Trên đường trở về nhà không ai mở miệng nói chuyện, sắc mặt Phương Sở Đình vẫn đen như hắc ín, Hải Đường cùng Tiểu Tình cũng không dám mở miệng trao đổi, Đô Đô mệt mỏi ghé đầu vào vai phụ thân hắn mà ngủ, hai bên mép chảy nước miếng. Lúc về đến đại môn Phương phủ, một tên gia nhân chạy ra đón. Vừa nhìn thấy bọn người Hải Đường, trong mắt gã gia nhân tràn ngập nghi hoặc. Thiếu phu nhân cùng tiểu thiếu gia xuất phủ khi nào mà chính mình lại không hề nhìn thấy?
Mọi người đưa Văn Tiệp trở về biệt viện trước. Văn Tiệp vừa đứng trước cửa viện vừa lo lắng nhìn Hải Đường, “Đại tẩu, người đừng tranh cãi với đại ca nữa, nên nhận sai a!”. Đại ca của nàng lạnh lùng hừ một tiếng, Văn Tiệp giật mình lập tức buông tay Hải Đường rồi chạy biến vào biệt viện của mình.
Trở lại Đường Viên, sau khi Hải Đường thu vén chăn nệm cho Đô Đô xong liền bị Phương Sờ Đình gọi đến thư phòng “nói chuyện”. Đóng cửa lại, Hải Đường bê đến một tách trà rồi cẩn thận đặt trước mặt Sở Đình, sau đó nàng ngoan ngoãn đứng bên cạnh thư án. Phương Sở Đình cầm tách trà nhưng không uống.
“Khi trăng lên cành liễu, hẹn chàng sau hoàng hôn?”, hắn đặt tách trà lên bàn rồi nghiêng đầu nhìn nàng.
“Gì?”, Hải Đường không thèm phản ứng. Muốn mắng thì mắng đi, dù sao ta cũng đã chuẩn bị nghe giáo huấn, việc quái gì phải ngồi tụng thơ?
“Không lẽ ta nói sai, chẳng phải ngươi ra ngoài ước hẹn tình lang đó sao?”
Hải Đường trợn mắt, “Ngươi đã gặp qua kẻ nào “hồng hạnh ra tường” mà dắt theo em chồng cùng hài tử chưa?”
“Em chồng không phải bị vứt sang một bên rồi sao?”
Hải Đường hít một hơi, “Vẫn còn hài tử?”
“Hài tử bao nhiểu tuổi? Hắn làm sao biết nương của hắn đang làm gì?”
“Tướng công nói rất có đạo lý, nhưng có câu bắt trộm bắt tại trận, bắt gian bắt một đôi, ngươi nhìn thấy tình lang của ta sao?”
Phương Sở Đình dương dương tự đắc, mi mắt mang theo tia cười, “Ngô đại hiệp”
“Ngô đại hiệp thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, chuyện này rất nhiều người nhìn thấy, trong số đó bao gồm cả huynh đệ tốt của tướng công. Nếu hắn là tình lang của ta thì cần quái gì phải diễn trò như vậy? Thứ lỗi, ta không thích đóng kịch”
Khóe miệng Phương Sở Đình thoáng nhếch lên, “Không phải đi gặp tình lang, chẳng lẽ lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt?”
“Tướng công, ngươi nhìn xem tối nay ta ăn mặc thế nào? Nếu thật sự muốn đi trêu hoa ghẹo nguyệt, ta còn không biết trang điểm xinh đẹp một chút sao? Vác cái dạng này ra ngoài, trên tay còn ôm theo hài tử, loại ong bướm nào sẽ đến “vờn” ta?”. Hải Đường xem thường nhìn hắn, dĩ nhiên nàng biết hắn đang cố ý làm khó mình.
“Không sai, không có ong bướm nhưng vẫn còn ruồi bọ”, trên môi Phương Sở Đình mang theo nụ cười giễu cợt.
“Ngươi!”. Muốn mắng ta sao, được thôi, ta nhịn.
Phương Sở Đình nghiêm mặt, “Thành thật một chút cho ta. Nói, tại sao lại lén lút xuất phủ?”
Hải Đường sờ sờ cổ của chính mình, “Cái kia…ta nghe bọn nha đầu nói Tết Nguyên Tiêu lần này có tổ chức hội hoa đăng, Văn Tiệp cùng Đô Đô vẫn chưa từng có cơ hội xuất phủ nên ta muốn bọn họ mở mang kiến thức một chút”
“Muốn xuất phủ cũng có thể nói với mẫu thân của ta!”
“Còn không phải vì ta sợ phu nhân lo lắng sao?”
“Chính ngươi cũng muốn đi, phải không?”
“Đương nhiên ta cũng muốn đi xem, ta chưa từng tham gia hội hoa đăng lần nào a!”
Phương Sở Đình ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nàng một cái, “Ngươi chưa từng tham gia? Vậy người bên cạnh đại ca năm đó là ai?”
Hải Đường nghe xong có chút sững sờ, nguyên lai bọn họ trước khi thành thân đã từng gặp qua.
“Đừng tưởng lúc đó ngươi cải nam trang thì ta không nhận ra”
Nữ cải nam trang? Diệp gia đại tiểu thư này muốn làm gì a?
“Không phản đối? Hử?”
“Cái này…đúng vậy, là ta muốn đi ra ngoài chơi một chút, cả ngày nhốt mình trong biệt viện này khiến ta chán sắp chết rồi!”, Hải Đường quyết định nói thẳng.
“Không chịu nổi cô đơn?”
“Cô đơn? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta cô đơn? Có phải ngươi muốn nói ta không tuân thủ nữ tắc?”
“Thừa nhận rồi sao?”
Hải Đường nhún vai, “Tại sao lại không dám nhận, cùng lắm thì được ngươi hưu”
Trên trán Phương Sở Đình nổi gân xanh, mặt tái mét. Hắn đột nhiên đứng lên, vỗ mạnh bàn một cái, Hải Đường giật mình bước lui một bước, “Hội hoa đăng đông người như vậy, ngươi không sợ Đô Đô xảy ra chuyện gì sao?”
“Đô Đô ta vẫn ôm trong tay, sợ cái gì?”
“Sợ cái gì? Không phải ngươi đã để thất lạc em chồng đó sao?”
“Ta cũng đã đề phòng chuyện này nên phân phó Tiểu Cam nhất định không được buông tay nàng ra”, Hải Đường có chút chột dạ.
“Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu Văn Tiệp chẳng may gặp người xấu, ngươi phải giao đãi với Tam thẩm như thế nào?”, Phương Sở Đình từng bước từng bước tiến đến gần nàng.
“Ta làm sao biết trị an của Đại Minh lại tệ như vậy? Ta nghĩ còn có thiên phủ lão gia giữ gìn trị an cho dân chúng nên sẽ không phát sinh vấn đề”
“Rừng lớn loại thú nào cũng có, chính bản thân ngươi cũng đụng phải người xấu đó thôi. Lá gan thật lớn, bản thân đang ôm hài tử lại còn dám cầm trâm tấn công người”
“Nếu không thì làm sao bây giờ? Chờ ngươi đến cứu ta chắc? Còn chưa biết ngươi có đến hay không!”, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Nếu vậy thì không nên ra ngoài!”
“Không ra ngoài làm sao biết lòng người hiểm ác? Ngươi không phải muốn hưu ta sao? Cuối cùng ta vẫn phải ra ngoài, đúng không? Hay là ngươi luyến tiếc không muốn hưu ta?”, Hải Đường cố ý đứng chắn ngang trước mặt hắn, ánh mắt trừng trừng.
“Diệp Hải Đường!”, Phương Sở Đình thẹn quá thành giận.
“Tướng công, ta đứng đây!”, thật thú vị, việc quái gì phải giữ gìn hình tượng thục nữ? Ta đây chính là như vậy đấy, có phải ngươi đang ghê tởm muốn nhổ ra?
Phương Sở Đình thất thần một khắc, sau đó nghiêm mặt nói, “Hừ, cẩn thận lo thân!”. Hắn bước ra khỏi cửa, cánh cửa vừa đóng lại đã nghe thấy bên trong vang ra một trận cười, “Điên rồi!”
Ngày hôm sau, Văn Tiệp mang theo đôi mắt thâm quầng tiến vào Đường Viên, “Văn Tiệp, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tam thẩm đi theo phía sau hừ lạnh một tiếng, “Là bị ta mắng. Hải Đường, ngươi đừng giả vờ nữa, đều là người làm mẫu thân, ngươi tại sao lại không biết phân nặng nhẹ? Nữ nhân khuê các có ai giống ngươi không, buổi tối lén lút dắt theo em chồng cùng con trai xuất phủ, chuyện này nếu để phu nhân biết được thì ngươi làm sao bây giờ? Lại còn đụng phải người xấu, nếu không gặp được Sở Đình thì còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!”
Hải Đường hung hăng trừng mắt nhìn Văn Tiệp. Nha đầu, ngươi còn lôi kéo Tam thẩm đến đây mắng ta một trận, “Tam thẩm, về sau sẽ không dám nữa, ta cam đoan!”.
Đô Đô ở trong phòng vừa nghe tiếng Tam thẩm liền gọi to, “Tam nãi nãi!”
“Ai nha~, ta đến đây, Đô Đô bảo bối của ta!”, Tam thẩm tựa như ăn phải thuốc kích thích liền ba bước làm thành hai bước phóng vào phòng.
“Đại tẩu, ta cũng không có biện pháp a, mẫu thân mắng ta suốt cả buổi tối, ta thật sự không cố ý nói ra, chỉ là mẫu thân khóc lóc, ta không thể không nói mà!”
Quên đi, ta tha thứ tất tần tật, “Văn Tiệp, tối hôm qua làm sao đại ca ngươi tìm được ngươi?”
Văn Tiệp liền đỏ mặt, nửa ngày nói không nên lời, “Không phải đại ca phát hiện ra ta, mà là Hứa công tử. Lúc ấy ta vừa thất lạc tẩu, chúng ta cũng không biết phải làm sao bây giờ, Trầm nhũ mẫu yêu cầu chúng ta đứng chờ bên góc đường không được đi đâu để đi tìm tẩu. Đúng lúc đại ca cùng đám bằng hữu tình cờ đi ngang qua, Hứa công tử liền gọi ta một tiếng…”
Nguyên lai là vậy! Hải Đường cười cười.
“Đại tẩu, là tẩu không biết, lúc đó đại ca vừa nghe nói tẩu cùng Đô Đô đi lạc liền thay đổi sắc mặt. Đại ca lập tức kéo ta chạy khắp nơi tìm tẩu”
“Là tìm Đô Đô, sợ ta đánh mất hắn”
“Lúc tìm được tẩu, vừa lúc trông thấy người kia cứu tẩu, vốn dĩ đại ca đang rất cao hứng, nhưng sau đó nhìn thấy tẩu cùng người nọ nói nói cười cười liền mặt mày tái mét”
“Quên đi quên đi, dù sao mọi người cũng không có việc gì, chỉ là sau này muốn trốn ra ngoài chơi sợ sẽ không dễ dàng”
Hai ngày sau, Hải Đường mang Đô Đô đi đến Du Viên, Lão phu nhân hỏi Đô Đô, “Hội hoa đăng có vui không?”
Tim Hải Đường đập gấp, tại sao Lão phu nhân lại biết? Đô Đô gật gật đầu.
“Phụ thân ngươi đã mua cho ngươi cái gì?”, Đô Đô lắc đầu, “Mua đồ ăn ngon sao?”, Đô Đô lại lắc đầu chỉ vào Hải Đường, “Không cho ăn? Nương của ngươi không cho ngươi ăn sao?”. Tiểu tử này còn học được cách “cáo trạng”, lão phu nhân cười cười liếc nhìn nàng một cái, “Nương của Đô Đô, vụ nếm thử trăm vị là thế nào vậy?”
“Nếm thử trăm vị? Cái này…là Hải Đường đọc trong sách nói rằng tiểu hài tử sau khi nếm thử trăm vị thì vị giác nơi đầu lưỡi sẽ nhạy cảm hơn, về sau ăn cơm cũng sẽ cảm thấy ngon hơn một chút”
Lão phu nhân ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi, “Vị giác là cái gì?”
“Vị giác chính là cảm thụ đối với các loại hương vị”
Lão phu nhân gật đầu, “Nương của Đô Đô, ta thấy ngươi rất dụng tâm đối với việc nuôi dạy hài tử, Đô Đô được ngươi chăm sóc cũng không tồi”
“Kỳ thật Hải Đường chỉ xem qua một chút sách giải trí, phương thức này có ghi lại trong sách”, Hải Đường khiêm tốn trả lời.
“Ta cũng biết chuyện của Sở Đình, đứa nhỏ này vẫn chưa thể đối diện với quá khứ, ngươi cũng nên thông cảm với hắn một chút”, Hải Đường không nói lời nào, “Sở Đình vốn không thích tiểu hài tử, chuyện của Hoằng Ngọc hắn cũng rất ít quản, nhưng đối với Đô Đô hắn càng ngày càng để tâm, đây là chuyện tốt. Tuy rằng câu “mẫu bằng tử quý” cũng có phần khó nghe, nhưng trên thực tế sự tình như thế này lại rất nhiều”, Hải Đường không muốn đề cập đến vấn đề này nên gật đầu cho có.
Trong mắt Lão phu nhân xuất hiện một tia tiếc nuối, bàn tay già nua sờ lên tóc của nàng, “Hải Đường, ngươi biết không? Ngươi rất giống mẫu thân của ngươi”
“Lão phu nhân đã từng gặp qua mẫu thân của ta sao?”, đây là lần đầu tiên nàng nghe người Phương gia nhắc đến mẫu thân của mình.
“Đúng vậy, Trầm gia cùng Phương gia nói thế nào cũng là hàng xóm mấy chục năm. Ta nhìn thấy mẫu thân ngươi sinh ra, trưởng thành, xuất giá, nhưng lại không ngờ nha đầu kia bạc phúc, cứ thế mà rời khỏi hồng trần trước ta”, ánh mắt của Lão phu nhân càng lúc càng thâm trầm, cố nén một tiếng thở dài, “Từ sau khi ngươi tiến nhập Phương gia, trong lòng ta vẫn rất mâu thuẫn. Kỳ thật ta rất muốn thân cận với ngươi, chỉ là khi nhìn mặt ngươi ta sẽ nhớ tới mẫu thân của ngươi, khi đó nàng là một tiểu hài tử rất thông minh, nhu thuận. Ta thật sự muốn…”, nói tới đây Lão phu nhân liền ngừng lại, biểu tình tiếc nuối hiện rõ trên gương mặt.
“Lão phu nhân, người cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, mẫu thân cùng đại ca ở trên trời sẽ phù hộ chúng ta”
“Hải Đường a, ngươi có biết không? Biết vì sao mẫu thân ngươi sống chết muốn đem ngươi gả vào Phương gia? Cửa hôn sự này là chính miệng nàng yêu cầu”
Hải Đường lắc đầu, “Kỳ thật ta cũng không rõ, mẫu thân tuy rằng không biết chuyện của tướng công nhưng vẫn còn Lão phu nhân, người cũng không biết sao? Vì sao lại không ngăn cản ngay từ đầu?”
“Mẫu thân của ngươi chính là muốn bù lại tiếc nuối của bản thân mình. Hơn nữa, cũng là vì lo lắng cho ngươi. Nàng biết ta sẽ chiếu cố ngươi bởi vì trong tâm ta đối với mẫu thân ngươi hữu tình. Ta đã từng hy vọng, thất vọng, hối hận, đau xót, mọi cảm xúc chỉ cần nhìn thấy ngươi sẽ trào dâng trong lòng. Nàng là con dâu mà năm đó ta đã lựa chọn, chỉ vì một sai lầm ngẫu nhiên mà nàng phải gả vào Diệp phủ. Từ khi nhận được tin tức của nàng, ta liền nghĩ nếu là nàng được gả vào Phương gia thì sẽ không ra đi sớm như vậy. Ý niệm này đã trở thành mũi kim đâm sâu vào tim ta”. Nước mắt của Lão phu nhân bắt đầu tuôn rơi.
Hải Đường có chút cay mũi, nàng vội vàng lấy khăn tay giúp Lão phu nhân nhẹ nhàng thấm nước mắt, “Vận mệnh luôn trêu người! Tiếc nuối năm đó cũng là tiếc nuối hiện tại. Lão phu nhân, ta cũng đã là mẫu thân nên ta hiểu. Ta cũng giống mẫu thân lúc trước, cùng lúc bị hủy hai lần hạnh phúc. E là mẫu thân cũng không ngờ tới sự tình này!”, Hải Đường cảm khái, thần sắc có chút âm trầm. Mẫu thân của Diệp Hải Đường thật sự không ngờ nữ nhi của nàng cũng vì không thể chấp nhận vận mệnh của chính mình mà lựa chọn con đường rời khỏi thế giới này.
Lão phu nhân cầm tay Hải Đường sụt sùi, “Hải Đường, không nên trách mẫu thân ngươi, lòng của nàng ta có thể hiểu được. Phương gia có lẽ là đường sống duy nhất của ngươi, bởi vì phụ thân của ngươi lúc ấy muốn đem ngươi tiến cung. Lại nói thâm cung sâu tựa biển, những âm mưu đau khổ trong đó ngươi sẽ không đương đầu nổi. Chỉ là…ta không ngờ Sở Đình lại như vậy…”. Hai người đều lâm vào trầm mặc. Trong lòng Hải Đường dấy lên bao thương xót cho thân phận bi ai của Diệp Hải Đường. Vận mệnh của nàng ta từ sớm đã lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, dù là Phương phủ hay Hoàng cung, nơi nào cũng là đạo bùa đoạt mạng của nàng. Nàng bởi vì lòng tiếc nuối của mẫu thân mà đến đây, cũng lại vì lòng tiếc nuối của mẫu thân mà rời đi, vận mệnh đôi kh chính là như vậy, từng bước sai rồi lại sai. Chính mình đến từ nơi nào? Vì sao lại đến? Vì sao lại rời đi?