Một giấc ngủ không mộng mị. Sau khi Hải Đường thức dậy đã thấy Đô Đô không còn ở đây. Tiểu Cam đã mang hắn ra ngoài chơi trò “chiến tranh gối ôm”. Bước ra khỏi phòng, Hải Đường nhìn thấy con trai đang kéo lại thắt lưng. Tiểu tử này hổ không ra hổ, hầu (monkey) không ra hầu, tâm tình của Hải Đường rất tốt, “Cục cưng a cục cưng, để nương đánh cùng ngươi, chúng ta một phe a!”. Nàng nhảy xuống bậc thang, cùng con trai tả xung hữu đột một hồi. Tiểu tử này đã nhiều lần tham gia “quần ẩu” thế này nên thân thể so với lúc trước linh hoạt cứng cáp hơn nhiều. Chơi một hồi, thân nhiệt Hải Đường có chút nóng lên, nàng kéo bảo bối vào nhà ăn sáng.
Lại nhớ đến vị đại ca mà hôm qua Phương Sở Đình đã nhắc đến, Hải Đường tìm cơ hội hỏi thăm Tiểu Tình, “Đại ca của ta tại sao lại qua đời?”
“Tiểu thư, sao đột nhiên người lại hỏi chuyện này?”, Tiểu Tình có chút ngoài ý muốn.
“Tối hôm qua ta nghe Phương Sở Đình nhắc đến đại ca, hai người bọn họ dường như rất thân thiết”
Ánh mắt của Tiểu Tình tối sầm lại, “Không ai biết đại thiếu gia chết thế nào. Người trong nha môn nói đại thiếu gia bị rơi xuống nước chết đuối, nhưng nói thế nào phu nhân cũng không tin. Mùa hè năm ấy đại thiếu gia đến bờ sông Tần Hoài xem diễn mà không dẫn hạ nhân theo. Đêm ó người cũng không quay về, sáng hôm sau người trong nha môn khiêng thi thể đại thiếu gia hồi phủ, nói là ngã từ trên cầu xuống sông chết đuối”
“Ngã từ trên cầu xuống sông chết đuối?”, Đây là chuyện ngoài ý muốn mà! Tại sao Phương Sở Đình lại nói là Diệp gia rắp tâm mưu hại?
“Đại thiếu gia rất thương yêu tiểu thư, chiều nào cũng đến phòng phu nhân thỉnh an rồi kể cho tiểu thư nghe những chuyện thú vị trong trường. Trong phủ nhiều thiếu gia tiểu thư như vậy nhưng chỉ có hai người là thân huynh muội do phu nhân sinh ra, tình cảm cũng tốt nhất”
“Vậy ngươi có biết Trầm Đường không?”
“Trầm Đường?”, Tiểu Tình nhìn nàng mỉm cười, “Tên này là đại thiếu gia tự mình đặt ra. Năm đó đại thiếu gia thường lén lút mang tiểu thư ra ngoài chơi, những lúc như vậy đều sử dụng tên này”.
Quả nhiên Phương Sở Đình và Diệp Hải Đường đã từng gặp qua. Diệp Hải Đường e là cũng có cảm tình với Phương Sở Đình, hắn vốn là bằng hữu của đại ca, có lẽ nàng ta cũng không cảm thấy xa lạ.
Mùa xuân lại đến, trong biệt viện Hải Đường vừa khai nở. Đô Đô đối với thế giới bên ngoài luôn tràn ngập tò mò, mỗi ngày đều lôi kéo mẫu thân chơi đùa bên ngoài biệt viện. Ngày hôm đó, sau khi rời khỏi Du Viên, Đô Đô không chịu trở về Đường Viên mà tung tăng chạy đến bờ hồ. Hải Đường nhìn thấy xa xa có hai người đang đứng nói chuyện. Là Văn Tiệp và Hứa Dục Bằng? Đô Đô vừa nhìn thấy cô cô của hắn liền nhanh chân chạy tới, Hải Đường vội vàng tóm hắn lại, “Đô Đô ngoan, cô cô đang có việc, chúng ta đợi một lát nữa rồi gọi nàng”.
Vì khoảng cách khá xa nên Hải Đường không nghe bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy Văn Tiệp nâng tay áo lau nước mắt rồi xoay người bỏ đi. Hứa Dục Bằng nhanh nhẹn giữ chặt ống tay áo của nàng, sống chết không chịu buông ra. Hai người lại nói thêm vài câu, Văn Tiệp giật lại tay áo của chính mình rồi chạy đi, để lại Hứa Dục Bằng đứng ủ rũ nơi đó. Văn Tiệp chạy ngang qua chỗ hai mẫu tử Hải Đường ẩn nấp nhưng không chú ý tới bọn họ, nàng chỉ lo dùng tay áo lau lệ trên mắt. Hải Đường lôi kéo con trai đuổi theo Văn Tiệp, chỉ thấy nàng ta chạy một hồi rồi giảm cước bộ, âm thầm tựa vào góc hành lang mà khóc.
Hải Đường đẩy đẩy vai con trai, ý bảo hắn tiến đến chỗ Văn Tiệp mà chào hỏi. Đô Đô cùng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy nhào đến bên người Văn Tiệp, vừa ôm chân nàng vừa gọi, “Cô cô, Cô cô”. Nhìn thấy Đô Đô, Văn Tiệp vội vàng lau khô nước mắt rồi ngồi xuống, thanh âm vẫn còn mang theo chút nghẹn ngào, “Đô Đô, có chuyện gì vậy?”
Đô Đô dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, hắn vươn bàn tay nhỏ bé gạt lệ trên mắt nàng rồi ê a, “Không khóc, không khóc, cô cô không khóc, cô cô ngoan”. Đây là những lời dỗ dành mà bình thường Hải Đường áp dụng với hắn, hiện tại hắn học theo mà dỗ dành Văn Tiệp. Rốt cuộc, nước mắt của Văn Tiệp cũng tuôn rơi, nàng vừa ôm chặt Đô Đô vừa khóc nức nở. Hải Đường ngồi xổm xuống trước mặt nàng, dùng tay áo giúp nàng lau nước mắt, “Được rồi, Văn Tiệp, muốn khóc thì đợi chúng ta quay về rồi hẳn khóc”. Hải Đường nâng Văn Tiệp dậy, một tay nắm lấy Đô Đô, cả ba quay về Đường Viên.
Hải Đường phân phó Tiểu Cam dẫn Đô Đô đi chơi, Văn Tiệp ngồi trong thư phòng, tinh thần đã có phần bình tĩnh lại nhưng ánh mắt vẫn còn chút ngơ ngác. Hải Đường bê một ly trà đặt trước mặt Văn Tiệp, “Nha đầu ngốc, nói đi, tại sao lại khóc?”, Văn Tiệp lắc đầu, “Ta thấy rồi, ngươi và Hứa Dục Bằng đã nói gì?”, Văn Tiệp kinh ngạc ngẩng đầu, rồi lại cúi đầu không nói, “Văn Tiệp, ta là Đại tẩu của ngươi, có chuyện gì mà không thể nói với Đại tẩu?”
“Ta…ta không nói được”
“Ngươi không tin ta?”, Hải Đường có chút thúc giục.
“Hắn nói muốn thưa với lão gia cầu hôn ta”, thanh âm cuối cùng tựa như tiếng muỗi kêu, đầu Văn Tiệp cúi càng thấp.
“Đây là chuyện tốt a! Vậy các ngươi đã nói những gì?”
Văn Tiệp ngẩng đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, “Chính là lý do kia…hắn nói không thể để ta ở lại trong phủ vì sớm hay muộn cũng bị đại tẩu dạy hư!”
Hải Đường trợn mắt hít một hơi. Hứa Dục Bằng, ngươi nha~!!!
“Nếu chỉ có vậy thì ngươi khóc cái gì?”
Văn Tiệp lắc đầu, “Đại tẩu, trước không nói lão gia đồng ý hay không, ngươi cũng biết bát tự của ta không tốt, ta sợ…ta sợ đến lúc đó sẽ làm hại hắn!”
“Nói tới nói lui hóa ra ngươi vẫn không đáp ứng hắn?”
Văn Tiệp gật đầu, “Hắn hỏi lý do, ta liền nói là ta luyến tiếc mẫu thân, đại tẩu, Đô Đô. Hắn nói sau khi thành thân ta vẫn có thể về thăm mọi người. Ta quýnh lên liền nói bát tự của ta không tốt, sau đó bỏ chạy!”, nước mắt lại tuôn rơi.
“Cứ vậy mà chạy sao? Văn Tiệp, nghe đại tẩu nói một câu, ta chưa bao giờ cảm thấy bát tự của ngươi có thể làm hại ai. Hứa Dục Bằng này chính là một phu quân tốt, tại sao ngươi lại không nắm chắc? Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời không xuất giá, hay là muốn người trong phủ tìm người mai mối hôn nhân?”, Văn Tiệp lại càng khóc lớn hơn, Hải Đường bước qua kéo tay nàng, “Văn Tiệp, hạnh phúc là phải tự mình nắm giữ trong tay, nếu ngươi bỏ lỡ thì sẽ hối hận cả đời. Hãy nghĩ kỹ lại đi!”
Sau đó vài ngày, nàng mang theo Đô Đô đến Du Viên bồi tiếp Lão phu nhân. Đang lúc cười đùa vui vẻ thì lão gia mang theo Hứa Dục Bằng đi đến, trên mặt lão gia có chút kỳ lạ, Hứa Dục Bằng khẩn trương thi lễ với lão phu nhân liền đứng sang một bên. Lão phu nhân có chút hoang mang, “Đình Tùng, có chuyện gì sao?”
“Mẫu thân, có một số việc ta không thể làm chủ nên muốn cùng người thương lượng một chút. Hôm nay Dục Bằng đã hướng Phương phủ cầu hôn”
Lão phu nhân mặt mày rạng rỡ, “Đây là chuyện tốt a! Dục Bằng, ngươi xem trọng người nào trong phủ chúng ta?”
“Thưa lão phu nhân, tiểu tử muốn cưới Văn Tiệp tiểu thư làm thê tử”
Lão phu nhân ngẩn ra, một lúc lâu sau mới mở miệng nói, “Cái này, theo lý thì ta có thể làm chủ được, chỉ là…Như Ý, ngươi gọi Tam phu nhân đến gặp ta”, lão phu nhân quay đầu nhìn Hứa Dục Bằng, “Dục Bằng, hôn nhân của Văn Tiệp phải hỏi qua ý kiến của mẫu thân nàng, ngươi đến đây ngồi đợi một chút!”
Hứa Dục Bằng tạ ơn lão phu nhân, sau đó lại nhìn thoáng qua Hải Đường gật đầu một cái xem như đã thi lễ. Hải Đường tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái. Xú tiểu tử, muốn thành thân với Văn Tiệp thì cứ đến thưa chuyện, còn đào ra một lý do như vậy, sợ ta dạy hư Văn tiệp, cũng có thể a, chỉ cần nàng gả cho ngươi, để ta xem ngươi có thể đỡ qua mấy chiêu, ta chỉnh chết ngươi!
Một lát sau Tam thẩm đã đến đây, nghe lão phu nhân nói xong, vẻ mặt Tam thẩm rất phức tạp, có an ủi, có lo lắng. Tam thẩm cúi đầu trầm ngâm một lát rồi hỏi Dục Bằng, “Hứa công tử, bát tự của Văn Tiệp nhà ta không tốt, sinh ra không bao lâu thì phụ thân đã qua đời, ngươi không sợ sao?”
Hứa Dục Bằng mỉm cười, “Thưa Tam phu nhân, kỳ thật ta cùng sư phó cũng đã tính qua, ta vốn dĩ mạng sát, cần phải hôn phối với một tiểu thư bát tự cứng rắn một chút. Sau khi ta ra đời vài năm thì phụ thân cũng qua đời, lại nói nhà ta cũng không gọi là giàu có, chỉ sở hữu vài mảnh đất, ta còn sợ ủy khuất Văn Tiệp tiểu thư”
Lão phu nhân nghe xong sắc mặt liền giãn ra, “Còn có sự tình trùng hợp vậy sao! Thật là tốt quá, vợ của Đình Hòe a, ta xem…cứ định như vậy đi. Nhà giàu có hay không cũng không quan trọng, ta thường nghe Sở Đình khen ngợi Dục Bằng văn hay chữ tốt, nói không chừng tương lai sẽ là Trạng Nguyên a!”
Tam thẩm đứng dậy thi lễ, “Hết thảyin nhờ lão phu nhân làm chủ”
“Mẫu thân, Dục Bằng muốn trước tiên đem hôn sự này ấn định, đầu xuân này hắn sẽ lên kinh thành ứng thí, hắn muốn lập công danh rồi mới thành thân, ngươi xem vậy có được hay không?”
Lão phu nhân vỗ đùi, “Được, tại sao lại không được? Nam tử lấy công danh làm trọng. Vợ của Đình Hòe, ngươi tìm tiên sinh chọn một ngày tốt hợp với bát tự của hai đứa. Sau đó chờ Dục Bằng từ kinh thành trở về liền tổ chức hôn lễ”
Bởi vì Hứa Dục Bằng muốn lên kinh ứng thí nên Tam thẩm vội vàng đi tìm tiên sinh xem ngày lành tháng tốt. Lại nói chuyện này thật trùng hợp, Hứa Dục Bằng quả nhiên mang mạng sát, lúc đầu Hải Đường còn tưởng hắn “hồ ngôn loạn ngữ”. Lão phu nhân đã lên tiếng, nói rằng Văn Tiệp dù sao cũng là cháu gái, nữ nhân Phương phủ xuất giá không thể làm qua loa. Lão phu nhân còn phân phó quản gia chuẩn bị rất nhiều vật dụng lẫn của hồi môn. Ngày đính hôn, Hứa gia phái người mang sính lễ đến, Phương gia cũng đáp lễ trở lại, hôn sự này xem như đã định thành. Hai ngày sau, Hứa Dục Bằng thượng kinh ứng thí.
Văn Tiệp ngồi trong Đường Viên, khóe môi mỉm cười, cầm kiện áo hồng trong tay mà thêu thêu thêu. Trước ngày lên kinh, Hứa Dục Bằng nhờ Phương Sở Đình trao cho nàng một khối ngọc bội, nói là vật gia truyền. Văn Tiệp cũng làm một chiếc túi thơm tặng hắn, hai người đúng là tình chàng ý thiếp, khó mà tách ra. Hải Đường liếc mắt nhìn Văn Tiệp một cái rồi lại cắm đầu vào bức tranh trước mặt. Văn Tiệp lập gia đình dù sao cũng phải tặng nàng ta thứ gì đó, trang sức dĩ nhiên không thể thiếu, chỉ là “thứ này” vốn dành cho Hứa Dục Bằng, cam đoan hắn sẽ vĩnh viễn không thể quên được.
Mấy ngày trước, Văn Tiệp bị Văn Đình và Văn Tĩnh chặn đường, trên mặt hai người đều mang ý bất mãn, “Tứ tỷ, nghe nói ngươi cùng Hứa công tử đính hôn, muội muội cũng muốn chúc phúc cho ngươi a!”. Văn Đình rất không cam tâm, ngày ấy nàng ta đứng bên ngoài thư phòng nghe lén, biết được Hứa Dục Bằng muốn cầu hôn, còn tưởng đối tượng là chính mình, không ngờ lại là Văn Tiệp.
“Tứ tỷ, ta có lời muốn nói, ngươi cũng đừng chán ghét a. Việc bát tự không tốt kết hợp với mạng sát cũng không biết có thật sự thích hợp hay không, ngươi cũng nên sớm chuẩn bị tâm lý a!”, nha đầu Văn Tĩnh bình thường rất thu liễm nhưng thực tế lại vô cùng độc miệng. Văn Tiệp nghe nói như thế sắc mặt liền tái mét, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
“Hứa công tử là người tài hoa tuấn tú lại vô cùng lịch thiệp, không biết vì sao lại chọn ngươi, có phải hắn đã hoa mắt hay không? Nếu không thì chỉ còn một khả năng là Tứ tỷ đã câu dẫn hắn, đúng không?”, Văn Đình thấy Văn Tiệp không nói lời nào liền tấm tức không thôi.
Hải Đường dẫn Đô Đô trở về Đường Viên, đúng lúc nghe được bọn người này khi dễ Văn Tiệp. Tức chết ta mà, nha đầu Văn Tiệp này không biết phản kích hay sao?
“Ai nha~, các muội muội đang nói gì vậy?”, Hải Đường từ phía sau nhẹ giọng hỏi. Văn Tĩnh vừa nhìn thấy nàng liền giật mình nhảy lùi một bước, xem ra uy hiếp ngày ấy vẫn còn hữu dụng, sắc mặt Văn Đình có chút khó coi, lập tức cúi đầu thi lễ, “Đại tẩu!”
Hải Đường quyết định “tặng” các nàng một bài học, “Muội muội a, vận mệnh vốn do thiên định. Tuy nói bát tự của Văn Tiệp không tốt nhưng nàng tâm địa thiện lương, thiên gia cảm thấy vừa mắt liền ghi tạc trong lòng nên mới tìm cho nàng một nam tử tài mạo song toàn làm trượng phu. Đây có thể xem là lương luyên thiên gia ban thưởng. Về phần hai vị muội muội đây, ta xem có chút khó khăn a! Không biết các ngươi phải tu dưỡng bao lâu nữa mới có được một đoạn hảo nhân duyên nha! Nói vậy các ngươi phải mở mắt thật to để tìm kiếm a, đừng bị người ta làm hoa mắt rồi câu dẫn lúc nào không hay”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Đình vì tức giận mà đỏ phừng phừng, “Ngươi!”
Hải Đường vòng tay trước ngực cười lạnh, “Muội muội chớ quên cấp bậc lễ nghĩa!”
Văn Đình chà chà chân, “Ta sẽ nói với đại ca”
“Được thôi, nếu ngươi không sợ đại ca của ngươi mắng ngươi không biết thân phận, hồ ngôn loạn ngữ thì cứ việc đi cáo”. Tuổi còn nhỏ như vậy đã hư hỏng thế này, cũng không biết là ai dạy!
Màn đêm buông xuống, quả nhiên Phương Sở Đình đến đây thật. Hắn cùng Đô Đô ăn cơm, chơi xếp gỗ, chờ con trai ngủ say mới rời đi. Trước khi đi, hắn thâm ý nhìn nàng rồi lưu lại một câu, “Ngươi a, cẩn thận lời nói một chút, đừng tạo thêm địch nhân cho Đô Đô”. Gì? Sao không đi giáo huấn muội muội của ngươi ấy, còn dám khuyên ta nói ít lại. Bất quá, phía sau câu nói kia cũng có đạo lý. Hiện tại địch nhân đã không ít, nàng không muốn Đô Đô gặp nhiều phiền toái. Chờ đến ngày Văn Tiệp được gả đi, chính mình cũng không cần đắc tội với ai nữa.