Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời hạn hình phạt vừa kết thúc, Phong Châu liền lập tức chạy đến đỡ người Xạ Nhữ Bảo, cởi trói cho cô. Giờ đây cô bất tỉnh nhân sự, chẳng còn rõ sống hay chết nữa.
Sở Tào Biện cõng cô ở trên lưng, bọn họ đổ mồ hôi lạnh ngay tức khắc nâng bước bỏ đi, khi đi ngang thấy Tô Ngân ở đấy, ả ta nhoẻn miệng, ánh mắt đầy dã thú, Sở Tào Biện chỉ khựng một giây kịp trao cho ả một cái nhìn rực lửa, tựa hồ có thể thiêu rụi ả ta.
Xạ Nhữ Bảo yên vị nằm trên lưng cậu, cậu chạy thật nhanh, Đào Cung Vi cũng vậy, bọn họ chưa từng sợ hãi tới vậy.
"Làm ơn, Bảo Bảo...cậu phải sống" Đào Cung Vi thay vì gọi cô ấy bằng danh tự, cô ta lại chọn cách gọi cô bằng một cái tên thân thuộc, chính là tên thật của cô.
Vừa chạy ra khỏi cửa đã thấy Tô Nhật ở đấy, bọn họ liền dừng chân.
Tô Nhật dường như đã chuẩn bị chu toàn trước mọi thứ, bỏ qua thần thái uy nghiêm, điềm tĩnh, ông vội vã: "Mau, đưa Tô Di lên xe !".
Chiếc xe hơi được ông cho người đặt sẵn trước cổng, không cần tốn nhiều thời gian, ông giúp họ đưa Xạ Nhữ Bảo cấp tốc rời đi.
Họ cảm tạ, không nghĩ nhiều bước vào trong xe. Đào Cung Vi cầm lái, còn cậu để Xạ Nhữ Bảo tựa lên vai mình, chăm sóc cho cô và sơ cứu tức thời.
Chỉ vì một sơ sót sai phạm nhỏ nhất thời mà mạng người Tô gia cũng không cần thiết, đối với Phong Di Châu mà nói đây là một nơi vốn dĩ không có tính người, vô tình, lạnh cảm.
Dù không hiểu Tô Nhật hà tất sao phải chăm lo cho Xạ Nhữ Bảo tới vậy, vì cô mà bỏ hết tôn nghiêm, uy quyền của mình nhưng họ biết rằng ông có một chút gì đó khác biệt đối với Xạ Nhữ Bảo hơn là những người khác, một loại tình cảm đặc biệt.
Xe lăn bánh gấp đến một trạm vật liệu y tế lớn của khu trung tâm. Sở Tào Biện xuống xe sau đó đi vào bên trong, lấy tất cả những thứ vật liệu dành cho phẫu thuật.
Vết thương của Xạ Nhữ Bảo giờ đây không còn đơn giản chỉ là trọng thương nữa, từng sự chồng chất ngày qua ngày chịu rét chịu đói chịu khát chịu hành hạ đã khiến Xạ Nhữ Bảo rơi vào tình thế nguy kịch, đả thương của Phục Thành Vương cộng với tra tấn đã khiến vết thương đi sâu vào trong gây tổn thương lục phủ ngũ tạng, nếu không phẫu thuật e là sẽ không còn sống sót. Bởi vì là sát thủ họ không thể nào đến bệnh viện, bị thương nặng như thế sẽ rất dễ bại lộ, cậu phải bất đắc dĩ trở thành người phẫu thuật cho cô mà phòng mổ công cộng cậu cũng không thể đưa đến, vật liệu thiếu rất nhiều, bọn họ phải tìm kiếm trong sự hỗn loạn của tâm lý. Một cuộc phẫu thuật sơ sài và tạm bợ, chỉ có nửa phần trăm thành công bởi lẽ thiết bị máy móc còn thiếu rất nhiều, sự sống của cô giờ đây phụ thuộc vào bọn họ và còn là ý chí nghị lực.
Một sự sống mong manh chỉ vì những kẻ nhẫn tâm của Tô gia, xem mạng người như cỏ rác, vì những luật lệ lạnh lẽo mà Tô gia tự bày ra. Cứu sống một sinh linh, cưu mang trẻ mồ côi như họ để rồi khiến họ sống trong cảnh ngục tù giam cầm, chẳng còn tự do tự tại, học cách nhẫn tâm lạnh lùng, mạng sống mỏng manh, chúng muốn giết liền sẽ giết.
Từ xa một chiếc xe lao tới điên cuồng, đạp hết ga tông thẳng vào chiếc xe Phong Di Châu trong bao tiếng thét thất thanh của người dân, hốt hoảng chạy loạn. Tình huống quá khẩn cấp khiến Đào Cung Vi không xoay sở kịp, trong vài giây ấy cô ta bẻ tay lái theo quán tính, muốn hy sinh lấy thân mình đỡ hết cho cô, khiến đầu xe đối phương đâm thẳng vào phần đầu xe họ.
Đào Cung Vi phía trước đầu va đập chấn thương mạnh, mảnh gương vỡ tan tành đâm thẳng vào da thịt cô ta, khiến cô ta bất tỉnh.
Tô Ngân một thân áo đen, đội nón bịt mặt, lái một chiếc xe khác đến đúng lúc như có sự sắp đặt sẵn, mở cửa xe ả ta nhanh chóng đưa Xạ Nhữ Bảo vào xe mình, mĩ mãn cướp người từ tay họ.
Chiếc xe họ dường như sắp bốc cháy, Sở Tào Biện vừa nghe tiếng đâm xe vang dội đã chạy bán sống bán chết ra bên ngoài, thấy Xạ Nhữ Bảo bị cướp đi mất, Đào Cung Vi lại rơi vào nguy hiểm cậu như muốn điên lên chạy đến bên chiếc xe, đưa Đào Cung Vi ra ngoài, ra xa một khoảng đủ rộng, chiếc xe lập tức nổ tung.
Sở dĩ mưu kế đã vẹn toàn, Tô Ngân thừa cơ hội Xạ Nhữ Bảo yếu thế liền muốn một tay giết người, ả dùng chiếc xe không người lái, điều khiển theo ý đâm thẳng vào chiếc xe Phong Di Châu, nào ngờ Đào Cung Vi nhanh nhẹn quay đầu xe vội vã, người ả muốn giết lại bình an vô sự. Lúc ấy Sở Tào Biện vừa lúc xuất hiện vì sợ ở lại đấu với cậu sẽ bị người của Tô gia phát hiện, ả nhanh trí đem cô đi không từ bỏ ý định tiêu diệt.
Đạp ga cuồng dại, ả cười hả hê nhìn qua chiếc kính thấy bộ dạng thảm hại của cô: "Tô Di ơi Tô Di...rốt cuộc các người cũng có ngày hôm nay, bại dưới tay Tô Ngân này".
Còn chưa đắc thắng được bao lâu, Phục Thành Vương từ một chiếc xe khác bao giờ đã đuổi theo sát, thuộc hạ hắn lái xe hắn ta leo lên nóc thành công nhảy lên chiếc xe của ả.
Âm thanh ồn ào phía trên khiến cho ả nhăn mặt, trên đường cao tốc lớn Tô Ngân đạp ga thật mạnh, ả liên tục bẻ tay lái nhằm muốn hắn rơi xuống xe.
Phục Thành Vương dùng súng bắn thủng bánh, trong nháy mắt chiếc xe xì lốp loạng choạng trên đường với tốc độ cao, ma sát cực mạnh xuống mặt đất đến độ bốc cả khói, lao thẳng vào một bên đất trống. Phục Thành Vương nhảy từ trên xe xuống đất rồi lăn một vòng, tiếp đất vô cùng chuyên nghiệp.
Tô Ngân choáng ngợp với loạt sự việc diễn ra, ả ta đạp thắng, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.
Chưa thể định hình kẻ nào lại nhanh nhạy, gan dạ và tinh thông như thế, ả mở cửa muốn chạy thoát thì vừa hay súng đã chỉa thẳng vào đầu Tô Ngân.
Ống súng lạnh toát chạm vào làn da mềm mại đó, tức thì toát mọi cơn lạnh buốt tới tận đại não.
Hành động như vậy chỉ có thể là Phục Thành Vương.
"Ngươi muốn gì ?" Ả ta điềm tĩnh cất tiếng.
Hắn ta vẫn thế, một chữ mà đi vào đúng trọng tâm: "Người".
"Tôi với anh không quen không biết, hà cớ phải phá hỏng đại sự".
"Phải trách thứ cô cướp lấy là đồ của tôi" Phục Thành Vương lạnh giọng.
"Nếu tôi không giao ?".
"Tôi không đủ kiên nhẫn để nói lần thứ hai" Phục Thành Vương bắt đầu gạt chốt súng, ánh mắt hắn tựa hồ một con mãnh thú máu lạnh, chiếu xuống gương mặt ả mị lực mà mê hồn. Dí càng sát hơn vào da đầu ả.
Nheo mắt, Tô Ngân có tính toán. Theo lời hắn mà xuống xe, hắn chỉa súng vào ả bắt ả vận chuyển Xạ Nhữ Bảo sang xe của hắn sau khi hoàn thành ả mới được buông tha.
Giữa chừng khi mới đưa cô vào bên trong xe hắn, lấy được chút lòng tin ả liền móc súng ra nhắm thẳng vào cô muốn một phát trừ khử, Phục Thành Vương lại nhanh hơn trước một bước, nhìn thấu được dã tâm ấy hắn nổ súng trước bắn thẳng vào tay Tô Ngân, làm cho ả loạng choạng rồi đánh rơi khẩu súng.
Thấy mọi chuyện chẳng lành ả từ đâu ném ra một nắm cát làm tầm nhìn hắn giảm sút đi, quay đầu sau đó chạy thụt mạng, ôm tay nhuốm đẫm máu tươi.
Vốn dĩ kế hoạch toàn mỹ là do Phục Thành Vương tất cả tan tành thành mây khói.
Bỏ mặc Tô Ngân không truy cùng giết tận, việc quan trọng cần làm là tính mạng của Xạ Nhữ Bảo, Phục Thành Vương lên xe cùng thuộc hạ đưa cô về căn biệt thự riêng của hắn.
Hắn cần cô sống sót, cô vẫn còn là món đồ chơi của hắn, là một nước cờ quan trọng mà hắn không thể đánh mất, nếu cô chết đi khao khát đoạt quyền tranh lợi này sẽ trở thành vô nghĩa. Vốn dĩ từ cô hắn vẫn chưa thể lợi dụng được gì, hôm nay ra tay cứu mạng đều là có chủ đích cả.
---------------------------------------
Nhân Vật: Phục Thành Vương.