Vừa qua giờ Thân, Chung Dục liền vào cung.
Lúc gần trưa, người trong cung báo với y, trong cung có chút chuyện bàn giao chưa hoàn thành, bảo y giờ Thân vào cung một chuyến.
Vừa nghe được tin này, Chung Dục có hơi bất ngờ. Mặc dù lúc mình rời hoàng cung có hơi vội vã thật, nhưng y cũng đã bàn giao hết công sự rồi mới đi. Chẳng lẽ còn có gì mình chưa tính đến?
Y cẩn thận nhớ lại, cũng chẳng nghĩ ra nguyên do, cũng không nghĩ ngợi nữa, dù sao tiến cung rồi sẽ biết.
Vì thế, y đúng giờ vào cung.
Vừa tiến cung, lại không giống như bình thường, có cung nhân đặc biệt tới dẫn đường cho y.
Tình cảnh này khiến Chung Dục có chút bồi hồi. Xem ra, quả nhiên mình đã chẳng còn liên quan tới hoàng cung nữa, mà người ấy, lại vĩnh viễn thuộc về nơi này.
Lần từ biệt này, e rằng cả đời này không còn được gặp nàng nữa?
Nghĩ đến đây, ngực y bất chợt đau tê tái.
Y hiểu rõ, tại sao hồi trước mình lại không tòng quân, lựa chọn làm thị vệ trong cung? Còn không phải vì không buông bỏ được chút vướng mắc kia. Coi như kiếp này vô duyên, nhưng cả đời có thể được ngắm nàng từ xa, cũng đã hài lòng lắm rồi.
Nay, tuy rằng bị bắt rời hoàng cung, nhưng chưa hẳn đã xấu. Mình có thể tòng quân chinh chiến, thực hiện ước mơ từ nhỏ của mình. Hơn nữa, biết nàng sống rất tốt, mình cũng có thể yên lòng yên dạ rời đi. Chỉ mong có một ngày, mình có thể tháo gỡ được vướng mắc này, coi như thật sự tự do.
Vừa nghĩ như vậy, hắn thoải mái hơn ít nhiều, bước nhanh về trước hơn.
Đi được một lúc, Chung Dục phát hiện hướng cung nhân dẫn mình đi không phải Cấm Vệ Thự. Trong lòng y có hơi nghi ngờ, gọi cung nhân lại: “Nội thị, xin dừng bước.”
Cung nhân kia nghe thấy Chung Dục gọi, xoay người lại, hơi khom người, cung kính hỏi: “Đô úy có gì căn dặn ạ?”
Nghe cung nhân xưng hô mình như vậy, Chung Dục ngạc nhiên một hồi. Bấy giờ mới sực nhớ, sáng nay Hoàng đế hạ chỉ, phong y làm Thiếu kỵ Đô úy, trấn thủ Ưng Thành.
Y ổn định lại, chắp tay cười, nói: “Liệu nội thị có nhầm đường không ạ? Đường này hình như không phải đường tới Cấm Vệ Thự.”
“Không nhầm đâu.” Cung nhân cười, nói: “Đô úy chỉ cần theo tiểu nhân là được.” Dứt lời không nói thêm gì nữa, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Chung Dục cũng không biết làm sao, đành phải đi theo.
Cung nhân đưa Chung Dục tới một nơi vắng vẻ bên ngoài cung điện, xoay người lại, nói với Chung Dục: “Đã tới nơi. Mời Chung Đô úy vào, có người đợi người bên trong.” Nói xong không đợi Chung Dục đáp lời, liền hành lễ, lui xuống.
Chung Dục thấy tình hình như vậy, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Y chậm rãi đi lên trước, tới trước cửa cung, ngẩng đầu, nhìn bảng hiệu chính giữa cổng cung, trên viết ba chữ “Tử Vân Hiên”.
Nơi này y biết. Ở trong cung hai năm, y cũng biết được chút ít chuyện trong cung.
Khi rảnh rỗi, Hoàng đế sẽ một mình tới Tử Vân Hiên đọc sách phẩm trà. Bởi vậy, bình thường những người khác trong cung không dám tới nơi này, sợ quấy nhiễu Hoàng đế.Nếu cung nhân dẫn mình tới đây, chẳng lẽ, Hoàng đế đang ở bên trong? Người gọi mình đến là có chuyện gì? Chẳng lẽ vẫn nghi ngờ quan hệ mình với Tề Ngọc Yên?
Nghĩ đến đây, trong lòng y có chút lo sợ bất an. Tuy rằng y và Tề Ngọc Yên trong sạch, nhưng trong lòng y, lại có tình cảm với Tề Ngọc Yên, nhất định Hoàng đế không chấp nhận nổi điều này. Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.
Hắn chầm chậm dẫm lên thềm đá, đi tới cạnh cửa, hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng đập cánh cổng màu đỏ tươi, miệng hô: “Thần Chung Dục cầu kiến.”
Người bên trong nghe thấy tiếng vang, nhanh chóng mở cửa ra.
Chung Dục ngước mắt, trông thấy người đứng trước cửa đón mình lại là thị nữ kề cận Tề Ngọc Yên – Trúc Vận.
Chung Dục hơi bất ngờ, kinh ngạc hỏi: “Trúc Vận cô nương, sao cô lại ở đây?”
“Chung Đô úy hữu lễ.” Trúc Vận hành lễ với y, sau đó ló người ra khỏi cánh cửa, lướt ra sau Chung Dục, nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai khác mới quay sang cười nói với Chung Dục: “Chung Đô uy, mời đi vào. Quý phi nương nương đã đợi được một lúc rồi.”
Nghe vậy, Chung Dục ngạc nhiên. Chờ bên trong không phải Hoàng đế mà là Tề Ngọc Yên ư? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm sao nàng ấy có thể gọi mình tới đây? Lén lút gặp mình, nàng ấy không sợ sóng gió lại nổi à?
Suy nghĩ lại thì Tử Vân Hiên này là chỗ của Hoàng đế, nếu Tề Ngọc Yên dám gọi mình tới đây gặp mặt, nói vậy Hoàng đế cũng đã biết chuyện này. Nhưng nàng tìm mình có việc gì đây?
Trúc Vận thấy Chung Dục cứ đứng sững tại chỗ, vội kéo y vào, thúc giục: “Chung Đô úy, còn thần người ra làm gì? Mau theo nô tỳ nào.” Nói xong vội đóng cửa lại, đi vào bên trong.
Bấy giờ Chung Dục mới tỉnh táo lại, vội đáp: “Được.” Bước nhanh hai bước, đi theo.
Trúc Vận dẫn Chung Dục vào trong hoa viên của Tử Vân Hiên. Đây là lần đầu Chung Dục đến Tử Vân Hiên, chỉ thấp thoáng thấy trong vườn có một cái đình bát giác, thoang thoảng hương hoa quế. Một làn hương thơm dịu ngát truyền tới, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Y đi vào, nhìn kỹ, bỗng thấy trong đình có một nữ tử mặc một bộ váy sam màu anh đào xinh tươi đang quay lưng lại với mình, cúi đầu, tựa như đang nghĩ tới chuyện gì.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này trông thấy bóng dáng này, Chung Dục vẫn cảm thấy hô hấp khó khăn. Thân ảnh từng xuất hiện trăm ngàn lần trong giấc mơ của mình, sợ rằng sẽ không còn được trông thấy nữa.
Trúc Vận đi tới trước, hành lễ với nữ tử trong đình, khẽ giọng nói: “Nương nương, Chung Đô úy tới rồi ạ.”
Chung Dục theo sát sau tiến lên thi lễ: “Thần Chung Dục, gặp qua quý phi nương nương.”
Tề Ngọc Yên ngây ra, từ từ xoay người lại, nhìn Chung Dục, trên gương mặt mang nụ cười mỉm, nhẹ giọng nói: “Đứng hết lên đi.
“Dạ.” Trúc Vận cùng Chung Dục đồng thời đứng lên.
Tề Ngọc Yên nâng mắt nhìn Trúc Vận, nói: “Trúc Vận, em đi xuống trước đi, ta có lời cần nói với Chung Đô úy.”
“Dạ.” Trúc Vận hành lễ, rồi lui xuống.
Thấy Trúc Vận đi xa, Tề Ngọc Yên mới quay mặt lại, mỉm cười nói với Chung Dục: “Chung Đô úy, mời ngồi.”
“Thần không dám.” Chung Dục khom người trả lời.
Tề Ngọc Yên cười nhẹ, tiếp tục nói với Chung Dục: “Chuyện hôm trước, suýt nữa liên lụy tới Chung Đô úy, trong lòng bản cung vô cùng day dứt. Chung Đô úy vẫn nên ngồi xuống đi, để bản cung dùng một chén trà tạ lỗi với Chung Đô úy.”
Chung Dục ngạc nhiên, vội vàng trả lời: “Chung Dục không dám nhận trà này! Vốn ngọc bội kia đúng là vi thần tặng, hại quý phi nương nương thiếu chút nữa bị người làm hại, nên tạ lỗi, cũng là thần mới phải.”
“Nhưng dù sao việc này cũng từ ta mà nên, nếu các nàng ấy không phải muốn hại ta, sao liên lụy đến Chung Đô úy được.” Tề Ngọc Yên nói xong nhấc tay, cầm chiếc ấm sứ Bạch Ngọc trên bàn, châm một chén trà, sau đó ngẩng đầu cười nói với Chung Dục, “Ngươi uống chén trà này, nghĩa là Chung Đô úy không hề trách bản cung.”
Nói tới đây, nàng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Chung Dục, lại nói: “Nếu ngươi không chịu nhận chén trà này, bản cung chỉ có thể cho rằng, ngươi vẫn thầm oán bản cung trong lòng.”
Nghe vậy, Chung Dục giật mình. Nhưng nếu Tề Ngọc Yên đã nói tới mức đó, y đành phải đi tới trước, cầm chén trà trên bàn lên, nói: “Nếu quý phi nương nương đã nói, vậy thần tạ ơn quý phi nương nương ban trà.” Dứt lời, một hơi uống cạn sạch trà.
Nhìn Chung Dục đặt chén trà về lại bàn, Tề Ngọc Yên lại cười nói: “Được rồi, tâm nguyện cuối cùng của bản cung đã hoàn thành.”
Chung Dục sửng sốt, hỏi: “Người trong cung tới gọi thần tiến cung giải quyết chuyện còn sót chính là việc này?”
Tề Ngọc Yên cười nói: “Bản cung tìm ngươi chỉ có mỗi việc này thôi.” Nói xong nàng nâng mắt lên, nhìn căn nhà ngói đỏ tường hồng trong hoa viên, nói, “Chẳng qua, cần ngươi tiến cung hoàn thành chuyện là người khác!”
“Người khác ư? Là ai?” Chung Dục ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Tề Ngọc Yên mím môi cười, nói: “Ngươi cứ vào trong phòng bên kia là biết ngay.”
“Dạ?” Chung Dục kinh ngạc.
Trong phòng có người? Là ai? Hoàng đế chăng?
Thấy Chung Dục cứ ngây ngốc tại chỗ, người không nhúc nhích, Tề Ngọc Yên cười nói: “Chung Đô úy, mau đi đi!”
“Dạ.” Bấy giờ Chung Dục mới phục hồi tinh thần, thi lễ với Tề Ngọc Yên, sau đó thấp thỏm tiến về phía căn phòng.
Đi đến cạnh cửa, y ổn định lại tâm trạng, sau đó đặt tay lên cửa, gõ nhẹ.
Y còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy trong phòng vang lên giọng nữ dịu nhẹ: “Chung Đô úy, mời vào.”
Nghe tiếng, Chung Dục sửng sốt.
Y rất quen giọng nói này.
Đây là giọng của thuận nghi La Xảo Nhi.
Nhưng nàng ấy có chuyện gì mà tìm mình?
Nghe Chung Dục cứ đứng bên cửa, mãi vẫn không vào phòng, La Xảo Nhi lại lên tiếng: “Chung Đô úy?”
“Thần, ở đây ạ.” Chung Dục nhanh chóng đáp.
“Mời, mời vào.” La Xảo Nhi nói.
“Vâng.” Chung Dục hít một hơi thật sâu, dùng tay đẩy, cửa kêu lên tiếng mở ra.
Y đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy La Xảo Nhi mặc một bộ váy sam màu xanh xám, duyên dáng ngồi trong điện. Trong cái se lạnh của tiết thu, khiến người nhìn trông cảnh tượng này, con mắt đều sáng rỡ theo.
Trông thấy Chung Dục, La Xảo Nhi khẽ cười đứng dậy, lên tiếng: “Chung Đô úy, mời vào đây.”
Chung Dục bình tĩnh lại, đi tới trước, hành lễ: “Thần Chung Dục gặp qua La thuận nghi.”
La Xảo Nhi mỉm cười nói: “Chung Đô úy không cần đa lễ.”
Chung Dục đứng lên, nói: “La thuận nghi có gì căn dặn ạ?”
La Xảo Nhi dừng một lúc, nhỏ giọng nói: “Hôm nay, vì gì mà ngươi tiến cung?”
“Là buổi sáng người trong cung tới truyền lời, bảo thần tiến cung giải quyết chuyện còn sót.” Chung Dục đàng hoàng hồi đáp, “Chẳng qua sau khi tiến cung, chưa tới Cấm Vệ Thự đã bị người dẫn tới chỗ này. Vừa mới gặp quý phi nương nương, người nói, La thuận nghi có việc tìm tôi. Không biết La thuận nghi gọi thần tới đây là có chuyện gì?”
La Xảo Nhi cúi đầu, cắn nhẹ môi, thấp giọng nói: “Ta tìm ngươi, là, là có chuyện cần nói.”
“Dạ?” Chung Dục vừa nghe, có chút kinh ngạc. Y không biết mình và La Xảo Nhi có chuyện gì cần nói, vội hỏi: “Thần xin hỏi La thuận nghi, rốt cuộc có chuyện gì cần giao cho thần ạ?”
La Xảo Nhi ngẩng mặt, hai má nhuộm hồng, “Chung Đô úy, thứ ta muốn ngươi nhận, không phải là chuyện, mà là người.”
Chung Dục nghe mà ngây cả người, sau một lúc mới bình phục lại: “Người nào ạ?”
La Xảo Nhi thẹn thùng nhìn y một cái, nói: “Ngươi đoán xem?”
Ánh mắt này như một tia chớp, bổ thẳng xuống Chung Dục, y đực cả người. Mãi sau, y mới run rẩy hỏi: “Thần, thần không hiểu lời La thuận nghi có ý gì ạ.”
La Xảo Nhi cúi đầu, khăn lụa nắm trong tay, xoắn lại một vòng, tâm tình rối rắm tới cực điểm.
Mặc dù hai năm qua, nàng và Chung Dục có tiếp xúc ít nhiều, nhưng nàng cũng không rõ y đối với mình như nào. Chẳng qua, nàng có thể xác định, ít nhất thì Chung Dục không ghét mình, mà mình đối với y, trong lúc vô tình, đã phải lòng y rồi.
Tề Ngọc Yên đã nói, chỉ cần Chung Dục nguyện ý đưa mình đi, tỷ ấy sẽ có cách giúp mình và y cùng nhau rời đi.
Có thể ở bên Chung Dục, đã từng là chuyện mình chôn chặt dưới đáy lòng, không dám mơ tưởng. Thế nhưng giờ thật sự có thể thỏa mãn tâm nguyện cho chính mình, điều này với mình mà nói, chính là cơ hội ngàn năm có một.
Hơn nữa hôm nay chỗ mình bí mật gặp Chung Dục, chính là nơi Hoàng đế thích đến phẩm trà một mình, bình thường người làm việc tại đây đều là người thân cận với Hoàng đế. Có thể thấy được, Tề Ngọc Yên dám gọi Chung Dục vào đây, hẳn đã được Hoàng đế cho phép.
Nàng biết, trong lòng Hoàng đế, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tề Ngọc Yên. Cũng may người trong lòng mình, không phải là Hoàng đế, cũng sẽ không đau lòng. Nếu như lần này, mình không thể chớp lấy cơ hội ra khỏi hoàng cung, bên nhau trọn đời với người trong lòng mình, thật sự chỉ có thể y như lời Tề Ngọc Yên nói, cô đơn chết già trong cung này.
Cho nên, hôm nay, nàng nhất định phải khiến Chung Dục đồng ý đưa mình đi. Không chỉ bởi đây là cơ hội duy nhất tìm ra lối thoát cho bản thân, quan trọng hơn chính là, nàng yêu y.
Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Chung Dục, hai mắt ngậm xuân, khóe miệng chứa tình, thong thả nói: “Chẳng lẽ tâm ý của ta, Chung Đô úy vẫn không cảm nhận được?”