Hai Bản Ngã

chương 18: [ ác cảm từ quá khứ ]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Căn nhà xập xệ, nghèo hèn, cũ kĩ. Trong nháy mắt có khi nó sẽ đổ sập xuống, tan tành hết.

Cảnh sát từ trong nhà bước ra, lôi lôi kéo kéo bà lão yếu ớt, hành động thô bạo.

"Các chú làm gì vậy, sao lại lấy nhà của tôi" Bà lão lo sợ.

"Này bà già, đất này là của chính phủ. Bà có con cháu ra đứng tên không đây ? Nay chính phủ muốn lấy lại đất" Tên cảnh sát cố ngăn chặn sự chống cự của bà.

Bà lão thống khổ ngồi thụp xuống đất mà rơi lệ. Bà làm gì còn có con cháu, bà bị chúng nó bỏ lại cô độc một mình một thân sinh sống. Bây giờ đất của mình người chính quyền cố tình cướp đi, căn nhà bà gắn bó bấy lâu nay, nhiều đời tổ tiên để lại sao lại có thể là đất của chúng kia chứ. Con cháu không còn, nhà cũng mất. Bà khổ sở đau lòng.

Tuổi già sức yếu làm không lại, bà ngồi ở đó nhìn căn nhà mình bị bọn cảnh sát địa phương gỡ từng chút ra.

"Này các người làm gì vậy ?" Tư Đồ Thanh Sơn lúc đi trên đường vô tình thấy chuyện chướng mắt, đám đồng nghiệp cấp thấp lại ngang tàn lôi lôi kéo kéo bà lão sang một bên, chẳng niệm tình.

Nhận ra bà lão ấy - bà chủ tiệm rùa mà anh quen biết.

"Sếp...sếp Tư" Chúng lo sợ, sợ sẽ bại lộ chuyện chúng ăn hối lộ làm tay sai cho kẻ quyền thế cấp trên, áp bức người dân vô tội, cướp bóc đất đai, ăn hiếp người già.

Thấy anh chúng phải nể nhiều phần, chúng là cấp dưới hèn mọn, chỉ là cảnh sát khu vực so với anh là thanh tra cao cấp, chức vị cách xa nhiều bậc. Một tiếng khiển trách chúng có thể sẽ mất việc, nếu bị Tư Đồ Thanh Sơn truy cứu chúng sẽ bị pháp luật trừng trị.

Đám người cảnh sát phía sau vẫn còn chưa thấy anh, tiếp tục đẩy người bà lão.

Sở Tào Biện đi bộ trên đường, thấy phía bên kia cảnh sát tụ tập đông đúc bất giác gây hoài nghi cho cậu. Cậu bước đến gần, hình bóng bà chủ tiệm rùa cảnh bị đám người cảnh sát xô đẩy đập thẳng vào mắt, cậu như cứng đờ cả người.

Bỗng trong một phút giây nào đó hình ảnh cha mẹ cậu bị cảnh sát lôi đi tử hình từ quá khứ hiện về, làm cậu run rẩy tay chân, đại não mịt mù tăm tối, tâm trí hỗn loạn rối bời.

Đoàng

Âm vang của súng khi vào tai khiến tâm hồn đứa trẻ nhỏ như vỡ nát. Tai ù đi, cơ thể tê cứng, mắt đứa nhỏ mở to không chớp, lẫn trong đám người dân, dõi mắt theo hai thân hình quen thuộc trên bậc cao bị họ còng tay lại.

Cha mẹ cậu bị viên đạn bắn xuyên qua đầu, trừng mắt rồi gục ngã xuống bục, máu chảy lênh láng, chết không nhắm mắt.

Đôi mắt cha mẹ hướng về phía đứa nhỏ, cảm giác như họ nhìn cậu, trong ánh mắt chất chứa đầy nỗi thống khổ, tủi nhục, bi ai, đau đớn tột cùng, nỗi oan chẳng một ai thấu hiểu. Ánh mắt ấy đã ăn sâu vào tiềm thức Sở Tào Biện, sự nghèo hèn bần cùng túng quẫn đã khiến gia đình họ tan hoang.

Toàn bộ người dân vây quanh xem trực tiếp buổi tử hình tại trại giam, ai nấy đều chửi rủa cha mẹ cậu, ném đất đá vào thi thể cha mẹ cậu, đòi đánh đòi chém, bảo họ là sự ô uế của xã hội, là những tên giết người độc ác.

Đứa nhỏ thất thần, đứng chôn chân như bức tượng đá.

Xung quanh mọi vật đều di chuyển, chỉ có mỗi cậu là đứng yên bất động, chỉ mình cậu mới cảm thấy sự hoang mang, buồn tủi, đau đớn cho cha mẹ tới mức nào. Chỉ có mình cậu là thấu hiểu cho họ...

Bừng tỉnh sau cơn ám ảnh, Sở Tào Biện sợ hãi chạy tới xô người bọn chúng ra, đứng phía trước bảo vệ bà lão trước đám nam nhân.

Đối diện là Tư Đồ Thanh Sơn, mọi chuyện hiểu lầm mới dần bắt đầu từ đây.

Sở Tào Biện nghĩ anh ta chính là kẻ điều động đám tay sai này làm việc, đứng trước bà lão - người quen của anh mà ra tay quá đáng.

Cậu xem bà như người thân, xem bà như người bà ruột của mình. Cậu rất sợ sẽ có người làm tổn hại tới bà, sẽ đem bà đi mất rời xa khỏi cậu, biến mất như cách cha mẹ cậu đã rời đi vậy.

Sở Tào Biện căm ghét lại càng căm ghét hơn, đôi mắt thâm thù xoáy sâu vào đôi mắt ấy.

Bước đến xô người Tư Đồ Thanh Sơn một phát mạnh, cậu đay nghiến: "Một bà lão mà chúng bây cũng bắt nạt, khốn kiếp".

Cậu nắm lấy cổ áo anh ta, hơi thở gấp gáp, tay run rẩy: "Đê tiện, bỉ ổi" Tức đến run người: "Sao ? Không mở mồm ra được ? Thứ súc sinh, hèn hạ như chúng bây chỉ cần tiền thôi đúng không ?".

Móc trong túi chiếc thẻ tín dụng, cậu ném xuống đất: "Nhặt lấy rồi tránh xa bà lão ra".

Tư Đồ Thanh Sơn bị cậu bất ngờ tấn công, thấy vẻ bực tức của cậu anh như bị choáng ngợp.

Hóa ra bấy lâu nay cố tỏ vẻ thân thiện, gần gũi đều là giả vờ cả. Bộ mặt giả tạo của anh ta cậu đã sớm nhìn nhận ra từ lâu, chẳng uổng công cậu phỉ nhổ, chán ghét tên đó.

Cảnh sát chẳng một tên nào chân thật, day vào rồi sẽ không có kết cuộc tốt.

Cha mẹ cậu cũng đều do bọn chúng bức cho chết, chết thảm, chết không nhắm mắt.

"Cậu nghe tôi giải thích".

"Tốt nhất anh khuất mắt khỏi tôi và bà, nếu không" Sở Tào Biện đanh giọng: "Tôi sẽ giết anh".

Nhà, tiền cậu không thiếu. Căn nhà này bỏ cũng không sao, cậu sẽ trực tiếp nuôi bà lão.

Buông tay, một lời của kẻ giả nhân giả nghĩa như anh cậu không muốn nghe nữa, trực tiếp nắm tay bà lão dắt đi. Để lại một tên thất thần như anh ở lại.

Tư Đồ Thanh Sơn nơi cổ áo nhăn nhúm lại do bàn tay của ai trước đó nắm lấy, anh chậm chạp duỗi thẳng ra. Khắp cơ thể bủa vây một loại tảng băng lạnh lẽo không tên, bao phủ khắp tâm can cho đến thân thể, một vết nứt từ từ xuất hiện ở trong tim, nơi đó khẽ hẫng một nhịp.

Dường như đã bắt đầu cảm nhận được cái gọi là đau lòng trần tục, sắc mặt anh nặng trĩu, ở vầng thái dương đổ mồ hôi lạnh, lòng âm ỉ.

Đó là lòng tin, niềm danh dự. Sở Tào Biện tựa hồ một chân đạp đổ hết tất cả, khiến tâm trạng anh sụp đổ.

Bên tai vang đi vang lại câu nói đay nghiến đó của cậu, lặp lại sự chán ghét, khinh bỉ người như anh rất rõ ràng. Dù cậu đã đi khỏi đây rất lâu rồi, nhưng anh vẫn bần thần đứng đấy.

Anh chính là thứ bỉ ổi, đê tiện ở trong mắt cậu, dù chưa biết tận tình sự việc ra sao nhưng cậu vẫn không chấp nhận lắng nghe anh giải thích, thậm chí chút tin tưởng chẳng trao cho.

Anh cười gượng, tâm can buồn bã, bất lực.

Kiếp trước chắc anh làm gì đấy tội lỗi với cậu nên kiếp này phải nhận về cái nhìn cay đắng, thù hận của cậu.

Bao nhiêu sự quan tâm mấy ngày qua anh bày ra quả thật cậu không cảm nhận được sao ? Để nhận lại cách đối xử lạnh lùng, xa cách của cậu tới vậy.

Mọi thứ trước mắt Tư Đồ Thanh Sơn như vụt tắt, anh thất vọng cúi thấp đầu. Nhặt tấm thẻ tín dụng của Sở Tào Biện lên, anh cất nó kĩ càng vào ví da. Thay vào đó là lấy chiếc thẻ của mình đưa về trước.

"Các người, giúp bà lão sửa sang lại căn nhà...chỗ nào xập xệ thì mau thay cái mới" Giọng anh điềm đạm: "Làm tốt sẽ không truy cứu việc cũ".

Tư Đồ Thanh Sơn trực tiếp ở lại góp sức sửa sang nhà lại cho bà lão. Ván gỗ cũ kĩ, mục nát sẽ gây nguy hiểm khi về lâu về dài, trần nhà hở khiến trời mưa, trời gió, mùa đông sẽ bị rỉ vào trong nhà. Căn nhà tưởng chừng sẽ sụp đổ bất kì lúc nào, làm sao một mình bà lão có thể vượt qua gió rét mùa đông cùng cơn bão mùa mưa được chứ.

Anh cùng những người khác bưng bê đồ đạc ra ngoài, tay chân bận bịu làm việc. Thay ván gỗ mới, lắp mái tôn, gỡ hết những thứ cũ kĩ không chắc chắn. Tư Đồ Thanh Sơn làm việc vô cùng có tâm, kỹ lưỡng.

Sau một tuần kỳ công dọn dẹp, sửa chữa lại căn nhà mới hoàn thành mĩ mãn, chắc chắn an toàn. Tất cả chi phí anh sẽ lo hết cho bà, xem như tạ lỗi.

Vừa kết thúc anh liền vội vã rời đi, trên đường trở về đồn cảnh sát. Chưa ngơi tay, nghỉ ngơi, cũng chưa quay về thay đồ tắm rửa mà đã muốn tiếp tục quay về làm công việc, gấp gáp, bề bộn.

Trời đêm gió lạnh thổi, Tư Đồ Thanh Sơn đút hai tay vào túi áo khoác, thâm trầm bước đi trên con phố. Nhìn đèn màu nơi cửa tiệm nhấp nháy đủ sắc, đối nghịch với tâm trạng anh, một màu buồn bã, nhàn nhạt.

Chuyện Sở Tào Biện hiểu lầm lần trước khiến anh suy nghĩ về nó rất nhiều, nhiều ngày không còn gặp lại cậu khiến anh khắc ghi thứ hình ảnh đó là lúc cậu tỏ ra tức giận nhất, dùng ánh mắt căm phẫn, lời nói nặng nề, âm giọng đay nghiến đối với anh.

Khi ở bên Sở Tào Biện cảm giác muốn được hiểu thấu hơn, muốn được gần gũi hơn càng nhiều. Ở bên người con trai đó, mỗi khi nhìn vào đôi mắt phượng tuyệt đẹp thấm đậm màu u tối kia anh lại như bị cậu hớp hồn đi, chầm chậm mà cảm nhận, thưởng thức, đắm chìm vào ánh mắt ấy. Một ánh nhìn, một vẻ đẹp của một nam nhân vậy mà lại làm anh bị thu hút.

Vốn dĩ muốn được làm thân hơn với cậu, có thể nói chuyện nhiều hơn, nhận được ánh nhìn trìu mến của cậu đã từng làm với bà lão mà anh từng thấy. Nào ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Tư Đồ Thanh Sơn thất vọng, vừa đi vừa thưởng thức phố đêm, khí trời u uất.

Trên một đoạn đường vắng, Sở Tào Biện lại bị người ta bao vây. Đám côn đồ tay cầm gậy, ăn mặc bụi bặm, mặt kênh kiệu đòi tiền.

Chúng thấy cậu là một chàng trai da trắng, đồ hiệu. Nghĩ rằng là công tử bột, tiền sẽ có rất nhiều mà dở thói cướp bóc.

Sở Tào Biện mặt vô cảm, trong người chuẩn bị lấy ra mấy cây kim, định phóng vào chúng. Đoạn thò tay vào người định lấy ra thì Tư Đồ Thanh Sơn vô tình xuất hiện.

"Cảnh sát đây" Giơ thẻ ngành lên, bọn chúng mới tái mặt, hoảng sợ bỏ chạy.

Tư Đồ Thanh Sơn lo lắng: "Rùa con, cậu không sao chứ ? Có bị thương ở đâu không ?".

Anh còn nghĩ thật may khi bản thân phát hiện ra cậu ở đây, kịp thời bảo vệ cậu.

"Tôi đã bảo sao ?" Sở Tào Biện nhìn thấy anh như nhìn thấy kẻ thù, kích động bổ nhào vào anh ta: "Khuất khỏi mắt tôi, tôi đã bảo thế".

Xô Tư Đồ Thanh Sơn, cậu đánh lấy anh ta mấy phát, giọng đay nghiến: "Đừng làm bộ làm tịch nữa, tôi không phải kẻ ngốc, tôi cũng không có nhiều tiền để bố thí cho anh".

"Nghe này, cậu hiểu lầm tôi r...".

Cậu cười, lau đi bụi bẩn trên mặt anh ta: "Anh cũng cực khổ thật, từ nơi khác đánh nhau gây chuyện tay chân lấm lem bụi bẩn vậy mà vẫn có tâm tới đây cứu người" Cười khẩy: "Tôi bảo anh cút khỏi mắt tôi thì anh phải cút, không cần giả vờ làm người tốt. Tôi không cần loại người như anh cứu".

Sở Tào Biện đã hiểu lầm anh, ngay cả việc bụi bẩn lấm lem trên người cậu cũng nghĩ đó là do gây chuyện tạo thành, nghĩ xấu cho anh. Nhưng đâu thể biết anh đã tận tâm cật lực trang hoàng lại căn nhà giúp bà lão, ngay cả cơ hội về nhà thay một bộ đồ mới cũng không có.

Thấy cậu bị người khác áp bức, chẳng để tâm tới chuyện lần trước cậu đã mắng nhiếc anh như thế nào Tư Đồ Thanh Sơn vẫn lao vào giải cứu, muốn bảo vệ cậu bất chấp sự xua đuổi vậy mà bây giờ cậu lại cho đó là tiếp cận, là giả vờ, vu khống cho anh là vì cần tiền mà ngu xuẩn.

"Tôi không hề giống như cậu nghĩ".

"Vậy sao ? Tôi đã từng nói loại người như anh trên đời này tôi chán ghét nhất, căm phẫn nhất" Sở Tào Biện bỏ tay ra khỏi anh, âm trầm: "Dù anh có làm gì tôi cũng đều thấy chướng tai gai mắt".

Liên tục phun ra những lời lẽ nặng nề, vô cảm. Sở Tào Biện xoay người, nâng bước chân, nói vọng ra sau: "Nếu lần sau còn cố tình xuất hiện thì tôi" Ngừng chút rồi nói tiếp: "Trực tiếp giết đem thịt của anh cho chó ăn".

Vốn dĩ đã có ác cảm ngay từ đầu, chứng kiến anh ta kéo người tới bắt nạt bà lão, người mà cậu xem như người thân vô cùng yêu quý. Ban đầu chỉ nghĩ muốn tránh né, bây giờ xem ra ác cảm trong cậu đối với cảnh sát càng tăng cao hơn. Chán ghét đến cùng cực, chỉ hận không thể lao vào giết chết chúng.

Cậu vô cùng sợ hãi những người bên cạnh cậu sẽ có chuyện gì xảy ra, cậu muốn bảo vệ họ. Vì thế cậu càng muốn đám cảnh sát đó tránh xa bà của mình, thậm chí là biến xa khỏi mắt cậu, đứng gần một chút thôi cả cơ thể cậu tựa hồ nóng bừng lên, phừng phừng lửa hận.

---------------------------------------

Nhân Vật: Tư Đồ Thanh Sơn.

Truyện Chữ Hay