Hải Đường Nhàn Thê

quyển 3 chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Im lặng một chút, lại thêm một vấn đề nữa xộc vào đầu Hải Đường, “Phương Sở Đình, ngươi làm sao biết người đó không phải là ta? Ngươi say rượu mà!”

“Nơi này không giống”, Phương Sở Đình xoa xoa tay lên ngực nàng.

“Hóa ra là cảm giác không giống. Ế! Ngay cả nơi này mà ngươi cũng chạm đến, còn bảo chỉ là ôm một chút!”, Hải Đường gạt tay hắn ra.

“Không chạm vào, chỉ cần ôm là biết”, bàn tay “vô sỉ” kia lại mò lên rồi sờ soạn muốn cởi bỏ đai lưng của nàng.

“Ngươi làm gì vậy? Không cần cởi, ta còn có việc phải tính sổ với ngươi!”, Hải Đường không cam lòng đẩy hắn ra.

“Diệp Hải Đường, tại sao ngươi lại có nhiều sổ sách như vậy? Có thể để ngày mai tính không!”, không để mặc nàng được, nếu không thì tối nay còn không biết bao giờ mới sáng.

Hoàng Thương rốt cục đã hồi kinh, Oánh Phi, Diệp Duy Vũ, tất cả bọn họ đều theo thánh giá rời đi, nút thắt trong lòng Hải Đường cuối cùng cũng đã có thể buông lỏng.

Trước khi Diệp Duy Vũ quay về kinh, hắn cho người đến gọi phu thê Hải Đường về nhà dùng bữa cơm. Lần đầu tiên bước chân vào Diệp phủ, tuy đã là phủ trạch cũ nhưng vẫn còn không ít hạ nhân trong phủ, chỉ cần đem nội thất sửa sang một chút là đươc.

Diệp gia không giống Phương gia, bày trí bên trong không chia thành nhiều biệt viện độc lập, tất cả phòng ốc đều tập trung một chỗ hình thành nên một tòa trạch viện rộng lớn. Xem ra, phòng ốc nơi này thật giống với thái độ làm người của Diệp Duy Vũ, nghiêm cẩn, chu đáo, vững vàng, thực dụng. Điềm ấy quả thật không giống Phương Đình Tùng. Phương lão gia là nam nhân Giang Nam ngay thẳng, nho nhã, trong phủ có sơn có thủy, đình viện chằng chịt, nơi nơi đều toát lên hơi thở của tự nhiên.

Tiểu Tình dẫn Hải Đường đến tòa tú lâu của nàng lúc trước. Hải Đường đi qua bức tường vây rồi đến dãy hành lang, cảm giác như đang bước đi trong Tứ Hợp Viện tại Bắc Kinh, chẳng lẽ Diệp Duy Vũ là người phương bắc? Bước vào một khoảnh sân, nơi này xem ra đã lâu không có ai lui tới, chỉ là trong sân ngay cả một chiếc lá rụng cũng không có. Hải Đường đẩy cửa bước vào chính đường, tại đại sảnh có treo một bức họa nữ nhân. Nữ nhân kia khẽ mỉm cười, mặt mũi nhân hậu, thần thái đoan trang nhã nhặn.

Tiểu Tình thi lễ trước bức họa, “Tiểu thư, đây là bức tranh của Đại thiếu gia vẽ phu nhân”

Hải Đường thành kính quỳ xuống bái lạy. Sau khi đứng dậy, nàng nhìn ngó xung quanh gian phòng. Nơi này là chỗ ở lúc trước của Diệp Hải Đường, ngũ huyền cầm, giấy ngọc bản, nghiên mực, bút lông…khuê phòng của tiểu thư thời Đại Minh là như thế này sao? Trên giá sách có một bản chép tay, giấy bên trong đã ố vàng, ngoài bìa quyển sách ghi hàng chữ, “Nguyên tịch, Phương Sở Đình”

Hải Đường cầm quyển sách lên xem, lễ nguyên tiêu? Là thời điểm bọn họ quen biết sao? Ấn tượng của Diệp Hải Đường đối với Phương Sở Đình sâu sắc vậy sao? Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phương Sở Đình, Tô Oánh Nhi, Tô Oánh Nhi đã từng nói qua là vì Trầm Đường nên nàng mới quen biết Sở Đình. Đây là chuyện gì a? Ngẫm nghĩ một hồi, nàng đem quyển sách đặt lại trên giá, những thứ này thuộc về Diệp Hải Đường, vậy nên nó vẫn ở lại nơi này là tốt nhất.

Trước bữa cơm, Diệp Thừa Mật đã trở lại, ba nam nhân ngồi trong phòng trò chuyện, Hải Đường nhàm chán ngồi một bên. Phụ thân chỉ hỏi Phương Sở Đình vài câu đơn giản, nào là quản sự ở Quốc Tử Giám thế nào? Có gì khó khăn không? Bình thường đọc sách gì? Cảm thấy triều chính có tệ nạn gì? Hải Đường nghe được liền cảm thấy buồn ngủ, ngay cả đầu cũng gật gù.

“Hải Đường! Hải Đường!”, rốt cuộc Diệp Duy Vũ cũng chú ý tới Hải Đường đang lim dim.

Phương Sở Đình huých nàng một cái.

“A! Cái gì?”

Diệp Duy Vũ ngồi phía trước vươn người tới, thanh âm thân thiết hỏi nàng, “Mệt à? Đợi lát nữa sẽ ăn cơm, ngươi cũng không nên ngủ a!”

Hải Đường xê dịch thân mình, “Phụ thân, không sao! Người gọi ta có chuyện gì?”

“Tại sao không mang hài tử đến đây? Nghe Thừa Mật nói bộ dáng của hắn rất giống ngươi trước đây”, nụ cười của Diệp Duy Vũ thật ôn hòa.

“Hài tử vẫn còn nhỏ, ta sợ hắn quấy rầy người”

“Có tổ phụ nào lại ngại ngoại tôn quấy rầy sao? Lần sau trở về nhớ mang hắn đến đây để ta nhìn một chút”

Hải Đường nhướng mi rồi nhẹ giọng đáp ứng. Trong lòng nàng thầm nghĩ: chờ có lần sau hẵng nói!

Bữa cơm ăn không thoải mái, mỗi thời khắc Hải Đường đều nhắc nhở chính mình không được bại lộ thân phận, đáng tiếc chuyện không như ý nguyện.

“Tam muội, tại sao lại im lặng không nói chuyện? Thời điểm đại ca vẫn còn, ngươi cũng không phải bộ dạng này a!”

Hải Đường hít một hơi, còn dám nhắc tới Diệp Thừa Nghệ, ngươi không sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng sao?

“Đại ca cũng không còn, nói chuyện này làm gì? Con người luôn thay đổi”

“Đúng vậy, Hải Đường cũng đã trở nên thành thục, càng ngày càng giống Nhã Như lúc trước”, lại đề cập đến mẫu thân đã qua đời của nàng.

“Nương dạy ta tốt!”, Hải Đường chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ.

Ăn cơm xong, phụ tử hai người đích thân đưa bọn họ ra phủ. Leo lên xe, Hải Đường thở phào một hơi, giải thoát a, thật sự giải thoát! Phương Sở Đình hiểu được tâm tình của nàng, hiện tại người Diệp gia đối với nàng hoàn toàn xa lạ, nghĩ đến đây, tâm trạng của hắn cũng cảm thấy không thoải mái. Nữ nhân này, sợ rằng một ngày cũng sẽ quên hắn luôn!

Sau khi từ Diệp gia trở về, Diệp Duy Vũ lại cho người đưa ngân lượng đến đây, Hải Đường thật sự buồn bực, đối với Diệp Duy Vũ mà nói, Diệp Hải Đường thật sự quan trọng sao? Nếu quan trọng thì tại sao nàng bước chân vào Phương gia đã nhiều năm lại không quan tâm, hiện tại còn liên tục đối đãi tử tế?

Sáng sớm, nàng mang theo Đô Đô trở về phủ, vừa bước vào Du Viên liền nhìn thấy Tô Lam Nhân cùng Hoằng Ngọc đang trò chuyện với lão phu nhân. Đô Đô buông tay nàng chạy đến trước mặt Hoằng Ngọc, “Đệ đệ”

Hoằng Ngọc sợ người lạ trốn phía sau Lam Nhân, ánh mắt rụt rè lưu chuyển, thấy Đô Đô vươn tay về phía hắn, hắn liếc mắt nhìn nương một cái, nhận ra sắc mặt của Lam Nhân không hờn giận, hắn liền cúi đầu im lặng. Đô Đô cảm thấy không thú vị liền bổ nhào vào lòng của lão phu nhân, “Thái nãi nãi, bảo đệ đệ chơi với ta có được không?”

Lão phu nhân trừng mắt liếc nhìn Lam Nhân một cái, “Hoằng Ngọc, đến chơi với ca ca đi. Như Ý, ngươi dẫn hai huynh đệ hắn ra ngoài chơi. Tiểu Ngũ, ngươi đi cùng bọn họ, cẩn thận một chút!”, Hoằng Ngọc nghe được lời nói của lão phu nhân liền cao hứng, hắn từ phía sau Lam Nhân chui ra rồi cùng Đô Đô tay trong tay chạy ra ngoài.

Trong viện thường truyền đến tiếng cười của hai vị tiểu thiếu gia, hình như là đang chơi trò “diều hâu bắt gà con”. Không có mẫu thân ở đây, Hoằng Ngọc cũng buông lỏng rất nhiều.

Lam Nhân vẫn đứng ngồi không yên, trước mặt tuy cùng các nàng nói chuyện phiếm nhưng ánh mắt lại thường xuyên hướng ra bên ngoài. Hải Đường cười lạnh trong lòng, “Ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ trong lòng có quỷ?”

“Lão phu nhân, Lam Nhân xin về trước, tiên sinh của Hoằng Ngọc sắp đến, không thể để hắn tiếp tục chơi đùa được”, Tô Lam Nhân rốt cuộc ngồi không yên, nàng vội vã mang theo con trai rời đi.

Truyện Chữ Hay