói nên lời.
Trình Hoài thậm chí có thể dễ dàng tưởng tượng ra được, bé ngốc của hắn, sau khi ngã xuống đã hoang mang bối rối tự bò dậy như thế nào, thêm việc anh không nhìn thấy gì, lúc xịt thuốc cũng không nắm được lực, xịt một cái phun ra khắp nơi, cho nên phòng khách mới có mùi nước hoa nồng như vậy, là do bé ngốc muốn che đi mùi thuốc.
“Xịt nước hoa vì muốn che mùi thuốc?”
Người Khương Quân cứng đờ, “Ừm…”
Trình Hoài nặng nề hít một hơi thật sâu, ngay sau đó Khương Quân cảm thấy đệm giường nhấp nhô, “Em đừng đi…” Khương Quân hoảng loạn bò xuống cuối giường, căn bản đã quên mất chân mình còn đang bị thương, anh vội vã định nhảy xuống giường để đuổi theo Trình Hoài.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh rơi vào lồng ngực vững chãi của Trình Hoài…
Thật ra Trình Hoài không đi đâu cả, hắn chỉ định xuống giường đi tới cuối giường, cũng đã liệu trước bé ngốc kia sẽ vội vàng đuổi theo mình, ngay lúc Khương Quân vừa nhảy xuống giường, hắn đã chuẩn xác đón lấy anh.
Đó là loại cảm giác như thế nào, Khương Quân cho rằng mình sẽ ngã xuống mặt sàn lạnh lẽo, lại không ngờ tới mình ngã vào một chiếc kẹo bông gòn. Tất cả sự phòng bị và ngụy trang hoàn toàn sụp đổ khi anh được Trình Hoài ôm vào lòng, Khương Quân đưa tay ôm chặt lấy cổ Trình Hoài, miệng há hốc nghẹn ngào, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
“Xin lỗi…” Chữ cuối cùng chìm vào nụ hôn sâu của Trình Hoài.
Khương Quân đưa chân quấn lấy eo Trình Hoài, tay Trình Hoài vững vàng đỡ lấy anh, nụ hôn này không cho Khương Quân lấy hơi hay thời gian để thở dốc, tựa như đang trừng phạt vì anh đã không thành thật, hoàn toàn không có sự dịu dàng và kiên nhẫn của ngày trước, mà là sự ngang ngược cùng ham muốn độc chiếm của Trình Hoài.
Nụ hôn cứ như vậy mà kéo dài gần phút, cho đến khi mặt Khương Quân đỏ bừng, não thiếu dưỡng khí làm cánh tay không còn chút sức nào ôm được Trình Hoài nữa thì hắn mới ung dung ngồi xuống giường, dành ra một cái tay véo nhẹ gáy Khương Quân, tiếp tục đòi hôn.
Cả người Khương Quân nhanh chóng mềm nhũn tựa vào người Trình Hoài, đôi mắt vô thần lúc này như mê loạn, hai gò má ửng hồng, dáng vẻ y như một con cừu đang chờ bị làm thịt.
Giây tiếp theo, giọng nói Trình Hoài vang lên bên tai, mang theo sự nghiêm túc trước nay chưa từng thấy. Làm Khương Quân không khỏi nhớ tới lời tuyên thệ lúc hai người kết hôn.
“Khương Khương, cho tới giờ em chưa từng coi anh là người tàn tật.”
Khương Quân cảm thấy hốc mắt mình lại nóng lên, ngón tay Trình Hoài cũng đã vuốt lên đó, lau nước mắt cho anh, “Bị ngã không phải là chuyện rất bình thường sao, hay là, anh chưa từng xem em là chồng của anh?”
“Không phải, anh không có…” Khương Quân nức nở.
“Vậy giờ anh nên làm gì nhỉ?”
Khương Quân ôm chặt lấy người kia hơn, đầu cọ một cái vào ngực Trình Hoài, “Chân đau lắm… muốn em phù phù…”