Hoắc Tranh đêm đó lấy tiền chạy đi mua một lọ thuốc mỡ để Bạch Tế tự mình bôi, thuốc mỡ thường được người trong thôn dùng trị ngứa, bôi lên da thịt cảm giác mát lạnh thoải mái, giảm bớt làn da đang bị ma sát đến đỏ hồng cùng ngứa của Bạch Tế.
Từ đêm đó Hoắc Tranh bắt đầu cố tình duy trì khoảng cách với Bạch Tế, khi nói chuyện không nhìn mắt y, trong đại sảnh còn có bài vị Hoắc Thiên Quân, Bạch Tế mỗi ngày đều thấy Hoắc Tranh nhìn bài vị trầm tư hồi lâu, giống như sám hối cái gì, hỏi hắn cũng không trả lời, so với lúc trước, càng thêm vùi đầu làm việc, mỗi ngày đều mệt đến người đầy mồ hôi.
Đêm nào Bạch Tế cũng quấn lấy Hoắc Tranh nói chuyện nhưng không có kết quả, mất mát trở lại trong phòng đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp.
Không hiểu vì sao cả người y nóng lên, phản phất như có cái gì liều mạng giãy giụa muống ra. Y cố chịu đau đứng trước gương đồng trái phải quang sát, kinh ngạc phát hiện lỗ tai mình mọc ra lông tơ màu trắng. Lông tơ mềm mịn, ẩn ẩn lộ ra màu da hồng hồng, tròn xoe một nắm, từ trong mái tóc đen dần dần dài ra phân nửa, đến khi hai cái tai cụp mềm mềm nộn nộn hoàn toàn hiện ra, đau đớn mới ngừng lại.
Bạch Tế ngạc nhiên, kinh hoảng nhìn bản thân trong gương người không ra người, yêu không ra yêu, chỉ khi lúc biến thành thỏ lỗ tai mới mọc ra như vậy. Y rõ ràng đã hóa thành người, vì sao hai tai lại hiện ra?
Y tâm hoảng ý loạn đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng buồn ngủ quá nên ghé vào đầu giường ngủ vù vù, không quan tâm đôi tai cụp trên đầu nữa.
Hôm sau trời vừa sáng, sương sớm còn chưa tan hết, nhánh cây trong viện không ngừng truyền đến tiếng ve liên miên không ngừng, gà gáy mặt trời mọc, từng nhà trong thôn lần lượt thức dậy nấu cơm, thả trâu ra đồng.
Hoắc Tranh đem sân quét tước sạch sẽ, Bạch Tế kéo vạt áo lại, tránh phía sau cửa cẩn thận sờ sờ lỗ tai, xác định đã khôi phục bình thường, mới buồn ngủ mà đi vào sân, Hoắc Tranh đưa lưng về phía y ngồi xổm cạnh miệng giếng rửa sạch đồ vật.
Bạch Tế miễn cưỡng lên tinh thần, đi đến phía sau đối phương.
“Tranh Tranh.”
Hoắc Tranh đẩy bồn gỗ để một bên, trong bồn có nước ấm. Hắn mỗi ngày đều nấu chút nước nóng để Bạch Tế rửa mặt, thân thể nữ nhi làm sao so được với nam nhân thân mình rắn chắc, tẩu tử hắn thân thể đơn bạc suy nhược, nên chú ý nhiều chút là tốt.
Hoắc Tranh liên tục mấy ngày không nói lời nào, Bạch Tế không những không bực, còn có thói quen đối với bộ dạng nhạt nhẽo của hắn nói cười không ngừng.
Đợi Bạch Tế rửa mặt xong, Hoắc Tranh đem gạo kê đã vo sạch bỏ vào nồi, nối lửa nấu cơm, làm xong này đó, đem gạo còn dư lại không nhiều lắm cho vào một vại gỗ nhỏ, lại thấy thùng gạo rỗng tuếch, Hoắc Tranh nhíu mày.
Gạo không phải là lương thực mà nhà bình dân có thể ăn ngày ba bữa, gạo không dễ làm ra, mua bán giá cả rất cao, cùng loại còn có gạo thô và hạt kê vàng, tinh mễ quý giá chỉ có nhà giàu mới ăn nổi, mà gia đình bình thường mỗi khi đến lễ tết mới có thể nấu chút cơm mềm ăn mừng, ngày thường đều ăn bánh bột các loại để no bụng.
Tinh mễ: gạo trắng, gạo ngon đã lọc hết tạp chất.
Bạch Tế thân mình đơn bạc, Hoắc Tranh vào thành đến tiệm gạo chuyên môn mua một ít gạo trắng cùng quần áo, Hoắc Tranh mỗi bữa đều cho tẩu tử hắn ăn cơm vừa thơm vừa mềm, mà chính hắn cũng không chạm vào gạo đó, chỉ ăn chút lương thực thô liền no.
Tinh mễ mua về đã thấy đáy, trước kia Hoắc Tranh còn mua cho Bạch Tế thêm không ít đồ dùng nữ nhân, thời gian dài, hắn ở lại Trường Nguyệt thôn mấy ngày nay không đi kiếm sống, tiền bạc trên người hiện giờ không còn lại nhiều, cứ tiếp tục như vậy, không đến mấy ngày, tẩu tử của hắn liền không có cơm ăn.
Bạch Tế thân kiều thịt nộn, nên được sống tốt, không thể cùng hắn sống kham khổ, không giống như đại nam nhân có thể ăn rau cỏ ứng phó.
Ngày này, vẫn là không nên đến.
Hoắc Tranh vì cuộc sống sau này đau đầu suy nghĩ một phen, Bạch Tế lại không biết sầu khổ.
Y được Hoắc Tranh đặt mua quần áo mùa hè không lâu trước đây, tuy là từ vải cát may thành, nhưng thủ công tinh tế, vải cát chọn loại tốt, so với quần áo hắn mặc trước đây mềm hơn nhiều, sẽ không cọ đến toàn thân phát hồng.
Vải cát: vải được làm từ cây sắn (Pueraria lobata), mặc vào mùa hè, vỏ cây dùng dệt vải là ‘cát bố’, rễ làm thuốc là ‘cát căn’.
Hoắc Tranh lúc rãnh rỗi còn lấy trúc khắc trâm gỗ, điêu khắc đa dạng không kém.
Bạch Tế trong khoảng thời gian này học được cách dùng trâm cài, hôm nay cố ý chọn cây trâm gỗ khắc hình con bướm cài lên, nhìn miệng giếng đùa nghịch vài cái, xong lại chạy đến trước mặt Hoắc Tranh, mắt cười cong cong, “Tranh Tranh, ta cài cái này đẹp hông?”
Hoắc Tranh liếc qua chứ không nhìn, trầm giọng: “Tẩu tử thích là tốt rồi.”
Không nói có đẹp hay không, hắn đều không nên nói thẳng cho tẩu tử, đây là tôn trọng.
Hoắc Tranh lại nói: “Giờ thình ta lên núi bái tế đại ca, tẩu tử ngươi...”
Bạch Tế vội vàng mở miệng, “Ta và ngươi cùng đi.”
Thứ Bạch Tế sợ có không ít, nhưng y sợ nhất, là cô đơn. Đặc biệt sau khi quen biết Hoắc Tranh, rời đối phương một khắc là trong lòng liền bất an.
Y theo vào nhà bếp, Hoắc Tranh định lấy thêm củi, y liền đem củi chất đống ở góc tường ôm lên đưa qua, trong ánh mắt tràn đầy khát cầu, nhỏ giọng lấy lòng, “Tranh Tranh, ngươi dẫn ta cùng đi ra ngoài đi.”
Hoắc Tranh đành phải đồng ý, “Nơi này nhiều khói, tẩu tử ra ngoài trước đi.”
“Ừm.”
Đi đến ngoài cửa, Bạch Tế đột nhiên cười, y kéo kéo váy áo trên người, bản thân có chút đắc ý mình thông minh đã học được cách tự thay đồ, nhưng mỗi lần mặc không nhịn được muốn Hoắc Tranh dạy mình, Hoắc Tranh đều lạnh mặt đi mời phụ nhân cách vách lại đây.
Váy áo là Hoắc Tranh cho y, y vẫn mặc nhưng trong lòng Bạch Tế không quá thích quần áo như vậy.
Y ngồi xổm cạnh cửa sổ, ngồi chán rồi lại chạy đến bên cạnh giếng nghịch nước.
Hoắc Tranh múc cháo đã nấu xong ra khỏi nồi, hắn đi ra ngoài nhìn thấy Bạch Tế ghé vào trên bàn đá ngủ gà ngủ gật, mới tới gần, Bạch Tế liền giật mình tỉnh dậy. Y buồn ngủ mà nheo lại đôi mắt kêu một tiếng “Tranh Tranh”, tiếng kêu mềm mại nhiều thêm vài phần làm nũng, Bạch Tế một bên ra sức làm nũng nhưng không ai để ý tới, mới thành thực cùng đối phương vào nhà.
Y nhìn chằm chằm vòng eo tinh tráng của Hoắc Tranh, xem hắn bước chân vững vàng, Hoắc Tranh đột nhiên dừng bước, khiến y đụng vào bả vai đối phương, ai da một tiếng.
Thấy Hoắc Tranh mặt không biểu tình quay đầu lại nhìn mình, Bạch Tế liền ngoan ngoãn ngồi lên ghế, nhe răng cười. Cười xong lại nhăn nhăn cái mũi ậm ừ, “Tranh Tranh, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Hoắc Tranh thần sắc không đổi, “Tẩu tử có chuyện gì cứ nói.”
“Tại sao quần áo của ta và ngươi không giống nhau? Ta mặc đồ này không thoải mái, không mặc có được không...?”
Bạch Tế nhận thức đơn giản, y hiểu động vật có trống mái, người cũng phân nam nữ, nhưng lại không rõ nam tử cùng nữ tử ở phương diện quần áo cần gì khác nhau, Hoắc Tranh cho y cái gì y liền mặc cái đó, trong lòng ngẫu nhiên có chút không thích, cũng mơ mồ liền bỏ qua.
Hoắc Tranh hỏi y: “Chính là quần áo mặc vào không thoải mái sao?”
Bạch Tế lắc đầu, “Thân mình không ngứa.”
Hoắc Tranh âm thầm suy nghĩ, cho rằng Bạch Tế không thích váy áo kiểu này. Cũng vì tẩu tử hắn xuất thân từ Bạch gia, Bạch gia có tiền, ăn mặc đều tốt hơn so với nhà bình thường, gả đến Hoắc gia, thật làm y ủy khuất.
Hắn trầm ngâm, “Chờ thêm mấy ngày nữa ta lại vào trong thành mua thêm cho ngươi mấy bộ quần áo.”
Bạch Tế nghe hắn nói như thế, liên tục cao hứng, mà Hoắc Tranh đã ở trong lòng tính toán số tiền bạc còn lại có thể mua cái gì, đồng thời cũng tìm biện pháp kiếm tiền khác.
Dùng xong cơm sáng, Bạch Tế cùng Hoắc Tranh ra cửa đi lên núi.
Thời gian trước giờ hai người rất ít ra ngoài, Hoắc Tranh chỉ có mấy lần đi ra ngoài làm việc, hắn làm việc nhanh chóng, thực mau xong xuôi trở về, bởi vậy rất ít lộ diện trước mắt thôn dân, lần này lên núi, trên đường gặp được không ít người, phần đông là nam nhân đang vội vàng làm việc, người trong thôn nhìn thấy người lạ đa số đều ngập tràn tò mò, đặc biệt là Bạch Tế, đi qua thôn dân, không người nào không nhìn chằm chằm y, chỉ kém tròng mắt không có rớt ra mà thôi.
Bạch Tế cùng Hoắc Tranh đến ngôi mộ trên núi, nam nhân trong thôn ngừng làm việc đang nghỉ ngơi bắt đầu tụ tập lại, chụm đầu ghé tai mà nghị luận về tiểu nương tử mới gặp hồi sáng là người phương nào. Tiểu nương tử mỹ lệ như vậy, bọn họ chưa từng gặp qua trong thôn, nếu nhìn thấy, nhất định sẽ không quên.
Nhà từng nhà biết chuyện truyền đi, qua sáu phụ nhân mới biết được đó là tiểu thư Bạch gia mới gả cho Hoắc đại vài ngày trước. Bọn họ vừa nghe người đã gã đi đều cảm thấy tiếc nuối, nhưng nghĩ đến Hoắc đại vào ngày thành thân một mạng quy thiên, kích động vỗ đùi, ha ha, tiểu nương tử là một quả phụ!
Đầu năm nay trong thôn có mười quả thụ thì đã có hết chính người, cái gì mà đền thờ trinh tiết, gặp được nam nhân dũng mãnh, tối lửa tắt đèn liền bước chân ra ngoài, sôi nổi nghênh đón một đêm xuân, huống chi Hoắc Thiên Quân ngày đó bái đường cũng chưa thành, tiểu nương tử xinh đẹp mềm mại, thời gian dài làm sao chịu được tịch mịch.
Nam nhân độc thân trong thôn sôi trào lên, nữ nhân vốn đã được hoan nghênh, đừng nói tới lớn lên xinh đẹp, chẳng những đã từng gả chồng, cũng không chặt được ý niệm của đám nam nhân đó.
Hoắc Tranh đốt hương cắm lên mộ Hoắc Thiên Quân, Bạch Tế đối với Hoắc Thiên Quân không có gì để nói, bởi vì vốn dĩ y đâu có quen biết đối phương, tính tình Hoắc Tranh trầm lặng, cũng sẽ không đem lời trong lòng nói với Bạch Tế, nhất là trước mộ Hoắc Thiên Quân, hắn muốn nói, chỉ có thể nói trong lòng.
Trước mộ nhất thời lâm vào yên lặng, tới gần chính ngọ, hai người mới đi bộ xuống núi, đang lúc trời nóng, thôn dân đều không ra ngoài làm việc, có mấy người ăn cơm trưa xong ngồi dưới bóng cây ngoài cửa ăn dưa.
Một ít tiếng nói truyền vào tai hai người, đại ý là tiếc nuối tiểu thư Bạch gia tuổi trẻ mỹ mạo liền phải làm quả phụ, trải qua đồn đãi cả buổi sáng một phen, hôm nay người hóng mát dưới tàng cây bên ngoài càng nhiều thêm, cơ hồ đều là nam nhân độc thân, chỉ vì muốn nhìn tiểu quả phụ xinh đẹp Hoắc gia.
Bạch Tế đi theo phía sau Hoắc Tranh, ánh mắt từ bốn phương tám hướng tập trung trên người làm y có chút khiếp sợ, Hoắc Tranh cũng nhanh chóng phát hiện, những ánh mắt trần trụi không hề che dấu hướng đến Bạch Tế.
Sắc mặt Hoắc Tranh đen như mực, hắn tuy chưa trải qua việc nam nữ, nhưng thân là nam nhân, trời sinh đã có chút trực giác, trong lòng hắn không vui.
Những người tụ tập dưới gốc cây hóng mát, rõ ràng đang mơ ước tẩu tử nhà hắn.
Trở lại Hoắc gia, Hoắc Tranh khi đóng cửa lực đạo thật mạnh, Bạch Tế bị hắn làm giậc mình sợ tới mức suýt nữa nhảy lên, lo sợ bất an đi đến bên người hắn, “Tranh Tranh, ngươi vì sao không vui?”
“Tẩu tử.” Hoắc Tranh nghiêm túc nói: “Nhừng lời xàm ngôn vừa rồi trên đường ngươi đừng để trong lòng.”
Bạch Tế gật đầu, trên đường người khác nói gì y cũng có nghe một ít, nhưng y không nhìn ra ẩn ý trong đó, đối với y lời của bọn họ không đáng nhắc tới, nhưng mà Hoắc Tranh lại rất để ý đến.
Bạch Tế nhân lúc Hoắc Tranh không chú ý sấn đến bên cạnh, lặng lẽ duỗi tay nắm lấy áo hắn kéo nhẹ an ủi, “Tranh Tranh, ngươi đừng nóng giận nữa.”
Hoắc Tranh nhất thời im lặng, tẩu tử hắn ngây thơ hồn nhiên, không nên bị những lời dơ bẩn kia quấy nhiễu.
Hắn không định giải thích cho Bạch Tế ý tứ nhừng lời đó,đúng là người ngốc cũng có người ngốc trong vui sướng, hắn nếu quyết tâm muốn thay đại ca chăm sóc tiểu tẩu tử, liền phải hảo hảo bảo hộ y.
Hết chương