Sớm hôm sau, chuyện Lương Tử Vân bị phế đưa ra khỏi cung truyền khắp hoàng cung.
Lúc Tề Ngọc Yên tới Khôn Dương cung thỉnh an, Trịnh Chước liền hỏi nàng về việc này: “Tề quý phi, chuyện của Lương tiệp dư, à, là Lương Tử Vân, lá gan ả ta lớn thật đó, dám hạ mị dược Hoàng thượng ư?”
“Hồi Hoàng hậu nương nương, lúc ta đến Lãm Nguyệt Đình, thân thể Hoàng thượng đã không ổn rồi. Sử Viện Chính tới kiểm tra, bảo rằng Hoàng thượng đúng là trúng mị dược.” Tề Ngọc Yên hồi đáp, “Hoàng thượng nói, dược này chính là Lương Tử Vân hạ.”
Hoàng đế đã lên tiếng, ai dám nghi ngờ chứ?
“Ai!” Trịnh Chước nghe đến đó, thở dài thườn thượt, lắc đầu nói: “Không nghĩ tới, Lương Tử Vân vì đoạt sủng, đến thủ đoạn hèn hạ này cũng sử dụng.”
Nghe Trịnh Chước nói vậy, Tề Ngọc Yên cúi đầu, cũng không đáp lời.
Trong bốn nữ nhân đang ngồi ở đây, duy chỉ nàng được sủng, hiện giờ nàng nói thế nào đều có vẻ không thích hợp.
La Xảo Nhi ngẩng mặt, nhìn Tề Ngọc Yên hỏi: “Tề tỷ tỷ, muội nghe nói Lương tỷ tỷ hạ độc trong trà của Hoàng thượng, còn cho Hoàng thượng ngửi túi thơm có độc, khiến Hoàng thượng trúng độc, có phải như vậy không?”
Tề Ngọc Yên im lặng trong chốc lát rồi nói: “Sử Viện Chính báo như thế.”
Nghe đến đó, La Xảo Nhi hơi nhíu mày, nói: “Vậy vì sao tỷ ấy không trực tiếp cho hẳn mị dược vào trong túi thơm hoặc nước trà, mà phải tách riêng ra, như vậy không phải càng phiền phức hơn à?”
Tề Ngọc Yên cười nói: “Nghe Sử Viện Chính giải thích, nếu như trực tiếp cho mị dược vào trong túi thơm, mà Lương Tử Vân lại đeo túi thơm này ở bên hông, nếu mình hoặc người khác ngửi phải rồi trúng mị độc, không phải sẽ rắc rối sao? Cái loại nàng ta dùng phải hai loại dược kết hợp cùng nhau thì công hiệu dược Âm Dương mới phát huy, người hạ độc chia tách, nhưng chỉ khiến một người trúng độc, cũng sẽ không bởi vì vô tình khiến người khác trúng độc mà mang đến rắc rối cho mình.”
Ngừng một lúc, Tề Ngọc Yên tiếp tục nói: “Còn nếu như cho hết vào trà, sẽ nhanh chóng bị người tra ra Hoàng thượng bị người hạ độc. Mà chỉ tại một phần trong trà, nếu không có ai biết loại mị dược này phải kết hợp với nhau mới có thể phát huy tác dụng, đương nhiên sẽ không phát hiện được nàng ta hạ độc trong trà.”
Nói tới đây, Tề Ngọc Yên cười cười: “Lần này cũng là trùng hợp, trước đó không lâu Lưu thái y của thái y dược có nghe bằng hữu nhắc về thứ mị dược Uyên Ương này, trở về kể với Sử Viện Chính. Hai người còn cùng nhau thử điều chế phương thuốc giải độc, cho nên Sử Viện Chính mới có thể nhận ra mị dược này ngay lập tức."
“Hóa ra là vậy!” La Xảo Nhi gật đầu, vẻ mặt sáng tỏ, “Có thể thấy được mọi thứ đã được số phận định sẵn, bằng không, sẽ không ai có thể vạch trần mưu kế của Lương tỷ… Lương Tử Vân.”
Tề Ngọc Yên nghe vậy, chỉ phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, gật đầu không nói.
Phan Dửu Quân nâng mắt, nhìn chằm chằm vào Tề Ngọc Yên, mỉm cười nói: “Tề quý phi biết rõ chuyện Lương Tử Vân dùng Âm Dương dược như vậy, thật là có tâm.”
“Phan quý nghi khen sai rồi! Chỉ là từ bé ta đã ngu dốt, rất nhiều chuyện không chứng kiến thì không thấu hiểu. Nếu bàn tới lòng dạ, so với Phan quý nghi còn kém xa nhiều.” Lúc Tề Ngọc Yên nói chuyện, khóe miệng kéo lên một nụ cười.
La Xảo Nhi nghe hai người đối đáp, ngơ ngác một lúc. Tâm tư nàng đơn thuần mà cũng nghe ra được đao quang kiếm ảnh trong lời của hai người, nghĩ lại chuyện này do mình khơi mào liền bước lên trước giảng hòa, “Hai vị tỷ tỷ đều là người thông minh, chỉ có Xảo Nhi mới không hiểu.” Nói xong cười rộ.
“Xảo nhi muội muội chớ đừng coi nhẹ bản thân, trong cung này ai không thích Xảo Nhi muội muội chứ?” Tề Ngọc Yên nhìn La Xảo Nhi, vẻ mặt trìu mến ý cười.
Phan Dửu Quân ở cạnh bên, mím môi, không đáp lời.
Trịnh Chước bưng chén trà lên, mở nắp ra, nhẹ nhàng thổi lá trà nổi trên mặt nước, nhưng chưa uống ngụm nào.
Đúng lúc này, tiểu cung nữ đến Tụ Hà Uyển báo tin cho Trịnh Chước đêm qua, lại vội vã vào điện. Cô nàng hành lễ với mọi người rồi tới trước người Trịnh Chước, nhỏ giọng thầm thì bên tai nàng.
Nghe cung nữ nói xong, Trịnh Chước biến sắc, vội vàng đứng dậy, nói: “Bản cung còn có việc, chư vị tần phi cứ về trước đi.” Nói xong không chờ mọi người hành lễ đã vội vàng ra ngoài điện.”
“Nhiều ngày nay, hình như Hoàng hậu nương nương luôn có chuyện quan trọng nào đó.” La Xảo Nhi nhìn bóng dáng Trịnh Chước, như có điều suy nghĩ.
Tề Ngọc Yên nghe vậy, ngừng một lúc, trầm ngâm nhìn dáng vẻ vội vã của Trịnh Chước, nhưng không lên tiếng.
Trịnh Chước vào Hồng Lưu uyển, nhũ mẫu của Lý Huyên – Hoàng thị tiến lên nghênh đón, vẻ mặt lo lắng nói: “Hoàng hậu nương nương, hôm nay tiểu hoàng tử chỉ khóc nháo, tới giờ một ngụm sữa cũng không chịu ăn, phải làm sao bây giờ?”
Trịnh Chước nhíu mày, hỏi: “Vương thái y cũng không có cách nào sao?”
Hoàng thị nói: “Vương thái y nói tiểu hoàng tử sinh non hai tháng, chưa phát triển hoàn toàn, thân mình vốn yếu ớt, hơn nữa hai ngày trước lại kinh phong, cho nên ngày đêm khóc ngặt nghẽo không ngừng. Nếu còn tiếp tục như vậy, sợ rằng… sợ rằng…” Nói tới đây, Hoàng thị không dám nói tiếp.
(Kinh phong: bệnh giật tay chân của trẻ con.)
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Chước thoắt cái trở nên xanh mét.
Hiện tại Lý Huyên là con trai duy nhất của Lý Cảnh, còn do người trong lòng chàng sinh ra, đương nhiên Lý Cảnh yêu thương nó vô vàn. Còn mình dưới sự che chở của Tiêu thái hậu, cưỡng đoạt Lý Huyên từ tay Tề Ngọc Yên về, Lý Cảnh vốn có bất mãn với mình.
Từ lúc Lý Huyên tới Khôn Dương cung, Lý Cảnh có chủ động tới Khôn Dương cung vài lần. Tuy rằng chàng chỉ lại thăm con, vẫn lạnh nhạt với mình như cũ, nhưng Trịnh Chước nghĩ, chỉ cần Lý Cảnh chịu đến Khôn Dương cung, mình sẽ có cơ hội từ từ kéo gần quan hệ với chàng. Nếu Lý Huyên xảy ra chuyện, người Lý Cảnh trách tội đầu tiên chắc chắn chính là mình. Đến khi đó, mình và Trịnh gia sẽ kết thúc.
Nàng nhớ lại lời Lý Cảnh cảnh cáo ngày hôm đó, trong lòng rét run. Nếu tình hình Lý Huyên cứ mãi không ổn định, vẫn nên mau chóng phái cung nhân đi bẩm báo cho Lý Cảnh việc này. Nếu sau này Lý Huyên có chuyện, chàng cũng đã biết trước việc đó, cũng không thể đổ vấy lên người mình.
Nghĩ đến đây, Trịnh Chước nhanh chóng gọi cung nữ bên cạnh đi tìm Hoàng đế.
Tề Ngọc Yên cùng La Xảo Nhi, Phan Dửu Quân vừa ra khỏi Khôn Dương cung không lâu, đã thấy một tiểu cung nữ tầm mười ba mười bốn tuổi lật đật chạy từ trong cung ra. Bởi vì chạy quá vội, cô bé không cẩn thận va phải Trúc Vận.
Trúc Vận mau lẹ đỡ cô bé, cười nói: “Nào nào, muội muội chậm chậm thôi.”
Cung nữ đứng dậy, nhoẻn cười với Trúc Vận, nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”
“Đừng gấp, cứ từ từ mà làm.” Trúc Vận nói.
“Việc này không thể chậm trễ được.” Tiểu cung nữ lắc đầu, nói, “Tiểu hoàng tử bệnh, muội phải mau tới Càn Dương cung bẩm báo với Hoàng thượng.”
Tề Ngọc Yên đi ở phía trước nghe thấy tiểu cung nữ nhắc tới Huyên nhi, biến sắc, quay đầu, nói: “Huyên nhi bị sao?”
Dẫu sao tiểu cung nữ tuổi còn nhỏ, thấy Tề Ngọc Yên tỏ ra sốt ruột như vậy, cô bé cũng hoảng hốt vô cùng, nhanh chóng lắc đầu, giải thích: “Quý phi nương nương yên tâm, tiểu hoàng tử không có vấn đề gì ạ.”
“Không có vấn đề? Vậy tại sao lại phải kinh động tới Hoàng thượng?” Tề Ngọc Yên nghẹn giọng thốt lên.
Tiểu cung nữ ngơ ngác, cúi đầu lí nhí nói: “Nô tỳ chỉ là phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đi bẩm báo Hoàng thượng, chuyện còn lại đều không biết gì hết ạ.”
Tề Ngọc Yên thấy tình hình như vậy, biết cũng chẳng hỏi được gì từ tiểu cung nữ. Nàng ngừng trong chốc lát, chậm rãi nói với cô bé: “Đã như thế, bản cung cũng không làm khó ngươi nữa, ngươi mau đi đi.”
“Dạ!” Tiểu cung nữ quỳ gối thi lễ, sau đó vội vàng rời đi.
Thấy Tề Ngọc Yên thất thần nhìn theo hướng tiểu cung nữ rời đi, La Xảo Nhi tiến lên mỉm cười an ủi: “Tề tỷ tỷ không cần phải lo lắng, tiểu hoàng tử không có việc gì đâu.”
Tề Ngọc Yên quay đầu nhìn La Xảo nhi, cười nói: “Tỷ không sao.”
“Vậy chúng mình trở về cung thôi.” La Xảo Nhi nói.
“Xảo Nhi muội muội về trước đi.” Tề Ngọc Yên cười nhẹ nói, “Ta nhớ ra có vài việc cần tìm Hoàng thượng.”
La Xảo Nhi nghe nàng nói như vậy, trong lòng biết nàng lo lắng cho Lý Huyên, cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu rồi nói: “Dạ, Tề tỷ tỷ xin cứ tự nhiên.”
“Vậy các ngươi cứ từ từ trở về, ta đi trước đây.” Nói xong, Tề Ngọc Yên gửi lời La Xảo Nhi và Phan Dửu Quân, rồi lên nghi liễn đi về phía Sùng Tâm điện.
Đến khi Tề Ngọc Yên tới trước cửa điện Sùng Tâm, vừa hạ nghi liễn thì trông thấy Chu Nguyên đang ra khỏi điện, bước mau về trước.
Nàng vội lên tiếng gọi Chu Nguyên lại hỏi: “Chu Nguyên, ngươi đi đâu thế?”
Chu Nguyên thấy Tề Ngọc Yên, giật mình, sau đó nhanh chóng hành lễ nói: “Hồi quý phi nương nương, tiểu nhân đi Thái y viện mời Sử Viện Chính ạ.”
Tề Ngọc Yên nghe xong là biết tiểu cung nữ kia đã báo lại tình trạng Huyên nhi cho Lý Cảnh, sau đó Lý Cảnh bảo Chu Nguyên đi gọi Sử Viện Chính. Nhưng hiện giờ nàng vẫn chưa trao đổi với Sử Viện Chính, nếu như bây giờ ông ấy đi xem bệnh cho Huyên nhi, chắc chắn phát hiện chuyện Vương Vị kê đơn cho Huyên nhi. Mình nhất định phải thuyết phục được Lý Cảnh trước, rồi để Lý Cảnh nói với Sử Viện Chính, như vậy mình mới có cơ hội giành lại được Huyên nhi.
Nghĩ đến đây, nàng dừng một lúc, sau đó nói với Chu Nguyên: “Chu Nguyên, ngươi gọi Sự Viện Chính tới Sùng Tâm điện trước đã.”
Chu Nguyên ngơ ngác, có chút khó xử nói: “Nhưng mà, Hoàng thượng bảo Sử Viện Chính tới Khôn Dương cung, chuyện này…” Phải làm sao mới được?
Thấy Chu Nguyên khó xử, Tề Ngọc Yên nghiêm nghị nhìn gã, nói: “Chu Nguyên, ngươi cứ việc làm theo lời ta bảo! Hoàng thượng có trách tội, cứ để ta gánh hết!”
Nghe Tề Ngọc Yên nói như vậy, Chu Nguyên hơi đắn đo.
Gã theo Lý Cảnh mấy năm nay, hiểu rằng người con gái có thể khiến Hoàng đế đặt trong tim, chỉ có mình Tề quý phi đây. Ngày đó Tề quý phi ngất, Hoàng đế lo lắng áy náy ra sao, mắt thậm chí hoen đỏ, gã trông thấy hết. Hơn nữa việc này lại liên quan tới đứa con do Tề quý phi sinh ra, nàng bảo Sự Viện Chính qua đây, đương nhiên cũng có quyết định của người. Tóm lại, người tin tưởng, nàng sẽ không hại Lý Huyên. Hơn nữa, chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, Hoàng đế ắt sẽ đáp ứng.
Nghĩ đến đây, Chu Nguyên nhanh chóng đáp: “Tiểu nhân tuân mệnh! Tiểu nhân sẽ gọi Sử Viện Chính lại đây.”
“Đi đi.” Tề Ngọc Yên hài lòng gật đầu.
Chu Nguyên hành lễ, bước chân mau lẹ chạy hướng về phía Thái y viện.
Tề Ngọc Yên thấy Chu Nguyên đi xa, cũng xoay người đi vào phía trong điện.
Tới trước bậc thang bằng đá, một thị vệ trẻ tuổi ngăn nàng lại: “Quý phi nương nương xin dừng bước!”
“Bản cung muốn gặp Hoàng thượng.” Tề Ngọc Yên mỉm cười.
Thị vệ hỏi: “Không biết Quý phi nương nương có thông truyền không ạ?”
“Không có!” Tề Ngọc Yên cười nói.
“Vậy thì xin lỗi, quý phi nương nương.” Thi vệ lắc đầu nói, “Không có thông truyền, ai cũng không được vào.”
Nghe hắn nói như vậy, Tề Ngọc Yên cũng không nổi nóng, mỉm cười nói: “Bản cung thật sự có việc gấp muốn gặp Hoàng thượng, làm phiền ngươi giúp ta nói với Thường Hải, để ông đi thông truyền một tiếng.”
Người trong cung đều biết Tề Ngọc Yên sủng quan hậu cung, không ai dám đắc tội với nàng, thêm vào đó nàng nói chuyện khách khí nhẹ nhàng với tiểu thị vệ như vậy, khiến người ta không nỡ cự tuyệt nàng.
Quả nhiên, người thị vệ này do dự chốc lát, sau đó khom lưng thi lễ, nói: “Vậy… xin quý phi nương nương đợi chút, tiểu nhân đi bẩm báo ngay.” Dứt lời bèn xoay người, bước lên thềm bậc.
Chưa hết chén trà, thị vệ đã trở về, hành lễ nói với Tề Ngọc Yên: “Hoàng thượng mời quý phi nương nương vào ạ.”
“Làm phiền rồi.” Tề Ngọc Yên mỉm cười đáp.
Thị vệ thấy Tề Ngọc Yên khách sáo như thế, ngơ ngác, đỏ mặt nói: “Quý phi nương nương nói vậy, giảm thọ tiểu nhân mất.”
Tề Ngọc Yên cũng không nhiều lời thêm với hắn nữa, tươi cười rồi xoay người, dọc theo thềm đá lên trên.
Vừa lên thềm đá, đã thấy Thường Hải đứng chờ mình, thấy nàng lại, vội vàng nghênh đón, cúi người hành lễ, cười nói; “Hoàng thượng mời quý phi nương nương chờ ở hậu điện một lúc, ngài sẽ qua đó ngay ạ.”
“Ừm.” Tề Ngọc Yên gật đầu đáp.
Thường Hãi dẫn Tề Ngọc Yên vào trong một noãn các phía sau chính điện, gọi người bưng trà cho Tề Ngọc Yên, còn mình thì quay về tiền điện hầu hạ.
Tuy rằng Tề Ngọc Yên tiến cung sắp được hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên nàng bước vào Sùng Tâm điện. Đây là nơi Lý Cảnh cùng các thần tử thảo luận chính sự sau khi hạ triều, nếu không có việc gấp, nàng cũng sẽ không tới chỗ này.
Noãn các này ở ngay phía sau tiền điện, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện ở tiền điện. Từ đầu Tề Ngọc Yên vốn không để ý, lại chẳng ngờ nàng lại nghe được một cái tên quen thuộc, tim giật thót.
Nàng liếc mắt nhìn Trúc Vận, rõ ràng Trúc Vận cũng nghe thấy cái tên đó, cũng nhìn nàng, sắc mặt âu lo.
Thấy Trúc Vận có biểu cảm như thế, nàng biết, mình không nghe nhầm. Nàng vội đứng dậy, đi đến phía tường giáp với tiền điện, áp tai lên, lắng nghe vách tường.