Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiều ngày qua cảnh sát thu thập được rất nhiều bằng chứng quan trọng, từ việc xét nghiệm tử thi, xét nghiệm nhóm máu đứa bé trong bụng nạn nhân, và còn nhiều vật chứng khác.
Bề ngoài thì đây giống như một vụ tự sát thông thường, nếu là người khác chắc chắn vụ án này sẽ nhanh chóng được kết án qua loa, nhưng với Tư Đồ Thanh Sơn sự thật mới chính là công bằng, là pháp lý dành cho người đã khuất. Anh sẽ tìm ra được công bằng, hung thủ trong vụ án này.
Căn phòng học đối diện với lan can chính là căn phòng cũ chưa được sửa chữa nhiều năm nay, đồ đạc chất đống thế nên rất ít có người qua lại vì đây là khu vực ở dãy cuối hành lang. Trước đó trong phòng học cũ ấy anh phát hiện rất nhiều đồ vật bị xê chuyển vô cùng kì quặc, có thể do xô xát với nạn nhân mà va vào bàn ghế làm chúng bị lệch đi. Từ phòng học này rất có thể nạn nhân đã bị đả kích quá lớn, buộc phải nhảy lầu tự vẫn.
Theo suy đoán hung thủ dùng thủ đoạn tâm lý để tấn công, nạn nhân vì rơi vào bước đường cùng, tuyệt vọng vô đối nên mới phải nhảy lầu tự sát.
Anh một mình đảo vài vòng trong căn phòng cũ, tỉ mỉ suy tính thấu đáo. Lúc hạ thấp người xuống để nhìn dấu vết dưới sàn thì vô tình Tư Đồ Thanh Sơn lại nhìn thấy một vật nhỏ chớp đèn đỏ nhấp nháy dưới cạnh bàn. Tay đã có đeo găng tay y tế, anh chậm rãi lấy nó ra thì phát hiện đó là một con chip ghi âm. Đôi lông mày chau chặt lại, ánh mắt nghi hoặc dò xét kỹ càng. Nhận thấy có phần quái lạ anh liền trở về đồn mang theo chip ghi âm, có lẽ nó sẽ là món vật có ích cho việc điều tra.
"Ông muốn gì ?" Một giọng nói mong manh, yếu ớt của nữ sinh đang kích động mà thốt lên: "Tại sao...tại sao...tôi và ông đã trao đổi tại sao họ vẫn muốn đuổi học tôi".
Lão ta cười khẩy: "Nực cười, nếu mày còn ở đây chẳng phải sẽ bất lợi cho tao sao ?".
"Tốt nhất mày nên biết điều, ngày mai ngoan ngoãn theo tao hầu hạ khách quý".
Nữ sinh qua đoạn ghi âm xuất hiện hơi thở dồn dập, tựa hồ sôi sục nóng giận đến cực độ: "Ông làm trái với giao dịch, đồ khốn, đồ bỉ ổi, đê tiện,...".
Tiếp đó liền nghe được thanh âm vùng vẫy của cô bé, từ đây có thể đoán hung thủ vì bị chọc cho nổi đóa mà lao tới bóp cổ nạn nhân. Một loạt âm thanh chống cự, phản kháng nghe tới ai nấy đều cảm thấy rùng mình, đau xót.
"Mày không muốn tao tung ra đoạn clip đấy chứ ?" Lão ta cười hề hề đầy bỉ ổi: "Chắc mày cũng không muốn cha mẹ già của mày nhìn thấy con gái của mình phục vụ đàn ông ra sao đâu hả ?".
Đến đoạn này thì cô bé không còn vùng vẫy nữa, có vẻ vì lời đả kích ấy mà tổn hại tới hành vi kháng cự, nữ sinh ngoan ngoãn mà đứng yên.
"Phải như ngoan ngoãn từ đầu thì chúng ta có phải bớt nhùng nhằng không. Lo liệu mà chuẩn bị, tối mai tao sẽ dùng đến mày" Nói rồi ông ta liền bỏ đi, nhưng đâu thể ngờ nữ sinh đó từ khi nào đã gắn sẵn con chip ghi âm ở dưới cạnh bàn.
Một giọng cười lớn hả hê, sau đó lại là tiếng khóc ai oán, đau đớn. Nữ sinh cứ thế cười rồi lại khóc như phát điên lên, cô ta lấy tay xoa bụng: "Con à mẹ rất có lỗi, ông ta còn là hiệu trưởng...".
Tới chỗ hai từ "hiệu trưởng" tất cả mọi người trong đồn ai nấy trợn mắt nhìn nhau, vốn dĩ biểu hiện đã tràn đầy sự tức giận, còn chẳng thể tin vào những sự việc vừa rồi xảy đến với một cô bé.
------------------
Một buổi giao lưu hợp tác ngoài trời, giữa cánh báo chí, đông đủ các quan chức cấp cao hay thậm chí là các nhà hợp tác đầu tư cho trường. Một ngôi trường quốc tế, dĩ nhiên đứng đằng sau nó là các bậc đại gia giàu có, các nhà tài trợ lớn hàng đầu rồi.
Hôm nay chính là ngày thầy hiệu trưởng của trường bọn họ công bố trước mặt giới báo chí truyền thông, trường sẽ kí kết hợp đồng với đối tác mới nhằm xây dựng một môi trường học tốt hơn. Sự kiện diễn ra ngoài trời với hơn trăm người tham dự, phóng viên thì liên tiếp đưa máy ảnh chụp hình hiệu trưởng, người người mến mộ ông, cho rằng ông là một người tài giỏi lại đức độ, cao quý.
Xạ Nhữ Bảo hóa trang gương mặt thật tài tình, ăn mặc vô cùng thanh lịch, bên trong là sơ mi trắng, bên ngoài khoác chiếc áo vest đi đôi với váy ôm bó sát, vừa tinh tế lại vừa phô trương được vóc dáng đường cong cơ thể mĩ miều. Đẩy gọng kính lên, cô mỉm cười hòa nhã bước lên chiếc bục phụ phía sau lão, hiển nhiên hóa thân thành cô trợ lý tài năng của thầy hiệu trưởng, điều khiển laptop trình chiếu những hình ảnh quảng bá ở trên màn hình. Chẳng một ai nhận ra cô là một kẻ giả mạo.
Từ đằng xa là một chiếc xe hơi màu đen sang trọng, đắt đỏ. Xạ Nhữ Bảo đứng trên bục nhìn qua thì thấy nó, chẳng hiểu vì sao cô cứ có cảm giác có ai đó trong xe đang chăm chú nhìn cô vậy, theo dõi từng nhất cử nhất động.
Đào Cung Vi ngồi bên sân thượng của căn hộ đối diện, thong thả nhìn qua ống nhòm. Chỉ vài khắc nữa thôi ông ta nhất định sẽ bị viên đạn của cô bắn cho nát sọ. Đào Cung Vi đắc ý nhếch cao khóe miệng.
Trong buổi lễ ngoài trời thậm chí còn có cả mấy tên cấp cao lần trước Xạ Nhữ Bảo bắt gặp trong hộp đêm, lần này Đào Cung Vi cô sẽ diệt trừ tất cả, không chừa cho chúng một con đường sống.
"Các vị thân mến, buổi lễ diễn ra lần này rất quan trọng đối với nhà trường chúng tôi, với tư cách là một hiệu trưởng tôi vô cùng cảm tạ các nhà đầu tư có mặt tại buổi lễ một cách đông đủ như thế này" Lão ta thân thiện, cười cười nói nói.
Xạ Nhữ Bảo vẫn nhẹ nhàng điều chỉnh một bản nhạc hợp với tình cảnh quảng bá của buổi lễ, còn chọn ra mấy bộ phông nền vô cùng tuyệt hảo cho lão ta.
"Tiếp theo đây mời quý vị cùng chiêm ngưỡng thành tựu của nhà trường sau nhiều năm thành lập, một sự cải cách tân tiến hơn qua từng năm gắn bó đối tác" Sau đó là một tràng pháo tay vô cùng lớn, ông ta mỉm cười vui sướng, quay người lại cũng hướng mắt về màn hình lớn như bao người, mong chờ vào đoạn video mới này.
Xạ Nhữ Bảo thấy mọi người háo hức, chờ mong thích thú như vậy trong lòng cô lại càng đắc ý hơn. Rút chiếc USB từ trong túi ra, trong USB lưu trữ bao gồm có video của cô bé đã ghi lại đưa cho họ và video mà lần trước cô ngấm ngầm lấy được về, hai đoạn clip đều được cô lưu trữ trong chiếc USB nhỏ nhắn nhưng đáng sợ này. Chỉ vài giây nữa thôi tất cả mọi chuyện xấu mà chúng làm sẽ bị bại lộ.
Nụ cười thoải mái giữ trên môi, cắm chiếc USB vào laptop, hình ảnh mau chóng đã truyền tới màn hình lớn.
Đoạn đầu là khung cảnh ngôi trường to lớn, quy mô tiền tỷ, thầy hiệu trưởng đức độ trong mắt bọn người kia đang khoác vai sinh viên, hiền hòa chụp ảnh tốt nghiệp cùng họ. Ai nấy còn đang giữ trên môi nụ cười cho tới khi màn hình đột nhiên vụt tắt.
Trong nháy mắt hình ảnh thác loạn, âm thanh dơ bẩn đã vội vã thay thế chúng.
Người đầu tiên hốt hoảng chính là lão già đó, mọi bằng chứng được hiển thị một cách rõ ràng, phóng viên dù khiếp hoảng nhưng vẫn là nhanh tay chụp lấy chụp để.
"Mau tắt nó, mẹ kiếp" Lời lẽ thô tục phát ra từ chính miệng thầy hiệu trưởng cao quý kia, ông ta dường như mất bình tĩnh cùng cực.
Xạ Nhữ Bảo nhìn ông ta rồi nhếch mày, tặng lão một nụ cười khinh bỉ, từ trong hiện trường nháo nhào, rối loạn cô thừa cơ hội từ tốn mà rời đi.
"Không phải, không, không phải như vậy. Tất cả là giả, tất cả đều là giả cả" Mọi thứ trước mắt như hoàn toàn sụp đổ, lão ta hoảng loạn liên tục nói vào micro nhưng không thể xoa dịu được sự ghê tởm, khinh bỉ của đám đông.
Phía dưới là hàng tá người bàn tán, âm thanh trở nên hỗn loạn. Người người cảm thán, không ngừng chửi rủa. Những tên giàu có quan chức kia cũng nhục nhã không kém bởi vì trong video còn có mặt đủ bọn chúng. Ngày hôm nay bị bại lộ thế này, sự nghiệp chúng sẽ đứng trước bờ vực tiêu tán, thậm chí có thể sẽ phải ngồi tù.
Về phía Đào Cung Vi, khi đoạn clip vừa kết thúc cô liền nắm chặt khẩu súng trong tay, đưa mắt qua ống nhòm chuẩn bị tư thế bắn tỉa từ xa.
Tay chuẩn bị bóp cò nhắm bắn, không đoán trước được cảnh sát từ đâu tràn lên sân khấu, ập tới một lượt. Giờ đây hoàn cảnh hỗn độn lại càng hỗn độn hơn. Cảnh sát dường như đã bao vây toàn bộ, nhanh chóng chế ngự tất cả.
Đào Cung Vi nhăn mặt, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Lẽ nào bọn họ lại chậm chân hơn lũ cảnh sát giả nhân giả nghĩa kia, để chúng tìm ra manh mối nhanh như vậy ?
Cảnh sát vốn dĩ cũng hóa trang thành phóng viên hòa vào đám đông để theo dõi lão, không ngờ tới lại có kẻ tung ra bằng chứng chất lượng như vậy trên sân khấu. Nhân chứng vật chứng có đủ, đoạn clip cũng được trăm người nhìn thấy. Tư Đồ Thanh Sơn ra lệnh tất cả cảnh sát đều lao tới còng tay lão ta, một giây bắt gọn.
Lão ta không thể chấp nhận nổi khi biết rằng từ trước đến nay lão ta bị con bé đó quay lén, ngấm ngầm thủ sẵn bằng chứng tố cáo lão. Bây giờ lão ta như phát điên, gào thét chống cự giữa chốn đông người, bất mãn để đám cảnh sát lôi đi.
Đúng là chỉ có người của Tư Đồ Thanh Sơn mới làm việc nhanh gọn, thấu đáo mà chuẩn mực như vậy. Còn đi trước họ cả một bước. Sau này họ chính thức có thêm một đối thủ cạnh tranh đáng gờm rồi đây.
Đứng bên vệ đường chứng kiến lão ta bị bắt, Xạ Nhữ Bảo có chút không hài lòng, nhưng cũng đành chấp nhận.
Quay đầu lại định rời đi thì nhìn thấy chiếc xe màu đen sáng bóng kia đang ở rất sát mình. Hình như nó vẫn luôn tỉ mỉ theo dõi cô từ ban nãy tới giờ. Nheo đôi mắt long lanh, khuôn mặt diễm lệ bộc lộ rõ sự nghi hoặc, khó chịu.
Nhìn được một lúc không ngờ cửa sổ của chiếc xe lại được người bên trong kéo xuống. Gương mặt của người bên trong từ từ được hiện ra.
Nhân vật này làm cô cũng phải có chút e dè, một lần nữa cô và người đàn ông năm lần bảy lượt muốn giết cô lại chạm mặt với nhau. Đây gọi là có duyên ắt tương ngộ hay được xem là xui xẻo nợ nần tiền kiếp đây.
Cô với hắn chẳng nói một lời, dùng ánh mắt thâm trầm đối diện nhau, giữa chốn ồn ào hỗn loạn xôn xao, không gian giữa họ bỗng nhiên như đóng băng lại, chỉ riêng họ một thế giới. Cô nhìn hắn với tư vị lạnh lẽo, thâm trầm, hắn nhìn cô với đôi mắt tàn khốc, băng lãnh nhưng cũng có phần khát khao mãnh liệt.
----------------------------------------
Nhân Vật: Xạ Nhữ Bảo.